Editor: Kẹo Mặn Chát

Khương Kiền giật giật khóa áo khoác của Trương Tự Lưu: "Nưu Nưu, anh có thể đánh ngất chú bảo vệ rồi dẫn em đi ăn lẩu, ăn xiên kẹo hồ lô được không?"

Trương Tự Lưu nhìn về phía chú bảo vệ, nghiêm túc suy nghĩ về độ khả thi, sau đó hít sâu một thật hơi.

Chú bảo vệ cảnh giác nhìn chằm chằm hai bệnh nhân tâm thần ngồi xổm trên mặt đất không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Chú cầm lấy micro phát thanh, giống như đã sẵn sàng thông báo bất cứ lúc nào.

Trương Tự Lưu ngừng suy nghĩ, thỏa hiệp nói: "Để mẹ anh mang tới đi."

"Đừng làm phiền dì, mình đặt trên mạng rồi gọi giao hàng đến.

Không ăn được lẩu cay nhưng vẫn có thể ăn được kẹo hồ lô mà." Khương Kiền cầm điện thoại tìm tên quán ăn.

"Em nhớ ghi chú là đừng thêm tăm, không thì không mang vào được đâu."

Khoảng nửa giờ sau, chuông điện thoại vang lên, Khương Kiền cầm điện thoại giống như đang cầm lựa đạn, sợ tới mức căng thẳng lo lắng, tay chân luống cuống.

Cậu muốn đưa cho Trương Tự Lưu nghe máy, nhưng Trương Tự Lưu lại giở trò quay mặt sang một bên, cố ý không giao tiếp ánh mắt với cậu.

"Ừm ờ em mắc hội chứng sợ xã hội."

"Anh cũng vậy."

"Oẳn tù tì."

"Được."

Sau khi Trương Tự Lưu oẳn tù tì thắng, Khương Kiền chơi xấu nói: "Người thắng nghe máy."

Trương Tự Lưu: "..."

Bọn họ đã ở trong này được một thời gian dài, cộng với nguyên nhân phát bệnh của bản thân, trầm cảm luôn luôn đi đôi với hội chứng sợ xã hội.

Bây giờ đột nhiên tiếp nhận cuộc gọi điện thoại từ một người lạ sẽ làm cho tâm lý có phần sợ hãi và hoảng loạn.

Trương Tự Lưu vẫn nghe lời nhận máy, nghiêm túc nghe đối phương nói chuyện.

Sau khi nói hơn một phút đồng hồ, hắn mới chậm rãi nói: "Gọi tiếp thị chào hàng."

Khương Kiền: "Mau cúp máy đi chứ, đừng để lỡ điện thoại của người giao hàng.

Thế đợi lát nữa thì ai nghe máy?"

Trương Tự Lưu chỉ chỉ Khương Kiền: "Em nghe, anh nghe một lần rồi."

"Oẳn tù tì."

"Được."

Lại chơi thêm một lần oẳn tù tì, Khương Kiền thắng, cậu lại chơi xấu: "Lần này người thua nghe điện thoại, còn phải nói chuyện với chú bảo vệ và lấy đồ ăn được giao tới."

Trương Tự Lưu không hài lòng: "Em không thể phá vỡ quy tắc."

"Em chính là quy tắc, anh có nghe lời không?"

Hắn cau mày ủ rũ, dựa vào lý lẽ để biện luận: "Anh nghe, nhưng quy tắc là quy tắc."

"Đừng nói như kiểu em bắt nạt anh thế.

Lại một lần nữa, ai thua người nấy đi."

Khương Kiền dồn hết sức chơi oẳn tù tì với hắn, kết quả vẫn thua.

Cậu gào khóc đau khổ, đến cùng vẫn phải tiếp nhận sự thật thất bại của mình, sợ hãi đi về phía chú bảo vệ.

Chú bảo vệ cho rằng Khương Kiền sắp phát bệnh nổi điên lên, lòng cảnh giác tăng vọt: "Sao đây?"

"Chút nữa anh trai cháu có mang đồ đến.

Chú ơi chú giúp cháu cầm vào được không ạ? Cháu cũng không thể ra ngoài."

Chú bảo vệ cảnh giác quan sát cậu: "Chú phải kiểm tra đã."

"Là đồ ăn, không phải là vật phẩm vi phạm đâu."

"Thôi được!"

Sau khi điện thoại vang lên, Khương Kiền hít sâu một hơi, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy nghe điện thoại.

Cậu ngập ngừng ấp úng nói mấy câu, bảo người nọ giao đồ cho chú bảo vệ.

Khương Kiền và Trương Tự Lưu bí mật núp bên tường, chờ anh giai giao hàng đến.

