Ngày hôm sau, khi mới bước một bước vào phòng làm việc của mình tại ACorp, Vũ Lục Hàn đã thấy một cành hoa hồng nho nhỏ nằm chình ình trên bàn làm việc của mình.

”Cái này là...”, cô cầm lên, thoáng chốc nghĩ lại mình cũng đã từng trải qua cảnh này một năm trước. Cô nàng An Như chạy vào phòng với chồng ảnh mới in trên tay, liếc nhìn qua Vũ Lục Hàn với bông hoa và cười khúc khích.

”Anh Khánh tặng cậu đấy! Anh ấy mới đi mua cà phê, chắc sẽ về ngay. Người ta có tình ý lâu rồi mà...”

Vũ Lục Hàn méo mặt, chỉ biết cười trừ và đặt bông hoa sang một bên. Buổi chụp ngày hôm qua cô đã tuyên bố dõng dạc rằng mình đã là người có chồng, vậy mà chẳng hiểu vì sao... chẳng ai tin! Cô thậm chí đã hứa sẽ đãi họ một bữa ra trò vào buổi chiều tối hôm nay, nhưng Hàm Vũ Phong sẽ không thể đi cùng. Các đồng nghiệp nữ tỏ ra khá “thất vọng” khi cô nói chồng mình không thể đến, rõ ràng cô thấy họ không tin cô thật sự đã lấy chồng. Họ nghĩ cô e ngại việc người ta theo đuổi nên nói vậy cho ý tứ. Các đồng nghiệp nam có một số “bất mãn” khi nghĩ cô muốn từ chối họ. Trong nhóm nhiếp ảnh của cô có một đồng nghiệp nam rất thích cô, thỉnh thoảng lại rủ cô đi ăn nhưng không được. Ngày hôm nay anh ta còn tặng cô một bông hoa hồng, thật tội nghiệp...

Quả là chỉ vài phút sau khi An Như “phát tín hiệu”, một chàng trai xách vào phòng làm việc hai cốc cà phê, trong đó có một là cappucino đá mà Vũ Lục Hàn thường uống. Cô không biết phải nói sao, chàng trai đó kêu “mua đãi cả phòng”, cô đành phải nhận. Vũ Lục Hàn ngồi làm việc được một lúc thì thấy mọi người rôm rả hẳn. Cô không định để ý cho đến khi An Như gọi tên mình. Bọn họ đang nói gì đó, có lẽ cô cũng liên quan.

”Tiểu Hàn, bọn mình đang cá với nhau xem tối nay anh Khánh có rủ cậu đi uống cà phê được không đấy!”, một người nữ nói. Vũ Lục Hàn nghệt mặt, nhìn sang chàng trai tên Khánh vừa mua nước và tặng hoa cho mình.

”Không phải tối nay mình mời mọi người đi ăn à?”, cô cười trừ khi thấy anh bạn đồng nghiệp kia đỏ mặt. Cô không nghĩ có ngày lại được thấy một chàng trai đỏ mặt trước mình.

”Thì sau khi đi ăn ấy...”, An Như đáp lời, “Mình cá một ly sinh tố bơ cho việc cậu đồng ý đấy, Tiểu Hàn...”

Đi kèm với đó, An Như ra dấu bằng mắt cho cô theo kiểu hãy nói đồng ý luôn đi. Trái lại, cô bạn khác chen chân vào giữa, cười với cô.

”Còn mình cá thêm một túi thịt bò khô rằng cậu sẽ lại nói không, như mọi lần...”

Vũ Lục Hàn cười như mếu. Cô thấy thật đáng thương cho anh chàng đồng nghiệp của mình đang cúi đầu cười bẽn lẽn đằng kia. Cô sẽ áy náy khi từ chối quá phũ, nhưng cô biết mình sẽ từ chối. Cô không đi đâu cả nếu không phải là với Hàm Vũ Phong. Đi vào buổi tối lại càng không.

”Mình nghĩ đi ăn là quá đủ cho dạ dày của mình rồi...”, cô không biết nói gì hơn, liếc mắt nhìn phản ứng của người đồng nghiệp. Cô thấy vừa tội lại vừa bực mình, rõ ràng tôi nói tôi có chồng rồi mà?

”Có phải cứ đi uống cà phê là phải uống cà phê đâu... Hai người gọi một cốc nước lọc tráng miệng rồi tâm sự với nhau là được mà!”, An Như đanh đá nhìn cô, lườm cô rất ngọt, “Nào, đừng để người ta đợi cậu mãi thế...”

