Gã sai vặt trong lòng khó hiểu, lại thấy thần sắc Cố Từ cũng có chút kỳ quái, khóe miệng hơi cong lên, tựa hồ đang cười, nhưng sau đó lại thu liễm ý cười lại, nhìn về phía hắn, "Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi." Lúc này cũng không để gã sai vặt dẫn đường, cũng không nói có muốn đi hay không.

Gã sai vặt cung kính đáp lại, liền nghe lời lui ra ngoài.

Một lúc sau, Cố Từ mới đặt tập thơ xuống, dặn dò những người trong phòng: "Các ngươi không cần hầu hạ ở đây nữa, lui ra đi."

Cậu đi ra ngoài vài bước, sau đó như là nhớ tới cái gì, trở lại trong phòng cầm lấy một kiện áp choàng, tiện tay phủ lên mình, đi ra ngoài.

Phó Ngôn vẫn ở chỗ cũ ngày hôm qua chờ cậu, thấy Cố Từ đến, liền tiến lên phía trước, đem khăn quàng cô trên tay lên cổ cậu, kiên nhẫn quấn vài vòng, Cố Từ bất ngờ không kịp đề phòng, bị khăn quàng cổ vây kín mít, cả khuôn mặt vùi trong khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt trong trẻo thuần túy kia, khó hiểu nhìn Phó Ngôn.

"Ngươi lấy ở đâu ra vậy?" Giọng Cố Từ rầu rĩ, sao y cũng giống bọn họ, chỉ muốn để cậu mặc dày, hận không thể đem tất cả quần áo đều mặc lên người cậu.

"Từ nhà." Phó Ngôn dừng một chút, lại giải thích một câu, "Hôm nay gió hơi lớn, nên ta mang theo."

Hôm qua lúc nhìn thấy Cố Từ, sắc mặt cậu tái nhợt, đặc biệt là sau khi bị gió thổi qua, cả người nhìn qua càng thêm suy yếu, hôm nay lúc Phó Ngôn ra ngoài, còn đặc biệt chú ý thời tiết, thấy hôm nay so với hôm qua còn lạnh hơn một chút, liền đeo khăn quàng cổ lên.

"Người tới tìm ta là có chuyện gì sao?" Cố Từ hỏi y.

Nhưng Phó Ngôn lại đưa tay ra, nhẹ nhàng chỉnh lại khăn quàng cổ cho cậu.

Sau đó, y nhìn Cố Từ mỉm cười, ánh mắt đột nhiên sáng lên, giọng điệu của y rất nhẹ nhàng, nhưng cũng có khí phách.

"Không có chuyện gì khác, nhưng ta muốn gặp em, nên liền tới đây."

Y vẫn chăm chú nhìn Cố Từ, nghiêm túc hỏi: "Vậy, Cố Từ...."

"Em có thể cưới ta không?"

*

Lúc Cố Trường Thanh trở lại trong điện, Mục Thu Sinh đã sớm chờ ở đó, tối hôm qua bọn họ thảo luận rất lâu về bệnh tình của Cố Từ, chó đến khi trời trở lạnh, Mục Thu Sinh mới rời đại điện.

Đợi đến buổi chiều, hắn lại đến.

"Sắc mặt của đứa nhỏ nhìn qua so với hôm qua còn tệ hơn, cả người cũng buồn bã ỉu xìu, rất suy yếu.

Ta lo lắng...." Cố Trường Thanh dừng một chút, cũng không muốn nói tiếp câu kia, vì vậy quay sang nói với Mục Thu Sinh, "Ngươi có biện pháp gì không?"

Theo lý mà nói, sau khi Cố Từ tỉnh lại, thân thể nên có chuyển biến tốt mới đúng, nhưng mấy ngày nay lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn, Cố Trường Thanh liền cho rằng là do xung hỉ sai, vẫn không buông bỏ ý định của mình, một lần nữa thay Cố Từ xung hỉ.

Nếu không phải là sợ nhi tử không muốn, hắn đã sớm sai người đem Phó Ngôn trói lại, trực tiếp bái đường thành thân.

Đứa nhỏ này không biết đang cố kỵ gì, sao lại không cưới luôn?

"Ta đã xem qua rất nhiều phương thuốc cổ, gần đây cũng đang thử bào chế tân dược, nhưng chỉ sợ thời gian không đợi người." Mục Thu Sinh do dự trong chốc lát, liền đề nghỉ: "Có muốn hỏi người đó không? Bên cạnh hắn khẳng định có rất nhiều dị sĩ kỳ năng, chắc hẳn có thể tìm được một số đáp án."

