Đáng thương cho người không có kinh nghiệm như Tiêu Linh, bị Hoắc Tư Thần dày vò một đêm mà suýt ngất xỉu trên giường. Nếu không phải giữa chừng anh cảm giác thấy cô đã sắp chịu hết nổi nên cố gắng dừng lại, thì lúc này chỉ sợ cô đã phải nhập viện.

Bất kể một gã đàn ông nào khi lên giường cũng rất dễ dàng hóa thú, đối tượng dưới thân càng yếu ớt cầu xin thì họ càng thấy thỏa mãn. Đó là lý do vì sao việc Tiêu Linh kêu rên và khóc nỉ non trở thành động lực cho anh tiếp tục đè cô ra.

Khi tỉnh lại, Tiêu Linh phát hiện Hoắc Tư Thần đã đi làm. Cô nằm bẹp trên giường không muốn nhúc nhích, tối qua cô đã cố gắng bám vào người anh và bảo anh nhất định phải đưa cô vào phòng tắm để tắm, nhưng sau đó thì không biết bản thân ngủ từ lúc nào.

Cô lật mình ngồi dậy, ấn điện thoại ở đầu giường gọi người giúp việc lên giúp cô dọn dẹp phòng. Bình thường là do cô làm, nhưng hôm nay ngoại lệ, vì người nào đó mà hiện tại cô mệt sắp chết rồi.

Đợi một lát, cửa mở ra và người giúp việc tiến vào trong. Thấy cô ta, Tiêu Linh dặn dò:

“Phiền cô giúp tôi chuẩn bị bữa trưa, sau đó thay ga giường mới.”

“Khuya hôm qua Hoắc thiếu gia có cho người đến đổi ga giường một lần rồi ạ.”

Thái độ của người này tốt hơn hẳn trước kia, có lẽ là vì cảm thấy Hoắc Tư Thần xem trọng cô? Tiêu Linh gật đầu để cô ta ra ngoài, sau đó sờ soạng tìm điện thoại của mình. Bên trên hiển thị ba cuộc gọi nhỡ từ chị gái Tiêu Ánh Vân, không biết có việc gì mà gọi nhiều như vậy?

Tiêu Linh cầm điện thoại chần chờ rất lâu, sợ gọi lại cho chị gái sẽ nghe được tin tức gì đó không may. Bởi lẽ từ trước đến giờ mỗi lần bố mẹ và chị gái liên hệ cho cô thì đều mang theo điềm xấu, không vì tiền thì cũng muốn nhờ vả này nọ. Một lần, hai lần thì cô có thể không chút oán trách mà ra sức làm thay họ, nhưng liên tục suốt hai mươi mấy năm qua chưa một lần để cô nghỉ ngơi, cách nửa tháng sẽ vòi tiền cô.

Cô đưa tay đỡ trán, cảm giác có chút mệt mỏi, cũng chẳng biết là vì đêm qua bị Hoắc Tư Thần “làm” hay là vì có thai nên thỉnh thoảng thấy nhức người nữa.

Tiêu Linh không muốn liên lạc cho người nhà, nhưng vừa mới xuống giường liền nhận được tin nhắn của Tiêu Ánh Vân.

“Bố bị tai nạn nhập viện rồi! Mày may gọi lại cho tao ngay!”

Nhìn thấy dòng tin nhắn kia, Tiêu Linh không chút suy nghĩ mà nhấn gọi cho chị gái. Bố nhập viện? Làm sao lại gặp tai nạn rồi?

Tiêu Linh cắn chặt môi, lo lắng đi qua đi lại trong phòng. Bố mẹ đối xử với cô không tốt nên quan hệ của họ cũng chẳng khác gì người dưng xa lạ với nhau, nhưng chung quy thì người đó là bố ruột của cô, hy vọng ông không xảy ra chuyện gì!

“Sao bây giờ mày mới bắt máy hả? Mẹ nó!”

Giọng Tiêu Ánh Vân vô cùng tức giận vang lên bên kia đầu dây, thậm chí còn kèm theo tiếng chửi tục. Tiêu Linh đã quen với cái điệu nói chuyện của chị gái, vội hỏi:

“Bố nằm ở bệnh viện nào? Em lập tức qua đó!”

“Bệnh viện ở trung tâm thành phố, nhanh lên!”

Tiêu Linh vội vàng thay quần áo, bật loa ngoài rồi hỏi:

“Có nặng lắm không? Tình hình của bố bây giờ ra sao?”

“Không biết, đang ở trong phòng phẫu thuật, đã một tiếng rồi! Trong lúc cả nhà đang ở bệnh viện lo lắng bất an thì mày làm cái gì vậy hả? Chết ở xó nào rồi?”

Tiêu Linh nghe được những lời này thì vô cùng tự trách, cô ngủ mê mệt nên không nghe được tiếng chuông điện thoại. Lúc này, kiểm tra lại thời gian của cuộc gọi mới phát hiện chị gái vừa gọi cho cô cách đây hai tiếng.

Mười hai giờ trưa, Tiêu Linh hốt hoảng chạy ra khỏi Hoắc gia. Bình thường cô vẫn báo với quản gia một tiếng rồi đi cùng ông để tránh Hoắc Tư Thần hỏi tội, hơn nữa cũng để đảm bảo an toàn cho chính mình, nhưng bây giờ cô không có tâm trí nhớ đến việc báo cáo này nữa! Tay cô không ngừng run rẩy, tóc tai rối bù xông thẳng ra giữa đường mà bắt taxi.

Chiếc taxi suýt chút thắng không kịp, mở cửa ra đón khách mà không khỏi trách mắng:

“Cô kia, bắt taxi cũng không cần liều mạng như vậy chứ?”

Tiêu Linh gấp gáp xông vào trong xe, còn chưa kịp ngồi xuống đã hối thúc, hai mắt đỏ hoe mà nói:

“Bệnh viện trung tâm thành phố! Làm ơn chạy nhanh lên, bố tôi đang nguy kịch!”

Tài xế già nghe cô nói vậy thì thu lại thái độ khó chịu, ông nói với cô:

“Thắt dây an toàn! Tôi sẽ đi nhanh nhất có thể!”

Trước kia ông cũng từng chạy vội tới bệnh viện vì con gái ngộ độc nên rất hiểu cảm giác của cô gái này, có người thân đang nguy kịch, hơi sức đâu mà suy nghĩ nhiều đến những chuyện khác. Ông đã không ít lần chặn đầu xe kia kìa!

Tiêu Linh bối rối thắt dây an toàn, vẫn không tắt điện thoại mà liên tục hỏi thăm tình hình từ Tiêu Ánh Vân. Chị gái gắt gỏng, liên tục mắng cô nhưng cô không để tâm, chỉ muốn biết hiện tại bố cô thế nào rồi.