Đừng để mình mất một ly sinh tố bơ thì có, cô cười thầm. Vũ Lục Hàn gật đầu với An Như, nhưng khi mắt cô bạn sáng lên, cô lại làm bộ mặt tội nghiệp:

”Làm như vậy gượng ép quá... cậu không thấy à?”

”Không, cậu làm sao biết khi chưa thử...”, An Như cũng vì thế thay đổi sang vẻ mặt cún con, trề môi nhìn cô như nài nỉ, “Hãy cho anh ấy một cơ hội chứng tỏ...”

Mọi người đột nhiên im bặt, An Như cũng vậy. Vũ Lục Hàn nhìn về phía cửa ra vào căn phòng. Nguyên nhân dẫn đến sự im lặng ấy đang thong thả lướt qua mấy bàn design trang web, đi thẳng về phía cô nàng chỉnh ảnh. Hàm Vũ Phong lại bắt đầu “chuyến vi hành thường nhật” của mình, đến thẳng chỗ cô mà không bận tâm mọi người có thắc mắc hay không.

”Sao chưa thấy em gửi ảnh lên?”, hắn làm ra vẻ một người sếp bình thường đang nói chuyện với cấp dưới bình thường, không quá nghiêm túc, không quá lạnh lùng, nhưng ánh mắt có một tia dò xét, “Chờ em cả buổi sáng rồi.”

Vũ Lục Hàn theo phép lịch sự đứng lên, dù cô biết thừa mình có thể không cần làm vậy. Cô “phối hợp” rất chuẩn, không tỏ ra mình là “người đặc biệt” nào cả, xoay người, cúi thấp xuống và nhìn vào màn hình laptop của mình.

”Em vẫn đang hoàn thiện nốt mấy tấm cuối. Anh có vẻ không được kiên nhẫn lắm nhỉ?”

An Như ngồi sau lưng cô sửng sốt, tròn mắt nhìn. Một số đồng nghiệp cũng len lén mắt nhìn cô. Có vẻ mình hơi hỗn quá rồi, cô hốt hoảng nghĩ, bèn nhìn hắn và nở nụ cười chữa cháy.

”Em sẽ hoàn thành và gửi cho sếp ngay bây giờ, thưa sếp”, cô thêm vào một câu, nhìn thấy sự xám xịt trên gương mặt chồng. Cô biết hắn đến đây không phải để hỏi về mấy bức ảnh, không thể ngừng lại cảm giác muốn trêu chọc hắn. Cô gần như luôn trêu hắn, khi họ ở nhà, về việc hắn lo lắng cô bị tán tỉnh mà đi xuống phòng cô suốt. Hắn đến nhiều tới độ nhân viên phòng ban đầu còn e dè, sợ hãi và tò mò trước sự xuất hiện của hắn; giờ thậm chí đã dám nói chuyện râm ran dù hắn vẫn đứng trong phòng. Hắn rõ ràng chẳng bận tâm đến điều gì cả nên họ dần dà thoải mái trở lại.

Cứ đà này, Hàm Vũ Phong sẽ mất hết hình tượng lạnh lùng tựa sắt đá của mình thôi...

”Tập trung làm việc nhiều hơn nhé, cô Vũ”, Hàm Vũ Phong hắng giọng, liếc nhìn cô từ đầu đến cuối, không quên quay lại gật đầu chào những người xung quanh. Hắn chưa kịp rời khỏi phòng, An Như đã nhảy chồm về phía cô gái “cá cược” với mình khi nãy.

”Này nhé, tôi thấy lo lắm, hình như sếp đang tăm tia Tiểu Hàn, làm sao anh Khánh chơi lại được đây?”

Vũ Lục Hàn suýt ngã ngửa bởi cái miệng nhanh nhảu của An Như, lén lút nhìn Hàm Vũ Phong khựng lại ngay ngưỡng cửa. Cô bạn kia cũng thấy sếp chưa rời khỏi phòng, phẩy tay đẩy An Như lùi ra. Hàm Vũ Phong không quay lại mặc dù An Như cũng co rúm người lo sợ sếp nghe thấy. “Bà tám” thở phào khi hắn rẽ ra khỏi phòng.

”Cậu đúng là không giữ được mồm miệng!”, một người lên tiếng trêu An Như. Anh chàng đồng nghiệp vẫn trồng cây si với Vũ Lục Hàn mặt đã đỏ như gấc, mãi mới nhấc lên được khỏi màn hình máy tính.