Một anh giai da đen người nước ngoài lái chiếc xe điện nhỏ dùng giọng Đông Bắc chính gốc nói tiếng phổ thông: "Chú à, đồ ăn giao tới để chỗ chú được không?"

Chú bảo vệ vừa nhìn thấy anh da đen thì chớp chớp mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn Khương Kiền, nghi hoặc nhận lấy túi đồ, đáp lại: "Chàng trai, cậu nói tiếng phổ thông rất trôi chảy, ve ri gút đờ."

Anh da đen nhướng mày cười nói: "Điều tất yếu mà."

Khương Kiền xấu hổ đến mức đập đầu vào bả vai của Trương Tự Lưu.

Chú bảo vệ mở một ô cửa sổ nhỏ, châm chọc cười ha hả: "Người da đen này...!là anh trai cháu à?"

"Anh kết bái đấy, cháu cảm ơn." Nói xong Khương Kiền túm lấy túi đồ, vội vàng lôi kéo Trương Tự Lưu đi vào trong bệnh viện.

Trương Tự Lưu bỗng dừng bước: "Túi đựng này có màu đỏ, bên trong cũng là màu đỏ, ông chủ Vương mà nhìn thấy..."

Khương Kiền: "..."

Thế là, bọn họ vô cùng cẩn thận cầm về phòng Trương Tự Lưu ăn, giữa chừng Hạ Vân còn tới làm loạn, Khương Kiền sợ tới mức dúi cho cô mấy viên kẹo táo đỏ hạnh nhân rồi bảo cô mau chóng rời đi.

Hạ Vân: "Tôi không đi, hai anh lại muốn làm chuyện xấu hổ chứ gì."

Khương Kiền thật sự muốn đập nhóc tâm thần này một trận: "Chúng tôi sợ ông chủ Vương phát hiện."

Hạ Vân lại ké thêm vài quả dâu tây mới cam tâm tình nguyện rời đi.

Khương Kiền đóng cửa lại, chợt có một bàn tay từ phía sau vươn tới, nâng cằm cậu lên.

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào đẫm nước đường của Khương Kiền, ngậm lấy đầu lưỡi của cậu nhấm nháp từng chút vị trái cây và hương kẹo thơm ngát đọng lại trên đó.

Ánh mắt sững sờ của Khương Kiền chỉ nhìn thấy cằm Trương Tự Lưu, phải nghển cổ ngửa đầu về phía sau khiến cậu khó chịu rên rỉ, Trương Tự Lưu mút một cái thật mạnh rồi mới nhả môi cậu ra.

"Em sắp bị anh bẻ lệch cổ rồi đấy." Khương Kiền xoay xoay cổ, bất giác liếm môi một chút, trừng mắt nhìn hắn: "Ngang ngược nhỉ! Anh bắt đầu không biết sợ rồi hả?"

"Em cho anh hôn chút chút đi mà." Tim của Trương Tự Lưu đập nhanh đến mức đau đớn, nhưng hắn vẫn háo hức nâng hai má Khương Kiền lên, dùng ngón cái vuốt ve vành tai của cậu, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Hệ thống sưởi ấm trong phòng khiến hắn đổ chút mồ hôi vì phấn kích, trước kia không hôn được, bây giờ hắn muốn hôn cho đủ.

Trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của Trương Tự Lưu nổi lên từng vệt ửng đỏ, hắn chăm chú ngắm nhìn mặt Khương Kiền thật tỉ mỉ.

Hơi thở càng lúc càng nặng nề dồn dập, tình cảm trong con ngươi như giọt mực rơi vào làn nước trong veo, dần dần tan ra.

Sao bảo chỉ trốn ông chủ Vương nên mới đóng cửa?

Nhịp tim của Khương Kiền tăng nhanh hơn khi nhìn thấy ánh mắt mê loạn của hắn, cậu kề sát lại gần môi hắn, vươn đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ trên bờ môi ấy.

Hắn vuốt ve vành tai Khương Kiền, đầy dịu dàng cũng đầy ái muội khơi gợi từng chút run rẩy và tê dại trên người Khương Kiền, cảm nhận mạch máu trên cổ Khương Kiền đang đập mạnh dữ dội.

Nụ hôn triền miên kéo dài trong hơi thở hỗn loạn, nhẹ nhành mà âu yếm.

Cho đến khi dục vọng kéo đến như một cơn cuồng phong, Trương Tự Lưu cẩn thận lặng lẽ giũ sạch toàn bộ ý xấu trong đầu rồi mới buông cậu ra.

Hơi thở ngổn ngang trầm nặng đan xen trước mặt, bọn họ tựa vào trán nhau hồi tưởng lại dư vị môi lưỡi quấn quýt khi nãy, chân thành và khát vọng, lưu luyến và kiềm chế.

