Ngày chủ nhật đã tới.

Căn biệt thự của gia đình họ Chu trở nên náo nhiệt. Cổng chính mở rộng cho những người bạn tham gia vào bữa tiệc. Sân sau căn biệt thự đông đúc hơn và sinh động với ruy băng màu và bóng bay đủ loại. Đồ ăn nhẹ chỉ có thạch rau câu, nacho, snack, rất nhiều dâu tây với chocolate - món ăn mà Triệu Minh chuẩn bị để chiều chuộng Vũ Lục Hàn - và tất cả đồ ăn đều một tay Trần Hải Minh cùng Triệu Minh tự làm. Bia và soda được xếp dàn hàng bên cạnh những xô đá mát lạnh, và những chai rượu vang đã sẵn sàng để bật tung, đón chào Chu Bạch Thảo.

Căn phòng dẫn ra bể bơi được tắt đèn tối om. Ở chính giữa cánh cửa kính dẫn ra phía bể bơi là một chiếc bàn phủ khăn trắng toát, trên đặt bánh gato rất to với hàng chữ “Welcome home, Princess“. Trần Hải Minh đã dùng cà phê và ca cao để nướng chiếc bánh đó, phủ một lớp kem tươi bên ngoài để làm nổi bật dòng chữ màu đỏ. Quả việt quất và mâm xôi được xếp gọn gàng thành hàng, bao quanh một lớp hạt điều và chocolate chip. Chu Bạch Thảo sẽ vô cùng hãnh diện bởi màn tiếp đón ngọt ngào thế này.

Hoàng Lâm đã nháy điện thoại cho Hàm Vũ Phong khi họ chuẩn bị rẽ vào con đường dẫn đến cổng chính. Những người bạn chưa đến hết, nhưng bạn thân của Chu Bạch Thảo đã có mặt cả đây rồi. Vũ Lục Hàn chạy lại núp bên cạnh chồng, đằng sau chiếc tủ đựng rượu, sẵn sàng chào đón người chị thân thiết với một bó hoa rất đẹp. Mọi người trong phòng lắng tai nghe trong im lặng. Hoàng Lâm đang dẫn Chu Bạch Thảo đến rồi.

”Anh có nghĩ em nên mở tiệc tối nay không nhỉ?”, Chu Bạch Thảo nói trong khi đang cùng Hoàng Lâm đi băng qua phòng khách, hướng về phía căn phòng dẫn ra bể bơi, “Giờ đã trưa rồi, có báo cho mọi người rằng em đã về cũng đã khá muộn. Em không nghĩ ngày chủ nhật mà mọi người đều bận như vậy, em đã tính rủ tất cả đi ăn sau khi mọi người đón em ở sân bay đấy. Cuối cùng chỉ có mỗi anh...”

”Thôi nào, đừng nghĩ nữa”, Hoàng Lâm tỏ ra an ủi, ôm vai bạn gái và hôn lên tóc nàng, “Hải Minh đang bận bịu cho việc làm giám khảo cuộc thi Master Chef, Vũ Phong dạo này cũng bù đầu với đủ loại dự án, Tiểu Hàn còn đang đảm nhiệm tận hai bộ sưu tập cho công ty anh... Chưa kể đến Triệu Minh, cô bé cũng đang trong thời gian chạy nốt bộ sưu tập tháng tới. Chính anh bảo mọi người nghỉ ở nhà đấy, anh cũng muốn có thời gian bên cạnh em mà.”

Chu Bạch Thảo lườm nguýt Hoàng Lâm, thở dài, “Em cũng biết mọi người vốn đã rất bận... Không biết liệu tối nay mở tiệc, có ai đến được không nữa...”

”Chắc chắn mọi người sẽ đến rồi”, Hoàng Lâm cố ý lớn giọng hơn một chút khi họ đến gần cánh cửa căn phòng dẫn ra bể bơi, “Lần này em ở lại khá lâu, chúng ta có nhiều thời gian mà...”

