*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian bây giờ chỉ khoảng 8 giờ sáng, xe của bọn họ được Phan Huân lái, bên cạnh Tống Thực đang chỉ dẫn đường đi cho cậu ta.

Bọn họ tìm những con đường tương đối ít zombie để đi nhưng đôi khi cũng phải xuống xe để dọn dẹp vật cản xuất hiện trên đường.

Danh Yển ngồi trên xe, tay cầm bánh xốp mà nhai rộp rộp, ngồi im lặng nhìn bọn họ tính toán ghé vào một siêu thị nằm ở rìa trung tâm thành phố để tìm kiếm vật tư.

Nếu trí nhớ của Danh Yển không lầm thì nhóm người của đại boss sẽ bắt gặp công chính và thụ chính tại đây.

Công chính Định Kha vốn là lính trong quân đội, trước khi tận thế xảy ra anh ta và một vài đồng đội còn đang trong thời gian nghỉ phép nên bọn họ đến thành phố Nam Lân du lịch.

Thật không may, lúc này đại dịch zombie bùng nổ, anh ta và động đội bị mắc kẹt tại đây, đồng thời thức tỉnh dị năng hệ lôi mạnh mẽ.

Định Kha cùng với đồng đội cứu giúp những người còn sống sót, bọn họ hợp thành một nhóm hơn 10 người trốn tránh trong một kho hàng nằm ở rìa thành phố.

Công chính dự định tìm kiếm một thời cơ thích hợp mà dẫn mọi người đến một căn cứ an toàn.

Trong một lần đi vào trung tâm thành phố tìm kiếm thức ăn, công chính dẫn theo mọi người, nhưng vì sơ xuất mà bị zombie bao vây chỉ còn 5 người may mắn sống sót.

Công chính liều mạng dẫn bọn họ tránh thoát zombie, tình cờ trốn vào một hiệu sách khá an toàn.

Tại đây, công chính gặp được thụ chính Bạch Sa và em trai của cậu ta cũng đang bị kẹt tại đây.

Bạch Sa là một nhà nghiên cứu vi sinh học, sau khi mạt thế đến thì thức tỉnh dị năng chữa trị nhưng tác dụng của nó cũng vô cùng hạn chế.

Danh Yển vẫn chưa đọc hết quyển tiểu thuyết này.

Nhưng cậu có thể suy đoán được.

Có thể sau này, thụ chính chắc chắn sẽ có đóng góp một phần trong việc tạo ra vaccine ngăn ngừa virus zombie.

Định Kha nghe thụ chính giới thiệu thân phận của mình, anh ta là một người ngay thẳng chính trực lại có lòng cứu người, nên ngay lập tức đồng ý bảo vệ thụ chính và em trai cậu ta an toàn.

Lúc boss phản diện tình cờ gặp được bọn họ cũng đã là 10 ngày sau khi công thụ chính gặp nhau, lúc này bọn họ không tìm được thức ăn nên cùng đường phải đi vào siêu thị có rất nhiều con zombie ở bên trong.

Trong nguyên tác, không biết tác giả suy nghĩ gì mà viết Tần Thương vừa gặp thụ chính đã mê đắm cậu ta, không ngại phiền phức khi nghe thụ chính cầu xin mà giúp đỡ cả đoàn người về căn cứ Chu Bắc.

Còn vì cậu ta mà làm ra rất nhiều chuyện ác.

Danh Yển vừa ăn bánh vừa nhìn Tần Thương.

Kể ra đại boss cũng là một nam nhân có đường tình duyên lận đận.

Rõ ràng là một người đàn ông ưu tú còn hơn cả công chính nhưng trước thì tiểu hôn phu không muốn kết hôn mà bỏ trốn, sau thì có cảm tình với thụ chính nhưng đã là vai phản diện thì sao mà thành đôi với thụ chính cho được chứ.

Vì đang chăm chú suy nghĩ mà bất giác cậu không nhịn được nhìn Tần Thương chằm chằm, cặp mắt to tròn đầy cảm thông nhìn hắn.

Tần Thương nhìn sang thì bắt gặp ngay ánh mắt kì lạ của cậu, tay nhóc này thì vẫn cầm bánh cho vào miệng ăn ngon lành không ngừng.

Hai má trắng nõn phồng lên, hắn nhìn cậu mà cậu vẫn không hay biết.

Bản tính độc ác của Tần Thương trỗi dậy, tay hắn hơi ngứa, mắt nhìn cặp má vẫn nhô lên phồng phồng của Danh Yển.

Hắn đưa tay véo lên má cậu một cái, cảm giác non mềm như sữa, vô cùng thoải mái, đúng là tiểu thiếu gia được cưng chiều yêu thương mà thành, da thịt nơi nào cũng mịn màng non mịn.

Miệng hắn không quên buông lời hung ác:

" Còn dùng ánh mắt kì lạ này nhìn tôi lần nữa thì cậu tự đi bộ mà về Chu Bắc ".

Miệng nói lời hung hăng nhưng tay thì vẫn véo má cậu đến đỏ cả lên mới vừa lòng bỏ tay xuống, tiếp tục quay sang bàn bạc việc đi vào siêu thị với bọn Lục Tử Tự.

Danh Yển hết hồn, vội nhìn Tần Thương bằng ánh mắt đáng thương thì thấy hắn đã quay đi, chỉ có thể nhích người xa hắn một chút mà yên tĩnh gặm bánh, ngay cả âm thanh rộp rộp khi nhai cũng không dám phát ra.

Danh Yển xoa xoa nơi vừa bị véo mà buồn bực.

Nhìn xem thật là độc ác mà, gò má cậu vẫn đau đây nè, chắc chắn bây giờ đã đỏ hết luôn rồi.

Bộ dáng này của boss phản diện xứng đáng cô đơn cả đời, hắn mà đáng thương gì cơ chứ, hừ..