Editor: Kẹo Mặn Chát

Thời tiết dần chuyển lạnh, bệnh viện tạm thời chưa thể bật hệ thống sưởi ấm.

Tân Hà Mẫn lại vào viện thăm cậu lần nữa, trong tay còn mang theo một túi sưởi siêu đáng yêu: "Đông này qua chơi với ông."

Khương Kiền sụt sịt, lấy khăn giấy lau nước mũi, ôm túi sưởi ấm áp vào trong lòng.

Ngày hôm qua sau khi cậu gội đầu xong thì phát bệnh, khóc quá trời quá đất, Trương Tự Lưu sấy tóc cho cậu nhưng cậu không chịu, đắp chăn cho cậu thì vẫn còn khóc, đạp chăn ra.

Kết quả là bị cảm lạnh, tự làm tự chịu.

Tân Hà Mẫn nghe được chuyện tự tạo nghiệp của cậu, bỏ đá xuống giếng: "Hôm nào đó ông chết ra sao chắc cũng không biết đâu."

Trương Tự Lưu khoác cho cậu một cái áo khoác, yên lặng ngồi chơi cờ bên cạnh cậu.

"Hai người thật sự tái hợp lại sao? Không thể tin được, ông mau viết vào tiểu thuyết đi."

"Tôi cũng cảm thấy thật khó tin."

Bàn tay đang chơi cờ của Trương Tự Lưu chợt dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn Khương Kiền: "Bút danh của em là gì, để anh đi xem."

Khương Kiền ngượng ngùng cười nói: "Anh đừng xem vẫn hơn, đều là mấy bộ chuyện vớ vẩn và đáng xấu hổ thôi."

Tân Hà Mẫn bật cười xem cuộc vui: "Tôi thấy là vì ông mang theo hình mẫu của riêng mình vào đó, ngại cho anh ta xem."

Khương Kiền trừng mắt nhìn Tân Hà Mẫn, sau đó dưới ánh mắt kiên định bình tĩnh của Trương Tự Lưu, cậu đành bất đắc dĩ gõ mấy bút danh clone của mình vào điện thoại.

Nam tần có hai acc, hai trang web nữ tần có bốn acc, thể loại nào cũng đã từng viết.

Vì vậy mấy năm nay cậu vất vả cực khổ biến thành công cụ gõ chữ nên mới có thể dành dụm được tiền mua nhà mua xe.

Trương Tự Lưu bắt đầu tìm kiếm tác phẩm của cậu, hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc đọc tác phẩm của cậu.

Tân Hà Mẫn: "À chuyện ông bị đạo văn, đàn anh nói với tôi là ông không có ý định tiếp tục nữa?"

"Quý trình đòi quyền lợi quá vất vả, kiện cô ấy xong, tôi còn lỗ mấy vạn tiền.

Có một vài người gọi là chuyên gia đã tham gia giám định, cuối cùng tòa án cũng đưa ra báo cáo giám định và thư góp ý, tất cả đều nói rằng không cấu thành tội đạo văn theo nội dung trong luật bản quyền tác giả.

Tôi dây dưa thêm thì thật lãng phí thời gian, đánh không lại chỉ có thể coi như tôi chịu thiệt, hơn nữa sức khỏe cũng không cho phép.

Một cư dân mạng nói rằng ngay cả khi cô ấy đã sao chép, có thể hot lên cũng đủ chứng minh cô ấy giỏi hơn tôi, có lẽ sự thật chính là vậy."

Tân Hà Mẫn phẫn nộ mắng chửi: "Láo thật, đã trộm đồ của ông mà còn coi đấy là hợp tình hợp lý."

"Hôm tự sát trước khi nhập viện, tôi đã viết di thư và kể về chuyện đó, đau đớn tố cáo sự bất công của thế giới này.

Thế giới này quá nhiều bất công, tôi thường tự hỏi tại sao tôi phải trải qua những điều như vậy, nhưng vẫn không có kết quả.

Bây giờ, tôi chỉ hy vọng sau này khi người khác nhắc tới tác phẩm của tôi, đừng đề cập đến con khốn đó nữa."

Trương Tự Lưu ngẩng đầu nhìn cậu, cầm tay cậu, nói: "Chờ đến khi khỏi bệnh, anh sẽ kháng cáo cùng em."

"Em nghĩ kỹ rồi, phỏng chừng kết quả lần xét xử thứ hai cũng giống vậy thôi.