"Cũng được, lát nữa ta sẽ phái người đưa thư qua hỏi." Cố Trường Thanh nói.

*

Cố Từ ở bên này đối mặt với những lời này của Phó Ngôn, lại thực sự không biết nên trả lời như thế nào, lúc trước cự tuyệt cũng đã cự tuyệt rồi, nhưng Phó Ngôn vẫn luôn cố chấp, luôn níu lại vấn đề này không buông, có lẽ nó đã đập vào đầu y khi y xuyên qua...

Nếu như từ chối như ngày hôm qua, chỉ sợ lại vì vấn đề này mà dây dưa một thời gian.

Cố Từ đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào để Phó Ngôn có thể từ bỏ ý định này, bỗng nhiên cậu cảm thấy chóng mặt, thân thể nhất thời có chút đứng không vững.

Phó Ngôn đỡ lấy cậu, vội vàng hỏi: "Có phải là không thoải mái ở đâu?"

Cố Từ miễn cưỡng đứng vững, hít thở chậm lại, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Thật sự rất kỳ quái, bệnh này dù thế nào cũng không thể chữa khỏi, luôn ổn định một thời gian sau lại tái phát, chẳng lẽ thật sự giống như bọn họ đề nghị, lại xung hỉ một lần nữa sao?

Phó Ngôn vẫn có chút bất an, y suy nghĩ một lúc rồi nhìn xung quanh, sau khi tìm được một vọng lâu nghỉ mát có thể nghỉ ngơi, nói với Cố Từ: "Ta đỡ em qua bên kia nghỉ ngơi."

Cố Từ vốn muốn tự mình đi qua đó, nhưng lúc cậu cố gắng đi đến đó một mình, lại rõ ràng cảm nhận được thân thể vô lực, căn bản không thể tự đi lại, vì vậy chỉ có thể từ bỏ ý định này, tùy ý để Phó Ngôn giúp cậu đi đến.

Khi đến *vọng lâu, Phó Ngôn đầu tiên là lấy tay áo lau băng ghế đá, thẳng đến khi xác nhận khu vực xung quanh sạch sẽ, không có chút hạt bụi nào, y mới đỡ Cố Từ ngồi vào chỗ đó.

(*凉亭 - vọng lâu: Đình nghỉ mát)

Cố Từ thấy y cẩn thận như vậy, không khỏi nở nụ cười: "Không cần phiền phức như vậy đâu."

Phó Ngôn ngồi xuống bên cạnh cậu, chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười tái nhợt của Cố Từ, rõ ràng trông yếu ớt như vậy, nhưng trong ánh mắt vẫn sáng ngời, giống như là điểm xuyết ánh sao, ấm áp, trong sáng.

"Khá hơn chưa?" Phó Ngôn vẫn quan tâm đến thân thể của cậu, vừa nói vừa đưa tay nắm nhẹ cổ tay Cố Từ, muốn bắt mạch cho cậu.

Cố Từ nhìn thấy Phó Ngôn động tác thuần thục, có chút tò mò hỏi y: "Ngươi biết cái này sao?"

Phó Ngôn gật đầu, giải thích: "Lúc trước ngao du bên ngoài, có một lang trung kỳ quái đuổi theo ta, nhất định muốn thu ta làm đồ đệ, đuổi thế nào cũng không chịu rời đi."

"Sau đó, ta cảm thấy hắn quá phiền phức, liền đáp ứng."

Y thấy Cố Từ đối với chuyện bên ngoài rất có hứng thú, liền chọn ra vài chuyện thú vị nói cho cậu biết.

Kỳ thật Phó Ngôn không quan tâm lắm đến những chuyện đã xảy ra, cũng chưa bao giờ bởi vì những chuyện đó mà cảm thấy vui vẻ hay thương tâm, nhưng trí nhớ y vô cùng tốt, những chuyện đã xảy ra cơ hồ đều được y ghi nhớ trong đầu, chỉ cần hồi tưởng lại, liền có thể nhớ tới, cũng chính vì vậy, trong lúc kể chuyện cho Cố Từ, y mới có thể chậm rãi chọn ra những thứ thiếu niên thích nghe, tỉ mỉ kể cho cậu nghe.

Cố Từ chăm chú lắng nghe, chăm chú nhìn, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu.

Cũng không biết qua bao lâu, Phó Ngôn mới chậm rãi buông tay Cố Từ xuống, ngữ khí kỳ quái nói: "Ta lại nhìn không ra bất kỳ khác thường gì."

Thể chất Cố Từ rất kỳ quái, rõ ràng thân thể đang có xu hướng phục hồi như cũ, nhưng đồng thời lại vô cùng suy yếu, Phó Ngôn vốn còn muốn biết cậu đến tột cùng sinh bệnh gì, nhưng lại không nhìn ra cái gì.

