Tiêu Linh ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lặng lẽ rơi nước mắt. Cô đã cố mạnh mẽ gồng mình lên suốt bao nhiêu năm qua để phục vụ cho gia đình rồi, không biết khi nào mới thoát được khỏi cuộc sống khổ cực này.

Ngày còn bé bố mẹ luôn thương chị gái hơn, khi chị gái được ăn mặc đẹp đẽ thì tất cả những bộ quần áo của cô đều là thứ chị bỏ đi. Tiêu Ánh Vân cũng xem chuyện đó là chuyện hiển nhiên, cái gì không thích sẽ vứt cho cô dùng.

Tiêu Linh từng nghĩ đến việc mình không phải con ruột của bố mẹ, vì họ đối xử với cô thật sự không giống như đang nuôi nấng con cái, mà giống như nuôi một cây hái ra tiền.

Cô đưa tay lau nước mắt, càng cố gắng kiềm chế thì nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Không được khóc, không được buồn. Tiêu Linh, mày chỉ có một mình thôi, sẽ không ai an ủi mày đâu. Khóc cũng vô dụng!

Tiêu Linh chạy vào nhà vệ sinh, dùng nước tạt lên mặt để tỉnh táo lại, sau đó xâu chuỗi lại vấn đề.

“Bố cần tiền, trong vòng ba ngày… Vừa rồi mẹ cũng không nói cần bao nhiêu.”

Cô nhớ lại lời mẹ, vội nhắn tin hỏi bà một câu. Về chuyện chị gái thì tạm thời cô không biết phải làm sao, bởi vì cô đang ở nhờ nhà người khác.

Sau khi nhận được con số mà mẹ cần, Tiêu Linh càng thêm choáng váng. Mười ngàn? Cái gì cơ? Mười ngàn đô? Họ tưởng cô ở trên thành phố chỉ cần hít thở thôi cũng có thể kiếm ra tiền ư…

Tiêu Linh bất lực không muốn nghĩ nữa, cô lau nước mắt bước ra ngoài.

Đêm nay bởi vì Tiêu Linh vừa đi khám thai về nên Hoắc Tư Thần cũng được mẹ báo tin, anh trở về sớm hơn bình thường, vừa bước vào phòng đã thấy hốc mắt Tiêu Linh đỏ hoe.

Cô giật mình nhìn anh rồi quay sang nơi khác, lúng túng hỏi:

“Anh về rồi à. Tôi còn tưởng anh phải đi làm đến tối.”

Bình thường đều thế, nhưng gần đây anh ta về nhà thường xuyên hơn một chút.

Hoắc Tư Thần không nhanh không chậm hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tiêu Linh dùng tay xoa nhẹ lên mắt, đi thẳng về phía cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô hít sâu mấy hơi giấu đi tiếng nấc khẽ của mình, nhưng bờ vai đang run rẩy vẫn bán đứng cô.

Hoắc Tư Thần lạnh nhạt nói:

“Có chuyện gì thì nói tôi biết. Tôi không thích cái vẻ mặt khóc lóc thảm hại đó của cô.”

Thì ra thế, Tiêu Linh, mày còn mơ tưởng anh ta sẽ quan tâm đến mày à? Chỉ là không thích nhìn thấy mày xuất hiện trước mặt anh ta với khuôn mặt buồn tủi mà thôi.

Tiêu Linh trấn an bản thân rồi xoay người lại, lúc này cô cố gắng nở nụ cười với anh, nói:

“Cũng không có gì quan trọng đâu.”

Cô mượn tiền anh ta thì anh ta sẽ cho mượn sao? Cô không biết nữa.

Hoắc Tư Thần ghét nhất cái cách cô giả vờ mạnh mẽ, anh nói thẳng:

“Cô cần giúp gì? Nói đi. Stress sẽ ảnh hưởng đứa bé.”

Đã dần quen với cách nói chuyện của anh, Tiêu Linh im lặng một chút, sau đó mới nói:

“Tôi cần tiền.”

“Ừ. Cô nói qua một lần rồi.” Hoắc Tư Thần bình tĩnh nhìn cô. “Ngày mai nếu sức khỏe cô tốt hơn thì tôi sẽ đưa cô đến công ty.”

Tiêu Linh muốn nói lại thôi, đấu tranh tư tưởng một lúc mới hỏi anh:

“Tôi có thể ứng trước tiền lương không?”

Quả nhiên, người này luôn tìm cơ hội chế giễu cô:

“Còn chưa biết được khả năng của cô đến đâu. Cô còn mặt mũi đòi lương trước?”

“Không phải anh rất giàu sao?” Tiêu Linh hỏi lại.

Cô chỉ có thể nhờ anh ta mà thôi, bạn bè của cô tuy rằng đối xử với cô không tệ, nhưng họ có muốn cho cô mượn tiền cũng không thể, vì căn bản bọn họ đều như cô, đều phải chật vật kiếm sống.

Hoắc Tư Thần nhìn khóe mắt còn nhòe lệ của cô, thoáng khựng lại, sau đó ừ một tiếng.

“Được, cho cô ứng trước.”

Anh cởi áo khoác ra, sau đó đưa tay nới lỏng cà vạt một chút. Mấy ngày nay công ty không bận, nhưng vị hôn thê của anh nhắn tin đến hẹn ra ngoài làm anh rất phiền lòng, về nhà còn gặp Tiêu Linh, bao bực bội tất nhiên đều sẽ đổ lên đầu cô.

Tiêu Linh đi tới giúp anh cầm áo khoác treo lên, rồi khó xử nhìn anh:

“Tôi cần mười ngàn đô.”

Mở miệng là tiền, phụ nữ thời đại này thật rất thực dụng. Hoắc Tư Thần không nhìn cô, nói:

“Tôi biết rồi.”

Anh tắm rửa sau đó lên giường trước, không thèm nói chuyện, cũng không hỏi han gì đến đứa bé trong bụng cô xem nó có khỏe mạnh hay không. Anh đã chán ngấy việc phải nghe phụ nữ lải nhải về tiền rồi. Tất cả những người chạy theo đuôi anh đều chỉ vì vẻ ngoài và gia thế của anh, một người thật lòng cũng chưa thấy.

Tiêu Linh chỉ nhắc đến chuyện tiền, sau đó thì không dám làm phiền Hoắc Tư Thần thêm nữa. Chuyện chị gái cô có lẽ nên để ngày mai lại nói?

Cô mang tâm sự nặng nề trèo lên giường nằm, hôm nay rút kinh nghiệm nên động tác rất nhẹ nhàng.

Một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau, Tiêu Linh bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức của Hoắc Tư Thần. Anh dậy rất đúng giờ, không cần gọi điện thoại, lúc này cũng có người mang quần áo vào cho anh.

Tiêu Linh vội vã mang quần áo trong tủ ra, hôm qua cô cũng đã nghĩ kỹ sẽ mặc gì, một chiếc áo sơ mi hồng nhạt kiểu cách, một chiếc váy đen chân chữ A. Tuy rằng đơn giản, nhưng đều là hàng hiệu đắt tiền. Cô đã mang một ít từ phòng quần áo riêng đến đây cho tiện.

Lúc chuẩn bị thay quần áo, cô đột nhiên nhìn thấy Hoắc Tư Thần đang đứng ở trong phòng chỉnh cà vạt và áo vest.

Cô ôm váy muốn đi vào nhà vệ sinh, lại bị anh đưa tay cản lại:

“Thay ở đây đi. Vào trong phòng tắm có nhiều nước, tôi sợ cô trượt chân.”

Tiêu Linh nhìn anh, tự hỏi đây là cái lý do quỷ gì vậy?