Thân thể Cố Từ hồi phục, đồng nghĩa với việc chuyện cổ độc nhất định bị phơi bày.

Cung thân vương đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm phái người theo dõi tung tích của Cố Từ, một khi cậu bước ra khỏi Huyền Âm giáo, bằng mọi cách bắt người.

Vậy nếu tin tức bị chặn thì sao? Bọn họ cố gắng không cho hắn biết tình hình gần đây của Huyền Âm giáo thì sao? Dựa theo hiểu biết nhiều năm của hắn về Cố Trường Thanh và Kỷ Thiện, nghĩ cũng có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra.

Bọn họ quá hiểu rõ nhau đến mức quen thuộc, biết được Kỷ Thiện cùng Cố Trường Thanh nghĩ ra ai đứng sau trò hạ cổ độc khi họ biết Cố Từ bị hạ độc, biết được Cung thân vương vừa nghe tin tức bị chặn, vừa nhìn thấy Kỷ Thiện, liền biết tình hình hiện tại của Cố Từ như thế nào.

Quen thuộc đến nỗi....!

Ngay khi hắn ra tay, liền có thể chuẩn xác nắm lấy mạch máu của Kỷ Thiện, tàn nhẫn đâm vào nơi hắn quan tâm nhất trong lòng.

"Tiểu Từ chắc là đang ở bên ngoài phải không?"

"Nếu tính toán như vậy, chỉ sợ nhân mã của ta đã sớm gặp bọn họ rồi?" Cung thân vương khẽ cười nói, "Chỉ là không biết hôm nay thương trường có còn náo nhiệt như xưa hay không?"

"Xoẹt" một tiếng, Kỷ Thiện rút kiếm ra chỉ vào hắn, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi dám!"

"Kỷ Thiện, dù thế nào ta cũng là trưởng bối của ngươi." Cung thân vương không nâng mí mắt, "Ngươi lại muốn dùng kiếm đối với thúc thúc, xem bộ dáng quẫn bách hiện tại của người xem, một chút cũng không có phong thái của hoàng gia?"

"Ta không có đại thúc như ngươi!" Kỷ Thiện vung kiếm định tấn công hắn, nhưng giữa không trung lại bị một kiếm khác cản lại, hai kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng một tiếng "cheng"

Hộ vệ canh giữ đứng trước Cung thân vương trực tiếp ngăn thế tấn công của hắn lại.

Kỷ Thiện lạnh lùng liếc mắt nhìn người nọ, cười nhạo: "Đúng là nuôi một con chó trung thành và tận tâm."

Cung thân vương lúc này cười nói, "Ta chỉ phái người mời Cố Từ đến, cũng không có làm gì hắn.

Nhưng nếu ngươi tiếp tục trì hoãn, về sau không biết sẽ phát sinh cái gì đâu." Hắn nhìn Kỷ Thiện, kiên nhẫn hỏi: "Bây giờ, ngươi còn muốn ở đây dây dưa với ta, tiếp tục lãng phí thời gian sao?"

"Những người đó dù sao cũng thê lỗ vụng về, Cố Từ lại được cưng chiều từ nhỏ, nếu bọn họ không nặng nhẹ mà làm người bị thương, chẳng phải là tội lỗi sao?" Cung thân vương chậm rãi nói thêm, trong mắt tràn đầy ác ý không che giấu được.

Kỷ Thiện lành lạnh nhìn hắn, Cung thân vương cũng rất kiên nhẫn nhìn lại, ánh mắt ý vị thâm trường.

Tuy biết là bịm bợp, nhưng không thể không nói những lời này thật sự đâm trúng tử huyệt của hắn, Kỷ Thiện không dám đánh cược tính mạng của Cố Từ, tiếp tục trì hoãn ở đây.

Song phương đối đầu nhau, chiến ý hết sức căng thẳng.

Trước mắt mà nói, quả thực không thể phân cao thấp, Kỷ Thiện lần này lẻn ra cung nhân thủ cũng mang theo cũng không nhiều lắm, nếu lại trì hoãn trong chốc lát, chờ cứu viện của Cung thân vương đến, chỉ sợ song phương đều tổn hại.

Hắn có chịu thiệt hay không cũng không sao cả, nhưng Cố Từ đãng gặp nguy hiểm, hắn không thể trì hoãn nữa.

Cuối cùng, Kỷ Thiện lùi về phía sau một bước, cố gắng áp chế lửa giận cùng lo lắng trong lòng, nghiến răng oán hận nói: "Chúng ta đi."