"Không sao, bệnh này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai." Có Từ ngược lại nhìn rất thoáng.

Nghe vậy, Phó Ngôn vẫn không yên tâm, y nghiêm túc hứa: "Ta sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho em."

Cố Từ hơi cong mắt, lại nói một câu: "Cảm ơn."

Nghe được câu này, Phó Ngôn ngước mắt nhìn Cố Từ, ánh mắt nóng rực chuyên chú, y chậm rãi lắc đầu, chỉ nói: "Không cần nói cảm ơn." Y hi vọng giữa mình và Cố Từ, vĩnh viễn không cần dùng tới những lời này.

Không hiểu sao, Cố Từ cảm thấy bầu không khí lúc này có chút kỳ quái.

Phó Ngôn nhìn cậu mỉm cười, sau đó vươn tay, nhặt một chiếc lá ở bên cạnh, đưa lên miệng, thuần thục thổi.

Dưới hành động của y, phát ra một giai điệu dễ nghe êm tai.

"Đây là ca khúc gì? Nghe thật hay." Cố Từ tò mò về giai điệu lấn át đi sự bối rối của Cố Từ trước bầu không khí kỳ lạ, cậu nhịn không được mở miệng hỏi.

"Là một lữ khách đi ngang qua thổi, ta cảm thấy dễ nghe, liền học thử, hình như không có tên." Phó Ngôn giải thích.

Cố Từ đảo mắt sang một bên, tiếp tục chăm chú nghe y thổi khúc nhạc này, hưởng thụ khoảng thời gian yên bình hiếm có này.

Phó Ngôn chậm rãi thổi khúc nhạc, lúc quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Cố Từ, y nhịn không được cong khóe môi.

Khúc nhạc này không có tên, nhưng vị lữ khách kia nói cho y biết, nó ở quê hương bọn họ đại biểu cho ý tứ cầu ái.

- --Hướng ý trung nhân, thổ lộ tất cả tình yêu của mình.

Thế giới thứ hai----

Mấy ngày sau đó, hầu như ngày nào Phó Ngôn cũng đến, kiên trì, đến rất đúng giờ, so với một ngày ba bữa còn đúng giờ hơn.

Sau đó, chỉ cần gã sai vặt đến truyền tin nhìn thấy y, không cần hỏi cũng biết y nhất định là đến tìm thiếu chủ, khi nhìn thấy bóng dáng Phó Ngôn xa xa, sẽ liền hành lễ với y, sau đó chạy tới viện của Cố Từ thông báo.

Hôm nay lúc Phó Ngôn đến, còn mang theo cho Cố Từ một quyển du ký, Cố Từ vừa thấy liền cười mặt mày cong cong, vui vẻ nhận quà.

Trong phòng cậu mặc dù phối như thư phòng, nhưng đại đã số đều là chuyện tào lao yêu ma, hoặc là dã sử tương quan, về phần tứ thư ngũ kinh, nhị thập tứ sử, cơ hồ đều không có.

Tập thơ cậu xem lúc trước là do Mộ Thu Sinh từ bên ngoài mang vào cho cậu.

Sau đó, hai người ngồi nghỉ bên vọng lâu, Cố Từ ở bên cạnh đọc sách, Phó Ngôn nhìn cậu đọc.

Phó Ngôn thấy hôm nay gió có chút lớn, còn khoác thêm cho Cố Từ một chiếc áo choàng, để cậu tránh bị cảm lạnh.

Chỉ là ngồi không bao lâu, Huyền Âm giáo đã có người tới truyền lời, nói là người nhà của Thanh La cô nương đến đón nàng, qua mấy canh giờ nữa sẽ rời đi, giáo chủ bảo nàng đến dập đầu với Cố Từ, hỏi Cố Từ hiện tại có tiện tiếp kiến nàng hay không.

Cố Từ đặt sách xuống, nói với người hầu: "Để nàng trực tiếp đến đây đi."

Nửa khắc sau, Thanh La liền đi theo gã sai vặt đến đây, nàng hơi cúi đầu, sau khi hành lễ với Cố Từ, lại nặng nề dập đầu với cậu.

007 nghe thấy tiếng động, liền cảm thấy đau thay cho nàng, nhưng Thanh La lại không hề phản ứng gì, thần sắc hết thảy như thường, lúc ngẩng đầu nhìn Cố Từ, dường như vành mắt đỏ lên, nhưng nàng che giấy rất giỏi, rất nhanh liền cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ không có duyên hầu hạ công tử nữa, mong ngài về sau bảo trọng nhiều hơn."