Không những bào tiền của em mà còn bào cả sức khỏe của em, em thực sự không thể chịu đựng được.

Mỗi năm có rất nhiều án kiện vi phạm bản quyền như thế, có thể thắng và công bố với công chúng không nhiều.

Hiện tại sau lưng cô ta có tư bản nắm quyền, dân chúng bình thường như chúng ta đành chịu vậy đi."

Trương Tự Lưu hiểu cậu, lúc trước hắn đã điều tra qua những vụ án bản quyền mấy năm gần đây, trong nước có vài vụ thành công, kết quả xét xử cùng lắm là bồi thường hai trăm mấy chục vạn, nhưng chi phí để bảo vệ quyền lợi của nguyên cáo cũng không chỉ có hai mươi mấy chục vạn như thế.

Mà phía bị cáo xin lỗi công khai xong, nhưng phim truyền hình phim điện ảnh vẫn được chiếu khắp nơi như lẽ thường.

Phía bị cáo bị chỉ trích một thời gian ngắn, rồi một khoảng thời gian sau vẫn có thể tiếp tục xuất hiện hoạt động.

Tân Hà Mẫn: "Không nói đến chuyện đau lòng này nữa, sau này nhà văn Khương Đại ông vẫn có thể viết ra tác phẩm hay hơn."

"Bây giờ tôi chả thấy rõ chữ, còn viết tác phẩm gì?"

Trương Tự Lưu xoa xoa ngón tay cậu: "Anh đọc tiểu thuyết của em cho em nghe nhé?"

Khương Kiền trừng mắt nhìn hắn: "Không được đọc!"

Khương Kiền kéo theo Tân Hà Mẫn đi chơi đấu địa chủ với bệnh nhân trong viện, Trương Tự Lưu ngồi bên cạnh yên lặng đọc tiểu thuyết.

Cho đến khi Khương Kiền kết thúc ván bài, Trương Tự Lưu liền hỏi: "Vì sao nhân vật phản diện trong tiểu thuyết của em đều họ Trương?"

Khương Kiền cười ha ha: "..."

"Chó nhà họ Trương?"

"Trương Sử Lưu..."

"Lưu Tư Chương..."

"Chương Thế Liễu là thẳng khốn."

"Trương Sử Lưu trong tiểu thuyết còn là một gã bỉ ổi."

Trương Tự Lưu đọc từng tên nhân vật, Khương Kiền chuyển đề tài: "Anh lạnh không? Cho anh túi sưởi ấm làm ấm tay, đọc tiểu thuyết mệt lắm!"

Bàn tay lạnh lẽo của Trương Tự Lưu nắm lấy cổ mảnh khảnh của Khương Kiền, xoa xoa làn da mịn màng trên đó.

Khương Kiền rùng mình không ngừng, giống như một con mèo nhỏ bị xách gáy, ngoan ngoãn rụt cổ lại, không thể nhúc nhích.

Tân Hà Mẫn thêm mắm dặm muối: "Này đã là gì, nam chính đều họ Bạch đó.

Vì sao á, là vì người bạn trai kia của cậu ấy họ Bạch."

Khương Kiền kinh hoảng trợn trừng hai mắt, vội vàng giải thích: "Tân Hà Mẫn, bà đừng nói lung tung, đó là bởi vì họ Bạch rất dễ đặt tên."

"Họ Trương thì không dễ đặt?" Ánh mắt của Trương Tự Lưu hơi ảm đạm, giọng nói lạnh lùng.

Khương Kiền bị xoa nắm tê dại cả da đầu, hung ác trừng mắt nhìn Tân Hà Mẫn: "Bà là bạn của tôi hay là kẻ thù hả?"

Tân Hà Mẫn cầm túi xách lên, vội vàng chạy trốn: "Tôi sẽ không xen vào mâu thuẫn nội bộ trong gia đình nhà ông đâu."

"Tân Hà Mẫn, tôi đánh chết bà." Khương Kiền tức giận muốn xông tới bắt người, nhưng lại bị Trương Tự Lưu tóm chặt gáy, lập tức nghe lời rụt cổ lại.

Cậu không ngờ Trương Tự Lưu lại khó đối phó như vậy, sao cứ nhắc tới bạn trai cũ là không vui ngay được.

Em không chiều anh đâu!