”Anh không đến mức như Như vẫn nói đâu”, anh chàng nói với mọi người nhưng có lẽ để giải thích với Vũ Lục Hàn nhiều hơn, “Anh không định mời Tiểu Hàn đi uống cà phê, chỉ định hỏi Tiểu Hàn nếu... nếu em không ngại thì... anh muốn đón Tiểu Hàn... đến nhà hàng...”

Vũ Lục Hàn khá bất ngờ, nhìn anh chàng ấy trong khi mọi người trong phòng ồ lên. Cô không biết nên biểu hiện thế nào cho lịch sự, ngại ngùng nở nụ cười.

”Cảm ơn ý tốt của anh. Em có xe rồi mà...”

”Gì thế? Người ta ngỏ ý vậy thì đồng ý một lần đi!”, An Như nhảy dựng lên, “Mình toàn thấy cậu đi bộ đi làm mà! Xe đâu mà xe!”

Vũ Lục Hàn lại rên rỉ, mấy ý tưởng của cô đang hại cô rồi! Chính cô, đòi Hàm Vũ Phong phải thả mình xuống một đoạn trước khi đến công ty để tránh cho hắn bị dính thị phi khi ai đó bắt gặp đi cùng cô. Mặc dù hắn không chịu, cô lại mở ra viễn cảnh “mọi người đồn thổi ngoại tình vì không ai biết vợ của Hàm Vũ Phong đang làm việc cùng công ty của họ“. Bởi công việc thiết kế thời trang của Vũ Lục Hàn mới là công việc cô làm tại thời điểm kết hôn với Hàm Vũ Phong nên báo chí chỉ nói rằng vợ hắn - là cô - là thiết kế viên tại The Fashionista. Không ai biết vợ hắn đang làm việc hàng ngày cùng hắn, bởi thế, cô không muốn hắn dính vào những tin đồn vớ vẩn, bởi những kẻ không biết chuyện nhất mới chính là những kẻ “kể chuyện” giỏi nhất. Hàm Vũ Phong đành ngậm ngùi để vợ đi bộ vào trong còn mình lái xe đi kè kè đằng sau, cho đến khi cô bước chân vào sảnh chính với chịu rẽ xuống hầm gửi xe.

Ai cũng nghĩ cô đi xe bus hoặc taxi đi làm. Quả thật, chưa có ai bắt gặp cô bước ra từ chiếc Lamborghini của chồng. Nếu có, chắc chắn họ sẽ lên cơn sốc và ngất trước khi kịp chạy đi tung tin!

”Mình không muốn để anh ấy hi vọng nhiều quá”, cô nói với An Như rồi lại quay sang nhìn anh đồng nghiệp, “Xin lỗi anh nhé, nhưng chồng em sẽ không thích đâu...”

”Lại lấy chồng ra làm lá chắn kìa!”, một ai đó trêu chọc cô, “Cậu hãy rủ lòng từ bi với phái mạnh một lần đi chứ!”

”Phải đấy, Tiểu Hàn!”

Cô lại bấm bụng cười trừ. Ôi, đúng là mình tự làm mình há miệng mắc quai rồi...

”Đúng là hơi bất công quá rồi, chị ơi...”

Giọng nói này... Cô xoay người lại, thấy ngay Mai Kiều Dung từ đâu xuất hiện ngoài cửa. Cô bé này làm gì ở đây?

”Em xin lỗi đã chen ngang, em mang hộp trang điểm đến cho chị An Như...”, Mai Kiều Dung cười toe, lon ton chạy về phía An Như đang vẫy tay gọi. Vũ Lục Hàn nhìn theo mà chẳng nói gì cả.

”Mình định nhờ em ấy trang điểm để tối nay đi ăn ấy mà”, An Như nhìn cô cười và hấp háy mắt. Mai Kiều Dung đã ngồi xuống sát cạnh An Như, có vẻ họ đã kịp kết thân với nhau.

”Ý tưởng không tồi”, Vũ Lục Hàn khen ngợi với nụ cười nửa miệng vừa phải. Cô chưa thấy quen với sự có mặt của thành viên mới, dù cô không có ác cảm với cô bé này quá nhiều.

”Em có thể trang điểm cho các chị, nếu các chị cần em!”, Mai Kiều Dung nói ngay. Các đồng nghiệp nữ trong phòng cô nhiệt tình hưởng ứng, chỉ trừ Vũ Lục Hàn.

