Đó là lý do tại sao Cố Từ nói lời chúc mừng, thầy Ngô rất có khả năng sẽ được thăng chức.

Thầy tươi cười mang ghế cho cậu, bảo Cố Từ ngồi xuống, hai người trò chuyện một lúc.

Nói đến đây, thầy cũng muốn cảm ơn Cố Từ, nếu không phải nhờ cậu kiềm chế đám học sinh lại, e rằng đã không được lãnh đạo đánh giá cao, dù sao khi lần đầu tiên thầy được sắp xếp đến đây, cấp trên đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần đám học sinh này sẽ không yên bình vượt qua năm học.

Mỗi năm, lớp 1 đều là lớp khó dạy nhất.

sắp xếp để nhóm học sinh này có thể sống sót an toàn.

Một năm chuẩn bị.

Năm nào lớp Một và lớp Một cũng là lớp khó dạy nhất.

Không cầu công không cầu lỗi, không ngờ cô giáo Ngô có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, học kỳ này cũng không có chuyện phiền phức gì xảy ra.

*Không cầu có công nhưng cầu không có lỗi, không ngờ tới thầy Ngô có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, học kỳ này cũng không có chuyện gì phiền phức xảy ra.

(*Không cầu có công nhưng cầu không có lỗi - không nhằm mục đích đạt được kết quả tốt nhất có thể, mà là cố gắng tránh mắc lỗi)

Không lâu sau, có người mới đến, Cố Từ thấy vậy liền chào tạm biệt thầy.

Học sinh mới chào hỏi, Cố Từ mỉm cười gật đầu.

"Ký chủ, tôi xem một chút, an toàn trải qua một học kỳ, tiến độ nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành 25% á!"

Một người một hệ thống loanh quanh trong khuôn viên trường, vệ sĩ chờ ở bên ngoài, đến thời điểm sẽ đưa Cố Từ về nhà.

Hệ thống nhớ tới nhiệm vụ, liền mở ra bảng nhìn xuống, phát hiện tiến triển rất lớn, lập tức nói cho Cố Từ.

"Thật sao?" Nghe vậy, Cố Từ cũng có chút vui mừng, nghiêng người nhìn thoáng qua, thấy trên thanh đọc ghi rõ ràng 25%, khóe miệng hơi nhếch lên, hai bên má hiện ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu.

Tuy rằng nhiệm vụ có tiến triển mới, hệ thống rất vui vẻ, nhưng 007 đối với Cố Từ hạnh phúc càng thêm vui vẻ, sợi dây chuyền xung quanh bạch quang bay lên, dần dần dung nhập vào trong cơ thể Cố Từ, lập tức cảm nhận được một cỗ ấm áp.

Cố Từ nghiêm túc nhìn sân trường, sau đó hướng 007 cười nói: "Đi, trở về thôi."

Vài ngày nữa sẽ là sinh nhật của cậu, Cố An đã chuẩn bị đủ thứ cho tiệc sinh nhật, khi Cố Từ trở về sẽ cùng anh ấy bàn bạc xem có muốn mời bạn bè nào không.

*

Thầy Ngô vẫn còn đang phân loại tài liệu của học sinh, nghe thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng nói: "Vào đi." Nói xong thầy ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy người tới, sửng sốt một lát, sau đó cười nói: "Là Phó Ngôn à, những người khác đều lấy phiếu điểm về rồi, chỉ còn của em thôi đấy."

Phó Ngôn chỉ gật đầu, gọi một câu: " Thầy ạ."

Thầy Ngô cũng không ngạc nhiên trước sự lãnh đạm của anh, trải qua một học kỳ ở chung, thầy gần như đã tìm ra thói quen của các học sinh trong lớp, Phó Ngôn vốn trầm tính và ít nói, chỉ có lúc ở bên cạnh Cố Từ, nụ cười trên mặt sẽ nhiều hơn bình thường một chút, sẽ chủ động giao tiếp với bạn bè.

Vào những lúc khác, anh gần như im lặng và minh bạch.

Phiếu điểm chỉ còn lại một tờ, không cần tìm, thầy liền đem đưa cho Phó Ngôn, theo lệ thường hỏi: "Đã quyết định chọn môn gì chưa?"

"Cố Từ về rồi ạ?" Phó Ngôn không trả lời câu hỏi của thầy, mà hỏi ngược lại.

"Về từ sớm rồi, hôm nay em ấy là người đến sớm nhất, hình như là vì trong nhà có việc, cho nên đến lấy phiếu điểm trước."