Khương Kiền cố ý không để ý tới hắn, buổi sáng nằm ngủ thì bịt kín chăn, ăn cơm không gọi hắn ăn cùng, tập thể dục cũng không gọi hắn đi, tóm lại là chiến tranh lạnh.

Buổi chiều đến lúc sinh hoạt tự do, Khương Kiền ngồi trong phòng nghịch điện thoại, Trương Tự Lưu không vui lại gần cậu, nói: "Sao em không dỗ anh?"

Khương Kiền vẻ mặt nghi hoặc: "Anh hai à, anh bao tuổi rồi?"

Trương Tự Lưu bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu, hừ lạnh một tiếng.

Thấy hắn muốn rời đi, Khương Kiền vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, lập tức nhảy lên lưng hắn: "Đừng giận mà, sau này em tuyệt đối không viết anh thành nhân vật phản diện nữa, em thề."

Trương Tự Lưu vẫn chưa hết giận dỗi, cò kè mặc cả: "Nam chính không thể mang họ Bạch."

"Em biết rồi." Khương Kiền nhảy xuống khỏi lưng hắn, nhẹ nhàng viết hai chữ Khương Kiền sau lưng hắn.

"Đoán xem em đã viết gì?"

"Anh không biết, em viết lại một lần nữa đi."

"Ngốc thế à?" Khương Kiền viết lại một lần nữa.

"Em viết thêm lần nữa, anh không cảm giác được."

Thật ra hắn đã cảm giác được, chỉ là hắn thích Khương Kiền chạm vào mình, nhưng lại sợ phát bệnh, bất giác nhịp tim đột ngột tăng nhanh hơn.

Hắn cố gắng kiềm chế nhịp tim của mình, đọc nhẩm nội dung một đoạn «Đạo Đức Kinh», nhưng cảm xúc rạo rực vẫn xáo động như trước.

Khương Kiền đã nhìn ra ý đồ của hắn nhưng vẫn viết lại một lần nữa, rồi ghé vào bên tai hắn, cười mắng: "Đồ ngốc!"

Giọng nói lạnh lùng từ tốn của Trương Tự Lưu có chút kinh ngạc: "Anh tiến bộ một chút rồi."

Khương Kiền đột nhiên vói bàn tay lạnh lẽo vào trong vạt áo bệnh nhân của hắn, nhéo nhéo cơ thắt lưng của hắn, cẩn thận vuốt ve: "Tiến bộ rồi sao?"

Trương Tự Lưu nắm lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của cậu, tim đột nhiên đập nhanh hơn, hắn thở hổn hển: "Không được."

Khương Kiền trêu chọc hắn: "Mới sờ có chút eo mà đã kích động rồi, anh thật nóng vội."

Ông chú Độc Cô từ bên ngoài quay về phòng, Trương Tự Lưu vội vàng buông tay Khương Kiền ra.

Tinh thần của ông chú Độc Cô đã phục hồi rất nhiều, chú cười nói: "Không sao đâu, tôi chỉ lấy mấy thứ, hai người cứ tiếp tục.

Người trẻ tuổi thân mật là chuyện rất bình thường, tôi hiểu mà."

Lỗ tai của Khương Kiền đỏ bừng lên, cậu hoảng hốt ngồi về giường mình lấy tai nghe thử âm thanh.

Trương Tự Lưu ngồi lên giường cậu: "Em đang làm gì vậy?"

"Hôm nay là ngày kỷ niệm tròn 10 năm của nhà sách Vân Thượng, em là tác giả có danh tiếng, phải lên mạng livestream chào hỏi fan hâm mộ."

"Em phải lộ mặt sao?" Trương Tự Lưu tò mò nhìn giao diện trên điện thoại của cậu.

"À không, nhưng hôm nay là lần đầu tiên em online, bởi vì sau chuyện đạo văn có rất nhiều fan vẫn để lại bình luận quan tâm đến em, em online coi như lên báo bình an cho mọi người."

Trương Tự Lưu đề nghị đến phòng hắn livestream, dù sao ở phòng đơn cũng tiện hơn, không dễ bị ai đến quấy rầy.

Bảy giờ tối, Khương Kiền uống xong thuốc buổi tối, vội vàng ngồi trước điện thoại của mình, đăng nhập tài khoản livestream, chờ MC mời vào.

