Editor: Động Bàng Geii

Beta: Lime – Berry

..o0o..

Đôi mắt bị che kín khiến cho mọi giác quan khác càng đặc biệt trở nên rõ ràng hơn.

Bùi Nhiên nghe thấy tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió đêm, còn có cả nhịp tim của Nghiêm Chuẩn.

Mãi đến khi cửa ban công bên cạnh đóng lại, rèm cũng bị kéo đến kín mít thì bàn tay đang đặt trên mắt cậu mới chịu rời đi, trên mí mắt vẫn còn lưu lại độ ấm của lòng bàn tay ấy.

“Cậu ta còn con nít, không biết giữ mồm miệng.” Yên lặng một hồi, Nghiêm Chuẩn chợt nói.

Đầu Bùi Nhiên hơi ngước lên, vẫn duy trì góc độ hôn môi vừa rồi, còn có hơi mê man chưa lấy lại được tinh thần: “Sao cơ?”

“Phải dặn trước thì cậu ta mới biết giữ bí mật.” Nghiêm Chuẩn hơi rủ mắt xuống, hỏi: “Em có muốn giữ bí mật không?”

Đường nét trên cằm của Nghiêm Chuẩn rất đẹp, Bùi Nhiên nhìn vài giây, mới ngước lên nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Nếu anh muốn giữ bí mật thì cứ giữ bí mật.”

Hai người bọn họ như đang vè đọc nhịu(*). Nghiêm Chuẩn nở nụ cười, giọng nói hơi trầm hòa lẫn vào trong màn đêm: “Không muốn, cho đến bây giờ đều chưa từng nghĩ đến.”

(*) Vè đọc nhịu là một trò chơi ngôn ngữ truyền thống của Trung Quốc, là những thi pháp đơn giản, thú vị tạo thành từ một số phép điệp âm, từ điệp âm hoặc những từ phát âm tương tự giống nhau, những từ có nghĩa, yêu cầu phải khi đọc phải thật nhanh, vậy nên lúc đọc lên cảm thấy tiết tấu mạnh và vô cùng thú vị. Giống trò bắt con cọp bỏ vô cặp bên mình ấy =))

Sau khi Lâm Hứa Hoán trở vào phòng vẫn còn siết chặt lấy khăn tắm của mình.

Tay đột kích đang nằm trên ghế sa lông trong phòng Lâm Hứa Hoán lướt Weibo, giương mắt lên hỏi: “Nãy cậu nói chuyện với ai vậy… Có fan ở bên ngoài à? Nắm chặt khăn tắm như thế làm gì?”

Căn cứ của bọn họ cũng không phải là bí mật gì, bình thường vẫn hay có fan hâm mộ đến ngoài căn cứ để check-in.

Lâm Hứa Hoán bước nhanh đến ghế sa lông ngồi xuống: “Mau, quất tui một cái đi.”

Bép, một tiếng lanh lảnh lập tức vang lên.

Vẻ mặt của tay đột kích cũng không hề thay đổi, quất một phát lên mặt Lâm Hứa Hoán.

Tuy không đau, nhưng Lâm Hứa Hoán vẫn bị đánh cho ngơ ngác: “Phắc, cmn cậu đánh thật đó hả?!”

“Tụi mình là anh em với nhau, chút chuyện cỏn con này tôi đương nhiên phải thỏa mãn cậu rồi.” Tay đột kích nói: “Nhưng rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Từ khi được mười lăm nồi bánh chưng Lâm Hứa Hoán đã ở lại TZG rồi, đối với hắn mỗi một thành viên trong TZG, bao gồm cả anh hắn, đều là người trong nhà.

Hắn giống như bắt gặp chuyện anh cả yêu đương, khẩn trương kể hết lại mọi chuyện cho anh hai nhà mình.

Tay đột kích nghe xong, cũng ngơ ngác theo.

Một hồi sau, tay đột kích giơ bàn tay lên: “Để tôi tát cậu thêm cái nữa đi, tôi cảm thấy cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ đâu.”