”Lúc nãy em đang nói gì?”, Vũ Lục Hàn cười nửa miệng, hỏi lại Mai Kiều Dung. Cô biết cô bé này vừa rồi đã nói với mình. Cô bé ấy tham gia vào một câu chuyện phiếm mà không cần biết họ đang nói về cái gì?

”À, em bảo chị hơi bất công”, Mai Kiều Dung dùng thứ giọng mượt mà nhún nhường, cười tủm tỉm, “Em nghe chị An Như kể chuyện được mấy hôm... Chị An Như bảo chị được theo đuổi nhiều mà chẳng đáp lại ai cả, để các anh ấy thất tình mãi...”

Vũ Lục Hàn bật cười, đưa mắt về phía bà tám An Như vừa mới thò tay véo má Mai Kiều Dung.

”Chị không phải là không có tình thương, chỉ là chị không phải đối tượng phù hợp nữa thôi”, cô đáp nhẹ với nụ cười thoải mái. Cô dù rất thong thả khi nói chuyện với Mai Kiều Dung, trong lòng vẫn thấy gợn lên một cảm giác mơ hồ nào đó. Giống như phải cân não để đối đáp vậy, cô nghĩ.

”Sao chị nói thế?”, Mai Kiều Dung chau mày nhưng lại cười, “Chị rất xinh đẹp, thành đạt và độc thân mà? Đến sếp còn để ý chị, mọi người nói sếp vào đây suốt chỉ để hỏi chị vài câu rồi lại đi. Ai cũng thấy sếp có ý với chị, mà chị có vẻ cũng đáp lại sếp rất nhiệt tình mà... Nhưng với những người đồng nghiệp khác thì...”

Một vài người đồng tình với Mai Kiều Dung. Ôi, vì đó chính là chồng tôi mà!!!

”Phải rồi, trưởng nhóm rất táo bạo khi đối đáp với sếp đó nha!”, một cô nàng ở mảng design chống tay lên cằm, “Đúng kiểu “sếp lớn và nhân viên cứng đầu” ấy! Có khi nào Tiểu Hàn như vậy nên sếp để ý không?”

Không, không, ngàn lần không! Hàm Vũ Phong sẽ đuổi thẳng cổ nhân viên bố láo thì có, ở đâu ra kiểu sếp có thể thích một cấp dưới hỗn hào??? “Đương nhiên là không rồi, Nhật Hạ, mình dù sao cũng không thể không tôn trọng cấp trên...”

”Thế cậu nói sao khi sếp chưa bao giờ nổi cáu với cậu?”, lần này là một nhân viên nam cười ẩn ý, “Như ban nãy ấy. Cậu kêu sếp thiếu kiên nhẫn, tôi cứ tưởng sếp phải nổi cơn tam bành luôn! Thế mà sếp lại rất hiền lành nhắc nhở rồi đi... Chắc chắn là sếp để ý cậu rồi!”

Các cậu không biết lí do mà anh sếp của các cậu xuống đây hàng ngày đâu! Cô chỉ biết cười trừ, “Chắc tại mình chỉnh cách xưng hô mà sếp nguôi giận chăng...?”

”Đấy, lại nói đến xưng hô”, An Như búng tay, “Thỉnh thoảng cậu với sếp cứ anh anh em em ngọt sớt. Sếp hơn tuổi mình thật, nhưng khi mình vào báo cáo á, sếp chỉ có cô với tôi thôi! Hình như ai cũng vậy! Chẳng có ai được sếp xưng em cả... Này, cảnh báo nhá, người ta có vợ rồi đấy!”

Mọi người bật cười, còn Vũ Lục Hàn không biết làm gì hơn ngoài nở nụ cười méo xệch. Vợ của anh ấy là tôi đây này!

”Các cậu để ý kinh thật...”

”Không phải để ý, mà là đập vào mắt”, An Như chu mỏ lên để Mai Kiều Dung dễ dàng tô son, “Cậu đừng có dây vào sếp lớn, kẻo có ngày vợ sếp đến đánh ghen thì to chuyện đấy! Mất việc như chơi!”

Vũ Lục Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô không biết nên nói gì trong tình huống dở khóc dở cười này.