Câu này không giải thích họ có nên ở lại hay không, nhưng ai cũng hiểu có ý bảo họ không cần ở lại đây nữa.

Kỷ Thiện dứt khoát thu hồi kiếm, xoay người đi ra ngoài.

Mà theo động tác của hắn, những người vốn đối đầu với nhau trong phòng cũng cùng nhau rời đi.

Như thể, nơi này bình yên như không có chuyện gì xảy ra.

Cung thân vương nhìn chằm chằm bên ngoài một hồi, quay đầu nhìn thuộc hạ, lập tức hạ lệnh: "Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn vào cung!"

Nhân lúc Cố Trường Thanh và Kỷ Thiện đang hỗn loạn, tạm thời không còn cách nào làm việc khác, hắn nhất định phải nhân cơ hội này mau chóng bẩm báo với Hoàng thượng, tranh thủ thời cơ tốt.

*

Lúc Kỷ Thiện mặt lạnh đi ra, khí áp quanh thân đến mức không ai sám trêu chọc hắn.

Bọn họ sợ lúc này chạm đến điểm xấu, khiến chủ tử tức giận.

Hắn chỉ bước đi mà không nói một lời nào, đi đến bên kia xe ngựa.

Thân tín bên người Kỷ Thiện thấy hắn thật sự có ý định quay lại Huyền Âm giáo, nhịn không được khuyên nhủ: "Hiện tại tình thế cấp bách, trong cung đã sớm không giấu được nữa, Hoàng thượng vốn đối với ngài có thành kiến, nếu không phải ngại mặt mũi Hoàng hậu, chỉ sợ...."

Nói tới đây hắn mới ý thức được những lời này không ổn, vội vàng im lặng, sửa miệng nói: "Ngài không thể trì hoãn nữa, chuyện tìm Cố công tử có thể giao cho chúng nô tài đi tìm.

Điện hạ, ngài vẫn nên là hồi cung trước đi." Ngữ khí hắn khẩn thiết nói.

"Ta muốn đi tìm Cố Từ." Kỷ Thiện chỉ nói một câu như vậy, cũng không có ý định giải thích gì thêm.

Hắn quay người đi về phía con ngựa.

"Thái tử điện hạ!!" Người nọ vội vàng khuyên nhủ hắn.

"Xoẹt" một tiếng, thanh kiếm sắc bén lại một lần nữa rút ra khỏi vỏ.

Một kiếm kia chỉ vào trước mặt người kia, nếu gần hơn một tấc, có lẽ đã đâm vào tim, trực tiếp lấy mạng hắn.

Thân tín của hắn sắc mặt tái nhợt, nhìn lợi kiếm sắc bén trước mắt, một chút cũng không dám động, chỉ có thể bi thương kêu lên một tiếng: "Điện hạ...."

Ánh mắt Kỷ Thiện lạnh lùng, bình tĩnh hỏi: "Lời của ta nói ngươi không nghe rõ sao?"

"Ta, muốn, tìm, Cố, Từ." Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ một.

Kỷ Thiện nhàn nhạt liếc nhìn người nọ một cái, không nói thêm lời nào nữa, xoay người lên ngựa, trực tiếp thúc ngựa quay đầu, liền phi về hướng trước.

Những người khác cũng đuổi theo, chỉ còn lại thân tín ngẩn ngơ ở đó, chân tay mềm nhũn gần như không cử động được, khi định thần lại, thân thể đã mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất.

Nghĩ tới một màn vừa rồi, tâm phúc vẫn còn sợ hãi, một khắc kia hắn dường như đã chạm đến nghịch lân của điện hạ, ánh mắt của Thái tử vừa rồi giống như muốn giết chế.t hắn, thậm chí hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu hắn còn nói nhảm thêm câu nữa, chỉ sợ sẽ mất mạng tại chỗ.

Gió vù vù thổi qua, Kỷ Thiện thúc ngựa càng lúc càng nhanh, hắn chỉ lo cưỡi ngựa, liều mạng lao về hướng Huyền Âm giáo.

Kỷ Thiện còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Cố Từ, bọn họ đều chỉ là những đứa trẻ.

Mẫu phi của hắn đã ch.ế.t từ rất lâu trước đây, đến c.h.ế.t cũng không thể gặp nam nhân lạnh lùng kia một lần.

Trong hoàng cung không có chút ấm áp nào đáng nói, hầu như đều là nhân vật nâng cao giẫm thấp, mất đi mẫu phi, Kỷ Thiện lại càng bị người phớt lờ, mặc dù không ai dám ngược đãi hoàng tử, nhưng đãi ngộ cũng không khá hơn chút nào.