Lâm Hứa Hoán nói: “Cậu thử đi, xem lần này tui có đánh lại hay không?”

Vẻ mặt tay đột kích phức tạp: “Cậu có chắc mình nhìn rõ không đấy?”

Lâm Hứa Hoán cảm thấy bị xúc phạm: “Cm cậu á, thị lực của ông đây là năm bờ oanh nhá! Chưa kể hai bọn họ còn đứng yên không nhúc nhích chút nào nữa!!!”

“…”

Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, không hẹn mà cùng đốt một điếu thuốc lên.

Tay đột kích: “Nói thế nào đây nhỉ… Không biết tại sao, nếu đó là Bùi Nhiên, thì tôi cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.”

“Tui cũng vậy.” Lâm Hứa Hoán dừng lại: “Nhưng anh tui thích con trai thật sao? Vậy trước kia lúc ở chung căn cứ tôi ngày nào cũng để trần chơi game bên cạnh ảnh, có phải là không được hay cho lắm không?”

Tay đột kích đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm đi, có lẽ anh Chuẩn chưa từng xem cậu là người đâu.”

Bỏ lại câu này, hắn nhân lúc Lâm Hứa Hoán vẫn còn chưa kịp load xong đã mang dép lê chạy biến ra khỏi phòng.

Tiếng động lớn như vậy, phòng bên cạnh không muốn nghe cũng hơi khó.

Phòng Nghiêm Chuẩn đã tắt đèn, nghe thấy tiếng mắng chửi của Lâm Hứa Hoán, anh cau mày mở mắt ra, theo bản năng nâng tay lên che lỗ tai của người bên cạnh lại.

Bùi Nhiên nghiêng người ngủ say, cậu ngủ rất ngoan, không cựa quậy cũng không có tật xấu, giọng Lâm Hứa Hoán lớn như vậy mà cậu cũng chỉ hơi run run hàng mi một chút, hô hấp vẫn cứ đều đều.

Nghiêm Chuẩn dùng một tay khác với lấy điện thoại, gõ nhanh một hàng chữ.

[Chuẩn: Muốn đánh nhau thì cút xuống dưới mà đánh.]

[Lâm Hứa Hoán: Nào có đánh nhau anh ơi, em lập tức dùng băng keo dán mình lên giường ngay đây ạ.]

Nghiêm Chuẩn lười nói nhiều với hắn, đang muốn cất điện thoại đi, bỗng nhiên lại nhận được một tin nhắn nữa.

[Lâm Hứa Hoán: Cái kia… Anh, khi nãy em không nhịn được, lỡ nói cho thằng ngu kia rồi, không sao chứ? Nếu không em đi giết người bịt miệng nha? Chuyện này nói ra có làm sao không?]

[Chuẩn: Tùy cậu.]

Quả thật Nghiêm Chuẩn đã đánh giá thấp năng lực nhiều chuyện của Lâm Hứa Hoán.

Sáng ngày hôm sau, Nghiêm Chuẩn nhẹ nhàng xuống giường rửa mặt, sau đó ra ngoài để chạy bộ. Lúc xuống lầu mấy thành viên TZG vừa mới chơi thâu đêm xong, bây giờ đang quay quần bên bàn ăn để ăn mì.

Huấn luyện viên vốn đang dặn dò bọn họ, nói trong thời gian thi đấu thì đừng có thức suốt đêm nhiều, vừa thấy anh xuống lầu thì lập tức cứng họng.

“Dậy sớm thế?” Huấn luyện viên ho nhẹ một tiếng hỏi.

Nghiêm Chuẩn cúi người xuống buộc dây giày: “Ừm.”

Vẻ mặt của mọi người đều rất phong phú, mấy câu “Ngủ ngon không?”, “Hệ thống sưởi ấm có đủ ấm không?” đều nói ra, mãi đến khi tay đột kích hỏi “Tụi em huấn luyện không làm ồn đến anh chứ?”, Nghiêm Chuẩn mới nhíu mày lại.

