Editor: HannahMãn Nữu đi theo Lâm Ái Thanh ra cửa, nhìn nhìn khắp nơi, kéo Lâm Ái Thanh chỉ vào bóng dáng lộ ra ở góc tường.

Lâm Ái Thanh gật đầu, cô thấy rồi.

Lâm Ái Thanh đang buồn rầu nhìn thịt trong tay, kỳ thật cô có phiếu thịt, trước lúc xuất phát mẹ Lâm nhét cho cô, sợ cô một mình ở nông thôn không có gì ăn, đưa hết phiếu thịt cả tháng ở nhà cho cô.

Nhưng mà có phiếu thịt cũng vô dụng, trong thôn không ăn tết không giết heo, đến cả trên trấn cũng không có chỗ bán thịt, có phiếu cũng không có chỗ sử dụng nhưng mà nghe nói trên trấn ngẫu nhiên sẽ có bán thịt heo bệnh nhưng Lâm Ái Thanh sao dám ăn.

Thịt trong tay tuy nhỏ nhưng cũng là hàng thật giá thật, Lâm Ái Thanh sờ thịt: “Mãn Nữu, ở trạm thu mua thì thịt thỏ có giá như thế nào?".

“Chút xíu như vậy trạm thu mua không thu.

” Mãn Nữu khó xử nhìn non nửa chân sau thịt thỏ treo trên dây cỏ.

“!.

” Lâm Ái Thanh cũng không định mang thịt này lên trạm thu mua, cô chỉ muốn xem thử giả như thế nào để trả tiền cho Từ Hướng Dương, dù sao cũng không thể ăn không đồ của người ta mà không trả tiền được.

Từ Hướng Dương ngây người một lúc, không nghe thấy thanh âm gì, bình ổn lại đang định rời đi, xoay người thì thấy ở ven đường Lâm Ái Thanh một tay cầm tiền giấy một tay xách thịt thỏ.

_______________________“Này!” về tới nơi ở Từ Hướng Dương đem tiền giấy trong tay đập lên bàn sách của Ngụy Diên An.

Ngụy Diên An khép sách lại, một tờ 2 hào và phiếu thịt bốn lạng, “Sao lại thế này?"“Còn sao nữa, hoặc là lấy thịt về hoặc là nhận lại tiền và phiếu, không còn cách nào.

” Từ Hướng Dương ngã hình chữ đại lên giường, lời nói hữu khí vô lực, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại.

Từ Hướng Dương trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra, trở mình nằmtrên giường chặn hỏi Ngụy Diên An với vẻ khó hiểu: “Anh họ, anh nói xem sao Lâm Ái Thanh lại như vậy, có phải cô ấy đặc biệt ghét em không?"Trước kia lúc ở xưởng, rất nhiều cô gái theo chân bọn họ cùng chơi, mọi người đều nghĩa khí, cũng không có phân biệt cái nào của ngươi của ta hay của hắn, có cái gì ăn ngon đều mang đến ăn chung.

Nhà hắn điều kiện tốt thường xuyên có thể chia đồ ăn ra ngoài, đều rất vui vẻ, chưa có ai như Lâm Ái Thanh vậy, không cho hắn chút mặt mũi nào.

Ngụy Diên An cũng không phải Lâm Ái Thanh, làm sao hắn biết Lâm Ái Thanh đối với Từ Hướng Dương có cảm giác gì nhưng thật sự cảm thấy con người Lâm Ái Thanh này rất thức thời, không tự nhiên chiếm lợi của người khác.

Hắn nhún vai, cất tiền giấy đi, cuối cùng cũng không uổng công hắn chịu khổ bắt thỏ: "Trao đổi công bằng, không tệ.

”“Anh thật sự nhận? Anh có thể có chút nhân tính không, chiếu cố cô gái em họ anh thích một chút thì có sao, lần sau em bắt trả lại cho anh.

" Từ Hướng Dương mở to hai mắt, trơ mắt nhìn Ngụy Diên An lấy tiền.

Vừa rồi Từ Hưởng Dương đập tiền lên bàn chỉ là giận dỗi, trong lòng khó chịu, sau đó cũng muốn cho Ngụy Diên An thấy cô gái hắn thích không phải người lấy không, ăn không trả tiền, tránh Ngụy Diên An tái phát bệnh keo kiệt, giống như đàn bà vậy.

Ngụy Diên An mở sách ra: "Đó là cô gái cậu thích, không phải cô gái tôi thích, muốn chiếu cố thì cũng là tự cậu chiếu cố, chứ không phải lấy thành quả lao động của tôi đi tạo ân tình.

"“!.

” Từ Hướng Dương.

Nhớ tới sườn mặt hôm qua nhìn thấy, sờ tiền và phiếu trong tay, Ngụy Diên An gật gật đầu, xoay lại khẳng định với Từ Hướng Dương: “Nhưng mà cậu quả thật rất có ánh mắt, cô gái này không tồi.

"Trả tiền rồi, bữa thịt này Lâm Ái Thanh ăn rất là yên tâm, Mãn Nữu cũng thơm lây theo, ăn một bữa cơm thịt thỏ thơm ngào ngạt, cơm trắng nấu cùng mỡ béo mập, còn thịt thỏ hầm mềm rụp, Mãn Nữu ăn chầu này hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.

Rõ ràng Lâm Ái Thanh chỉ bỏ hành gừng tỏi nhưng rất ngon, so với ở nhà cô ấy bỏ thêm dầu mỡ còn muốn ngon hơn.

.