Cổ họng khô khốc nuốt chút nước bọt, trên mặt Trương Tự Lưu đều lộ ra ý cười, hiện lên vẻ say mê vui vẻ.

"Thật ngọt.

Sau này em ăn nhiều kẹo một chút, rất tốt cho bệnh tình của em."

Vệt ửng đỏ lan tràn từ vành tai xuống đến cổ, tiếng thở dốc của Khương Kiền vô cùng nặng nề, đuôi mắt rũ xuống đọng lại chút nước mắt, cánh môi đỏ mọng hẳn lên.

Trông cậu giống như vừa bị người ta ức hiếp mà không thể tố cáo, vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn.

"Hồi trước em ăn kẹo hồ lô, anh nói không thích ăn, còn làm mặt lạnh không vui."

Trương Tự Lưu nhớ rõ chuyện đêm ấy khi bọn họ trốn buổi tự học tối đi ăn lẩu.

Đó là lần đầu tiên trong đời hắn trốn học, ít nhất mấy lần trước muốn tự tử đều xin nghỉ rất quy củ.

Từ sau nụ hôn đầu tiên, mỗi lần đưa mắt nhìn Khương Kiền, hắn luôn không khống chế được tư tưởng khát vọng được hôn Khương Kiền một lần nữa.

Nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, trong lòng hắn vô cùng kích động, hắn đành phải nhẫn nhịn quay mặt nhìn sang nơi khác.

Khi Khương Kiền đưa kẹo hồ lô tới, lúc ấy hắn đã lạnh lùng nói một câu: "Anh không thích ăn."

Trương Tự Lưu cúi đầu thấy cậu rầu rĩ, hai tay nâng dưới nách cậu lên, dễ dàng ôm cậu đến bên giường ngồi xuống.

Khương Kiền bật cười thành tiếng: "Tại sao em lại cảm thấy cực kỳ giống như cảnh khỉ đầu chó thông thái Rafiki bế sư tử nhỏ Simba trong lễ đăng quang trong phim «Vua sư tử» thế nhỉ."

Trương Tự Lưu liếm liếm ngón tay cái muốn quẹt ngang một đường trên trán cậu, bắt đầu nghi thức đăng quang.

"Tưởng anh không xem phim chiếu rạp?" Khương Kiền dở khóc dở cười, để kệ trán mình tiếp nhận nước miếng của hắn.

"Có xem một ít." Trương Tự Lưu ôm cậu vào trong vòng tay, giọng nói nhẹ nhàng: "Lúc đó không phải là anh không vui, thật sự không gạt em đâu, chỉ là anh sợ phát bệnh.

Anh không muốn ăn kẹo hồ lô, anh chỉ muốn hôn em."

Khương Kiền nhanh chóng che lỗ tai nóng rực: "Anh thật là..." Ấp úng một lúc lâu, cậu mới mắng: "Toàn suy nghĩ không đứng đắn."

"Anh có suy nghĩ không đứng đắn với em thì sao?" Dứt lời, hắn cúi xuống nhẹ nhàng hôn Khương Kiền.

"Nhưng em thật sự rất buồn.

Lần đầu hôn mà anh đã bỏ chạy, sau đó anh không chạm vào em, có khi còn để mặt lạnh nữa."

"Anh sai rồi..." Trương Tự Lưu cảm thấy vẫn chưa đủ thành khẩn, cuối cùng, hắn im lặng một lát rồi hạ thấp giọng nói: "Ba, con sai rồi."

Trên mặt Khương Kiền lập tức lộ ra vẻ sáng sủa, tươi cười rạng rỡ, vỗ vỗ đầu nhỏ thông minh của học bá: "Em thích cách xin lỗi này, em tha thứ cho anh."

Hạ Vân gõ cửa một phát rồi mở thẳng cửa vào: "Tôi lại tới đây? Hai người..." Cô cẩn thận quan sát mặt Khương Kiền, trêu tức nói: "Mặt đỏ như thế này, lại làm chuyện xấu hổ à?"

Khương Kiền thẹn quá hóa giận: "Cô có việc gì? Ra ngoài đi!"

Hạ Vân chớp mắt giả vờ đáng yêu: "Hai anh ơi, Tiểu Mẫn và Tiểu Văn cũng muốn ăn."

Khương Kiền lấy ra nửa túi cho cô: "Cô thèm thì nói đi còn đẩy cho chúng, đừng để ông chủ Vương nhìn thấy đó."

Hạ Vân nhận được đồ ngon, cười xấu xa nhìn bọn họ: "Tiểu Mẫn Tiểu Văn sẽ không để lộ đâu."

Đúng lúc bác sĩ Dương và chủ nhiệm hói đầu dẫn ba thực tập sinh đến kiểm tra phòng, hỏi thăm tình trạnh bệnh.