”Em còn có tin vui nữa cơ”, Chu Bạch Thảo tủm tỉm cười, tay đã đặt hờ lên nắm cửa, ngoái cổ lại nhìn chàng thư sinh với mái tóc đen chải chuốt, “Tin này em đã cố tình giấu mọi người, giấu cả anh đấy...”

Hoàng Lâm đột ngột chộp lấy vai nàng, xoay nàng đối diện với mình, bàn tay nàng trượt khỏi tay nắm cửa.

”Em đang giấu anh điều gì vậy, công chúa?”, Hoàng Lâm nheo mắt, chống tay lên cánh cửa, để nàng kẹp giữa khoảng không gian thu hẹp, mím môi, “Em có muốn nói với anh bây giờ không?”

”Anh muốn biết à?”, Chu Bạch Thảo cười ám muội, quàng tay quanh cổ người yêu, nghiêng đầu e lệ, “Em chỉ sợ anh sẽ ngất thôi.”

”Trái tim của anh có thể chịu được. Em nói đi?”

Nàng bật cười trước cách nói của cậu, cúi đầu xuống một chút, hít sâu một hơi và nhìn vào mắt cậu.

”Em đã học vượt toàn thời gian và hoàn thành xong khóa đào tạo rồi. Lần này em về nước luôn, và sẽ là vũ công chính trong đoàn ballet quốc gia. Anh tự hào về em chứ?”

Đôi mắt của Hoàng Lâm giãn to, một niềm hạnh phúc vừa tung ra, vỡ òa trong ánh mắt cậu. Chàng thư sinh cười rạng rỡ, ôm chầm lấy nàng với niềm sung sướng lan tỏa.

”Thật tuyệt vời! Công chúa ạ, em đã làm được một điều cực kì tuyệt vời! Chúng ta không phải xa nhau nữa, và em cũng đã đạt được mọi thứ em cần. Anh... anh không biết phải nói gì nữa...”

Giọng nói xúc động của cậu khiến Chu Bạch Thảo cười toe toét, nàng chưa bao giờ thấy Hoàng Lâm xúc động đến vậy vì bất cứ chuyện gì, từ khi họ quen biết nhau đến nay. Cậu còn nói lắp bắp, và nàng thấy người yêu mình rất đáng yêu trong một khoảnh khắc. Nàng đáp lại cái ôm của cậu, vỗ vỗ vào lưng Thư Sinh như đang dỗ dành một đứa trẻ to xác.

”Nào nào, em đã về rồi, em sẽ bù đắp cho anh mọi thứ mà trước kia mình chưa làm được... Em biết yêu xa thật khổ, nhưng anh đã chờ đợi em. Chẳng có lí do gì để không ăn mừng cả...”

Hoàng Lâm cười thành tiếng, đứng thẳng dậy nhìn nàng, cái nhìn trìu mến nhất nàng từng được nhận. Nàng thấy lâng lâng vì hạnh phúc, cuối cùng cũng có người vô cùng yêu nàng và hạnh phúc vì nàng.

”Anh sẽ ăn thịt em vì đã giấu anh điều này”, Hoàng Lâm thì thầm, giọng điệu khiến nàng phải bĩu môi.

”Đây mới là Hoàng Lâm mà em biết”, nàng trề môi trêu Thư Sinh, nhướn mày thách thức, “Em rất muốn được tận mắt thấy phản ứng của anh khi nghe điều này. Nó giá trị hơn rất nhiều lần việc báo qua video call đấy. Đáng lẽ em nên quay cảnh này lại, để anh thấy khuôn mặt sửng sốt của anh trông đáng yêu đến mức nào...”

Hoàng Lâm nhếch nhẹ khóe môi, luồn tay vào gáy nàng và hôn nàng ngay lập tức. Chu Bạch Thảo bất ngờ một chút, nhưng rồi thả lỏng bản thân và ôm chặt Hoàng Lâm. Đã rất lâu nàng không được cảm nhận hương vị tuyệt vời này của cậu. Nàng vẫn nhớ nó, rõ rệt trong từng giấc mơ.

