*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập: Aimee
Chỉnh sửa: Kiến Tự Như Ngộ
Tiêu Dương muốn tiếp quản công ty, nên đã bận rộn từ đầu năm, giờ cũng là tháng 10 rồi.
Tiêu Viễn ở đây một mình rất nhàm chán, được hai ngày, anh bèn về khu dân cư Phú Dương.
Lúc mới đến, trải nghiệm mua quần áo ở cửa hàng thực tế không mấy dễ chịu.
Sau khi tìm ra bưu cục chuyển phát nhanh, anh liền mua online, nhưng chuyển phát nhanh ở đây phải tự đến lấy đồ, cũng chẳng thoải mái mấy.
Tiêu Viễn lững thững đến bưu cục, mặt tiền bưu cục không lớn, trước cửa còn có chiếc xe ba gác màu đỏ chắn ngang, bên cạnh chừa một lối đi rất hẹp, anh lẩm bẩm: “Chừa cho chó đi à.” Mắt liếc thấy một người đàn ông cởi trần đang chuyển đồ ở trong…
Từ phía sau có thể nhìn ra thân hình người này đẹp cỡ nào, vai rộng eo hẹp, Tiêu Viễn không khỏi huýt sáo một tiếng.
Mấy người bên trong đang phân phát bưu phẩm trước kệ, nghe thấy tiếng động, tất cả quay lại nhìn anh.
Kể cả người đàn ông không mặc áo kia.
Nhìn từ phía trước, người đàn ông này có thân hình vạm vỡ, chiếc quần jean bó sát đôi chân dài bắt mắt, nửa thân trên trần trụi cuồn cuộn cơ bắp, tám múi cơ bụng kia khiến tim anh đập rộn lên, còn cả hai giọt mồ hôi chảy vào cạp quần.
Miệng Tiêu Viễn nhất thời hơi khô, trên vai người này có hai vết sẹo bỏng, khuôn mặt cũng rất đẹp trai, khuôn mặt này…
“Cái đệch…” Con ngươi Tiêu Viễn đột nhiên giãn ra, cảm thấy hơi xấu hổ: “… ra là anh à…”
Lộc An khó hiểu nhìn anh: “Gặp tôi ở đây thì lạ lắm hả?”
Tiêu Viễn sờ mũi, không nói lời nào, khóe mắt vẫn còn dính trên cơ bụng người ta.
“Lấy đồ chuyển phát hả? Mã nhận hàng bao nhiêu?” Bên cạnh có người lên tiếng.
Tiêu Viễn báo một dãy số, người vừa lên tiếng lục tung kệ hàng hết nửa buổi mới tìm được đủ đồ.
Đồ chuyển phát nhanh của anh rất nhiều, linh tinh món gì cũng có, cả đống lớn một người không bê hết được.
Ham muốn mua sắm của người này cũng chẳng kém hơn mấy cô gái.
Lộc An nói: “Không thì đợt chút, tôi bê giúp anh.”
Tiêu Viễn vui sướng đồng ý, dựa vào tường nhìn Lộc An ra vào di chuyển đồ đạc.
Người ta nói đàn ông chăm chỉ làm việc là đẹp trai nhất, câu này quá chuẩn.
Cơ bắp trên cánh tay hắn cường tráng, hơi phồng lên khi chuyển động mạnh, tấm lưng thẳng tắp, làn da màu lúa mạch ánh vàng dưới tia sáng êm dịu.
Nhìn từ bên cạnh, đường nét khuôn mặt của người này rất rõ ràng và có chiều sâu, hàng mày cạo đứt đoạn trông cũng rất nam tính.
Tiêu Viễn nuốt nước bọt, sang siêu thị bên cạnh mua một chai Vương Lão Cát[1] để uống.
Qua nửa tiếng, Lộc An dọn đồ xong, người ở bưu cục đưa hắn chai nước, hắn ngồi nghỉ ngơi cạnh Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn nhìn Lộc An chằm chặp, thấy giọt mồ hôi trên trán hắn chảy xuống vai, Tiêu Viễn sờ mũi, lại sang bên cạnh mua gói khăn giấy ướt đưa cho hắn.
“Cảm ơn.” Lộc An mỉm cười với anh.
Giọng Tiêu Viễn hơi khàn khàn: “Không có chi.”
“Khát lắm hả?” Lộc An nhìn chai nước rỗng trong tay anh.
“Thời tiết hanh khô nên nóng ấy mà.” Tiêu Viễn ho khan hai tiếng.