Phó Ngôn khẽ cụp mắt xuống, cũng không biết hiện tại anh đang nghĩ gì.

Anh còn tưởng rằng hôm nay Cố Từ sẽ đến muộn một chút, nên cố ý chờ thêm một lát mới tới, không nghĩ tới sẽ không gặp được cậu.

Sớm biết vậy anh đã đến trường sớm hơn rồi, đã mấy ngày rồi anh không được gặp Cố Từ.

Mọi người đều mong chờ ngày nghỉ, chỉ có Phó Ngôn là mong chờ ngày khai giảng, bởi vì chỉ có khi khai giảng, anh mới có có hội gặp lai Cố Từ.

Hơn nữa, anh nhớ Cố Từ hình như muốn tổ chức sinh nhật cho mình, Phó Ngôn cũng đã sớm chuẩn bị quà thật tốt, nên anh chờ đợi cơ hội để tặng cho cậu.

Thầy Ngô bất đắc dĩ cười cười, đã sớm quen với thói quen thất thần của anh, đang định đem một phần giáo án khác tới, lại nghe được Phó Ngôn đột nhiên nói: "Văn."

Ban đầu thầy rất ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại Phó Ngôn là đang trả lời câu hỏi vừa rồi của thầy, thầy Ngô khẽ cau mày, nhớ rằng bố của Phó Ngôn đã gọi điện thoại tới nói rằng con mình sẽ chọn khoa học tự nhiên, nhờ thầy điền giúp, lại nghĩ đến những lời này của Phó Ngôn, nhất thời cảm thấy sự tình có chút khó xử lý.

Phụ huynh rõ ràng đã không thảo luận tốt với con cái.

Nhưng thầy cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Vậy em về thương lượng với người nhà, lúc khai giảng thì điền đơn."

"Vâng." Phó Ngôn lại gật đầu, cầm phiếu điểm rời đi.

Thầy Ngô trầm ngâm một chút, nghĩ đến Phó Ngôn vừa rồi nói với thầy dài nhất tổng cộng 5 từ, câu dài nhất vẫn là về Cố Từ, còn lại từng câu từng chữ mà trả lời.

Thay vào đó, thầy nghĩ đến thân thế của đứa trẻ này, thầy biết một chút rằng gia đình đã gây ra tính cách trầm mặc ít nói này của anh, trong lòng thầy thở dài, chỉ hy vọng bố mẹ của Phó Ngôn có thể cùng đứa trẻ nói chuyện nhiều hơn, không cần dễ dàng giúp anh đưa ra quyết định như vậy.

*

Lúc Cố Từ về đến nhà, Cố An và quản gia đang sai người giúp việc, trang hoàng biệt thự, nhất thời rất náo nhiệt.

Đối với tiệc sinh nhật sắp tới của Cố Từ, lão quản gia vô cùng quan tâm, gần như đích thân làm, một bên sai khiến bọn họ đem đồ vật treo lên lan can, một bên lại tự mình cầm lấy ruy băng, trang trí ở bên cạnh.

Khi Cố Từ trở lại, người giúp việc cũng đã chuẩn bị xong nước ấm và bánh ngọt, bày lên bàn ăn nhỏ, cười nói: "Tiểu thiếu gia, ngài muốn ăn gì không? Tôi đi bảo phòng bếp làm."

Cậu liếc nhìn họ, thấy tất cả đều bận rộn nên lắc đầu: "Không, mọi người đi làm việc của mình đi."

Cố An đang gọi điện thoại, cùng những người còn lại xác nhận thực đơn sắp xếp bữa tiệc, khóe mắt liếc nhìn thấy em trai đã về, sắc mặt hơi hòa hoãn, chậm rãi đi tới, sờ sờ mặt của cậu, sờ lên mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, liền lấy khăn tay lau đi, mới hỏi: "Có mệt không?"

Điện thoại bên kia tạm dừng, nghe được giọng nói của Cố An nhu hòa như vậy, trong nháy mắt liền hiểu Cố đại thiếu gia đang nói chuyện với ai, liền im lặng.

Cố An lại nói: "Nói tiếp."

Vì vậy, người phụ trách lại tiếp tục báo cáo sắp xếp lần này.

"Không mệt ạ," Cố Từ uống một ngụm nước, khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh trai, hỏi: "Anh ơi, anh có mệt không?"

Cố An cười: "Không mệt."

Anh ấy dừng một chút, lại nói với Cố Từ: "Cậu nghỉ ngơi một chút, nếu muốn mời bạn học tới tham gia tiệc sinh nhật, liền gọi điện thoại nói cho bọn họ biết đi." Cố An ra hiệu, người giúp việc bên cạnh liền đem một phần danh bạ điện thoại tới.

