Tôi Xuyên Thành Virus Hệ Thống

Chương 13: 13 Cô Gái Nằm Giữa Quan Tài

◎ Chàng trai, chúng ta lập đội đi? ◎

*Lưu ý lại: Tên của anh Mập Mạp phó bản 1 sẽ được đổi hết thành Bàn Tử moa moa~

Edit: Kidoisme

Mọi người sôi nổi bàn tán.

Đống nước tiểu đã vọt ra tới đầu chym bị Cao Dã mạnh mẽ nuốt trở về.

Gã bình tĩnh kéo khoá quần, thắt dây lưng rồi nhảy ra khỏi quan tài thuỷ tinh.

Mọi người không muốn dây dưa với lưu manh, vội vàng tránh gã càng xa càng tốt.

Dịch Thu Bạch khoanh tay dựa vào cây cột, nhìn gã cười như có như không.

Cao Dã sâu xa vươn tay chỉ hắn, không để ý tới điệu bỡn cợt của đối phương mà đi tìm chỗ giải quyết vấn đề cá nhân trước.

Ánh trăng bên ngoài bao phủ tòa lâu đài cổ khiến cho nó đã cũ nát lại âm trầm quỷ dị, hơn nữa kiến trúc theo phong cách Gothic với các đường cong phức tạp dưới ánh trăng càng thêm lạnh lẽo.

Tòa lâu đài đèn đuốc sáng sủa nhưng trên thực tế dưới đất tích đầy tro bụi, khắp nơi đều là mạng nhện.

Sơn tường loang lổ, cửa gỗ hư hại nghiêm trọng, gian phòng đón khách mơ hồ truyền tới âm thanh ma quái tựa như có thứ gì đó đang gặm cắn.

Nếu mọi người chú ý lắng nghe thì có thể cảm nhận được âm thanh đó xuất phát từ bình hoa đặt ở góc tường.

Từng tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Bình hoa như bị dọa sợ, im lặng không chuyển động nữa.

Cao Dã đẩy cửa bước vào.

Gã đánh giá bốn phía, nhìn thấy cái bình hoa đặt ở góc tường, lập tức đóng cửa đi đến coi nó như cái vại chứa nước tiểu.

Bình hoa tức mà bình hoa không nói!

"Chết người, chết người rồi!!!"

Bất thình lình ai đó hét ầm lên, nghe kỹ giọng nói lại có chút quen thuộc.

Cao Dã tiểu xong, vứt lại cái bình chạy tót ra ngoài.

Giây tiếp theo, bên trong bình hoa, một cái xúc tua gian nan vùng vẫy trồi lên mặt nước...

Tôi khổ quá, tôi khổ quá mà...

Ăn cơm cũng bị bỏ thêm gia vị!

Cửa lâu đài cổ bị rất nhiều người vây quanh, Dịch Thu Bạch cũng nằm trong số đó, tiếng hét vừa rồi quả nhiên phát ra từ mồm Bàn Tử!

Phát hiện ra hai gương mặt quen thuộc ngoài ý muốn, Bàn Tử kích động nói: "Đù má, sau khi đi lên đỉnh cao nhân sinh tôi bắt đầu luống cuống!"

Dịch Thu Bạch: "???"

Cao Dã: "???"

Nói quỷ gì vậy?!

Bàn Tử nhiệt tình xông lên nắm tay bọn họ, nịnh hót: "Đại ca, đã lâu không gặp, ngày nhớ đêm mong!"

Cao Dã trợn mắt khinh bỉ: "Nãy cậu gào cái gì đấy?"

Không nhắc thì thôi nhắc lại sợ, Bàn Tử nhớ đến chuyện chính, chỉ vào cái đống cách đó không xa: "À, các anh xem, chết người kìa."

Có mấy người gan lớn đang xem xét thi thể.

Cao Dã, Dịch Thu Bạch lập tức lên tìm hiểu, sau đó cùng lộ ra biểu cảm đau trứng.

Người kia chết vô cùng thảm thiết.

Toàn thân máu thịt lẫn lộn không rõ mặt mũi, da bị lột xuống chỉ còn lại cái xác không.

Kỳ lạ chính là quanh thân thể không có quần áo đồ dùng vặt vãnh, chỉ dựa vào một cái thi thể nát nhừ, bọn họ không thể phân biệt được.