Lộc An nghỉ ngơi một lúc, mồ hôi gần khô rồi thì mặc áo vào, còn xỏ thêm áo khoác.
Hắn đưa đồ chuyển phát nhanh của Tiêu Viễn lên xe ba gác, quay đầu lại nhìn anh: “Anh ngồi xe ba gác bao giờ chưa?”
Tiêu Viễn lắc đầu.
Lộc An lên xe, chỉ vào bên cạnh: “Lên đi.”
Chỗ ngồi của xe ba gác không rộng, hai người ngồi hơi chen chúc, Tiêu Viễn hơi mất tự nhiên: “Tôi có cần nắm vào đâu không vậy?” Cái cảm giác rộng rãi thoáng mát này hơi lạ lẫm và có chút không an toàn, anh sợ xe vừa chạy thì mình đã văng ra ngoài.
Lộc An chỉ cái khung phía sau xe: “Nắm chỗ đó là được.”
Tiêu Viễn nắm lấy khung xe bằng cả hai tay.
Khi khởi động xe ba gác, anh có cảm giác mình như bà cụ qua đường chợt té ngã, hơi loạng choạng một lúc.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh không ngờ lúc xe lăn bánh còn nấc lên.
Tay không nắm chặt suýt nữa văng cả người ra ngoài, vội vàng túm lấy vai áo Lộc An.
Lộc An đang nhìn chằm chằm con đường phía trước, bị anh túm lấy thì giật mình: “Xém chút nữa là anh bóp nát thịt tôi rồi.”
Tiêu Viễn vui vẻ: “Tôi còn chưa chuẩn bị xong mà.”
Đường xá ở khu dân cư Phú Dương không đẹp, người thì đông, lâu lâu lại có cái hố khiến xe ba gác nghiêng ngả đôi chút.
Khoảng cách giữa Tiêu Viễn và Lộc An rất gần, anh có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hắn, còn có mùi chanh nữa.
Không biết hắn dùng sữa tắm gì mà mồ hôi lại thơm thế.
Không biết có phải do tiếng động cơ xe quá lớn mà khiến tim anh rộn ràng, tai cũng nóng như lửa đốt.
Mũi Tiêu Viễn ở cạnh lỗ tai của Lộc An, thỉnh thoảng phả ra luồng khí nóng khiến hắn hơi ngứa ngáy.
Lộc An hiếm khi ở gần người khác như vậy, hắn muốn gãi, nhưng đang lái xe nên hơi bất tiện, chỉ có thể hơi nghiêng đầu đi, né tránh hơi thở của anh.
Lộc An tiễn Phật tiễn đến tận tây, không chỉ đưa người ta đến dưới lầu, còn giúp khiêng đồ lên.
Đồ đạc không chỉ nhiều mà còn khá nặng: “Anh mua cái gì mà nặng thế.”
“Chậu rửa chân có chức nâng mát xa đấy.” Tiêu Viễn còn nói thêm: “Thoải mái lắm.”
Hai người dọn đồ lên lầu, cả người đổ mồ hôi hột.
Anh đưa hắn chai nước: “Ngồi một lát không?”
“Không được.” Lộc An liếc nhìn căn nhà, Tiêu Viễn giữ nhà rất sạch sẽ.
Buổi chiều Lý Hàng phải về trường, nên hắn phải thay ca.
Buổi tối Tiêu Viễn dùng chậu ngâm chân trước khi đi ngủ, lòng bàn chân có cảm giác tê tê.
Mát-xa xong, khi nằm trên giường cảm thấy thư thái hơn không ít.
Buổi tối lúc ngủ, Tiêu Viễn nằm mơ, trong mơ có một người đàn ông gợi cảm ôm lấy anh, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần jean.
Tiêu Viễn bị người ta ôm từ phía sau, trong lòng lại chộn rộn, muốn quay ra xem người này là ai.
Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là vết sẹo trên vai, sau đó là hàng mày đứt đoạn, sau đó nữa thì anh giật mình tỉnh dậy.
Anh ngồi ở trên giường hít sâu mấy hơi, vẫn còn kinh hãi: “Cái đệch…”
Thế mà lại mơ thấy Lộc An, Tiêu Viễn nhíu mày.
Tuy rằng thích đàn ông, nhưng trước giờ anh chưa từng có suy nghĩ như vậy với Lộc An.
