“Anh xin lỗi, em đợi lâu chưa?”

Đó là câu đầu tiên Hàm Vũ Phong nói khi đến gần cô. Thay vì nói mình đã đợi bao lâu, cô chuyển chủ đề sang những chiếc pizza.

”Bữa trưa đã đợi chúng ta từ rất lâu rồi!” Cô giơ hai hộp pizza lên trước hắn. “Ai muốn ăn Pepperoni?”

Hàm Vũ Phong bật cười, đẩy cửa văn phòng mình và đợi cô bước vào. Văn phòng hắn tràn ngập mùi phô mai chỉ sau vài phút. Vũ Lục Hàn còn cẩn thận mua thêm hai lon nước hoa quả.

”Ba giờ chiều rồi đấy.” Hắn nói, sau khi họ xong “bữa trưa” lúc xế chiều. Vũ Lục Hàn tựa đầu vào vai chồng, uống nốt ngụm nước cuối cùng.

”Nghỉ một chút rồi đi mua quà cho mẹ nhé?”

”Em không mệt chứ?” Hắn cười, kéo cao hai tay áo sơ mi. “Có lẽ chúng ta nên về nhà nghỉ ngơi. Anh thật sự kiệt sức mất rồi.”

Vũ Lục Hàn cười nhẹ, gật đầu đồng tình. Sau buổi họp kéo dài từ sáng đến tận chiều như vậy, cô cũng mong hắn có thể nghỉ ngơi một chút. Việc Cố Y Bình đột nhiên mua lại cổ phần của ACorp khiến ngay cả cô cũng lo lắng.

”Anh này... Em không rành việc kinh doanh lắm, nhưng... sẽ không có gì thay đổi chứ?”

Cô nghe thấy chồng mình thở dài, rất nhẹ. Hắn xoa vai cô như một cách trấn an cô, cũng như trấn an bản thân mình.

”Sẽ không có gì thay đổi đâu, anh hứa.” Hàm Vũ Phong nhìn vợ, bật ra một tiếng cười. “Em đang lo chuyện gì sẽ thay đổi?”

Cố Y Bình sẽ chiếm lấy tập đoàn của anh? “Không, em chỉ... Tại em không hiểu lắm nên thường nghĩ quá lên thôi...”

Hàm Vũ Phong xoa đầu cô, ôm cô vào lòng và tựa cằm lên mái tóc mềm mại của vợ. Hắn quyết định để cho đầu óc mình được nghỉ ngơi, mặc dù trong lòng hắn không hoàn toàn yên bình.

Tiếng điện thoại rung khiến cả Vũ Lục Hàn lẫn Hàm Vũ Phong bật dậy nhìn nhau. Là điện thoại của hắn. Hàm Vũ Phong chỉ nhìn lướt qua màn hình, ngần ngại một chút rồi cũng nghe máy.

”Tôi đây. Không, không phải bây giờ. Tôi chỉ mới họp xong, mệt lắm. Chiều nay tôi hẹn hò với Tiểu Hàn rồi, thế nhé.”

Vì nghe thấy tên mình được nhắc đến, Vũ Lục Hàn tò mò nhìn hắn. Cô còn chưa biết có nên hỏi “Ai gọi đấy anh” hay không thì Hàm Vũ Phong đã tự mình trả lời.

”Mike.” Hắn nhìn cô cười. “Cậu ta rủ anh đi uống, chẳng biết có chuyện gì mà nghe giọng ảo não lắm.”

Cô ngây người một lúc, nhớ ra cuộc gọi lúc nãy của cô bạn thân.

”Triệu Minh gọi điện cho em cách đây không lâu, cũng rủ em chiều nay rảnh thì đi uống nước với cô ấy. Có lẽ hai người này xích mích rồi...”

”Thế à?” Hàm Vũ Phong đặt điện thoại lên bàn, bỗng dưng cởi khuy áo ở cổ. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn, rụt người về phía sau.