Cố Từ vẫn bình tĩnh như trước, im lặng tiếp nhận hành lễ của nàng, nhìn qua giống như lời tạm biệt bình thường giữa chủ tớ.

Nhưng không biết vì sao, Phó Ngôn đột nhiên lại cảm thấy có chút quái dị, luôn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều lọ ra một chút manh mối nào đó, nhất là vị đại nha hoàn bên cạnh Cố Từ này, nhìn qua rất kỳ quái.

Phó Ngôn nghĩ như vậy, lúc nhìn về phía nàng, ánh mắt không khỏi đánh giá, nhưng y cũng chú ý đúng mực, cũng không khiến cho những người khác chú ý.

Thanh La đã sớm chú ý đến ánh mắt này của Phó Ngôn, lúc đi đến đây, nàng cũng đã nhận ra bên cạnh Cố Từ có thêm một người xa lạ.

Thanh La mấy ngày nay kỳ thật vẫn đợi ở trong giáo, chỉ là không có cách nào tiếp cận Cố Từ, Cố Trường Thanh sớm có phòng bị, một khi nàng bị trục xuất, có lẽ sẽ không bao giờ có thể đến gần sân viện của thiếu chủ.

Nếu không phải là nể mặt Cố Từ, chỉ sợ tính mạng nàng đã sớm không giữ được.

Nhưng ở trong giáo mấy ngày qua, Thanh La thường xuyên nghe được một số tin tức, chẳng hạn như xung hỉ chân chính không phải là Thu Liên, mà là vị ca ca ruột của nàng, hoặc là giáo chủ vốn nên tức giận, nhưng chẳng biết vì sao lại tiêu tan lửa giận, hay, người kia thường xuyên đến tìm công tử.....

Người trước mắt này, chính là huynh trưởng của Phó Thu Liên sao.....

Nhưng nhìn bộ dáng của y, làm sao có thể chiếu cố tốt công tử đây? Thanh La tinh tế đánh giá, trong lòng không khỏi lo lắng, chỉ là thời gian của nàng không còn nhiều, Cố giáo chủ nhất định không muốn nàng tiếp xúc với công tử nữa, qua không lâu nữa, nàng sẽ phải rời khỏi nơi này.

Nghĩ đến đây, Thanh La ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nói: "Nô tỳ mấy ngày nay làm được một túi thơm nhỏ, bên trong thả một ít hương liệu an thần, nghe nói gần đây công tử ngủ không ngon, đeo cái này lên người, chắc hẳn sẽ giảm bớt vài phần."

Nàng thấy ánh mắt Cố Từ vẫn trầm mặc, dũng khí trong lòng đều tiêu tan hơn phân nửa, nhưng Thanh La vẫn kiên trì nói hết đến cùng, "Coi như là....coi như là cảm tạ công tử chiếu cố Thanh La nhiều năm qua."

Nói xong, nàng từ trong ngực lấy ra một chiếc túi thơm được làm thủ công tỉ mỉ, trên đó thêu một đóa sen xanh sống động như thật, không có trang trí thêm hoa lá gì, nhưng lại thanh nhã tú lệ, cũng không rườm rà xa hoa, rất hợp với sở thích thông thường của Cố Từ.

Tay Thanh La siết chặt túi thơm, nàng sợ Cố Từ sẽ cự tuyệt, trong lòng vừa hoảng sợ vừa bất an.

Cố Từ cuối cùng cũng có phản ứng khác, cậu nhìn chiếc túi thêu tinh xảo, nói: "Cảm ơn."

Tuy rằng "Cảm ơn" có chút xa lạ hữu lễ, nhưng lại làm cho Thanh La thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ nhận được chút hứa hẹn, trong mắt hiện lên tia sáng, mỉm cười nói: "Đa tạ công tử."

Nàng tiến lên một bước, đang muốn đưa đồ cho Cố Từ, lại bị Phó Ngôn một tay tiếp nhận, Phó Ngôn khiêm tốn nhã nhặn, ngôn hành cử chỉ không tìm ra khuyết điểm gì, y trầm giọng nói: "Vậy đa tạ cô nương."

Khi Phó Ngôn nhận lấy túi thơm, y cúi đầu liếm mắt nhìn qua, không khỏi lẩm bẩm trong lòng, y cũng biết thêu đồ a, y còn có thể thêu trúc, về phần phối hương liệu, lại càng là sở trường của y, dù sao cũng từng học qua y học, hiểu đước phối hương liệu như thế nào, có thể có lợi hơn cho cơ thể của Cố Từ..