Trong khi đó, ở bên trong căn phòng, ai ai cũng sốt ruột khi hai kẻ nào đó ở bên ngoài đã nói chuyện rì rầm được một lúc rồi mà chẳng thèm vào phòng. Hàm Vũ Phong ra hiệu im lặng khi có ai đó than thở thầm với người bên cạnh, còn Vũ Lục Hàn chỉ biết tủm tỉm cười. Cô hiểu cảm giác được gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách, rất mới, rất nồng nhiệt. Họ sẽ phải mất một lúc lâu nữa đấy...

Cuối cùng thì tay nắm cửa cũng được vặn ra. Hàm Vũ Phong hôn trộm lên má vợ trước khi Chu Bạch Thảo và Hoàng Lâm bước vào phòng. Nàng chẳng nhận ra trong phòng có người, chỉ nhìn thấy rất rõ chiếc bàn kê ngay ngắn trước cánh cửa kính, và trên đó có một thứ to to, hình chữ nhật.

”Anh mua quà cho em à? Đó là lí do anh dẫn em vào căn phòng này sao?”, Chu Bạch Thảo quay lại nhìn Hoàng Lâm, kẻ vừa nhún vai cười như không có gì xảy ra, rồi nàng thả túi xách xuống chiếc tràng kỉ và đến bên công tắc đèn.

Ngay khi đèn vụt mở, những người bạn chui ra khỏi chỗ trốn, đồng thanh hô lên “Ngạc nhiên nhé!”, trước cái nhìn ngỡ ngàng của Chu Bạch Thảo. Nàng suýt nữa đã bật khóc khi Vũ Lục Hàn chạy đến bên nàng với một bó hoa khổng lồ, ôm nàng và nói lời chào đón nàng. Hàm Vũ Phong cười tươi rói, nụ cười rất hiếm khi nàng được thấy, xoa đầu nàng nhẹ nhàng, “Chào mừng em trở lại.“. Trần Hải Minh vẫn bộ dạng phong trần và mái tóc hung đỏ, lắc lắc một chai vang Bordeaux và cười toe toét, “Mọi người đợi em lâu lắm rồi!“. Triệu Minh, cô bạn thân của Vũ Lục Hàn, bạn gái Trần Hải Minh, người gần đây mới đi chơi với nàng vài lần cùng Vũ Lục Hàn, khiêm tốn hơn khi chỉ cười và vỗ tay chào nàng. Chu Bạch Thảo không thể miêu tả được niềm cảm kích và xúc động của nàng hiện giờ. Đôi mắt nàng đã đỏ hoe và tràn ngập hạnh phúc.

”Cảm ơn mọi người rất nhiều!”, nàng nói với giọng run run, “Em không nghĩ lại được chào đón nhiệt tình như vậy..”

”Mọi người vẫn luôn ở đây vì em mà, Công chúa”, Hoàng Lâm vòng tay qua eo nàng, hôn lên má nàng và đưa nàng đến bên chiếc bánh gato chỉ dành riêng cho mình Chu Bạch Thảo, “Chào mừng em quay trở về nhà. Mừng em quay trở về bên anh.”

Chu Bạch Thảo với đầy ắp niềm vui đứng giữa tiếng vỗ tay của mọi người, đây có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất đời nàng.

”Nàng công chúa đã trở lại lâu đài. Tiệc tùng thôi!”, Trần Hải Minh hô lên, bật nắp chai vang Bordeaux ngay lập tức. Nút rượu bật ra một tiếng căng tràn, rượu phun trào trong tiếng hò reo. Nhạc đã nổi lên, Chu Bạch Thảo chưa từng thấy bữa tiệc nào dành cho nàng lại ý nghĩa đến vậy.

”Để anh cất hành lý cho em. Hãy gọi cho bố mẹ và báo là em đã về nhà an toàn, hai bác mong được gặp em lắm đấy”, Hoàng Lâm dặn dò, đón lấy bó hoa trong tay nàng, đặt xuống bàn kính. Vũ Lục Hàn tựa đầu lên vai Hàm Vũ Phong, nheo mắt cười trước cảnh tượng ấy.