“Đủ rồi đó, mấy đứa bớt nói đi, mau ăn nhanh rồi còn đi ngủ nữa.” Huấn luyện viên nhấp một ngụm sữa bò, sau đó mới nhìn về phía Nghiêm Chuẩn: “Cậu đi chạy bộ à?”

Nghiêm Chuẩn đáp một tiếng, mới mở cửa ra khỏi căn cứ.

“Ấy, đợi chút đã.” Huấn luyện viên gọi anh lại: “Cái kia… Cậu có muốn đổi giường không?”

Nghiêm Chuẩn: “?”

Những người khác đều sắp nín cười muốn điên rồi, huấn luyện viên mím môi, cuối cùng vẫn kéo khóe miệng ra nói: “Anh cũng không có ý gì đâu, nhưng cái giường kia có mét tám à, sợ hai người bọn cậu ngủ bị chật. Nếu cậu thấy không thoải mái, chiều nay anh gọi người đến đổi cái khác.”

Nghiêm Chuẩn nhìn về phía Lâm Hứa Hoán: “…”

Mấy người kia đều cho rằng Nghiêm Chuẩn sẽ mắng Lâm Hứa Hoán mấy câu, Lâm Hứa Hoán cũng cảm thấy vậy, hắn lập tức cúi đầu giả vờ câm điếc.

Nhưng Nghiêm Chuẩn chỉ dừng lại hai giây, sau đó lấy tai nghe từ trong túi ra, vừa đeo lên vừa nói: “Không cần, ngủ vừa đủ.”

Trong lúc chạy bộ, Nghiêm Chuẩn nhận được điện thoại từ nhà mình.

Anh dừng lại bên một cây cầu, đợi đến khi hô hấp hơi bình ổn lại mới bấm nhận: “Mẹ.”

“Tiểu Chuẩn.” Bà Nghiêm hỏi: “Con chuyển ra ngoài rồi à?”

Dù sao đối tượng của cuộc mâu thuẫn lần trước là bạn cùng phòng, sau khi trở về từ bệnh viện, bà Nghiêm đã đề nghị Nghiêm Chuẩn đổi phòng khác hoặc là chuyển ra ngoài trường.

“Chuyển rồi mẹ.”

“Ừm, chuyển đi đâu vậy?”

Nghiêm Chuẩn nhìn mặt hồ, một hồi sau mới nói: “Con chuyển đến căn cứ.”

Đầu bên kia yên tĩnh trong phút chốc, bà Nghiêm phải mất một lúc lâu mới hiểu được “căn cứ” này là ở đâu.

Nghiêm Chuẩn cho rằng bà sẽ tỏ ra nghi ngờ hoặc khó hiểu, không ngờ đợi một hồi, chỉ nghe thấy bà hỏi: “Ở đó có thấy quen không?”

Nghiêm Chuẩn siết chặt điện thoại: “Dạ quen.”

“Được rồi, nếu đã ở đó thì ít nhiều gì cũng phải trả tiền thuê nhà, với lại bình thường đừng gây phiền phức cho người khác.” Bà Nghiêm nói xong câu cuối thì dừng lại một chút: “Nhất định phải ăn cơm đúng giờ, chăm sóc cho bản thân thật tốt.”

Lúc Nghiêm Chuẩn trở về căn cứ thì Bùi Nhiên đã dậy rồi, anh vừa mới mở cửa đi vào đã thấy Bùi Nhiên bước từ trong phòng vệ sinh ra, trên người vẫn còn mang theo mùi hương bạc hà, bởi vì từ đầu đến cuối đều chỉ ngủ một tư thế, cho nên một bên tóc bị ép đến hơi vểnh lên, mặc một cái áo thun rộng, cả người nhìn qua rất lười biếng.

“Tỉnh rồi?” Nghiêm Chuẩn hỏi.