"Số điện thoại liên lạc đều ở trên đó."

Cố Từ lật lật trang, phát hiện tất cả số điện thoại của bạn học đều ở đây, nghiêm túc hỏi: "Mời ai cũng được ạ?"

Cố An nhìn đôi mắt sáng ngời của em trai, nhịn không được xoa tóc cậu, ngữ khí vừa ôn nhu vừa nghiêm túc đáp ứng: "Đương nhiên, đây là tiệc sinh nhật của em, em có thể quyết định bất cứ chuyện gì."

Nói xong, anh ấy lại cùng Cố Từ nói chuyện một lúc, nhờ người mang cuốn sách em trai anh thích đến, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại rồi rời khỏi đây.

Mà bên kia, Phó Ngôn về đến nhà, nhìn thấy bóng người vốn được nên ở công ty lại đang ngồi trong phòng khách, rõ ràng là đang đợi anh, anh mắt anh hơi ngưng tụ, nhưng trong lòng cũng đã sớm chuẩn bị.

"Về rồi à?" Bố của Phó Ngôn liếc anh một cái, tiện tay ném tờ đơn tới trước mặt anh, "Khi nào khai giảng, con mang cái này đưa cho thầy giáo."

Phó Ngôn không nhìn cũng biết trên đó viết những gì, chỉ nói một câu: "Côn muốn chọn văn."

Người đàn ông trung niên khóe miệng giật giật, nụ cười độ cong rất giống với Phó Ngôn, hơi kéo khóe miệng, nổi lên một ý cười nhàn nhạt, nhưng giờ phút này, nụ cười này rất âm lãnh.

"Bố nhớ bố đã nói qua, để con học khoa học tự nhiên."

Phó Ngôn không trả lời trực tiếp câu hỏi của ông ta, vẫn nhấn mạnh: "Con muốn chọn văn."

"Rầm" một tiếng, bố của Phó Ngôn liền ném một cái gạt tàn thuốc về phía anh, Phó Ngôn không né tránh, đồ vật trực tiếp đập mạnh vào trán anh, trong nháy mắt liền chảy máu, khi nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng, người giúp việc đều thức thời rời khỏi nơi này, không ai dám tham gia vào, sợ sẽ bị ảnh hưởng.

Mí mắt Phó Ngôn run lên, máu chậm rãi chảy xuống theo động tác của anh, anh cảm giác được khóe mắt dính dính, máu tựa hồ thấm ướt mí mắt, trước mặt bắt đầu hiện ra màu đỏ mơ hồ, biểu tình của anh vẫn hờ hững, bình tĩnh lặp lại: "Con muốn chọn văn."

Người đàn ông trung niên đập mạnh xuống bàn, như thể coi thứ này là đứa con trai không nghe lời của mình, ông ta dứt khoát đứng dậy, đi đến trước mặt Phó Ngôn, nắm lấy cổ áo của anh, cười lạnh: "Mày dựa vào cái gì mà dám trả treo với tao, hả? Phó Ngôn."

Phó Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên, ngữ khí bình tĩnh nói: "Tôi nhìn thấy."

Bố anh hơi nhướng mày: "Mày thấy cái gì?"

"Ngày đó, ở Haidilao, tôi nhìn thấy ông và người phụ nữ đó." Ánh mắt của Phó Ngôn hờ hững, trong mắt tựa hồ còn mang theo một tia lạnh lẽo, anh chỉ bình tĩnh nói ra sự thật, nghiêm túc nhắc tới chuyện này.

Người đàn ông đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, trong mắt lập tức lộ ra vẻ tức giận, ông ta tát Phó Ngôn một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi lệch sang một bên.

Trên mặt Phó Ngôn dấu năm ngón tay hiện rõ ràng, mà trong tay người nọ còn dính một chút máu từ mặt của anh.

"Hỗn trướng! Mày thế mà dám uy hiếp tao!"

Thế giới thứ nhất----

Phó Ngôn cuối cùng cũng mỉm cười, anh cười lạnh, mỉm cười, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Bố đang chột dạ cái gì vậy?"

Nói xong, anh vươn một bàn tay, nhẹ nhàng cầm cổ tay người đàn ông trung niên túm lấy cổ áo mình, sau đó hất người nọ ra.

"Mày cho rằng chỉ dựa vào chuyện này, tao sẽ thỏa hiệp sao?" Bố của Phó Ngôn cười lạnh.