”Thật tuyệt khi lại thấy anh Hoàng Lâm vui vẻ như vậy”, cô nói với Chu Bạch Thảo, “Anh ấy nhớ chị lắm, trừ những lúc nói chuyện với chị, ngày nào cũng ủ rũ thôi!”

Chu Bạch Thảo liếc nhìn cô và hắn, không quên tặng lại cô một nụ cười hí hửng.

”Chị cũng thấy rất tuyệt khi nhìn thấy em và anh Vũ Phong vẫn còn mặn nồng thế này!”, nàng chuyển ánh nhìn dò xét qua Hàm Vũ Phong, “Anh không bắt nạt Tiểu Hàn đấy chứ?”

”Tất nhiên là Tiểu Hàn bắt nạt anh rồi”, hắn nghiêm túc nhìn nàng, rồi nhoẻn miệng cười, “Nhờ chăm chỉ bỏ rơi anh để đi chơi với em mà bây giờ bà Adam đã không còn dễ bị bắt nạt nữa. Em quả là giáo viên tốt khi cẩn thận dạy cô ấy cả chiêu làm mặt lạnh với anh.”

”Thật hả?”, Chu Bạch Thảo sung sướng cười, nhìn Vũ Lục Hàn, “Chị không ngờ em lại tiến bộ như vậy đấy! Hồi mới yêu nhau anh đã đàn áp Tiểu Hàn nhiều quá rồi, bây giờ cô ấy chỉ đòi lại quyền lợi thôi.”

”Hãy để Hàm Vũ Phong được than thở một chút, chị Thảo ạ, anh ấy chẳng thèm than thở với em đâu, chỉ dùng vũ lực thôi...”

Vũ Lục Hàn nghiêng người nói với nàng. Chu Bạch Thảo đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn ngắm hai người với cái nhìn khó hiểu.

”Nói đến vũ lực...”, nàng chép miệng, ngây thơ hỏi thẳng một câu, “Bao giờ thì hai người cho tôi được làm mẹ đỡ đầu thế?”

Câu hỏi của nàng khiến cô đỏ mặt, nhưng Hàm Vũ Phong lại mỉm cười thích chí.

”Nhanh thôi, bọn anh đã quyết định triển khai từ cả tuần nay rồi...”

”Chị Thảo này, em giúp chị đi thay đồ nhé?”, Vũ Lục Hàn hô lên với khuôn mặt đỏ lựng, chạy ngay sang bên cạnh Chu Bạch Thảo, không quên lườm chồng một cái. Nếu còn nói tiếp, cô dám chắc hắn sẽ khai ra cả tần suất dùng vũ lực mất!

”Ý hay đấy, chị không thể bỏ lỡ bữa tiệc tuyệt vời này được!”, Chu Bạch Thảo cười sung sướng, lắc hông theo nhịp điệu bài hát How deep is your love. Hàm Vũ Phong nháy mắt khi thấy vẻ mặt xị xuống vì xấu hổ đáng yêu của vợ, lúc cô quay đi cùng Chu Bạch Thảo và ai oán xoay đầu lại lườm hắn lần nữa.

Đã lâu lắm rồi, hắn rất thích cảm giác này, nó gợi lại cho hắn khoảnh khắc của cái thời vẫn còn theo đuổi Vũ Lục Hàn. Vợ hắn là người có trái tim nhút nhát nhất quả đất, thường xuyên chỉ biết đỏ mặt và im thin thít mỗi khi bị hắn trêu chọc. Vũ Lục Hàn bây giờ không hay đỏ mặt nữa, hắn lại thấy nhớ đôi má đỏ hồng và dáng vẻ cúi đầu ngượng ngùng của cô rất nhiều.