Sau khi livestream bắt đầu, Trương Tự Lưu rót cho cậu một ly nước nóng, nhét túi sưởi vào trong lòng cậu rồi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Fan hâm mộ online hơn bảy trăm nghìn người, bởi vì Khương Kiền nói với ban tổ chức chuyện mình phải thu điện thoại lúc tám giờ, cho nên sau khi MC nhắc qua tiến trình tối nay liền gọi Khương Kiền online chào hỏi.

Khương Kiền: "Hê lô, xin chào mọi người, tôi là tác giả Khương Đại Tiền của nhà sách Vân Thượng."

Khương Kiền vừa lên mạng, bình luận đã bay tới vèo vèo.

【Đại Tiền thực sự là một cậu bé.】

【A a a a a a, Đại Tiền ơi...】

【Đại Tiền anh không sao chứ, lâu lắm rồi chưa cập nhật truyện mới, sức khỏe thế nào rồi?】

【Đại Tiền, xông lên!】.

Thử thách tì???? trang gốc, géc gô ﹙ T???????? ????T????????YỆ????﹒V???? ﹚

【Đại Tiền đại đại, mau để em nhìn anh cái nào.】

【Giọng nói dễ nghe quá đi.】

MC: "Đại đại online là fan hâm mộ đều vô cùng phấn khích, gần đây anh có ý định mở tác phẩm mới không?"

Khương Kiền: "Cảm ơn sự quan tâm và yêu thích của các fan.

Gần đây sức khỏe của tôi không ổn lắm, đang phải tiếp nhận điều trị, có thể sang năm sau mới có thể viết tác phẩm mới."

MC: "Đại đại phải chú ý đến sức khỏe của mình nha.

Đại đại đã viết rất nhiều cuốn tiểu thuyết, anh đã nghĩ đến việc mở một buổi ký tên cho độc giả khi sức khỏe tốt hơn không?"

Khương Kiền: "Chuyện này phải xem bên nhà sách thế nào, tôi chỉ là một công cụ gõ chữ hình người nhỏ bé mà thôi."

Sau khi hỏi một vài câu hỏi, MC nói: "Chúng ta nhìn xem fan hâm mộ có câu hỏi nào muốn hỏi không nha?"

Khương Kiền: "Được."

Một y tá ở cửa đẩy cửa ra, lớn tiếng hô lên: "Khương Kiền, chồng anh đâu?"

Khương Kiền bối rối vội vàng che tai nghe lại, trợn mắt há hốc mồm.

Không phải chứ, chị y tá ơi, chị đừng hại tôi như vậy.

Bình thường nhóm chị em y tá đều trêu chọc cậu và Trương Tự Lưu thành thói quen, hở một chút là nói "Chồng anh, vợ anh", Khương Kiền và Trương Tự Lưu chưa bao giờ giải thích, cũng không sửa lời cho các cô ấy, bây giờ thì thật sự đã xảy ra chuyện.

Khương Kiền lúng túng chỉ chỉ phòng vệ sinh.

"Được rồi." Y tá vội vã đi ra ngoài.

Khương Kiền kinh hồn bạt vía nhìn phần bình luận, quả nhiên mọi người bùng nổ rồi.

"Tôi vẫn đang ở bệnh viện, vừa rồi là y tá, nhưng không phải gọi tôi đâu."

Chị y tá đột nhiên quay trở lại, vẫn không biết có chuyện gì, lớn tiếng nói: "Chồng anh tắm xong thì bảo anh ấy đến bàn y tá lấy thuốc, bác sĩ có kê thêm thuốc cho anh ấy."

Khương Kiền: "..." Tôi không muốn sống nữa!

Khương Kiền giải thích: "Tôi chưa kết hôn, cô ấy đùa thôi."

Fan hâm mộ hóng chuyện điên cuồng bình luận ầm ầm:

【Anh yêu đương rồi, đừng giải thích, em hiểu mà, hu hu tình yêu tuyệt mỹ.】

【Đại đại hạnh phúc nha! 】

【Chồng ơi, âu mai gọt, lượng thông tin gì đây, livestream này quá đáng giá.】

【Đại đại, đừng ngại ngùng, mama yêu cưng.】

【Tôi góp tiền chuẩn bị của hồi môn cho anh.】

【Tôi góp tiền tổ chức đám cưới cho anh.】

【Chồng đang tắm, a a a a...】

【Hai người đều phải khỏe mạnh nha.】

【Chồng Đại Tiền cũng bị bệnh sao? Chúc hai người sớm ngày khỏe lại và trăm năm hạnh phúc.】

【Sớm ngày khỏe lại, trăm năm hạnh phúc.】+N

Khương Kiền bất đắc dĩ đỡ trán, cười khổ nói: "Mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả đó.

