Chuyện chuyển xuống ban sản xuất bị Hoắc Tư Thần chặn ngang, Tiêu Linh chỉ có thể nhắn tin báo lại với Lâm Thiếu Kiệt một tiếng.

Tan làm, Tiêu Linh xấu hổ đi phía sau Hoắc Tư Thần, bị không ít ánh nhìn soi mói. Cô không muốn trở thành một thứ đồ vật bị anh nắm trong tay chút nào, nhưng cuối cùng có thể làm sao chứ?

Tiêu Linh cụp mi mắt theo đuôi người đàn ông phía trước, lúc trở lại Hoắc gia, điện thoại cô đột nhiên reo vang. Nhìn thấy số điện thoại kia, cô lập tức nhấn nút tắt.

“Sao không nghe?” Hoắc Tư Thần đang đi ở phía trước chợt dừng chân.

Anh rất muốn biết đó có phải lại là điện thoại của người đàn ông nào khác hay không.

Tiêu Linh biết được ý nghĩ của anh, vội giải thích:

“Là chị gái của tôi. Nói chuyện ở bên ngoài hành lang không tiện lắm nên…”

“Được rồi. Vậy trở về phòng mà nghe đi.”

Hoắc Tư Thần đi trước một bước, sau đó quay đầu dặn dò cô:

“Đừng có ở sau lưng tôi làm những chuyện như hôm nay nữa, hiểu không?”

“T-tôi hiểu rồi.” Tiêu Linh gật đầu tỏ ý mình sẽ nghe lời, nhưng cô thật sự không hiểu sao anh ta lại cấm cô nói chuyện với người khác. Hay bởi vì Lâm Thiếu Kiệt là đàn ông nên anh ta cảm thấy cô đang muốn vượt rào? Không đúng, bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ mà, anh ta làm vậy không phải rất quá đáng ư? Hơn nữa, cô gặp mặt, làm quen với ai đó cũng có sao đâu chứ?

Trở về phòng, Tiêu Linh len lén chui vào nhà tắm gọi điện thoại cho chị gái.

Hôm nay ở công ty “bận rộn” công việc nên không có thời gian nghĩ đến chuyện nhà, bây giờ cô mới sực nhớ mình cần phải tìm chỗ ở cho chị gái cô.

“Mày làm gì lâu thế? Ban nãy tao gọi mày cũng không chịu bắt máy.”

Giọng nữ đanh đá vang lên bên kia đầu dây, Tiêu Linh nhịn xuống cơn tức, nói:

“Vừa rồi em bận nên không nghe được, chẳng phải đã gọi lại cho chị rồi sao?”

“Ừ, biết rồi. Ngày mai tao xuống đến nơi, nhớ ra đón tao.” Tiêu Ánh Vân nói. “À phải, bạn trai tao thỉnh thoảng sẽ ghé qua thăm tao đấy, nên mày nhớ dọn nhà cho sạch sẽ chút.”

Tiêu Linh nghe xong không khỏi tức giận, từ trước đến nay chị gái luôn nói chuyện khó nghe với cô như vậy, đây là nhờ vả hay ra lệnh?

Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi nói:

“Em không còn ở nhà cũ nữa, chờ lát nữa em sẽ gửi địa chỉ mới cho chị.”

“Chuyển nhà rồi à? Chuyển cũng tốt, cái nhà cũ của mày rách nát quá, ai mà ở cho được.” Tiêu Ánh Vân vừa nói vừa bĩu môi. “Nhưng mà mày nhớ phải ra đón tao đấy.”

“Dạo này em hơi bận, không biết có ra đón chị được không. Em gửi địa chỉ nhà, chị đón xe đến không được sao?” Tiêu Linh chán nản đáp.

“Bận cái gì?” Tiêu Ánh Vân không vui. “Bận thì xin nghỉ một hôm, dù sao chị mày cũng từ nơi khác đến, không biết đường, mày như vậy không được rồi.”