”Tôi vẫn sẽ là trưởng nhóm khắc nghiệt dài dài của các cậu đấy”, cô nói đùa trong khi đưa ảnh vào một file để gửi lên Hàm Vũ Phong. Căn phòng rộ lên vài tiếng cười. Cô không muốn mọi người bàn tán quá nhiều về việc này, Hàm Vũ Phong sẽ dễ thành “kẻ đã có vợ mà vẫn tăm tia cấp dưới”, còn cô dễ trở thành “cô gái từ chối đồng nghiệp với lí do đã có chồng nhưng lại đón nhận tình ý của sếp“. Sẽ là một câu chuyện phiếm thảm họa!

”Tối nay mọi người muốn ăn ở đâu?”, sau khi gửi xong xuôi tệp ảnh vào mail của chồng, cô chúi vào tìm kiếm một địa điểm ăn uống và quyết định sẽ hỏi ý kiến tất cả để thay đổi chủ đề nói chuyện. Y như cô nghĩ, chẳng ai quan tâm đến việc người nào thích người nào nữa rồi. Họ thay nhau gợi ý những món ăn, rồi gợi ý nhà hàng. Nơi mọi người cùng thích lại ở khá xa.

”Mình không biết có đến tận nơi được không”, một cô nàng thở dài, “Nhà trọ của mình xa quá. Con xe thì cà tàng...”

”Vậy để mình đón. Cậu đi với mình nhé?”, Vũ Lục Hàn rất thoải mái đề nghị. Cô bạn kia chưa kịp reo lên đồng ý thì An Như đã hô lên.

”Sao không đưa anh Khánh theo mà đưa con nhỏ đó làm gì?”

Mấy đồng nghiệp nam cười râm ran, trêu chọc nam nhân viên Khánh. Anh chàng đó nãy giờ chỉ biết im lặng và đỏ mặt, khi bắt gặp ánh mắt cô nhìn lại lúng túng quay đi.

”Anh Khánh đi cùng bọn em luôn chứ?”, cô tươi cười hỏi, anh chàng đó bối rối rõ ràng nhưng rồi cũng gật đầu. Cả phòng ồ lên. Chưa ai kịp nói gì thì Vũ Lục Hàn đã nói tiếp.

”Để cho rõ ràng thì ai vướng mắc về phương tiện, tôi sẵn sàng đón. Đi cùng một lúc sẽ vui hơn, đúng không?”

Mọi người ồ ạt hưởng ứng. Bỗng dưng tất cả đều muốn được Vũ Lục Hàn “đón” mà chẳng ai thắc mắc cô sẽ đón kiểu gì? Họ nghĩ cô sẽ thuê cho cả đám hai chiếc taxi.

”Được rồi, vậy sáu rưỡi chiều nay, trước cổng công ty nhé? Chúng ta đi cùng nhau, mình chịu trách nhiệm”, Vũ Lục Hàn kết luận trong sự hân hoan và háo hức hơn thường lệ của các đồng nghiệp cùng phòng mình. Mười hai người đó, cô nhẩm tính, vậy là phải nhờ đến chàng tài xế người Thụy Sỹ rồi...

”Em sẽ tỏa sáng trong một bữa tiệc mà không có anh?”

Một email gửi đến từ Hàm Vũ Phong. Hắn gửi mail để đáp lại cái mail cô gửi về những bức ảnh, vậy mà lại hỏi một câu chẳng liên quan gì cả.

”Không có bữa tiệc nào hết. Là một nữa ăn khao không vì lí do gì cả. Anh đừng lo, sẽ không có ai ăn mất em đâu...”

Cô mỉm cười khi gửi lại mail đó. Hi vọng không có ai tìm ra đoạn nói chuyện qua lại này của cô và Hàm Vũ Phong, nếu không sẽ rất khó để giải thích...

”Bà Adam, anh không thể không lo được khi biết rằng có người định rủ vợ anh đi uống cà phê sau bữa ăn.”

Anh “đánh hơi” thật cừ, cô hí hửng nghĩ. Chắc hẳn hắn đã nghe lọt vài câu hồn nhiên của An Như rồi. Cô gõ lại rất nhanh.

”Nếu anh có thể sắp xếp được công việc, anh có phiền xuất hiện một vài giây ngắn ngủi ở đó để họ biết rằng em thật sự đã kết hôn không?”

”Anh xuất hiện hàng ngày với chiếc nhẫn cưới y chang của em, ở chỗ em, nhưng chẳng thể mong đợi có ai nhận ra điều đó cả. Nỗi lo lắng vẩn vơ của em đang làm em khó xử phải không, cục cưng? Em có phiền cầu xin anh lộ mặt và giải cứu em không?”