”Lại đây nào, James, chỗ này nhiều em xinh tươi đang đợi cậu lắm!”, Tóc Đỏ từ đâu chạy đến khoác vai hắn, bờ vai trần dính nước của cậu làm ướt chiếc áo phông của hắn, “... Đợi cậu đến và nói với họ rằng Xin lỗi, tôi đẹp trai nhưng tôi có vợ rồi, nhìn thêm vài phút nữa là con tôi đến hỏi tội đấy...”

”Say đấy hả?”, hắn nhăn nhó cười, Tóc Đỏ có vẻ đã kịp nhảy xuống bể bơi sau khi tấn công chai rượu vang, “Không sợ Triệu Minh mắng à?”

”Sợ cái gì, cô ấy nhờ tôi nói với cậu đấy!”, Trần Hải Minh vẫn đang khoác vai hắn, xoay hắn quay về phía bên trái, thẳng hướng bàn buffet cạnh bể bơi, “Nhìn đi, hướng ba giờ. Ngoài nàng Triệu Minh vô cùng nóng bỏng thì cô gái đứng bên cạnh kia cũng kha khá hấp dẫn, body chỉ kém Cupcake một tí thôi, ngực hơi nhỏ, mông không căng lắm, và quan trọng là cô ta nhìn cậu không ngừng. Triệu Minh để ý thấy nãy giờ rồi và chúng tôi đều nghĩ rằng cô gái đó có tình ý với cậu rồi đấy, Trai Có Vợ.”

Hàm Vũ Phong không cần phải nhìn lâu để nhận ra cô gái đó. Cô gái mặc bộ bikini màu đỏ, tôn lên nước da trắng ngần như ngọc. Mái tóc dài đã được quấn lên, và cô gái đó không hề ngại nhìn thẳng vào hắn khi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình. Cô ta cắn một miếng dâu, đôi mắt chải chuốt bằng loại mascara chống nước trở nên sâu hút, nhìn xoáy vào Hàm Vũ Phong. Hắn không rời mắt đi nơi khác, nhưng cũng chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.

Bởi cô gái đó chính là Mai Kiều Dung. Và hắn chẳng bất ngờ khi thấy cô bé ấy xuất hiện ở bữa tiệc này. Họ Mai và họ Chu vốn có quan hệ khá khăng khít, nhưng hắn không nghĩ cô con gái út của Mai Tuấn Chung lại thân thiết với Chu Bạch Thảo. Hắn chưa từng thấy vậy.

”Đó chỉ là một người quen thôi.”

”Ái chà, cậu mà cũng có người quen là gái đẹp ấy hả?”, Tóc Đỏ thốt lên, cười hí hửng, “Còn quen em nào nữa không?”

”Nói gì vậy? Cậu có người yêu rồi đấy nhé, còn tôi có vợ rồi.”

”Nào, tôi đâu có bảo cậu giới thiệu cho tôi. Nói cho tôi để tôi giới thiệu cho vợ cậu, Tiểu Hàn khỏi tốn công thuê người đi theo chụp ảnh cậu cùng mấy chân dài xinh đẹp như vậy...”

Nói rồi Trần Hải Minh hất cằm về phía Mai Kiều Dung. Cô bé xoay lưng về phía họ, cố ý khoe đường cong và mông cùng cặp đùi thon thả của mình. Hắn khẽ chau mày, đưa mắt đi nơi khác. Hành động này lọt cả vào đôi mắt đang nheo lại dò xét của Trần Hải Minh.

”Sao thế? Có đẹp hơn Tiểu Hàn không?”

”Để công bằng nhận xét thì không”, hắn cười nhẹ, “Tiểu Hàn khá chăm chỉ tập gym mỗi tối, đường cong của cô ấy ăn đứt tất cả, và mông thì căng đầy hơn nhiều.”

”Chà, thế là cũng đã soi em xinh tươi kia rồi đấy, biết cả không cong, không căng bằng vợ mình cơ mà”, Tóc Đỏ khoanh tay, giả bộ xoa cằm, “Nào, nói thật đi, em gái kia là ai vậy? Cậu chưa bao giờ nhìn phụ nữ đến mức ấy đâu, James, không phải lấy vợ xong thì đổ đốn đấy chứ?”