Tiêu Linh càng nghe càng mệt mỏi, cô có thể sống chung với người chị như thế này không? Ngày trước ở nhà, bởi vì đã nhẫn nhịn đến một mức độ nhất định, không thể kìm được nữa, cô mới xin mẹ cho lên thành phố học. Hơn nữa, bởi vì phải lo cho chị gái, bố mẹ chưa từng cho cô cái gì, tiền học và tiền nhà cũng đều tự túc. Bây giờ, bố mẹ còn bắt cô để cho chị qua sống chung với cô?

Cô cắn chặt răng, bởi vì tức giận mà ngực không ngừng phập phồng, cố nhẫn nại mà nói: “Được rồi. Ngày mai em sẽ đi đón chị, em cúp máy trước, đợi lát em sẽ gửi địa chỉ qua cho.”

“Ok.”

Tiêu Ánh Vân nói xong dập máy, để Tiêu Linh ngẩn người cầm điện thoại đứng trong nhà tắm.

Nhìn mình qua gương, Tiêu Linh không khỏi đỏ mắt. Cô rất mệt, mang thai nên tâm trạng cũng đã trở nên thất thường rồi, còn phải chịu áp lực từ nhiều phía! Nhưng để sau này có cuộc sống tốt hơn, cô phải thật nỗ lực. Chỉ cần trả xong nợ cho bố mẹ là cô có thể bắt đầu tích tiền để làm những thứ mình thích!

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa làm Tiêu Linh tỉnh táo lại đôi chút.

“Cô đã ở trong đó mười lăm phút rồi.” Giọng của Hoắc Tư Thần vọng vào trong.

“Tôi ra ngay đây!”

Tiêu Linh vội vàng xả nước rồi hất nước lên mặt với mắt, để bản thân trông không quá chật vật. Cô phải nói chuyện với Hoắc Tư Thần về việc nhà ở lần này… Có lẽ chờ đợi cô sẽ là những lời nói cay nghiệt của anh, nhưng cô nhịn được! Bao năm qua đã nhịn rất nhiều rồi, thêm một chút nữa cũng không sao.

Cô mở cửa ra, thấy Hoắc Tư Thần đứng đó nhìn mình, anh đã thay quần áo xong từ lúc nào.

“Cô ngủ ở bên trong à?” Hoắc Tư Thần thấy cô mở cửa thì mới yên lòng quay trở lại giường.

Tiêu Linh theo sát phía sau, chờ anh nằm lên giường rồi thì mới đứng bên cạnh giường nhỏ giọng hỏi:

“Hoắc Tư Thần, tôi có thể nhờ anh một chuyện không?”

Lông mày của anh hơi nhếch lên một chút, Tiêu Linh thấy anh không nói gì thì khó khăn mở lời:

“Chuyện là… Anh cũng đã cho tôi ứng trước lương rồi, bây giờ có thể cho tôi mượn thêm chút tiền không? Không nhiều, chỉ cần đủ thuê một căn trọ gần đây là được.”

“Cô thuê nhà trọ làm gì?” Hoắc Tư Thần có chút ngờ vực nhìn cô.

“Chị gái tôi muốn đến sống cùng tôi, nhưng khi Hoắc phu nhân đưa tôi về đây thì hợp đồng ở nhà trọ cũ cũng đã hủy rồi. Tôi muốn thuê nhà mới giúp chị gái, không cần quá to, chỉ cần vừa cho một người để chị tôi ở tạm là được. Chuyện nhỏ nhặt thế này chắc sẽ không làm khó được anh đâu, phải không?”

Tiêu Linh nói rất khéo, vừa tỏ ý mình sẽ không ra ngoài sống, vừa nịnh hót Hoắc Tư Thần. Quả nhiên, anh rất vui vẻ mà gật gật đầu:

“Đúng vậy, chuyện này không làm khó được tôi. Nhưng…”

Câu nói tiếp theo làm Tiêu Linh không biết phải đáp như thế nào.

“Sao tôi phải giúp cô?”