Giấc mơ này cũng có thể là bởi vì ban ngày nhìn thấy Lộc An, nên anh bị ấn tượng với vóc người của hắn.
Anh khẽ thở dài, đàn ông đúng là sinh vật bốc đồng, thấy sắc là nảy lòng tham ngay.
Anh vén chăn xuống giường, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Nước lạnh dội xuống đầu, Tiêu Viễn chỉ cảm thấy lạnh thấu tim, từ đầu đến chân đều tỏa ra hơi lạnh, chẳng có lòng dạ mà nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn.
Mặc quần áo xong xuôi rồi cầm máy sấy sấy tóc.
Nhìn chính mình trong gương rặt cái vẻ dục cầu bất mãn.
Tiêu Viễn nhe răng với cái gương, sau đó chui vào ổ chăn ngủ tiếp.
Tắm nước lạnh có thể khiến người ta bình tĩnh, nhưng hiệu quả cũng chỉ trong vòng hai tiếng thôi.
Nửa đêm Tiêu Viễn lại mơ thấy Lộc An.
Lần này có mặc quần áo, hắn đang ngồi xổm trước siêu thị hút thuốc; rồi hắn đột ngột ngẩng đầu, cười toe toét hỏi anh có muốn thuê phòng trọ không.
Sau đó Tiêu Viễn lại tỉnh dậy, xoa mạnh mặt mình qua lớp chăn.
Đêm nay anh sắp bị Lộc An hành ra bệnh thần kinh luôn rồi.
Anh thở dài, nghe tiếng bán rau dưới lầu, hẳn là cũng tám, chín giờ rồi, khó mà ngủ được nữa, nhưng đầu óc anh bây giờ toàn là Lộc An, cực kỳ khó chịu.
“Aaa…” Tiêu Viễn nằm trên giường uể oải rên rỉ.
Chuông điện thoại vang lên, anh lật ra liếc mắt nhìn, là Lý Hàng gọi anh chơi game.
Từ lần lập team chơi game với khỉ ròm bữa trước, cứ cách ba ngày cậu ta lại nhắn tin rủ anh chơi game.
Tiêu Viễn đã qua thời kỳ nghiện game lâu rồi, nhưng nghĩ đến Lộc An, anh quyết định moi chút thông tin từ miệng khỉ ròm.
Lý Hàng online rất nhanh.
Sau khi chọn tướng xong thì bắt đầu vào trận, Tiêu Viễn cân nhắc nên mở lời thế nào.
“Lý Hàng này, lần trước em nói Lộc An rất nổi tiếng à?”
“Đúng đó,” Lý Hàng đáp, miệng còn không ngừng nhắc có người tới: “Không có ai quan tâm đến anh Lộc, ảnh đành tự lăn lộn đầu đường… Đường giữa có người nè… Ảnh thuộc kiểu liều mạng, không sợ chết ấy, lúc đó còn vị thành niên, được pháp luật bảo vệ.
Một đám đánh nhau thì nhất định cảnh sát sẽ bảo vệ đứa nhỏ tuổi.
Dần dà ai cũng biết anh ấy, học hết cấp ba thì ảnh không học nữa, đột nhiên trở thành tấm gương tốt, đi làm thu ngân.”
“…” Ôi, một đứa trẻ mồ côi học hết cấp 3 cũng chẳng dễ dàng gì, học đại học là chuyện không dám nghĩ tới, Tiêu Viễn nhất thời cảm thấy hơi thương cảm cho Lộc An.
“Cha mẹ không tới tìm anh ta à?” Tiêu Viễn hỏi xong thì thấy hơi hối hận, cảm thấy mình hỏi câu vô nghĩa rồi.
“Tìm gì chứ, đã vứt bỏ rồi sao còn tìm về.”
Tiêu Viễn im lặng, trong lòng hơi phức tạp.
Lộc An từ nhỏ đã bị bỏ rơi, không nhận được tình yêu của cha mẹ, còn anh lại luôn đối đầu với cha mình, thoáng cảm thấy hơi có lỗi với cha.
Đánh hai, ba trận với Lý Hàng thì hết hứng, nhìn máy tính trên bàn, mới nhớ ra từ hồi mua máy về con chưa dùng.
Dù sao cũng rảnh rỗi, không bằng tìm chút việc để làm đi.
Hết chương 6.
[1] Vương Lão Cát là một loại trà thảo mộc của Trung Quốc và là một trong những thức uống phổ biến nhất ở Trung Quốc ngày nay.
.