"Thi thể không phải người chơi."

Một giọng nói đột ngột vang lên, người nói là cô gái chửi Cao Dã, cô ta hoảng sợ nói: "Tôi đã đếm, lúc mới vào lâu đài chúng ta có tổng cộng mười bốn người, hiện tại đã chết một người, nhưng vẫn còn đủ mười bốn!"

Mọi người: "!!!"

Anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cảm xúc khủng hoảng dần bao phủ bầu không khí.

Lập tức có người đặt câu hỏi: "Sao cô lại biết tổng nhân số?"

Cô gái kia tên La Giai Thiến, nhìn cảm xúc bình tĩnh là biết ngay tay già đời, cô ta sầm mặt đáp: "Tới phó bản, chả nhẽ chuyện đầu tiên làm không phải là kiểm kê nhân số, tìm đồng đội quen thuộc?"

Người đặt câu hỏi lập tức im miệng.

La Giai Thiến nhìn từng người một: "Lúc chúng ta tới nơi này đều xuất hiện xung quanh quan tài thuỷ tinh, tôi đếm được mười ba người.

Thêm cả anh mập phát hiện thi thể là có tổng cộng mười bốn người."

La Giai Thiến chỉ vào Bàn Tử, Bàn Tử tò mò hỏi: "Bên trong có quan tài à? Tôi chưa vào."

Lại có người đặt ra nghi vấn: "Liệu thi thể này có phải bạn chúng ta không? Ý tôi là tổng số vốn là mười lăm người, nhưng vừa đến đã bỏ mạng, chúng ta chưa kịp phát hiện ra hắn."

Đây cũng là một ý kiến tham khảo được.

Ở phó bản Vu Lan Bồn, Dịch Thu Bạch xuất hiện chậm hơn người chơi khác ba ngày, vì thế hắn bị coi thành NPC.

Trong thế giới hệ thống, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tuy giải thích về mười lăm người được chấp thuận nhưng đại đa số người chơi vẫn có khuynh hướng chạy ra chỗ đồng đội, cục diện dần thay đổi.

Cái kiểu hoài nghi muốn nói lại thôi đúng là mệt mỏi, mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sôi nổi suy đoán xem giữa cả đám ai mới là "quỷ".

Dịch Thu Bạch không thích đoán già đoán non, hắn yên lặng nhìn chằm chằm sau cổ Cao Dã.

135, khẳng định con hàng này có kinh nghiệm vượt phó bản.

Nhận thấy ánh mắt hắn, Cao Dã quay đầu nhìn.

Dịch Thu Bạch im lặng tách ra khỏi đội ngũ đi vào lâu đài cổ, gã đàn ông không nhiều lời theo sau.

Hai người tới một góc khuất, Dịch Thu Bạch móc nhẫn đồng đưa cho gã: "Đồ anh rơi ở chỗ tôi, trả này."

Cao Dã nhận, mặt dày thốt lên: "Rơi khi nào đấy, vậy mà tôi không biết."

Dịch Thu Bạch hừ lạnh, căn bản không tin gã nói hươu nói vượn.

Nhưng hai người xuất hiện trong cùng một phó bản, công của nhẫn đồng cũng không hề nhỏ.

"Nói đi, anh muốn gì?"

Cao Dã nhìn đông nhìn tây: "Cậu thích nghe lời nói thật hay lời nói dối?"

Dịch Thu Bạch: "Tuỳ anh."

Cao Dã: "Tôi cảm thấy...!mắt cậu rất duyên."

"Nói tiếng người."

Cao Dã ho khan hai tiếng, nghiêm trang đề nghị: "Chàng trai, tôi thấy cậu xương cốt cứng cáp, thiên phú hơn người, lập đội không?"

Dịch Thu Bạch giương mắt nhìn gã.

Đôi mắt đan phượng hẹp dài kia che giấu quá nhiều thứ, hắn nhất thời không thấy rõ, cũng đoán không ra.

"Số liệu ký ức hệ thống đưa đáng tin không?"

Cao Dã gật đầu: "Đáng tin."

Dịch Thu Bạch nhíu mày, tử thi khổng lồ đánh thật sâu vào thị giác, đến giờ vẫn ảnh hưởng tới ham muốn thèm ăn của hắn.

Thấy cái mặt nhăn nhó kia, Cao Dã vuốt cằm: "Để tôi đoán nhé, có phải cậu gặp được thứ gì không nên gặp trong số liệu ký ức không?"

Dịch Thu Bạch: "Ví dụ như?"

Cao Dã: "Trộm quần sịp của ai đó chẳng hạn."

Quỷ gì không biết!

Dịch Thu Bạch cảm thấy đời hắn không thể nói chuyện với thằng dở hơi này quá ba câu, nhìn Bàn Tử đang tiến vào, hỏi: "Bàn Tử cũng bị anh kéo tới à?"

"Rảnh đâu, chắc là trùng hợp." Dừng một chút, lại nói: "Tôi kéo nổi cậu vì tôi có nhẫn đồng làm môi giới, chỉ cần cậu vào phó bản thì chủ nhân của nó là tôi cũng tiện thể bị kéo theo."

Dịch Thu Bạch à một tiếng.

Bàn Tử vừa vào thấy bọn họ thì thầm to nhỏ, tò mò: "Hai anh đang nói chuyện gì thế?"

Cao Dã: "Đang thảo luận sao cậu lại béo."

Bàn Tử: "..."

Sát thương max level.

Kế tiếp anh ta hỏi phó bản trước bọn họ chạy ra kiểu gì.

Cao Dã tóm tắt lại lần nữa.

Gặp phải nhóm người muốn quan sát quan tài, gã nói tránh đi: "Xem quan tài thuỷ tinh trước đã, đó là đạo cụ quan trọng, không chừng có manh mối."

Vì vậy, ba người cùng nhau tiến tới đại sảnh.

Quan tài đặt ở chính giữa trên các bậc thang làm bằng đá, ký hiệu kỳ quái rườm rà, không ít người đang lẳng lặng quan sát.

Bàn Tử nhìn mặt đất đỏ sậm, miếng thiếu đánh hỏi: "Con quỷ này vẽ bùa dùng máu người hả?"

Dứt lời, bên cạnh đã có tiếng ngạc nhiên: "Vãi, hình như sẫm hơn ban nãy một chút!"

Dịch Thu Bạch cẩn thận quan sát, cũng nằm bò ra đất ngửi ngửi, nhíu mày: "Không, tươi hơn mới đúng, tanh hôi, giống mùi máu."

Mọi người bên cạnh mồm năm miệng mười thảo luận.

Cao Dã đếm đếm thềm đá, nói: "Chín bậc, là số lẻ."

Có người đã lập thành đội nhỏ bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Bàn Tử nhanh chóng quát: "Anh Dã, cùng đội với tôi nhé?"

Cao Dã: "Cậu qua mà hỏi Khương Hàm."

Dịch Thu Bạch liếc họ một cái: "Tuỳ cậu." Nói rồi hắn chạy ra xem quan tài thuỷ tinh.

La Giai Thiến ban nãy tự đi một mình, cũng chả biết cô khinh thường lập đội hay có tự tin quá lớn vào bản thân, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Anh nhìn ra manh mối nào không?"

Dịch Thu Bạch lắc đầu.

La Giai Thiến quan sát cô gái nằm bên trong, đột nhiên thốt lên: "Rất xinh đẹp."

Dịch Thu Bạch không đáp.

La Giai Thiến nhích tới gần hắn, tiếp tục nói: "Anh xem, chín bậc thang, hoạ tiết ngôi sao năm cánh ngược, bên trong có một nữ ma đầu đang nằm."

Dịch Thu Bạch thoáng lùi về sau hai bước, hoang mang hỏi: "Sao năm cánh ngược là gì?"

La Giai Thiến: "Là địa ngục."

Dịch Thu Bạch câm miệng.

Bàn Tử và Cao Dã bước tới.

Bàn Tử bị cô gái trong quan tài hấp dẫn, nhịn không được tán thưởng: "Đạo cụ này chắc mắc lắm nhỉ, trông đẹp vãi."

Cao Dã: "Bên cạnh quan tài khảm đá quý cũng rất đắt, cậu có thể móc hai viên mang ra ngoài."

Sự chú ý của Bàn Tử lập tức bị đá quý hấp dẫn, nhanh chân tìm dụng cụ moi đá quý.

Mọi người: "..."

Vừa nãy La Giai Thiến nói người phụ nữ bên trong quan tài là ác ma, Dịch Thu Bạch không để trong lòng.