Sau đó, Kỷ Thiện được đưa đến Khôn Ninh cung của Hoàng hậu, được nuôi dưới tay nàng, từ đó về sau liền đi theo bên cạnh nàng.

Khi nàng về nhà mẹ đẻ, tình cờ cũng dẫn theo Kỷ Thiện trở lại Huyền Âm giáo.

Hoàng hậu nương nương nắm tay hắn, ánh mắt ôn nhu, cười giới thiệu: "Đây là đệ đệ Cố Từ của con, về sau con phải bảo vệ thật tốt đệ ấy, biết không?"

Khi đó Cố Từ còn rất nhỏ, gầy yếu như một con mèo nhỏ, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Cậu trốn ở phía sau Cố Trường Thanh, tò mò nhìn Kỷ Thiện, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, nhưng ánh mặt lại rất sáng, thấp giọng nói: "Kỷ Thiện ca ca..."

Kỷ Thiện nghĩ tới đây, trong lòng liền nhịn không được một cơn đau nhói trong tim, một loại tự trách cùng áy náy bao vây lấy hắn, đau đến mức dường như khiến hắn không thể thở được.

Hắn đã nói sẽ bảo vệ Cố Từ, nhưng cuối cùng hắn đã không giữ lời hứa của mình, vẫn khiến Cố Từ gặp nguy hiểm.

*

Cố Từ đẩy một ít cỏ sang một bên, từ trong bụi cỏ chậm rãi ló đầu ra, 007 nằm trong lòng cậu, thông qua góc nhìn này, thay Cố Từ dò xét một chút tình hình xung quanh.

Một lát sau, 007 cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhom, an ủi cậu: "Ký chủ, ngài yên tâm, nơi này tạm thời an toàn."

Cố Từ buông tay, khẽ gật đầu, sau đó liền trở về sơn động.

Chỗ bọn họ đang ở hiện tại chính là nơi Phó Ngôn rơi xuống vách núi, vị trí hẻo lánh, rất thích hợp để trống.

Sau một hồi cân nhắc, Cố Từ và Phó Ngôn quyết định tạm thời tìm một nơi để trốn.

Huyền Âm giáo cách nơi này quá xa, bọn họ trên đường trở về rất có khả năng gặp phải truy binh, độ nguy hiểm rất cao, cho nên Cố Từ chỉ có thể ở trên đường lưu lại ký hiệu đặc thù, để người của Huyền Âm giáo có thể theo dấu vết tìm đến.

Ký hiệu đã được ngâm qua thuốc đặc thù, ngoại trù Huyền Âm giáo, không ai có thể nhận ra.

Lúc Cố Từ trở về sơn động, Phó Ngôn đang dựa vào vách đá, nghe được động tĩnh liền nhìn cậu, khí sắc y nhìn qua thập phần suy yếu, nhưng vừa thấy Cố Từ liền nở nụ cười với cậu: "Trở lại rồi?"

"Trở lại rồi." Cố Từ nhẹ giọng đáp.

Phó Ngôn toàn thân tràn ngập mùi máu nồng đậm, kế hoạch điều khiển cổ trùng bằng tiếng sáo gần như đã là một tình thế thua cuộc, mặc dù bọn họ đã thành công chạy khỏi đám người kia, nhưng Phó Ngôn cũng không nhận được chỗ tốt nào.

Ngay từ đầu hắn ôm chặt Cố Từ vào trong lòng, cố gắng che chắn cho cậu khỏi sự tấn công của cổ trùng, nhưng cũng vô ích, cổ trùng chỉ nhận ra người cầm sáo trúc.

Cho nên dù Phó Ngôn có bảo vệ Cố Từ tốt đến đâu, vẫn sẽ có "côn trùng lọt lưới" cố gắng lẻn vào trong thân thể Cố Từ.

Thấy vậy, Phó Ngôn gần như ngay lập tức nhét sáo vào tay Cố Từ.

Lời cảnh báo của sáo trúc đối với cổ trùng lập tức có hiệu quả, Cố Từ bình an vô sự, nhưng người đang bảo vệ cậu, Phó Ngôn thì lại không dễ dàng như vậy.

Cổ độc trên người y còn chưa hoàn toàn hết, không ngờ lại là một loại hấp dẫn rất lớn.

