*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi Tần Thương rời đi đến giờ, Danh Yển chỉ ngồi trên ghế nhìn ra bên ngoài ngóng trông hắn trở về.

Đến nổi Lục Tử Tự thấy bộ dáng của cậu cũng không nhin được lên tiếng chọc ghẹo:

" Xem xem, đại ca mới đi có một lúc mà cậu đã nhớ mong như thế.

Yên tâm, sau này hai người thực hiện hôn ước với nhau về chung một nhà chắc chắn sớm chiều gặp mặt".

Nói xong còn chớp mắt làm điệu bộ ám muội vô cùng.

Danh Yển khoanh tay, nhìn vẻ mặt thiếu đánh của cậu ta, nói một câu:

" Hừ, cậu còn nói thêm một câu nữa thì từ nay về sau đừng mong có trái cây để ăn nhé".

Chỉ một câu nói thành công làm cho Lục Tử Tự im luôn.

Trước mặt Tần Thương thì cậu không có cách, nhưng còn với Lục Tử Tự cậu thừa sức đấy nha!

Trời đã xế chiều, Tần Thương đã đi được vài giờ.

Không chỉ Danh Yển mà ba người Lục Tử Tự cũng trở nên lo lắng.

Tuy nói Tần Thương có dị năng hết sức mạnh mẽ nhưng lỡ như, lỡ như có chuyện gì bất trắc xảy ra thì thế nào?

Danh Yển bàn bạc với ba người họ, dự định hai người sẽ đi xem tình hình của Tần Thương, hai người sẽ ở lại đây chờ.

Danh Yển đề nghị bản thân sẽ đi nhưng ba người còn lại hết sức phản đối.

Nói đùa gì thế, bên ngoài tuy bây giờ khá yên ắng nhưng nếu để Danh Yển đi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì đại ca sẽ đánh cho họ hấp hối luôn đấy.

Nên cuối cùng, mọi người thống nhất Phan Huân và Tống Thực sẽ đi xem tình hình bên Tần Thương, Danh Yển và Lục Tử Tự ở lại.

________

Tần Thương được người đàn ông khoảng 30 tuổi nọ dẫn đến một căn biệt thự to lớn kiên cố nằm ở trung tâm căn cứ.

Đây có thể xem là căn nhà tốt nhất ở nơi đây.

Tần Thương được người dẫn vào bên trong.

Phòng khách có một người đàn ông trung niên trạc 40 tuổi, ông ta đang ngồi trên một cái ghế sopha, trên bàn trước mặt đang để một tách trà còn đang nghi ngút khói.

Tần Thương cũng không kiên nể gì mà thản nhiên ngồi vào ghế, bắt chéo chân chờ ông ta lên tiếng.

Người đàn ông trung niên quan sát kĩ càng Tần Thương.

Đúng là người đứng đầu Tần gia có quyền lực hàng đầu căn cứ Chu Bắc, vẻ bề ngoài của Tần Thương tạo ra một loại khí thế mà chỉ những người có năng lực lãnh đạo mới có, nó làm cho người ta vô hình sinh ra áp lực và kính sợ.

Lam Sâm bắt đầu lên tiếng, ông ta không ngay lập tức nói vào trọng tâm mà vòng vo đủ chuyện.

Từ lúc trước mạt thế bùng nổ, đến sau khi mạt thế thành lập căn cứ Lam Sâm lấy tên của bản thân ông ta đặt tên cho căn cứ.

Sau đó lại tâng bốc vô vàn điểm tốt của căn cứ này, cuối cùng còn đắc ý mà tự khen ngợi bản thân.

Tần Thương nhìn ông ta cứ như nhìn con khỉ đang diễn xiếc trong sở thú, không buồn đáp lại dù chỉ một câu.

Cuối cùng khi ông ta đã nói xong vội vàng uống một ngụm nước Tần Thương mới chậm rãi lên tiếng:

" Ông Lam chắc ông chưa biết.

Lúc trước, nếu có người đứng trước mặt tôi ba hoa nhiều lời nói vô nghĩa như vậy thì cũng đã bị tôi nhẹ nhàng dùng một tay bẻ gãy cổ".

Mặt hắn thản nhiên: " Ông hãy cảm thấy may mắn vì tâm trạng của tôi hôm nay rất tốt đi, nếu không..."

Tần Thương hơi ngừng lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén:

"Nếu không, cái cổ này của ông cũng đã thay đổi hình dạng từ lâu rồi".

Lão già này nên thầm cảm ơn bé ngoan nhà hắn đi, hôm nay em ấy chủ động ôm hắn hôn hắn một cái, làm cho tâm trạng hắn vui vẻ như mùa xuân về.

Bởi vậy nên mới có nhiều kiên nhẵn như thế để ngồi lại đây nghe ông ta nhiều lời vô nghĩa.

Lam Sâm bị khí thế của hắn làm cho thót tim, mồ hôi vì sợ hãi mà chảy không ngừng.

Ông ta vội vàng xin lỗi liên tục, mắt thấy Tần Thương đã hết kiên nhẫn nên vội vàng đứng dậy dẫn hắn đi ra ngoài.

Tần Thương muốn xem ông ta giở trò gì nên cũng đứng dậy bước theo.

Lam Sâm đến trước một cánh cửa thông đến tầng ngầm của biệt thự thì ngừng lại, ông ta dẫn đầu mở cửa đi vào bên trong.

Tầng hầm này là một phòng thí nghiệm không quá lớn, tuy nhiên thiết bị cũng tương đối đầy đủ.

Ở giữa phòng thí nghiệm là một khoảng trống đặt bốn chiếc lồng sắt rắn chắc, mỗi lồng đang nhốt năm người đang trong quá trình biến thành zombie.

Lam Sâm phất tay cho vài nhân viên mặt áo trắng tiêm một dung dịch màu vàng nhạt vào cho những người đang bị nhốt trong lồng.

Mất khoảng 15 phút thuốc mới bắt đầu có công hiệu.

Thuốc được tiêm vào cơ thể của 15 người, nhưng chỉ một người đàn ông vẻ ngoài khá cường tráng bắt đầu có dấu hiệu bình thường trở lại.

Làn da người này từ thâm đen mà dần trở lại màu da tái nhợt của người bình thường, miệng cũng ngừng chảy ra dịch vàng tanh hôi.

Lam Sâm nịnh nọt nói: " Ngài Tần, như ngài thấy, tuy chúng tôi chỉ là một căn cứ nhỏ nhưng lại may mắn có thể nghiên cứu ra vaccine ngăn ngừa virus zombie".

"Tuy rằng chỉ là bản thử nghiệm vẫn còn nhiều sai sót nhưng đã có thể ngăn ngừa virus trong vòng 1 giờ sau khi bị lây nhiễm."

Giọng nói Lam Sâm đầy tự hào nói với Tần Thương.

Một khi Tần Thương đồng ý hợp tác với ông ta trong vụ này thì chắc chắn cuộc đời ông ta sẽ bước sang một trang mới, vừa suy nghĩ đến tương lai tuyệt vời phía trước, Lam Sâm đã không nhịn được lộ vẻ mặt tham lam.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ).