Editor: Kẹo Mặn Chát

Hai người không làm gì cả, điều chỉnh hơi thở để sự phấn khích dịu xuống, giả vờ như ban nãy chưa có chuyện gì xảy ra rồi đi đến bàn y tá lấy thuốc uống.

Uống thuốc xong, Khương Kiền về phòng Trương Tự Lưu chuẩn bị tiếp tục xem phim.

Trương Tự Lưu vội vàng đóng cửa lại, đặt Khương Kiền lên cửa, đập vào mắt Khương Kiền là đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước lạnh, cậu chưa kịp phản ứng lại, một giây sau Trương Tự Lưu đã hôn xuống thật mãnh liệt.

Lại trò gì đây? Động kinh à?

Mọi người đang đi lại bên ngoài hành lang, còn bọn họ hôn nhau triền miên ngay bên cửa.

Cơ thể vừa uống thuốc không ngừng run rẩy, từng đợt choáng váng xuất hiện, Khương Kiền bị hôn đến mơ màng hai mắt, tay chân nhũn ra.

Trương Tự Lưu ôm chặt lấy cậu, hận không thể dung nhập vào người cậu để hai trái tim cùng rung động cùng nhịp đập, hô hấp nặng nề của hắn quanh quẩn trên cổ cậu, mang tới một chút ngứa ngáy.

"Hiện tại anh đã uống thuốc hẳn là sẽ không phát bệnh đâu." Trương Tự Lưu nói bên tai cậu, lưu luyến cắn lên vành tai đỏ bừng mềm mại của cậu, ánh mắt sáng ngời như sao đêm nhìn chăm chú vào cậu.

Khương Kiền uống thuốc chống trầm cảm, cả người run rẩy không ngừng giống như một bệnh nhân Parkinson say rượu, cậu không thể kiểm soát nhịp tim và niềm vui sướng trong lồng ngực.

Giờ đây cậu nhìn thấy thứ gì cũng đều mờ ảo, ngay cả Trương Tự Lưu mà cậu yêu nhất cũng trông thật dịu dàng.

Cảm giác được ôm thật quá ấm áp.

Khương Kiền rũ mắt nhìn quần bệnh nhân rơi trên mặt đất, đôi mắt đẫm lệ trong suốt hơi mở to, giọng nói khàn khàn: "Anh đừng phát bệnh, đợi lát nữa vừa khóc vừa cười thì mất mặt lắm."

"Em không biết sao? Khi anh phát bệnh, anh thực sự vô cùng khao khát nhu cầu này, em có biết trước đây anh đã vượt qua nó như thế nào không?" Trương Tự Lưu nhớ tới khoảng thời gian đau đớn khổ sở lúc còn ở Anh.

Mỗi ngày nỗi nhớ nhung đều như giọt nước rơi xuống bụng, cảm giác nơi đó sưng lên nhưng lại không được thỏa mãn luôn luôn tra tấn hắn.

Khát vọng của hắn là có Khương Kiền ở bên cạnh, khát vọng được gần gũi với cậu, cho dù chỉ thì thầm nói với nhau về những chủ để nhàm chán cũng tốt lắm rồi.

Đôi môi nóng bỏng của Trương Tự Lưu tham lam mơn trớn trên cổ cậu, mơn trớn, mơn trớn thật nhiều lần.

Hắn ngửi mùi thơm cơ thể thanh nhã trên người cậu, tuy chỉ là mùi sữa tắm nhưng nó giống như hơi thuốc phiện đầy mê hoặc, kéo tới cơn say mê cuồng dại quấn lấy tất cả lý trí.

Khương Kiền ngơ ngác, cơ thể cứng đờ ngây ra như phỗng, mồ hôi lạnh toát ra liên tục.

"Anh nhớ đến em..." Trương Tự Lưu khẽ mở đôi môi mỏng, nhả ra từng luồng hơi thở nóng rực, giọng nói gợi cảm êm tai: "Nhớ đến em để tự...!an ủi..."

Khương Kiền thở hổn hển rên rỉ vài tiếng, vừa nghĩ đến hình ảnh kia thì khuôn mặt trắng nõn của cậu đỏ ửng lên một chút, bàn tay lạnh lẽo bất an túm chặt lấy tay Trương Tự Lưu.

Cậu do dự vài giây rồi đột nhiên hạ quyết tâm, kéo tay hắn đến chỗ "người thân" nên đến, mặc cho hắn chơi đùa.

Trương Tự Lưu ghé sát bên tai cậu cười nhẹ, hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: "Kiền à, còn anh thì sao?"

Khương Kiền gian nan nuốt nước bọt, đưa tay bao lấy Trương Tự Lưu, vành tai đỏ thấu, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng thầm mắng: "Trương Tứ Ngưu, đệch mịe anh là động vật hả?"

...!Đường...

...!Phân...

...!Cách...

Ôi trời ơi ới ới ới, sao anh lại cầm của tôi chạm vào của anh?

Đừng so sánh kích thước dài ngắn lớn nhỏ như thế chứ, cứu mạng!

Sao học bá có thể làm ra loại chuyện này được? Học bá là thần tiên đấy, là vị tiên mà lòng thanh thản tâm trong sáng, không dính khỏi lửa trần gian ấy.

Sau đó, Khương Kiền ngẩn người thở phì phò, tùy ý để Trương Tự Lưu ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau cho mình.

Hai người cùng nhau run rẩy, giống như hai ông già hơn tám mươi tuổi dìu nhau chậm rãi đi về giường.

Trương Tự Lưu cúi đầu ngửi ngửi tay Khương Kiền, lắc đầu rồi đi đến phòng vệ sinh lấy khăn lông ướt lau tay cho cậu.

"Khăn tắm đó à?"

"Ừm."

"Ầy, bẩn rồi." Nói xong, Khương Kiền ngước mắt nhìn Trương Tự Lưu, hai người lập tức hiểu ý nhau bật cười thành tiếng.

Vừa nhớ tới cảnh bọn họ chạm vào lẫn nhau kề sát ở một chỗ là Khương Kiền xấu hổ đến mức muốn chui vào lỗ, cậu đạp nhẹ lên ngực hắn một cước: "Tay em mỏi chết đi được, anh uống thuốc chưa đó?"

Người đàn ông này nắm lấy đôi chân trắng muốt của cậu, nghiêm túc trả lời: "Chưa."

Khương Kiền không rút chân về được, cứ như vậy chân cậu bị hắn xoa xoa miết miết, mắt cá chân cũng bị hôn vài cái, cậu đỏ bừng cả mặt nói: "Thả chân em ra, xem phim đi."

Trương Tự Lưu ném bừa khăn mặt sang một bên, cất máy tính rồi ngồi lại bên cạnh cậu, tiếp tục sờ sờ bụng cậu.

Khương Kiền: "..."

Đừng có sờ, tất cả đều là thịt mỡ thôi.

"Hồi trước em có nói sẽ cho anh sờ bụng."

"Sờ sờ sờ sờ, sờ cho đủ đi, đừng bóp...!đừng bóp..." Khương Kiền cạn lời, "Không phát bệnh là anh càn rỡ ngay được à?"

Trương Tự Lưu chớp chớp đôi mắt sắc bén, gật đầu mà chẳng hề thấy xấu hổ, tiếp tục bóp thịt mềm của Khương Kiền.

Khương Kiền: "..."

Rất nhanh sau đó, y tá đi kiểm tra phòng thu điện thoại và máy tính, còn đuổi Khương Kiền về phòng của cậu ngủ.

Sau khi uống thuốc xong, cậu đã rất buồn ngủ, đến lúc di chuyển về phòng thì vừa khớp với thời gian chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Ông chủ Vương ở giường bên cạnh tràn đầy phấn chấn, cảnh giác nhìn xung quanh: "Mọi người cẩn thận một chút, người phụ nữ kia có thể bám lên người mọi người đó."

Khương Kiền sợ ma, trốn về trong chăn cuộn tròn thành một quả bóng, không lâu sau chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện ông chủ Vương như bị ma nhập trong lúc ngủ mơ.