”Thật. Triệu Minh nói gần đây anh Hải Minh rất hay bận bịu, không để tâm đến cô ấy như trước, lại còn đi ăn trưa một mình mà không báo lại một câu, để cô ấy nhịn đói chờ cơ...”

”Lạ nhỉ?” Hắn gật gù như đang lắng nghe, tay vẫn liên tục cởi xuống khuy áo thứ hai. “Rồi sao?”

”Thì... thì cô ấy hụt hẫng, và giận anh Hải Minh một chút...” Vũ Lục Hàn nghiêng người về sau khi thấy chồng đột nhiên sà đến gần. “Anh làm gì đấy? Sao tự nhiên... cứ cởi áo thế?”

”Anh tự dưng thấy nóng quá, hình như Ronnie quên mở điều hòa trong này rồi...”

Cùng với câu nói đó, Hàm Vũ Phong nhào về phía Vũ Lục Hàn. Cô giật mình, lùi về phía sau nhưng lại bám vào vai hắn. Với tiếng cười mãn nguyện, Hàm Vũ Phong đã kẹp cô vợ bé nhỏ của mình xuống ghế sô pha mềm mại.

”Anh không biết lúc nào là ngày đẹp nữa. Nhưng anh biết, nếu chăm chỉ “trả bài”, kiểu gì cũng đạt điểm cao. Đúng không?”

Vũ Lục Hàn cười khúc khích. Chồng cô quả là đã cực kì muốn có con rồi.

”Biết đâu đấy... Hôm nay lại là ngày may mắn của anh thì sao?”

Hắn phì cười, không ngần ngại cúi xuống hôn cô say đắm. Cô vẫn còn nhớ đây là phòng làm việc của chồng, nhưng chỉ vài giây sau, không còn gì rõ ràng trong đầu cô nữa. Cô đã bị hắn mê hoặc thật rồi, và cô tự nguyện chìm sâu vào trong đó.

Quái vật Hàm Vũ Phong, anh định sẽ như vậy cho đến khi có con mới chịu buông tha ư?

Điện thoại lại kêu. Tiếng rung của nó khuếch đại lên vài lần khi ở trên mặt kính. Hàm Vũ Phong giật mình tỉnh dậy, cô vẫn còn ngủ trong lòng hắn, chỉ được che chắn bằng áo vest của chồng. Hắn kéo áo lên cao để bảo vệ bờ vai trần của cô, xoay người với tìm điện thoại. Hắn nheo mắt để nhìn người gọi, không may, đó lại là người hắn không muốn nói chuyện vào lúc này.

Điện thoại vẫn rung. Hắn không thể từ chối được.

”Con đây.” Hàm Vũ Phong đưa tay vuốt mắt, nhẹ nhàng ôm vợ, hạ giọng thật nhỏ để không làm cô tỉnh giấc. “Xin lỗi, con đang ở công ty. Có gì quan trọng không?”

”Thế à?” Người ở đầu dây, Hàm Kiệt Luân, tỏ ra bình thản trước ngữ điệu lạnh nhạt của con trai mình. “Ta muốn nhắc con một vài chuyện trước khi con đến vào ngày mai thôi. Vẫn đang ở văn phòng phải không? Tốt, ta đang ở dưới sảnh. Nếu con không bận họp, ta lên bây giờ đây.”

”Cái gì?” Hắn mở to mắt, liếc nhanh xuống Vũ Lục Hàn. “Không, ở dưới đợi con xuống. Chúng ta sẽ ra quán cà phê nói chuyện.”

Hàm Kiệt Luân cười khiến hắn không thoải mái. Nếu không vì Vũ Lục Hàn còn đang nằm đây, hắn sẽ không đời nào nghe bố nói chuyện. Hắn sẽ từ chối gặp mặt, hoặc nếu có nhã hứng thì bảo Hàm Kiệt Luân chuyển lời qua Veronica. Hắn không chào đón ông, và hắn biết bố mình cũng biết điều đó vậy.