Khương Kiền ở lại trong phòng Trương Tự Lưu, muốn nghe xem bệnh tình của Trương Tự Lưu như thế nào.

Hai vị bác sĩ quyết định kéo dài thời gian nằm viện của Trương Tự Lưu, cần phải quan sát nhiều hơn.

Khương Kiền khó hiểu hỏi: "Nhưng anh ấy đã khỏe hơn rất nhiều rồi, rối loạn lưỡng cực cũng rất ít khi tái phát."

Bác sĩ Dương vẫn rất chắc chắn về việc điều trị rối loạn lưỡng cực cho Trương Tự Lưu.

Chỉ là khó có thể diệt trừ tận gốc niềm tin cố chấp mà hắn kiên quyết cho rằng, có sự dị thường giữa thế giới đa chiều và tự sát lượng tử.

Vấn đề này thuộc về tâm thần phân liệt.

Bác sĩ Dương đã giải thích cụ thể tình tình của Trương Tự Lưu với chủ nhiệm.

Ngày hôm đó khi đi xem bệnh, bác sĩ Dương suýt chút nữa đã bị cuốn vào lý luận của Trương Tự Lưu, sau khi về nhà anh đã suy nghĩ rất lâu, phiền muộn vô cùng.

Một thời gian sau không gặp Trương Tự Lưu thì anh mới tiêu hóa xong lý luận của hắn.

Khương Kiền vẫn cho rằng bệnh của hắn là rối loạn lưỡng cực đi kèm với tâm thần phân liệt, nhưng bác sĩ Dương nói không phải.

Đây là một chứng phân liệt độc lập khác, không bị ảnh hưởng bởi rối loạn lưỡng cực.

"Đến bây giờ anh ta vẫn không nhận ra chúng tôi trông như thế nào.

Anh có biết anh ta dùng gì phân biệt mọi người với nhau không?"

Khương Kiền giật mình không thể tin được.

"Trong mắt anh ta là những chấm sáng màu vàng, anh ta nhận ra một người là ai dựa vào cách ghi nhớ quy luật số lượng, hình dạng, biến động thay đổi của những chấm vàng xuất hiện trên người đó."

Khương Kiền sững sờ, bệnh tâm thần phân liệt của học bá còn cần chỉ số IQ cao mới có thể biểu hiện hoàn toàn ra ngoài sao?

Bác sĩ Dương giải thích lại tình hình của Trương Tự Lưu, nói thêm: "Nhưng anh ta nói anh ta nhận ra anh, ngay từ cái nhìn đầu tiên ở trường cấp ba đã có thể nhìn thấy anh rõ ràng."

Khương Kiền: "..."

Ôi số phận, diu a mai đẹt-ti-ni~

Khương Kiền ủ rũ ngồi cắn năm quả dâu tây, cực kỳ lo lắng cho tình trạng của Trương Tứ Ngưu.

Liệu sau này hắn có tự sát lại lần nữa không, sẽ không ảnh hưởng đến giao tiếp xã hội chứ?

Nhưng mà không sao, cậu có thể chăm chỉ làm việc nuôi Trương Tự Lưu, thừa sức bao dưỡng hồ ly tinh.

Bác sĩ Dương đề phòng quan sát cậu rất nghiêm túc, Khương Kiền cho rằng anh đang quan sát các triệu chứng bệnh của mình, tự nhiên trong người tràn đầy sức sống vẻ ngoài trở nên hoạt bát đáng yêu, như vậy có thể xuất viện sớm một chút.

Thế là Khương Kiền gặm hết tất cả kẹo hồ lô trước mặt bác sĩ Dương, ăn no phệ cả bụng rồi liếm liếm môi, cười vô cùng rạng rỡ.

Đủ sức sống đủ vui tươi rồi ha!

Mau thả tôi ra khỏi bệnh viện này đi!

"Tôi nghi ngờ cậu mắc chứng rối loạn lưỡng cực, từ chán ăn đến ăn cực kỳ nhiều, rất có thể là chuyển thành rối loạn lưỡng cực rồi.

Cậu cũng phải hoãn lại, tiếp tục nằm viện quan sát." Nói xong anh viết vài chữ "Có thể chuyển thành rối loạn lưỡng cực" trong cột tên cậu.

Khương Kiền: "..."

Anh là lang băm đúng không?

Xem này, người ta vui vẻ lại mà vẫn còn có bệnh đấy.

Khương Kiền vội vàng giải thích, nhưng bác sĩ Dương tai điếc không nghe: "Mỗi bệnh nhân đều nói mình không có bệnh.

Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu."

Khương Kiền: "Ôi tự mình gây nghiệt...".