Mộng du, gào thét toáng loạn, tay đấm chân đá về phía vách tường, đánh thức toàn bộ bệnh nhân trong bệnh viện.

Ông chú Độc Cô vội vàng kéo Khương Kiền dậy, Khương Kiền tỉnh nhưng cơ thể lại không nhúc nhích tí nào, chú đành phải chạy tới đánh thức Trương Tự Lưu.

Khương Kiền cuộn tròn thành một quả bóng không dám động đậy, cậu giống như là bị thứ gì đó khống chế khiến cho chân tay tê dại, cảm giác như bị bóng đè.

Sau cùng cậu bị dọa sợ đến phát bệnh, im lặng trốn trong chăn khóc nức nở.

Trương Tự Lưu tỉnh giấc biết được tình huống hiện tại, lập tức chạy tới ôm lấy cậu, ôm ấp và vỗ lưng cậu giống như mẹ Khương làm ngày trước: "Không sao cả."

"Em thật vô dụng, tạibsao em lại bị dọa? Tại sao chỉ có mình em thấy sợ, các anh đều không sợ sao? Tại sao em lại vô dụng như vậy, em đúng là thứ bỏ đi."

Trương Tự Lưu hạ thấp giọng an ủi cậu: "Anh rất sợ, nhưng anh muốn bảo vệ em."

Khương Kiền khóc lóc thảm thiết: "Nưu Nưu...!Anh ở cùng em đi, em sợ."

"Anh ở cùng em, đừng sợ."

Y tá và hộ lý nhanh chóng mang dây trói trói trói ông chủ Vương lại.

Nhưng ông chủ Vương phát bệnh có những cử chỉ điên rồ, cả người co giật, đồng tử giãn rộng, tinh thần hỗn loạn.

Bác sĩ trực đêm vội vàng tiêm thuốc ổn định cho ông thì ông mới yên tĩnh lại.

Sau mỗi lần phát bệnh, Khương Kiền cực kỳ căm ghét bản thân mình quá đỗi vô dụng.

Cảm xúc sợ hãi dần dịu xuống, cậu mới bảo Trương Tự Lưu quay về ngủ.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Trương Tự Lưu trở lại phòng bệnh thì bất thình lình phát bệnh, cả khu bệnh lại phải trải qua một cơn ồn ào ầm ĩ trong đêm khuya tĩnh mịch.

Khương Kiền an ủi hắn cả đêm, Trương Tự Lưu phát bệnh là bắt đầu vừa gào vừa khóc, so với người bình tĩnh thường ngày thì chính là người của hai thế giới, khác nhau hoàn toàn.

Bọn họ đã sớm quen với bộ dạng chật vật của đối phương, quen với bộ dạng điên cuồng đáng sợ của nhau, cũng bởi vậy càng thêm quý trọng nhau hơn.

Buổi sáng, Khương Kiền nằm ngủ trên giường của Trương Tự Lưu, khi loa phát thanh vang lên, thật hiếm khi Trương Tự Lưu lại không thức dậy ngay mà ôm cậu tiếp tục nằm ỳ trên giường sưởi ấm.

Y tá lần lượt đi gọi mọi người rời giường, Trương Tự Lưu nằm trên giường hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng gọi cậu dậy.

Khương Kiền không mở mắt ra được, rất buồn ngủ lại không ngủ được, nửa cười nửa mếu: "Em muốn chết..."

"Chết rồi sẽ không được hôn anh nữa đâu."

Đôi mắt khô khốc của Trương Tự Lưu có hơi chua xót, hắn ôm chặt cậu vào trong ngực, dùng cánh tay làm gối đầu cho cậu.

Khương Kiền nằm sát vào hơn, cậu đã sớm quên mất chuyện Trương Tự Lưu lại phát bệnh đêm qua.

Trương Tự Lưu yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, nhẹ nhàng vén tóc cậu ra sau tai.

Lúc y tá trưởng đi ngang qua, cô gõ cửa và hét lên: "Hai người các cậu vẫn chưa chịu dậy à!"

Trương Tự Lưu đáp lại một tiếng, thấy y tá trưởng rời đi thì tiếp tục nằm trên giường với Khương Kiền.

"Kiền à, mở mắt ra nhìn anh."

Khương Kiền quả quyết cự tuyệt: "Không nhìn, ngực em đang khó chịu lắm đây, sao phải dậy chứ?"

Trương Tự Lưu xoa xoa ngực cậu, nhỏ giọng an ủi cậu: "Mỗi ngày em đều hỏi vấn đề này.

Thức dậy ăn sáng, ăn sáng là để uống thuốc, uống thuốc là để chữa bệnh."

Bọn họ luôn bắt đầu một ngày mới với những cuộc trò chuyện lặp đi lặp lại đầy vô nghĩa và không chút dinh dưỡng như thế.

Triệu Dương Hào được thả ra, cả người đều trong trạng thái hốt hoảng không ổn định, bị điện giật trở nên choáng váng, không còn tỉnh táo đầy năng lượng như trước.

Nhưng đến khi nhìn thấy phụ nữ, nhìn thấy Khương Kiền thì ánh mắt của y vẫn là ánh mắt khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Trương Tự Lưu lặng lẽ ngồi chép Tâm Kinh, xoa dịu trái tim đang bồn chồn không yên, hắn khẽ nói: "Về phòng anh lấy một quyển sách."

Khương Kiền gật đầu, nhìn về phía Triệu Dương Hào đầy ẩn ý, rồi đi thẳng về phía hành lang.

Triệu Dương Hào chưa bao giờ thấy Khương Kiền đi một mình, cơn kích động lập tức được thổi bùng lên, y nhanh chóng đứng dậy theo.

Khương Kiền cảm giác được Triệu Dương Hào đang theo đuôi mình, cậu nhanh chóng đi vào phòng Trương Tự Lưu lấy sách.

Triệu Dương Hào chẳng khách khí bước vào phòng, ánh mắt khẽ liếc về phía sau lưng mình.

Khương Kiền lấy một quyển sách từ trên giường, sau đó cậu muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Triệu Dương Hào ngăn cản.

Triệu Dương Hào quan sát cậu từ trên xuống dưới, cười nhạo nói: "Cảm thụ khi làm phụ nữ rất tuyệt vời sao?"

"Chỉ có thế thôi à?" Khương Kiền không còn gì để nói, ngẩng đầu vẫy tay với Trương Tự Lưu ở ngoài cửa.

Trông thấy Trương Tự Lưu ở đây, Triệu Dương Hào không dám làm loạn.

Khương Kiền chạy vội ra khỏi phòng ôm lấy Trương Tự Lưu, hai người đứng ở hành lang xem Hạ Vân và ông chủ Vương chơi trò chơi.

Triệu Dương Hào mất hứng đứng ở trong phòng, tức giận đá một cước vào giường của Trương Tự Lưu, sau đó y ngửi thử một chút, ngửi thấy một mùi khét.

Triệu Dương Hào đi ra, ông chủ Vương đang chơi trò chơi ở hành lang thì bỗng nhiên như bị ma nhập muốn đánh Triệu Dương Hào: "Con đàn bà, cái con đàn bà này!"

Trương Tự Lưu phản ứng kịp giữ chặt lấy ông chủ Vương, còn dép lê của ông chủ Vương đập trúng vào lưng Triệu Dương Hào.

Chẳng mấy chốc Triệu Dương Hào điên tiết lên, mắng chửi vài tiếng rồi quay đầu lại vung thẳng nắm đấm về phía ông chủ Vương.

Trương Tự Lưu chắn ở phía trước, ôm lấy thân thể Triệu Dương Hào, nhanh chóng gập ngược tay Triệu Dương Hào lại sau lưng rồi ấn đầu y lên tường.

Trong hành lang trở nên náo nhiệt ngay tức khắc, nhóm hộ lý vội vàng chạy tới khuyên can, ngăn cản ông chủ Vương phát bệnh.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, bỗng nhiên có một người ngửi thấy mùi khét, lần theo dấu vết, người nọ hét lớn: "Cháy rồi kìa!"