Nhưng chả hiểu sao, đôi mắt Dịch Thu Bạch không thể kiểm soát nổi, khó lòng rời khỏi gương mặt cô gái.

Thậm chí Cao Dã và Bàn Tử bên cạnh trêu chọc nhau hắn cũng chả nghe thấy, bởi lẽ đầu óc hắn bây giờ chỉ có cô gái trong quan tài.

Giống như...!bọn họ đã từng quen biết.

"Dịch Thu Bạch, Dịch Thu Bạch..."

Có người đang gọi hắn.

Dịch Thu Bạch hoang mang quay đầu lại.

Ai đó đang đứng ngoài cửa lâu đài, là một đứa trẻ con, giống hệt gương mặt hắn từng nhìn thấy trên tấm ảnh cũ.

"Em là ai?" Hắn hỏi.

Đứa trẻ nhìn hắn, ngây thơ đáp: "Em chính là anh."

Dịch Thu Bạch nửa tin nửa ngờ.

Đứa trẻ chỉ ra bên ngoài: "Anh không tin có thể cùng em về nhà chúng ta, vẫn giống ngày xưa." Dừng một lát, nó nói: "Mẹ còn đang chờ anh về, mẹ bảo không tìm được anh, kêu em qua đây gọi anh nè."

Giống như bị yểm bùa, Dịch Thu Bạch theo nó ra ngoài.

Đứa trẻ vui vẻ nhảy nhót suốt đường đi, miệng hát một bài ca dao kỳ quái.

Không bao lâu sau, ánh đèn mờ nhạt đập vào mắt Dịch Thu Bạch, là căn tứ hợp viện trong số liệu ký ức.

Đứa trẻ chỉ vào bóng đèn: "Anh xem kìa, nhà của chúng ta ở đó."

Dịch Thu Bạch mơ mơ màng màng bước vào.

Người phụ nữ nhìn thấy hắn, vội vàng chạy lên niềm nở đón tiếp, vậy mà lại chính là người phụ nữ trong quan tài!

"Vãi chưởng!"

Dịch Thu Bạch hoảng sợ mở to mắt.

Đập vào mặt là Cao Dã, Bàn Tử, La Giai Thiến...!hơn mười người chơi đang vây quanh hắn quan sát.

Bàn Tử nói: "Anh nói xem mồm nó có răng nanh không nhỉ? Cái răng để ăn người chơi ấy?"

Cao Dã: "Mẹ kiếp cậu nói cái khác đi được không, ớn chết lên được."

Cuộc đối thoại giữa hai người truyền vào trong tai, bên cạnh còn tiếng thì thầm nho nhỏ.

Dịch Thu Bạch kỳ quái nhìn bọn họ, thẳng đến khi tầm mắt rơi trên người mình, tức khắc như bị sét đánh.

Khương Hàm đứng trước quan tài lẳng lặng nhìn hắn, trên mặt tuy không có biểu cảm nhưng trong ánh mắt lại hiện lên ý cười.

Dịch Thu Bạch như nhìn thấy ma quỷ.

Ý thức được chuyện kỳ quái, hắn vội vàng cử động cơ thể, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Chuyện gì xảy ra?

Hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền tới, xông thẳng lên não bộ.

Hắn cố gắng giãy giụa, muốn phá tan trói buộc bản thân, cuối cùng lại bất lực tan biến.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Dịch Thu Bạch như con kén hoảng loạn đánh giá bốn phía, mất một lúc mới thấy rõ được sự thật.

Hắn đang nằm giữa quan tài thuỷ tinh, trở thành người phụ nữ trong quan tài.

Hắn, đang, bị, mọi, người, vây, xem.

Bao, gồm, chính, hắn!

Hết chương 13

- -Kidoisme: Chúc mừng anh, ngừi ck đoản mệnh của eims.

--Cho 1 số bạn nào thắc mắc thì thiết lập truyện không nói rõ nhiệm vụ cụ thể, người chơi phải tìm được manh mối để tự hoàn thành cốt truyện, thậm chí là tự hoàn thành nhiệm vụ luôn.

Ví dụ như phó bản "Vu Lan Bồn", người chơi phải tìm được kinh Vu Lan Bồn để ốp nó vào thế giới trò chơi, sau đó tự tìm nhiệm vụ là tìm "thánh thăng" siêu thoát cho mẻ Thanh Đề..