Chúng ta hỏi về chuyện tác phẩm đi."

Trương Tự Lưu tắm rửa xong đi ra ngoài, lúc đang lau tóc, hắn thấy vẻ mặt gượng cười của cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy em?"

Khương Kiền lắc đầu, che tai nghe rồi nói với hắn chuyện thêm thuốc.

Cũng may fan hâm mộ cũng không quấy rầy hỏi nữa, cậu tiếp tục trả lời câu hỏi của fan.

Trương Tự Lưu đi đến bàn y tá uống thuốc, sau đó quay về phòng thì Khương Kiền vẫn đang nói chuyện.

Hắn đến gần Khương Kiền rồi đắp chăn lên, ngồi đọc sách bên cạnh cậu, nhưng lại vô cùng hiếu kỳ ngó qua, xem Khương Kiền đang trò chuyện gì với fan.

Khương Kiền đang trả lời câu hỏi thì quay đầu nhìn sang, thấy Trương Tự Lưu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại với vẻ nghiêm túc học tập, cậu lập tức bật cười thành tiếng.

Khương Kiền che tai nghe lại, nói khẽ: "Anh đọc sách đi."

"Ò!"

Chỉ chốc lát sau, Trương Tự Lưu lại tiến sát tới chuyên tâm nhìn chằm chằm màn hình xem kỹ bình luận của fan hâm mộ.

Khương Kiền bị bộ dáng nghiêm túc của hắn chọc cười, giơ tay xoa xoa hai má hơi ướt của hắn.

Khương Kiền online khoảng mười lăm phút liền logout, để nguyên màn hình xem fan nói chuyện phiếm.

Trương Tự Lưu nghiêm túc nói: "Vừa rồi có một người tên là chồng của Khương Đại Tiền đang tắm, trùng hợp vậy sao?"

Khương Kiền: "..."

Không phải chứ, mắt anh tinh thế?

Khương Kiền không nói ra chuyện suýt nữa come out trước mặt fan khi nãy, dù sao các cô cũng không gặp được mình.

"Con gái suy nghĩ lung tung đó."

Tóc của Trương Tự Lưu còn hơi ẩm ướt, hắn nói nhỏ: "Tối nay tới đây ngủ với anh đi."

"Không được, lần trước nửa đêm chạy tới chỗ anh đã bị y tá mắng rồi."

"Anh vừa nói với các cô ấy rồi, y tá trưởng nói là châm chước một đêm, nhưng mà..." Trương Tự Lưu nói chuyện chậm rãi, bởi vì vừa uống thuốc nên cả người hắn đều choáng váng, toàn thân run rẩy, mệt mỏi nặng nề.

"Cô ấy nói không được quá thân mật."

Khương Kiền bật cười: "Giường nhỏ như này chắc chắn sẽ thân mật."

Cơ thể của Trương Tự Lưu hơi co giật run rẩy, hoa mắt mê man, dường như cả thế giới đang quay cuồng, giọng nói trầm thấp êm ái như tiếng cello: "Em nằm tạm vậy được không? Anh uống thuốc rồi, ngủ rất sâu, sẽ không phát bệnh đâu."

Khương Kiền cất điện thoại của bọn họ ở cùng một chỗ, chờ lát nữa hộ lý đến thu điện thoại.

Cậu cũng đã uống thuốc, cơ thể rõ ràng đã có chút mệt mỏi, cậu dựa vào thành giường nói với Trương Tự Lưu về việc mình sẽ viết gì trong cuốn tiểu thuyết tiếp theo.

Trương Tự Lưu chuyên tâm nghe cậu nói chuyện, thỉnh thoảng nhắc đến những vấn đề chuyên môn, nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học.

Đúng tám giờ, các bệnh nhân lần lượt trở về phòng.

Đèn phòng bệnh đồng loạt tắt đi, Khương Kiền nằm trong lòng hắn, hơi ngửa đầu: "Nưu Nưu, anh ngủ chưa?"

Trương Tự Lưu không trả lời.

Khương Kiền nhổm người lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại ấm áp kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày kiếm của hắn: "Chúc ngủ ngon, ngày mai lại gặp.".