Vũ Lục Hàn cười phá lên, khiến An Như tò mò hỏi một cậu. Cô đành nói rằng mình vừa đọc một mẩu chuyện buồn cười. “Ngài Adam, em cầu xin ngài, liệu ngài có chấp nhận xuất hiện và cho người ta biết ngài là đức ông chồng lịch lãm và vô cùng tuấn tú của em không?”

Cô biết chắc cái mail này sẽ làm hắn cười. Hắn luôn cười khi cô chuyển sang cách nói chuyện như vậy. Cô biết khi xem một bộ phim về nước Anh thời trị vì của Nữ hoàng Victoria, từ lúc đó luôn thích thú bắt chước ngữ điệu lẫn cách xưng hô của họ khi nói chuyện với Hàm Vũ Phong. Hắn luôn gọi vợ là một quý cô kiêu hãnh, còn cô gọi hắn là một quý ông kiêu ngạo.

”Lời cầu khẩn này sẽ hiệu nghiệm với một nụ hôn. Gặp em vào khoảng mười phút nữa, khi Ronnie đã in xong tập ảnh trong file này ra và mang đến văn phòng của anh. Chúng ta có nhiều cái để nói về nó lắm đấy.”

Vũ Lục Hàn cười khúc khích, biết thừa chồng mình đang ám chỉ điều gì. “Em sẵn sàng nghe lời khiển trách của sếp. Đồng hồ của em đếm ngược từ giây phút này.”

”Em nên cầm theo bông hoa trên bàn để giải trình hoặc tiện tay gài nó vào một lọ hoa nào đấy. Anh không phiền việc nhân viên thỉnh thoảng cắm hoa được tặng vào lọ đâu, ngược lại, anh khuyến khích nó rất nhiều.”

Vũ Lục Hàn liếc nhìn bông hồng đặt bên cạnh chiếc laptop. Hàm Vũ Phong chắc hẳn đã tò mò đến chết đi được khi tới đây và nhìn thấy một bông hoa tỏ tình trên bàn làm việc của vợ.

”Đã rõ, thưa sếp. Dù khuyến khích nó anh cũng không cần đặt một dàn lọ hoa dọc hành lang trước phòng làm việc của em đâu. Em không có nhiều hoa đến thế.”

”Chỉ là đề phòng thôi, vợ ạ, anh không muốn thô lỗ với những người chịu chi cả một bó hoa.”

Vũ Lục Hàn không nén nổi một nụ cười. Cô từng ôm cả bó hoa được tặng to tướng vào buổi trưa, khi Juliano đưa cô đi từ ACorp sang Tập đoàn Kiến trúc - Mỹ thuật Hoàng Gia. Hàm Vũ Phong kêu rằng bó hoa đó không xứng với vẻ đẹp của cô, vậy là cô tặng lại nó cho Lục Hiểu Kha - cô bạn cùng phòng thiết kế thích hoa điên đảo. Hắn không thèm ghen với những kẻ tặng hoa, bởi hắn tự tin rằng không bó hoa nào được “vinh hạnh” đậu trên một chiếc bình gốm đẹp trong nhà hắn, ngoài hoa hắn mua tặng vợ. Tuy nhiên một chút bực bội thì vẫn có, vì hắn thấy rằng có không ít kẻ nhòm ngó vợ mình. Hắn sẽ rất hãnh diện khi được ra mặt là chồng Vũ Lục Hàn. Sẽ có khối kẻ xanh mặt sợ hãi và chạy xa khỏi cô đây - mới nghĩ đến đó, Hàm Vũ Phong đã nở nụ cười tự cao luôn rồi.

”Gặp anh trên văn phòng, khoảng tám phút nữa.”

Cô cười tủm tỉm, rút đại quyển sketchbook của mình ra và kẹp bông hồng vào giữa. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, và chỉ sau tầm năm phút, chiếc loa nhỏ ở góc phòng làm việc chung của nhóm cô vang lên giọng Anh mượt mà của Veronica.

”Ngài Chủ tịch cho gọi Trưởng phòng Tạp chí A Fashionista Magazine có việc gấp. Văn phòng Chủ tịch Adam, thang máy số ba. Xin nhắc lại...”