“Ừm.” Bùi Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy mồ hôi trên trán anh, giọng nói vẫn còn hơi buồn ngủ: “Anh vừa chạy bộ à?”

“Chạy một chút.” Nghiêm Chuẩn muốn giúp cậu chỉnh lại chỗ tóc vểnh kia, vừa mới nhấc tay lên mới sực nhớ ra trong lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi, anh thu tay về: “Anh đi tắm đã, chờ anh.”

Lúc Nghiêm Chuẩn từ trong phòng tắm bước ra, Bùi Nhiên đang ngồi trên ghế của anh nghe điện thoại.

“Thầy Vân… Dạ, đã lâu rồi chưa liên lạc với thầy ạ.” Lúc Bùi Nhiên nói chuyện có hơi rũ mắt xuống, rất giống với dáng vẻ đang lên lớp: “Em rất khỏe, còn thầy thì sao ạ? Nhóm chat của lớp? Thỉnh thoảng em cũng có vào xem, mà đến lúc đó thì đã hơi trễ rồi, mọi người đều đã nói chuyện xong, cho nên em cũng không nói thêm lời nào.”

Nghe thấy xưng hô “thầy Vân”, Nghiêm Chuẩn hơi nhướng mày, im lặng bước đến trước mặt Bùi Nhiên, giúp cậu chỉnh lại chỗ tóc vểnh kia.

Họ “Vân” không thường thấy cho lắm, anh nhớ rõ lúc Bùi Nhiên học lớp 11, giáo viên chủ nhiệm của cậu chính là mang họ này.

Nếu anh nhớ không lầm, thì năm đó cũng là người thầy này, dưới áp lực từ mọi phía, đã “tranh thủ” gắn thêm hai lỗi kỷ luật rất nặng lên một bạn học lỡ làm La Thanh Sơn bị thương. Lúc ấy chuyện này gây ra ồn ào không nhỏ, tất cả học sinh khác lớp đều biết.

Bùi Nhiên để Nghiêm Chuẩn tùy ý vuốt ve tóc mình, không có né tránh.

Nói chuyện đến gần mười phút, Bùi Nhiên mới cúp điện thoại.

“Đói bụng không?” Nghiêm Chuẩn hỏi.

Bùi Nhiên nói: “Có một chút.”

“Dì vừa về rồi.” Nghiêm Chuẩn nói: “Để anh đi làm cho em, trong tủ lạnh có mì có sủi cảo, em muốn ăn cái gì?”

Bùi Nhiên nói: “Anh ăn gì thì em ăn đó.”

Một câu trả lời đơn giản như vậy, nhưng chẳng hiểu tại sao Nghiêm Chuẩn lại cảm thấy lòng mình thoải mái đến kỳ lạ. Anh nói: “Ừm, bạn trai em sẽ chiên cho em thêm một quả trứng nữa.”

Nghiêm Chuẩn vừa mới xoay người đi, đã bị Bùi Nhiên nắm lấy tay kéo lại.

“Ngày bảy tháng sau, em có một buổi họp lớp năm cấp ba.” Bùi Nhiên nói.

Họp lớp năm cấp ba.

Ý là có thầy, có bạn học, còn có cả La Thanh Sơn.

Nghiêm Chuẩn rũ mắt, một lúc sau mới nói: “Được.”

Lại hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Chưa biết nữa, em còn chưa xem tin nhắn trong nhóm, ban nãy thầy nói là một khách sạn nước nóng ở trong vùng.” Bùi Nhiên nói: “Khá xa, có thể sẽ phải qua đêm.”

Nghiêm Chuẩn có hơi rầu rĩ “Ừ” một tiếng, không nghe ra tâm tình gì.

Bùi Nhiên yên tĩnh đợi một hồi, vẫn không thấy Nghiêm Chuẩn nói gì nữa. Cậu cắn môi dưới một chút, hỏi: “Anh có rảnh không?”