”Từ bao giờ con trở nên khách sáo với ta vậy? Đừng quên Hàm Kiệt Luân này là chủ cũ ở đây. Chuyện này không tiện nói ở ngoài, văn phòng của con đủ riêng tư rồi. Ta sẽ lên đó, thế nhé.”

Chết tiệt, Hàm Vũ Phong chỉ biết chửi thề khi người gọi vừa tắt máy. Hắn lay gọi Vũ Lục Hàn, dù không hề muốn nhìn cô ngái ngủ với bộ dạng thiếu ngủ tội nghiệp như vậy.

”Sao thế?” Cô dụi mắt, cúi xuống nhặt đồ và mặc lại, nhưng không tìm thấy áo lót nên đành mặc luôn áo phông. “Anh lại phải họp gấp hả? Ôi, bọn mình ngủ quên mất, đã bốn rưỡi rồi này!”

”Không, anh có khách ghé đột xuất.” Hắn cũng không hề sung sướng gì, giúp cô chỉnh lại áo phông, chau mày khi thấy rõ ngực cô lấp ló sau chiếc áo. Hắn nhìn quanh, không rõ lúc nãy đã quăng áo lót của vợ đi đâu mất rồi, đành khoác ngay áo vest của mình cho cô và xắn tay áo vest lên tận khuỷu. “Xong việc chúng ta đi ăn luôn nhé? Đành để đến tối đi mua quà vậy.”

”Vâng.” Vũ Lục Hàn cũng cùng lúc cài khuy áo sơ mi của chồng, trong khi hắn vuốt tóc cô vào nếp. “Em có cần ra ngoài không? Em sẽ ngồi đợi ở trong phòng họp lớn...”

”Không cần thiết, nhưng nếu em không muốn ở lại thì có thể ra đó đợi anh.” Hắn cài thắt lưng của mình và xắn tay áo. “Người khách này không dễ chịu chút nào đâu. Có lẽ em nên tránh đi thì hơn.”

”Em biết rồi, vậy em sẽ đợi.” Cô nhón chân vuốt lại tóc của hắn. Hàm Vũ Phong cười nhẹ, hôn cô một cái thật nhanh rồi cúi xuống buộc dây giày cho vợ. Hắn chỉ vừa đứng lên, cửa phòng đã đột ngột mở ra. Không ai kịp trở tay, Vũ Lục Hàn chết cứng khi thấy “vị khách” mà hắn vừa nhắc đến đã xuất hiện ngay ngưỡng cửa.

Hàm Kiệt Luân chỉ bất ngờ một chút khi nhìn thấy Vũ Lục Hàn. Rồi ông thở ra thật nhẹ như thể đã hiểu chuyện gì vừa diễn ra trong căn phòng này.

”Hóa ra đây là lí do con muốn ra quán cà phê nói chuyện hả?” Hàm Kiệt Luân ra vẻ đang đùa giỡn nhưng ánh mắt se lại đầy nghiêm nghị. Vũ Lục Hàn bối rối, cô ngay lập tức cúi đầu chào bố chồng.

”Bố có vẻ đã quên gõ cửa trước khi vào.” Hàm Vũ Phong tuyệt tình đến không ngờ, giọng nói lạnh tanh, vô cùng khách sáo. Như thể người đối diện không phải là bố đẻ của hắn mà là một người lạ vậy. Đúng như hắn nói, chỉ là “một vị khách“.

”Ồ, ta đâu có nghĩ con lại làm chuyện khác trong phòng làm việc này?”