Hàm Vũ Phong quay hẳn người đi, với một lon bia và bật nắp.

”Tôi đã nhìn cô gái đó đủ nhiều để không cần phải soi mà vẫn so sánh được”, hắn uống một ngụm bia, liếc nhìn Tóc Đỏ, “Còn nhớ Mai Tuấn Chung không? Ông trùm mỹ phẩm thiên nhiên vừa bị phá sản năm ngoái ấy?”

”Này, chuyên môn của tôi là đồ ăn, là kem bơ và kem trứng, không phải kem dưỡng da. Chẳng biết Mai Tuấn Chung nào cả.”

”Ừ, có lẽ Hoàng Lâm nhớ ông ta nhiều hơn cậu”, hắn bắt đầu thấy sốt ruột vì vắng vợ quá lâu, nhét tay trái vào túi quần để tránh nhìn đồng hồ, “Cô gái đó là Mai Kiều Dung, con gái út của Mai Tuấn Chung. Cô ta đang làm việc cùng ekip của Tiểu Hàn.”

”Thế hả? Đồng nghiệp của vợ cơ à?”, Tóc Đỏ tỏ ra thích thú, liếc nhìn Mai Kiều Dung nhưng ánh mắt rất nhanh trở về bên Triệu Minh khi cô bạn gái ấy nhìn cậu, “Nhưng này, cậu không thấy điều đó hơi mạo hiểm à?”

”Điều gì mạo hiểm? Để con gái của đối tác làm việc dưới trướng vợ mình?”

”Đúng vậy, tôi không nói về khía cạnh kinh doanh đâu”, Tóc Đỏ khoác vai hắn, thủ thỉ, “Mà về khía cạnh cá nhân. Cô em đó nhìn cậu hơi nhiều, và lại còn làm việc cùng vợ cậu. Không phải đang nối giáo cho giặc à?”

”Cái gì vậy?”, Hàm Vũ Phong ngả người ra sau, trợn mắt nhìn bạn, “Ý cậu là cô ta sẽ tán tỉnh tôi và làm khó vợ tôi? Thôi đi, cậu nghĩ tôi là ai? Dễ tán lắm à?”

Vì câu cuối Hàm Vũ Phong tỏ ra kiêu ngạo, Tóc Đỏ đã tỉnh bơ tặng lại một câu nói đầy chua chát.

”Này James, kẻ đầu óc không bình thường như Emily còn tán đổ cậu, làm cậu chết mê chết mệt như bị bỏ bùa suốt chín năm trời. Rồi Vũ Lục Hàn chẳng cần tán, cậu cũng tự đổ. Đánh giá bản thân cao quá đấy. Kẻ bị tán mãi không đổ chỉ có tôi và Hoàng Lâm thôi.”

