Hoắc Tư Thần nhắn lại cho Tiêu Linh một câu:

“Tôi sẽ trừ vào tiền lương của cô. Nếu cô chịu khó cùng tôi làm vài thứ thú vị, tôi có thể miễn phí cho cô, thế nào?”

Khi nhận được tin nhắn này, Tiêu Linh ngẩn ra mất một lúc mới hỏi lại:

“Làm gì? Ý anh là gì?”

Sẽ không phải như cô nghĩ chứ? Cô còn đang mang thai đây, anh ta đúng là cầm thú, chỉ biết suy nghĩ đến chuyện bậy bạ. Cô tức giận cắn môi, không muốn để ý tới anh ta nữa. Lát sau, điện thoại có tin nhắn đến.

“Không phải cô nghĩ bậy chứ? Ý tôi là làm tôi vui, xoa bóp, chăm sóc tôi thôi.”

Tiêu Linh xem xong tức giận đến nỗi đầu bốc khói, anh ta còn dám trêu cô? Người này không có việc gì cứ liên tục kiếm chuyện với cô, không phải anh ta rất bận sao?

Cô vừa giận vừa xấu hổ, không thèm đáp lời anh nữa.

Lúc này, Hoắc Tư Thần chờ mãi không thấy có tin nhắn nên hơi mất hứng. Thấy khuôn mặt anh biểu lộ rõ ràng như vậy, Mặc Phong hỏi:

“Sao thế? Có chuyện gì?”

“Không có gì. Tối nay không đi nữa, cậu đi một mình đi.” Hoắc Tư Thần gập tài liệu lại.

“Này này, tôi chờ cả buổi chỉ để nhận được câu này của cậu à?”

“Ai bảo cậu chờ làm gì?”

Hoắc Tư Thần vô sỉ đáp lại, chọc Mặc Phong tức đỏ mặt.

“Tên khốn kiếp! Sau này đừng hòng tôi rủ cậu nữa!”

Mặc Phong đạp cửa đi ra ngoài, mặc dù làm như rất giận dữ nhưng Hoắc Tư Thần biết cậu ta không đến nỗi tuyệt giao với anh, chỉ là giả vờ giả vịt một chút.

Anh đột nhiên muốn về nhà, muốn nhìn khuôn mặt giận nhưng không thể phản kháng của Tiêu Linh. Cô gái này như một chú mèo con thích xù lông trước mặt anh, cũng có chút mùi vị thơm ngon.

Hoắc gia, giờ cơm tối.

Tiêu Linh một mình ăn cơm ở trong bếp, bấy giờ Hoắc phu nhân không có ở nhà, Hoắc Tư Thần thì bận công việc, cô dựa theo lời dặn của quản gia đúng giờ xuống đây dùng bữa. Cơm cũng xem như ngon miệng, chỉ là ăn một chút đã có cảm giác buồn nôn, làm cô không thể ăn thêm được gì nữa.

Cô che miệng chạy vào nhà vệ sinh, lồng ngực nghèn nghẹn vô cùng khó chịu, lại không thể nôn ra, cảm giác có chút mệt mỏi.

“Cô không sao chứ?” Người giúp việc đứng bên ngoài nhà vệ sinh hỏi vọng vào, giọng điệu máy móc như thể bị người ép hỏi.

Tiêu Linh biết bọn họ không thích mình nên cũng không nói gì, đứng lên rửa mặt, rửa tay sau đó quay trở lại bàn ăn. Quản gia để người đổi món khác cho cô, sau đó ghi chép lại món ăn vừa rồi, để nó vào danh sách những món khiến cô buồn nôn. Bọn họ làm việc rất kỹ càng.

Cô vừa ngồi xuống chưa lâu, Hoắc Tư Thần cũng trở về và xuống phòng ăn. Anh đi từ bên ngoài vào, thân hình cao lớn dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người. Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhớ tới câu trêu chọc của anh liền đỏ mặt cúi đầu, giả vờ ăn cơm.

Hoắc Tư Thần hỏi:

“Không hợp khẩu vị à?”

“G-Gần đây thường xuyên cảm thấy buồn nôn.”

Triệu chứng của mấy người phụ nữ mang thai có nặng có nhẹ, Tiêu Linh thuộc diện bình thường, may mà không quá gắt. Có người còn nôn đến nỗi ăn gì cũng không được, sụt cân rồi ảnh hưởng đến em bé.

Hoắc Tư Thần vừa về, quản gia bảo người mang thêm một phần cơm cho anh.

Hai người ngồi đối diện nhau mà không nhìn mặt nhau, cũng không nói thêm gì. Hoắc Tư Thần dùng bữa nhanh hơn cả Tiêu Linh, bởi vì cô ăn rất chậm, phải nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lồng ngực và bụng mới nuốt được một ít thức ăn.

Động tác của cô khiến anh chú ý, anh nhíu mày nói:

“Ăn ít như vậy?”

“Tôi đã ăn rất nhiều rồi, sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ.” Tiêu Linh đáp.

“...” Hoắc Tư Thần lo cho đứa nhỏ, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra thì lại thấy có gì đó không vui. Giống như cô đang trách anh chỉ biết đến cái thai vậy?

Hai người ăn tối xong thì trở về phòng, bấy giờ, Tiêu Linh nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Cô nhìn sơ qua Hoắc Tư Thần, thấy anh đang chăm chú xem tin tức thì mới đi ra lan can rồi khép cửa lại, bấm nút nghe. Nếu để chuyện gia đình cô bị anh nghe được thì không hay lắm…

“Đã nhận được tiền rồi.”

Câu đầu tiên mà mẹ cô nói lại liên quan đến tiền, Tiêu Linh rũ mi mắt, đáp:

“Vâng.”

“Mày lấy đâu ra nhiều tiền thế? Có phải đang quen đại gia nào không? Nghe chị mày nói nhà mới mà mày thuê rất to, hơn nữa còn thấy mày lên một chiếc xe sang trọng.” Mẹ Tiêu Linh cười hỏi, cô thậm chí nghe ra được sự tham lam và mong chờ trong giọng nói của bà.

Ngày hôm nay cô lên xe của Hoắc gia bị chị gái nhìn thấy rồi? Thật là thất trách, lúc đó lẽ ra cô nên chú ý hơn!