Nghiêm Chuẩn ngẩn ra: “Sao cơ?”

“Em thuê phòng riêng, không có ở chung với các bạn trong lớp.” Bùi Nhiên dừng một chút: “… Em đã hỏi rồi, có thể dẫn người nhà theo. Đương nhiên nếu anh không rảnh, em đi một mình cũng không sao.”

Ngày họp lớp, thời tiết khá âm u, dường như bất cứ lúc nào trời cũng sẽ có thể đổ mưa.

Người tổ chức là lớp trưởng năm đó, chỗ tập hợp ở ngay tại trước cổng trường cấp ba, thuê hai chiếc xe buýt để đi.

Buổi họp lớp lần này cũng chỉ mới được quyết định gần đây, bởi vì giáo viên chủ nhiệm năm đó của bọn họ sắp về hưu còn chuyển ra ngoài tỉnh nữa, cho nên hầu hết mọi người đều có mặt đông đủ, chưa tới giờ tập trung mà trước cổng trường đã có hơn hai mươi mấy người.

La Thanh Sơn vừa mới tới đã bị bạn học cũ kéo lại ôn chuyện, hắn đáp được hai câu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn lướt qua những người ở xung quanh.

Bạn học cũ còn tưởng hắn đang tìm cái tên đánh nhau với mình năm đó, vội vàng nói: “Yên tâm đi, bọn tôi không có gọi mấy tên ngu ngốc kia đến.”

Hồi trước ở trong lớp có ba tên cầm đầu trong việc bắt nạt các bạn học, sau khi tốt nghiệp cũng chẳng có người nào liên hệ với bọn họ, đương nhiên lần này cũng chẳng có ai mời họ đến.

La Thanh Sơn hỏi: “Vậy thì tốt, thầy đâu rồi?”

“Sợ lát nữa trời mưa nên lớp trưởng để thầy với vợ thầy ngồi trên xe rồi.” Bạn học cũ nói xong, nhìn phía sau lưng hắn một chút: “Bùi Nhiên không đi với cậu à?”

“Không có.” La Thanh Sơn dừng một chút, có hơi mất tự nhiên lấy điện thoại ra: “Nếu không, để tôi gọi điện thoại hỏi em ấy một chút…”

“Nãy tôi gọi rồi.” Lớp trưởng đi tới phía sau hai người, nói: “Cậu ấy nói là sắp đến.”

Ầm ——

Cơn mưa tầm tã rơi xuống, mọi người trước hết đều ngẩn ra, sau đó dồn dập giơ balo lên che mưa, chạy về hướng xe buýt.

“Mưa lớn lắm, lên xe chờ đi.”

“… Mọi người lên trước đi.” La Thanh Sơn bung dù ra, nói: “Tôi đến trạm xe chờ Bùi Nhiên, tôi sợ Bùi Nhiên không mang dù.”

“Khỏi cần.” Lớp trưởng nói: “Cậu ấy đi với người nhà, dù của cậu cũng không đủ để che ba người đâu.”

Bước chân của La Thanh Sơn dừng lại: “Người nhà gì? Người nhà ai?”

“Bùi Nhiên chứ ai.” Lớp trưởng nói: “Cậu ấy có nhắn tin riêng báo cho tôi rồi, còn thuê phòng riêng nữa mà.”

Vừa mới nói xong, người bên cạnh chợt hô lên một tiếng: “Bùi Nhiên đến rồi!”

La Thanh Sơn ngây ngốc quay đầu lại.

Trong màn mưa, Bùi Nhiên và Nghiêm Chuẩn sóng vai đi dưới một cái dù. Chiếc dù màu xám có hơi thấp, che đi tầm mắt của bọn họ, không thấy rõ vẻ mặt của người bên trong, chỉ biết hai người đi dưới dù rất gần nhau.

Trong hai người bọn họ chỉ có một người đeo túi xách.

Hành lý của cả hai để chung một chỗ.

Kết thúc chương 37.