Hàm Vũ Phong bị gãi trúng chỗ ngứa, liền im bặt. Hắn vẫn không quên và thỉnh thoảng lại trách mình vì chuyện ấy. Gần mười năm trước, hắn do đồng cảm cảnh ngộ nên đã rung động trước một cô gái châu Á nhập quốc tịch Anh, học cùng trường, tên Vương Vũ Lam hay Emily Vương. Emily là mối tình đầu của hắn, là sự rung động đầu tiên của hắn, bởi vậy khi bị phản bội, hắn đã về nước và không hề gặp lại bạn gái cũ trong khoảng thời gian đau khổ rất dài. Chỉ đến hơn một năm trước, khi hắn bắt đầu nảy sinh tình cảm với Vũ Lục Hàn thì Emily một lần nữa mâu thuẫn gia đình và bỏ về nước, hắn mới gặp lại cô bạn gái cũ. Cũng chỉ vì ban đầu không dứt khoát, Emily đã có cơ hội hãm hại Vũ Lục Hàn, gián tiếp khiến mẹ vợ hắn chết oan. Đó là nỗi ân hận lớn nhất của hắn, mà hắn luôn cho rằng rồi sẽ có ngày, hắn sẽ phải trả giá vì đã mang đến thảm kịch cho vợ, cho gia đình vợ. Cho đến giờ hắn không còn biết Emily ở đâu, ra sao nữa. Hắn vốn đã định cho cô người yêu cũ vào tù bóc lịch, nhưng rồi vợ hắn lại ngăn cản. Vũ Lục Hàn ngốc nghếch không đồng ý khi hắn cố tình bóp méo tội danh của Vũ Lam, chỉ vì muốn cô ả phải trả giá đắt. Hắn dù không thật lòng đồng tình với hướng giải quyết quá hiền của vợ tại thời điểm ấy, vẫn có một phần khâm phục vợ. Vũ Lục Hàn đã vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn, cô cho hắn thấy rằng không phải lúc nào cũng phải dùng vũ lực để trả thù vũ lực. Chỉ cần đối phương tâm phục khẩu phục, ta đã chiến thắng rồi. Sẽ không còn hận thù chồng chất hận thù nữa. Hắn cho rằng đó là cách giải quyết thông minh của vợ, để từ giờ về sau, chẳng ai phải lo đến việc bị cô bạn gái cũ quay lại trả thù vì uất ức.

Một khi đã giận dữ và hành động theo cảm tính, người ta sẽ không bao giờ nhận lỗi sai về mình. Vũ Lục Hàn lại khiến cô gái đó phải chịu nhận sai và mãi mãi tránh xa khỏi cuộc đời của cô và hắn một cách tự nguyện. Hắn chẳng bao giờ biết vợ mình và cô gái kia đã nói với nhau những gì, cũng chẳng rõ liệu Vũ Lục Hàn đã hoàn toàn tha thứ cho mình chưa. Hắn chỉ biết rằng cô gần như không bao giờ nhắc lại chuyện cũ, cứ như thể chưa từng có cô gái nào là Vương Vũ Lam xuất hiện, cản đường họ vậy.

”Sao im lặng thế? Tôi lại nói đúng nữa rồi hả?”, Tóc Đỏ huých khuỷu tay vào người hắn, chẹp miệng, “Tôi cũng không cố ý nói đúng vậy đâu. Nhưng tôi thật sự thấy rằng cậu nên tỉnh táo đấy. Điều đó khiến Tiểu Hàn bớt khổ, hiểu chứ?”

Hàm Vũ Phong chau mày, định nói nữa nhưng đã thấy Vũ Lục Hàn cùng Chu Bạch Thảo bước vào cửa.

”Tôi biết mình phải làm gì, Mike, tôi không còn là thằng trẻ con nữa đâu.”

”Đúng vậy, cậu chỉ là tên to xác chẳng biết gì về yêu đương thôi.”

Vũ Lục Hàn đã đến gần họ, khiến hắn không thể bặm môi, trợn mắt dọa đánh anh bạn thân như mọi lần nữa. Cô hớn hở cười với Tóc Đỏ, khoác tay Chu Bạch Thảo vô cùng thân thiết.

”Hai anh không định chơi hay sao mà đứng đây bàn chuyện chính trị vậy?”, Chu Bạch Thảo nói đùa trong khi đang vấn tóc, nhìn hắn rồi lại nhìn Trần Hải Minh. Anh bạn tóc đỏ gồng bộ ngực vạm vỡ của mình lên, cười đắc ý.

”Thân hình quyến rũ này đã được gột rửa bằng làn nước mát lạnh rồi. Chỉ có vị thầy tu đây vẫn còn ngại ngần không cởi áo mà thôi...”

Hắn lại trợn mắt lên khi Tóc Đỏ vỗ vai, ám chỉ mình là “thầy tu“. Vũ Lục Hàn cười khúc khích, quay sang đứng cạnh chồng khi thấy Hoàng Lâm tiến lại gần Chu Bạch Thảo.