Hàm Kiệt Luân thong thả nhún vai, đi đến gần chiếc sô pha, định thả người xuống. Ông đột nhiên khựng lại, nghiêng người nhìn ra phía sau chiếc ghế. Vũ Lục Hàn nhận ra thứ khiến sắc mặt ông thay đổi. Áo lót của cô nằm chình ình ngay đằng sau ghế, đúng khoảng không ở giữa chiếc sô pha và kệ sách đằng sau. Cô toát mồ hôi hột, lo lắng đến quên cả lên tiếng. Cô lén lút nhìn Hàm Kiệt Luân như kẻ vừa vụng trộm bị bắt gặp, và Hàm Kiệt Luân nhìn cô tựa như một thẩm phán đang phán xét kẻ tù tội.

”Bố đến đây chỉ để xem con đang làm gì à?” Hàm Vũ Phong một lần nữa để lộ sự khó chịu của mình. Hàm Kiệt Luân không còn kiểu nửa đùa nửa thật nữa. Ông cũng vậy, rõ ràng không thoải mái, ngay cả ngồi xuống ghế cũng vô cùng bực bội.

”Nếu ta không đến lúc này, con sẽ biến công ty này thành cái gì? Đây là nơi làm việc, không phải phòng ngủ!”

Câu cuối cùng chắc chắn ông nhằm vào Vũ Lục Hàn. Trong mắt ông, cô đã làm gián đoạn công việc của hắn bằng cách “mò đến” và “dụ dỗ làm tình“. Cô hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào, lại cúi đầu như thể mình thật sự phạm tội.

”Con xin lỗi bố. Bọn con đã không biết kìm nén...”

”Em xin lỗi cái gì?” Hắn đột nhiên cáu gắt ngay cả với cô, kéo cô về phía mình. “Chúng ta kết hôn rồi, những chuyện như vậy là hết sức bình thường, không phải lỗi lầm gì hết.”

”Nhưng...”

”Từ bao giờ con có ý niệm sai lầm như vậy?” Hàm Kiệt Luân ngắt lời hắn, ông đứng dậy và nhìn thẳng vào cô. “Ngày trước, con chưa từng dám lơ là công việc hay bị phân tán bởi bất cứ điều gì. Con vốn nghiêm túc và trách nhiệm, thứ gì đã biến con thành loại vô trách nhiệm thế này? Con tưởng mình còn trẻ, như loại công tử bột, thích là mang gái gú về công ty khóa cửa làm trò xằng bậy à?”

”Thôi đi!” Hàm Vũ Phong đang cực kì tức giận, hắn rất hiếm khi để lộ ra ngoài mặt như thế. Hắn giống như con sư tử đang khát mồi, hắn sẽ lao vào bố mình và cấu xé cho hả dạ. Cô không nghĩ hắn đối với bố đẻ lại tệ đến mức này.

”Anh, không được lớn tiếng với bố như thế!”

Vũ Lục Hàn bám vào tay hắn, kéo hắn lại gần cô khi thấy hắn đang muốn lao vào Hàm Kiệt Luân. Cô biết sẽ không có vụ ẩu đả gì cả, hắn đã quá trưởng thành để hành động trẻ con và bất hiếu như vậy. Nhưng thái độ như lúc này khá láo xược, hắn dường như đang muốn thách thức người đã sinh ra mình. Nếu là vì cô thì nó không đáng một chút nào.

”Cô đi ra ngoài!” Hàm Kiệt Luân bỗng lớn tiếng với cô. Vũ Lục Hàn có một chút sửng sốt, một chút bối rối, không dám cãi một lời, cúi đầu chào Hàm Kiệt Luân và ngoan ngoãn đi ra. Cô lo lắng nhìn hắn, còn hắn chỉ nhìn bố mình với hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Cô chẳng biết mình phải lo sợ điều gì nữa, nhưng không thể giấu nổi nỗi bất an.

Cánh cửa đóng kín, hoàn toàn không nghe được bên trong nói gì nữa. Veronica cười khi thấy cô bước ra, chẳng mấy ngạc nhiên khi thấy cô mặc vest của sếp. Cô nói với cô thư kí người Anh rằng sẽ ngồi đợi trong phòng họp cho đến khi chủ tịch xong việc. Ronnie mở cửa cho cô, còn hỏi cô có muốn uống cà phê không. Vũ Lục Hàn từ chối, chờ đợi Ronnie bước ra ngoài, ngay lập tức nằm gối đầu lên mặt bàn, trong lòng như có lửa đốt.

Hàm Vũ Phong và bố, rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy?

”Cô ấy là vợ con. Bố không được nói là gái.”

Hàm Vũ Phong rít lên ngay khi Vũ Lục Hàn đi khỏi. Tay hắn đã nổi gân lên khi hắn phải kìm nén cơn giận xuống. Hàm Kiệt Luân với khuôn mặt xám xịt, dường như trong lòng cũng đang nổi sóng.

”Ta nói lần cuối, ta không chấp nhận nó là con dâu của gia đình này! Nếu còn muốn ta đối xử tử tế với nó thì đừng làm những thứ chướng tai gai mắt. Làm cái chuyện khó coi đó ở nơi công cộng, ở nơi làm việc mà cũng chấp nhận được! Tỉnh lại đi, con bị nó điều khiển rồi!”

”Bố thôi đi!” Hắn một lần nữa rít lên, nhưng bằng tiếng mẹ đẻ. Chỉ những lúc rối bời, Hàm Vũ Phong mới vô thức nói tiếng Anh như một phản xạ vô điều kiện. “Đây là văn phòng của con, công ty của con. Cô ấy đã đợi con cả buổi trưa đến tận chiều, cô ấy đã quá mệt mỏi rồi. Nếu bố đến để gây sự thì con không muốn gặp bố!”

”James, đừng quên, nếu không nhờ ta thì con không có cái cơ đồ này đâu! Hãy tôn trọng ta trước khi tôn trọng một người không mất đồng bạc nào để nuôi con đi!”

Hắn nghiến răng, người run lên vì giận. Hàm Kiệt Luân và vợ đã không dự lễ cưới của hắn, bởi ngay từ khi hắn đưa Vũ Lục Hàn về gặp họ, Hàm Kiệt Luân đã một mực phản đối Vũ Lục Hàn, cũng bởi một dòng: “không môn đăng hộ đối“. Vũ Lục Hàn không hề nổi bật ở bất cứ điểm nào, nhan sắc cũng bình thường, gia thế lại cách quá xa so với cơ đồ của họ Hàm. Chứng kiến con trai cho cô gái đó ở chung nhà, còn nói dối ông đó là trợ lý để bao che cho cô gái đó, ông luôn lo sợ Vũ Lục Hàn chỉ vì tiền mà quyến rũ con trai ông. Không có lý gì con trai ông đột nhiên lại mê đắm một cô gái tầm thường như thế, chắc hẳn cô ta phải giở trò mê hoặc hoặc đã nắm được điểm yếu nào của Hàm Vũ Phong rồi. Ông cứ hi vọng hắn và cô tiểu thư họ Chu sẽ nên chuyện. Thực tế chứng minh ông đã đúng, suốt một năm trời bọn chúng không hề sinh con, cô gái kia cũng không màng đến vợ chồng ông, không đến thăm dù chỉ một lần. Hàm Kiệt Luân không biết rằng chính Hàm Vũ Phong mới là người ngăn cản cô quan tâm đến người bố ruột. Hắn đã tức giận từ khi ông thốt ra câu nói “không được cưới vì không môn đăng hộ đối“. Hắn cho rằng kẻ đã phụ tình như Hàm Kiệt Luân không có tư cách quyết định người hắn sẽ lấy làm vợ. Dù vậy, một phần trong hắn rất mong Hàm Kiệt Luân sẽ xuất hiện trong đám cưới của mình, nhưng tất cả chỉ là hi vọng để rồi thất vọng. Hàm Kiệt Luân đã làm đúng những gì ông nói, “sẽ không bao giờ chúc phúc cho hắn và Vũ Lục Hàn.” Trong hắn từ đó đã không còn cái tên Hàm Kiệt Luân nữa. Hắn đối xử với bố còn chừng mực và nhẫn nhịn đến vậy chỉ vì lễ nghĩa mà thôi.