Nhóm bệnh nhân ồ ồ kêu lớn, mấy hộ lý mang theo bình chữa cháy ở bàn y tá xông vào phòng Trương Tự Lưu dập lửa, mùi khói sặc sụa.

Trương Tự Lưu sững sờ nhìn căn phòng bị đốt cháy, tức giận túm cổ áo của Triệu Dương Hào: "Là cậu đúng không? Tại sao cậu muốn đốt phòng của tôi?"

Triệu Dương Hào trợn trừng hai mắt: "????"

"Không phải tôi."

Hạ Vân trốn sau lưng mẹ mình, nói nhỏ: "Tôi vừa nhìn thấy anh ra khỏi phòng anh ấy."

Lời nói vừa vang lên đã thổi bùng cơn giận dữ giữa tất cả bệnh nhân cùng với người nhà, lời chỉ trích và tiếng chửi rủa đồng loạt bật thốt ra khỏi miệng.

Triệu Dương Hào đột nhiên hiểu mọi chuyện, mắng Trương Tự Lưu: "Mẹ mày, là mày đúng không?"

Trương Tự Lưu bình tĩnh nói: "Cậu đốt phòng tôi mà còn ăn nói bậy bạ.

Cậu có khuynh hướng bạo lực, phóng hỏa gây nguy hiểm cho người khác, tôi muốn xin viện trưởng cách ly cậu lại."

"Đúng đúng đúng, nhốt hắn lại, đừng để hắn đi ra ngoài gây họa cho chúng ta."

"Hắn là kẻ phóng hỏa."

"Lúc trước hắn còn dọa con gái tôi."

"Thật đáng giận, tôi không chịu nổi nữa.

Y tá trưởng, cô gọi người đến trói hắn vào rồi đưa đến trước cửa phòng viện trưởng."

Triệu Dương Hào hết đường chối cãi, y có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Ybất lực gào thét điên cuồng, hung ác trừng mắt nhìn Trương Tự Lưu: "Là mày đổ oan cho tao!"

"Tôi còn chưa vào phòng, Khương Kiền là bạn đời của tôi, sao em ấy có thể đốt đồ của tôi được? Chỉ có cậu là có động cơ gây án, rõ ràng trong bệnh viện không cho phép mang lửa, trong khi đó cậu lại mang lửa để hút thuốc."

Một cô hộ lý quét dọn sợ hãi nói: "Trước đây, tôi đã thấy cậu ta hút thuốc trong phòng giặt ủi."

Mọi người nhao nhao quát mắng ra sức chỉ trích, mắng y là phần tử nguy hiểm, chỉ xém chút nữa thì xắn tay áo lên đánh người.

Triệu Dương Hào giận run người, giương nanh múa vuốt nhào về phía Trương Tự Lưu, nhưng ngay sau đó hai tay của y bị đay đai trói chặt lại.

Bác sĩ vội vàng tiêm thuốc ổn định cho y, tất cả mọi người vây quanh không đồng ý cho bác sĩ đưa y đi.

"Hôm nay nhất định phải đưa ra biện pháp giải quyết, hoặc là nhốt lại hoặc là đưa hắn đến nơi khác.

Dựa vào đâu mà chúng tôi phải lo lắng sợ hãi chứ?"

"Bệnh viện mấy người phải chịu trách nhiệm, lần trước con gái tôi bị dọa sợ lắm đấy."

Bà Diêu ở một bên đổ thêm dầu vào lửa: "Lần này đốt giường con trai tôi, lần sau không chừng là đi đốt phòng của ai đó, nhân vật nguy hiểm như thế này nên tống vào tù."

Mẹ Khương phụ họa đồng ý: "Ngay cả phụ nữ cũng đánh, đồ súc sinh."

...

______________

Kẹo có lời mún nói: có H nha nhg tui hông vào đc link tác giả đưa, mọi ngừi ăn chay tạm nghen ????????????.