Đến rồi đấy! Vũ Lục Hàn cười thầm trong lòng nhưng vẻ mặt không biểu lộ gì cả. Cô tỏ ra ngơ ngác khi mọi người trong phòng nhìn mình, nhún vai rồi vơ quyển sketchbook kẹp bông hoa hồng, đi nhanh ra ngoài.

Các đồng nghiệp trong phòng nhìn theo thân hình uyển chuyển lướt ra khỏi cửa, ngay lập tức xúm vào nhau xì xào.

”Mọi người nghĩ vì sao sếp gọi chị ấy?”, một người hỏi.

”Tôi đoán mấy bức hình lần này của chúng ta không hợp chủ đề? Sếp vừa đi thị sát mấy bức hình đó mà...”

”Ôi ngây thơ thế! Sếp kiếm lí do gọi chị ấy đi đấy!”

”Các cô các cậu nhầm hết rồi!”, An Như lấn át, khua tay trong khi Mai Kiều Dung vẫn đang tút tát lại cho mình, “Sếp là người có vợ rồi, tôi không nghĩ sếp lại vô cớ gọi Tiểu Hàn đi như thế. Bình thường tôi lên gặp sếp toàn bị mắng vì vụ design trang web thôi. E là mấy bức hình lần này...”

”Em thấy không đúng lắm”, Mai Kiều Dung đột ngột góp lời, dùng cọ phủi qua một lớp má hồng cho An Như, “Các anh chị nghĩ mà xem. Ngài chủ tịch thường xuyên đến phòng chúng ta nhưng chỉ nói chuyện riêng với chị ấy, em nghĩ không phải vì chị ấy là trưởng nhóm đâu, vì chị ấy chỉ phụ trách mảng Nhiếp ảnh thôi mà? Chúng ta có rất nhiều vị trí, chúng ta là cả tờ tạp chí lẫn cả trang báo mạng, nhưng sếp chỉ luôn luôn hỏi thợ ảnh, em thấy không bình thường cho lắm. Em nghĩ rằng lần này chị ấy có bị gọi lên cũng vì lí do không bình thường...”

”Em nói cũng đúng!”, An Như búng tay, “Làm chị nhớ lại, hôm mà chị bị sếp triệu tập, sếp ý kiến về việc chị cập nhật thiếu một phần bộ sưu tập trên web. Thế mà trước đó nửa tiếng, lúc xuống phòng này, sếp chẳng nói ngay với chị mà đợi phải về phòng mới gọi chị lên, làm chị sợ hụt cả hơi...”

”Phải rồi, hôm đó là lần đầu An Như lên gặp sếp, sợ bay cả hồn vía!”, một người trêu chọc, “Công nhận đấy, lần nào vào đây sếp dường như chỉ để ý mỗi trưởng phòng! Hôm nọ tôi thấy sếp dừng lại chỗ tôi, tưởng sếp định nhắc nhở gì, hóa ra là đứng chỗ tôi xong nhắc Tiểu Hàn chỉnh lại trang phục...”

”Thế này thì không được rồi!”, An Như bật dậy, “Chắc chắn sếp có tình ý với Tiểu Hàn rồi, không đứng đắn tí nào! Chúng ta phải cảnh báo Tiểu Hàn, nếu không cô ấy lún sâu vào là không có đường ra nữa luôn!”

”Bị mang tiếng là kẻ thứ ba nữa...”, Mai Kiều Dung rụt rè, “Không biết vợ ngài chủ tịch thế nào, chứ nếu là em thì em chả dám dây vào đâu... Mất việc như chơi...”

”Đúng thế, phải chỉnh đốn lại tư tưởng!”, An Như hùng hồn tuyên bố, “Tối nay, khi đi ăn, nhất định phải làm Tiểu Hàn khỏi ngu muội! Anh Khánh, mọi người trông đợi cả vào anh đấy!”

Người tên Khánh giật mình. “Trông đợi... vào anh?”

”Đúng! Bọn em sẽ giúp anh đến với Tiểu Hàn, để cô ấy...”

”Để cô ấy thành kẻ tội đồ làm tan vỡ trái tim một chàng trai đáng thương?”, Vũ Lục Hàn đột ngột bước vào khiến mọi người giật mình còn anh chàng đồng nghiệp đỏ mặt, “Mình nói rồi, mình đã kết hôn. Mình đang cố gắng để anh ấy hết thích mình đấy, còn mọi người lại muốn đẩy anh ấy đến bờ vực của sự đau khổ...”