”Anh không muốn ra bể bơi ư?”, Vũ Lục Hàn liếc nhìn lon bia trong tay hắn, ngẩng lên nhìn chồng cười. Hắn khoác vai cô, cảm thấy có chút kích thích khi bộ bikini màu đen mà cô mặc trên người cứ ẩn hiện sau lớp vải voan mỏng tang của chiếc áo khoác kimono đi biển.

”Anh không muốn ở một mình mà không có em”, hắn cúi xuống thì thầm vào tai vợ, “Anh còn phải dạy em tập bơi nữa mà.”

Câu nói ấy khiến cô đỏ mặt. Chu Bạch Thảo khoanh tay, tựa vào người Hoàng Lâm, tủm tỉm cười nhìn Vũ Lục Hàn.

”Thật kì lạ là hai người lấy nhau một năm rồi vẫn còn thích tán tỉnh nhau như vậy. Tôi không bỏ lỡ chuyện gì đấy chứ?”

”Không đâu”, hắn đáp lại nàng, mắt nheo lại một ánh cười, “Thực chất, bọn anh chẳng có gì để lo nghĩ ngoài việc nghĩ về nhau cả. Phải không em yêu?”

”Thật sởn gai ốc, tôi và Cupcake sẽ phải gọi hai người là hai vị thần”, Tóc Đỏ làm bộ rùng mình, rồi nheo mắt lại, “Nói đến lo nghĩ, cậu nên nghĩ về điều tôi vừa nói đấy, James.”

”Có chuyện gì ạ?”, Vũ Lục Hàn vô tư hỏi lại khi thấy Tóc Đỏ có vẻ nghiêm túc. Trần Hải Minh chống tay, xoa cằm, quay người ra phía bể bơi nhìn nhưng chỉ còn thấy Triệu Minh đang ngồi tán chuyện ở đó.

”Đi mất rồi”, cậu lẩm bẩm và nhìn Vũ Lục Hàn, “Anh nghĩ lúc nào đó thuận tiện, em nên hỏi cậu ta. Anh không tiện xen vào.”

”Hỏi anh?”, cô lại ngước lên nhìn hắn. Hàm Vũ Phong đặt lon bia lên bàn buffet gần đó, vuốt tóc.

”Lúc nãy Mike thấy một người, cô ta nhìn anh liên tục nên cậu ấy thắc mắc...”

”Là Triệu Minh”, Trần Hải Minh sửa lại, “Triệu Minh thấy cô gái đó nhìn chồng em rất nhiều và rất lâu nên nhờ anh nói cho chồng em biết. Người ta có ý thế rồi mà.”

Vũ Lục Hàn nhướn mày, khoanh tay nhìn chồng mà không hỏi lại câu nào. Hắn nhận ra ngay ánh mắt hình viên đạn ấy, cười xoa dịu.

”Đừng vội lo, em yêu, bởi họ không biết cô ấy nên mới thắc mắc mà thôi. Anh đã giải thích rồi.”

”Cô ấy là ai?”

Ngay khi Vũ Lục Hàn vừa dứt câu hỏi, một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên, lôi kéo sự chú ý của tất cả, kể cả Hàm Vũ Phong.

”Chào mọi người! Chào chị Tiểu Hàn. Em đợi chị lâu quá rồi!”

Và rồi, trong cái nhìn đầy bất ngờ của Vũ Lục Hàn, cô gái đó bước đến, ôm lấy cánh tay Vũ Lục Hàn và kéo cô về phía mình. Vũ Lục Hàn mím môi nhìn cô gái trong bộ bikini đỏ chót, rồi lại nhìn Trần Hải Minh, Hoàng Lâm và Chu Bạch Thảo đang sửng sốt nhìn theo cô. Ánh mắt cô dừng lại cuối cùng ở Hàm Vũ Phong. Hắn đang không nhìn cô.

Cô đã biết câu trả lời trong ánh mắt của chồng. Cô gái mà hắn đang nhắc đến, chỉ có thể là Mai Kiều Dung.