Sau khi Phó Ngôn mất đi sự bảo vệ của sáo, hầu hết cổ trùng gần như ngửi thấy mùi, ngửi thấy hơi thể trên người y càng hung hăng nhào tới, lưu lại đủ loại dấu vết chật vật đáng sợ trên người y.

Ngón tay Phó Ngôn giật giật, một con sâu bám vào cổ tay liền rơi xuống, lúc rơi xuống đất, để lại một vết máu nhỏ trên mặt đất.

Đó là máu của Phó Ngôn.

Y nhìn thấy Cố Từ đi tới, vô thức liền giấu tay ra sau, cố gắng tránh ánh mắt của cậu.

Chỉ là động tác này quá rõ ràng, Cố Từ liếc mắt liền nhìn thấy, cậu ngồi xuống bên cạnh Phó Ngôn, trầm mặc lấy sáo ra định trả lại cho y, lại bị Phó Ngôn ngăn cản, lại đem sáo nhét vào lòng Cố Từ.

Cổ trùng còn chưa bị diệt hoàn toàn, một khi lấy sáo đi, trùng ngửi được hơi thở người sống, sẽ xông tới, lúc đó rất có thể sẽ làm Cố Từ bị thương.

Phó Ngôn cũng không muốn mạo hiểm.

Cố Từ nhìn y chằm chằm, khẽ mím môi.

Người này lại còn có tâm trêu đùa với Cố Từ, hướng cậu ôm, cười nói: "Em ôm ta, sẽ không đau nữa."

Toàn thân y, dường như chỉ có cái ôm này là sạch sẽ, hoàn toàn không có dính máu, vì vậy Phó Ngôn rất yên tâm mà mở rộng vòng tay ôm lấy Cố Từ.

Vốn dĩ hắn y đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, không ngờ Cố Từ thật sự đưa tay về phía y, nhẹ nhàng ôm lấy y, tựa vào trong ngực Phó Ngôn.

Phó Ngôn ban đầu ngẩn ra, chủ động như vậy quả thực khiến y có chút thụ sủng nhược kinh, chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Từ, trái tim y lại đau nhói, lo lắng trong lòng lấn át niềm vui nhất thời vừa rồi, Phó Ngôn nhẹ giọng an ủi: "Ta, ta không sao." Ngữ khí lúc y nói chuyện đã cố gắng giả bộ như không có việc gì, nhưng với sắc mặt khó coi kia, thực sự không đủ thuyết phục.

Lúc này một con cổ trùng không nghe lời lại chui vào trong thân thể y, tùy ý hút máu, mang đến đau đơn kịch liệt.

Thân thể Phó Ngôn run lên, y mạnh mã đè nén cảm giác khó chịu, sợ bị người trong ngực phát hiện.

"Huynh lạnh sao?" Cố Từ thấy y dường như đang run rẩy, mở miệng hỏi.

Phó Ngôn lắc đầu cười, "Không lạnh, ta không sao, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi." Phương thuốc Kỷ Thiện đưa vẫn có hiệu quả, mặc dù chịu chút khổ sở, nhưng những cổ trùng này cũng chỉ tạo ngoại thương cho y, đợi sau khi vết thương lành lại cũng không có gì nghiêm trọng.

Bây giờ chỉ là đau khổ thêm một chút thôi, không có gì to tát.

"Huynh lại gạt ta." Cố Từ cụp mắt, thấp giọng nói.

"Tách" một tiếng, giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, nhòe đi một vệt.

Cậu không hiểu, một số người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn vì những người họ quan tâm, nhưng một số người sẽ làm sẽ làm rất nhiều chuyện tổn hại đến bản thân họ.

"Cố Từ, em đừng sợ." Phó Ngôn đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cậu, "Ta sẽ không c.h.ế.t."

"Ta còn chưa cưới em đâu."

Nghi thức xung hỉ lúc đó quá mức đơn giản, y luôn muốn cho cậu một hôn lễ thật long trọng.

Chỉ có long trọng như vậy, mới xứng với Cố Từ của y.

Cố Từ khịt khịt mũi, bởi vì gió lạnh mà mũi có chút ửng đỏ, bộ dáng giống như một con mèo hoa nhỏ tội nghiệp, thấp giọng phản bác: "Huynh rõ ràng nói là gả cho ta mà." Tuy rằng gả cùng cưới tựa hồ không có gì khác nhau, nhưng cuộc đối thoại có chút trẻ con giữa hai người lúc này khiến bầu không khí căng thẳng nhẹ đi một chút, không còn làm người ta cảm thấy bất an nữa.

.