”Văn vở vừa thôi cô nương”, An Như ghé mông lên bàn, nhìn Vũ Lục Hàn tung tăng trở về bàn làm việc, “Nhìn cậu trở về từ phòng sếp mà vui vẻ chưa kìa... Mình nhắc lại nha, sếp là hoa có chủ rồi đấy!”

”Mình cũng vậy”, cô bĩu môi trêu chọc cô bạn đồng nghiệp, thả mình trên ghế và xoay tròn một vòng, “Nếu tối nay chồng mình sắp xếp được công việc, anh ấy sẽ tham gia vào bữa ăn... Anh ấy chỉ hơi bận rộn một chút thôi...”

”Mình tò mò ông chồng của cậu lắm rồi đấy!”, An Như làm dấu ngoặc kép trên không khi nói đến chữ “chồng”, nhìn cô đầy nghi hoặc, “Mình chỉ lo cậu bị sếp quyến rũ quá, đâm đầu làm kẻ phá hoại gia đình người ta thôi! Đừng làm thế...”

”Yên tâm, mình chẳng phá hoại gia đình ai cả”, cô cười khúc khích, nghĩ đến biểu hiện của An Như khi biết mặt chồng cô, “Nhất định mình sẽ để anh ấy xuất hiện sớm, tin mình đi...”

”Chị không có ảnh chụp với chồng à?”, Mai Kiều Dung lên tiếng. Vũ Lục Hàn đưa mắt về phía cô bé, cười tủm tỉm.

”Chị chỉ để trong máy tính cá nhân ở nhà thôi. Máy tính này có quá nhiều dữ liệu ảnh rồi, còn điện thoại của chị chỉ toàn ảnh phong cảnh...”

”Lạ ghê nha, lấy chồng mà cũng không để ảnh chồng làm màn hình điện thoại à?”, một người trêu chọc, “Chồng cậu chắc sẽ buồn chết mất!”

Vũ Lục Hàn chỉ cười mà không đáp. Hàm Vũ Phong cũng không hề đặt ảnh cô làm màn hình điện thoại, chỉ lưu tên “Vợ” trong danh bạ và đặt cô làm hình nền chiếc laptop cá nhân mà thôi. Trong công việc, hắn không để cô dính líu vào, vì hắn không muốn trong vài giây bất cẩn nào đấy, đối thủ hoặc nhân viên nhìn thấy vợ mình rồi “đem lòng si mê“. Đối phó với đám nhân viên nam của mình đã là quá đủ rồi, hắn không thể tăng thêm tình địch cho mình nữa.

”Thế nào cũng được!”, An Như dài giọng, nhún vai, “Mình chỉ cần được ăn khao là thích rồi! Hẹn mọi người tối nay nha! Phải đi tìm một bộ váy...”

An Như lại làm thay đổi không khí, mọi người không còn để tâm đến Vũ Lục Hàn và người chồng bí ẩn nữa, như một hệ quả vậy. Vũ Lục Hàn ngồi nhìn từng đồng nghiệp của mình, trên môi vẫn thường trực một nụ cười như thể cô đang mãn nguyện khi khiến mọi người hạnh phúc. Kì thực, cô muốn nhìn Mai Kiều Dung.

Cô bé sinh viên mới ra trường, không khác gì cô một năm trước. Người có ý đồ với cô, cô cảm nhận vậy. Cô bé này dường như luôn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, khi mà lần nào cô muốn giải quyết theo kiểu đơn giản, con bé lại lên tiếng và đẩy mọi thứ theo chiều hướng khác đi.

Cô sẽ phải cẩn trọng hơn. Nhưng bây giờ không cần thiết, có lẽ cô hơi nghĩ quá mất rồi.

Vũ Lục Hàn tựa đầu lên chiếc ghế xoay, mường tượng bộ váy chồng mua tặng sẽ được cô diện vào tối nay. Hàm Vũ Phong đương nhiên hỏi cô về chuyện đi ăn, hôn cô vài cái rồi thả cô về làm việc. Có lẽ chồng cô sẽ yên tâm giao phó cô cho Juliano mà thôi, hắn vẫn còn quá nhiều công việc không thể gác lại.

Một lần nữa, cô nghĩ đến những gương mặt sững sờ khi biết hắn là chồng cô, tuy chưa biết hoàn cảnh sẽ diễn ra thế nào.

Nó chắc chắn sẽ rất vui. Vũ Lục Hàn dùng chân đẩy chiếc ghế xoay một vòng, mỉm cười mãn nguyện.