”Nếu bố còn xỉa xói hay xúc phạm vợ con thì chúng ta không cần phải nói chuyện nữa. Con không có hứng nói chuyện với bố, khi mà ngay cả sự tôn trọng tối thiểu bố cũng không dành cho con. Nếu đã muốn tôn trọng thì ngay từ đầu hãy tôn trọng người khác đi!”

”Mày...”

Hàm Kiệt Luân mặt tím tái, lần đầu tiên gọi Hàm Vũ Phong như vậy. Hắn trừng mắt lên, lòng thắt lại khi mọi thứ đột nhiên cực kì căng thẳng. Hàm Kiệt Luân mím môi, một nỗi thất vọng nhỏ hiện lên trong ánh mắt.

”Đủ rồi, đáng lẽ ta không nên tới đây!” Ông nắm chặt bàn tay, đến nỗi nó trắng bệch. “Ta vốn muốn cho con biết trước một chuyện nên mới đến tận nơi gặp con, nhưng con làm ta quá thất vọng!”

Hắn bẽ bàng, thở dồn dập và mặt đã đỏ ửng. Hắn cũng không mong muốn sẽ thành ra thế này, hắn không ngờ Hàm Kiệt Luân lại gay gắt như vậy trước một tình huống vô cùng bình thường của hắn. Hơn ai hết, hắn thừa biết bố mình không cổ hủ và nghiêm khắc đến thế. Ông đã lấy một người nước ngoài, ông đã trải nghiệm chán cuộc sống phong trần, hào hoa thời còn trẻ. Ông chắc chắn không phải người sẽ lên án việc vợ chồng con trai mình làm tình tại nơi làm việc. Suy cho cùng, giờ làm việc của hắn đã kết thúc từ lúc hai giờ trưa nay rồi. Hắn chỉ trách bản thân đã không bình tĩnh để kiềm chế hơn. Hắn không bình tĩnh được khi người sinh ra mình liên tục chì triết và ám chỉ không hay về vợ mình như thế. Hắn không muốn cô phải đau lòng.

”Ta sẽ về, và hi vọng con tự sám hối về những gì mình đã làm! Con đang phạm sai lầm, sai lầm rất nghiêm trọng đấy. Ta không rảnh để tranh cãi với con, James, con đã thay đổi quá rồi. Gặp con vào ngày mai!”

Không để hắn nói thêm, cũng không chờ đợi hắn phản ứng, Hàm Kiệt Luân mở cửa, quay lưng đi thẳng, mỗi bước đi nặng nề với đầy sự tức giận. Thư kí Ronnie chỉ biết bối rối nhìn theo cực chủ tịch bước vào thang máy, bất ngờ đến không kịp cúi chào.

Chỉ còn một mình trong văn phòng, Hàm Vũ Phong tức giận đá mạnh vào bàn. Bộ ấm chén bằng thủy tinb trên bàn đổ nghiêng ngả, một chiếc chén nhỏ lăn khỏi bàn, rơi xuống đất, vỡ tan. Cô thư kí nghe thấy âm thanh vỡ vụn, lập tức chạy vào, ngỡ ngàng trước Hàm Vũ Phong với cơn giận chưa từng có, và một đống tan vỡ dưới mặt đất.