Thiếu niên ngẩng đầu, thu lại ý cười, mặt không chút thay đổi nhìn ông ta chằm chằm, chậm rãi nói một câu: "Tôi đã chụp ảnh."

Sắc mặt người đàn ông lập tức đại biến, ông ta duỗi tay, móc điện thoại di động từ trong túi ra, muốn xóa chứng cứ, lại nghe được Phó Ngôn lãnh đạm bổ sung: "Tôi có dự phòng, cho dù bố xóa nó, cũng vô dụng.

Ông ta hiện tại đang cần sự trợ giúp từ nhà mẹ của Phó Ngôn, Liễu gia, nếu có ai đó phát hiện rằng ông ta đang ngoại tình vào thời điểm quan trọng này.......!Chỉ cần Liễu gia tiếp tục điều tra, sẽ phát hiện chuyện con riêng, mà bọn họ sở dĩ lựa chọn hỗ trợ, đơn giản là vì nể tình Phó Ngôn là con trai ông ta, đợi đến khi Phó Ngôn thừa kế gia nghiệp, Liễu gia cũng sẽ tiến thêm một bước.

Nhưng nếu chuyện ông ta có con trai riêng bị phát hiện...

- ---Gia sản trăm năm sau của Phó gia không chỉ thuộc về Phó Ngôn, còn thuộc về một đứa trẻ khác, làm sao mà họ sẵn sàng *may váy cưới cho người khác, đến lúc đó Phó gia có thể vẫn thuộc về Phó Ngôn.

(*may váy cưới cho người khác: làm không công - Những gì đã làm không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.)

Bọn họ có thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn ông ta đánh vợ con mình, nhưng tuyệt đối không tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào làm tổn hại đến lợi ích của Liễu gia.

Chuyện này nếu như bị lộ ra, mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc.

Bố của Phó Ngôn cố gắng giả vờ bình tĩnh, trả lời: "Đó chỉ là đối tác làm ăn của tao."

"Vậy tôi gửi ảnh này cho Liễu gia xem, bố sẽ không để ý, đúng không?" Phó Ngôn trực tiếp gọi nhà mẹ đẻ của anh như vậy, hòa toàn phân rõ giới hạn với những người đó.

Anh đưa tay định lấy lại điện thoại, nhưng người đàn ông lại mạnh tay, ném thẳng về phía trước, màn hình điện thoại lập tức bung ra.

"Câm miệng!" Ông ta hung ác nói, trừng mắt nhìn Phó Ngôn, mở miệng hỏi: "Mày rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Phó Ngôn chỉ nói: "Tôi nói rồi, tôi muốn chọn văn."

"Chỉ vì cái này?" Ông ta không thể tưởng tượng nổi nhìn con trai, sau đó lại cười: "Được, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày muốn học văn, vậy thì cứ học đi, sau này đừng hòng lấy một xu nào từ tay tao."

"Phó Ngôn, mày đừng ngây thơi như vậy, không có Phó gia, mày chẳng là gì cả."

Nghe được lời này, Phó Ngôn lại cười, nhưng anh không đáp lại những lời của người đàn ông kia, mà chỉ yên lặng nhặt điện thoại lên.

Chẳng là gì cả?

Anh vốn đã chẳng còn gì cả rồi.

Bố của Phó Ngôn liếc nhìn anh, nói: "Xóa tấm ảnh đó đi, nếu để tao nghe thấy bất kỳ tin tức nào trong Liễu gia, mày sẽ biết hậu quả."

Phó Ngôn không lên tiếng, nhưng anh biết mình đã nghe lọt lời.

Nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi hướng sang cửa lớn, trong lòng Phó Ngôn biết, người kia rời đi, có thể là đi Liễu gia, cũng có thể là trở về với tình nhân, nhưng tất cả những chuyện này, đều không liên quan đến anh.

Nếu không coi trọng lợi ích của Liễu gia, người kia cũng sẽ không lo lắng chuyện này.

Nhưng thật ra chuyện này anh cũng không có ý định nói cho bọn họ biết, bởi vì có biết cũng không có ý nghĩa gì, Liễu gia sẽ không thay bọn họ ra mặt, chỉ biết đem lợi ích lên đầu, làm cho người kia nhẫn nhịn, sau khi đạt được tất cả, lại hung hăng vứt bỏ bọn họ.

Đợi đến lúc đó bố anh thẹn quá hóa giận, liền quyết định mọi việc mà anh không được phép từ chối, liền không cách nào xoay chuyển tình thế vô vọng..