”Để tôi dọn.” Cô thư kí nhanh chóng nói với hắn, rất nhanh nhẹn chạy đi lấy chổi và quét sạch. Hắn đi về phía bàn làm việc, đập mạnh tay xuống mặt bàn. Ronnie đang quét giật thót mình, lén lút nhìn ngó sếp. Từ khi làm thư kí của hắn cho tới giờ, cô chưa từng thấy sếp của mình tức giận đến nhường ấy. Dù có mất hợp đồng hay bị đối thủ mua lại cổ phần, đối với Hàm Vũ Phong mà nói, nó đều không đủ khiến hắn phải tức giận. Hắn không hòa hợp với bố mình, có lẽ đó là điều không ai trong chốn này không biết. Veronica chỉ ngạc nhiên bởi cô cho rằng mối quan hệ giữa bố - con trai bình thường cũng không tệ đến mức này. Khi tận mắt chứng kiến rồi, cô lại thầm mong người chồng tương lai sau này và con trai mình sẽ yêu và hiểu nhau hết mực. Suy cho cùng, là bố mẹ, làm gì có ai không thương con mình?

Vũ Lục Hàn nhận được thông báo của thư kí Veronica, quay trở lại văn phòng của chồng. Hắn đang đứng trước cửa sổ lớn, trên tay là điếu thuốc lá cháy dở. Cô khẽ nhăn mặt nhưng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa, nhẹ nhàng tới gần.

”Anh với bố... vẫn giận nhau à?”

Hàm Vũ Phong vẫn quay lưng lại với cô. Không thể biết biểu hiện trên gương mặt kia là gì. Hắn đưa điếu thuốc lên môi, chỉ vài giây, làn khói đục ngầu lại bủa vây lấy hắn.

”Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Hắn thì thầm như đang trấn an chính mình. “Ngày mai chúng ta còn phải đến chúc mừng Hàm Hương. Đừng mang theo vẻ âu sầu, quá nhiều nỗi buồn cho ngày sinh nhật.”

Vũ Lục Hàn cúi đầu, thở dài. Thực ra hắn không ghét bố đến thế. Thực ra hắn chỉ hận vì đã thất vọng quá nhiều mà thôi.

”Anh cũng vậy.” Cô chẳng biết nói thêm điều gì. Cô ghét phải thấy hắn buồn, ghét phải thấy hắn đưa bản thân ngập chìm trong khói thuốc.

”Em đói chưa?” Hắn hỏi, vẫn không quay lại.

”Em chưa đói.”

”Vậy em vẫn muốn đi khỏi đây phải không? Anh thấy ngột ngạt quá.”

Cô lặng nhìn chồng vài giây. “Vâng, em muốn ra ngoài.”

Hắn gật đầu, quay lại và dụi điếu thuốc vào gạt tàn ở góc bàn làm việc. Hắn nhìn cô một hồi lâu, có lẽ đang tự hỏi có nên tới gần vợ với cơ thể ám mùi khói thuốc này? Vũ Lục Hàn cắn môi, giang rộng cánh tay. Cô muốn ôm hắn, bởi cô biết hắn đang khổ sở thế nào. Đúng như cô nghĩ, Hàm Vũ Phong nhào đến, ôm cô như một đứa trẻ cần sự an ủi. Hắn dụi vào tóc cô, hắn ôm cô thật chặt. Vũ Lục Hàn xoa nhẹ lưng hắn, luồn tay vào tóc hắn và vuốt ve hai thái dương.

”Anh xin lỗi, anh sẽ không để em dính líu vào chuyện này nữa.” Hắn thì thầm với mái tóc cô. Vũ Lục Hàn mỉm cười, thấy thương chồng thêm vài phần.

”Đừng xin lỗi, em không trách ai cả. Em sẽ cho bố thấy chúng mình yêu nhau thật lòng, em sẽ thuyết phục bố tin em. Anh đừng xa lánh bố nữa, bố cũng buồn lắm đấy.”

Thay vì trả lời, Hàm Vũ Phong lắc đầu như một câu phủ nhận. Hắn không nói thêm gì, chỉ siết chặt thêm vòng tay mà thôi.

Cô biết phải làm sao bây giờ?