Hà Lan, quốc gia nổi tiếng với hoa và những chiếc cối xay gió.

Vùng ngoại thành thủ đô Am-xtéc-đam, trên con đường ô tô đi qua, từng dãy núi lớn với một màu xanh trải dài, núi cao xanh ngắt tận trời, cảnh đẹp như tranh.

Xa xa dưới bầu trời cao vời vợi đứng thẳng trong ánh nắng rạng rỡ, là những cối xay gió khổng lồ lẳng lặng trang nghiêm. Không trung truyền đến mùi bùn đất cùng mùi cỏ xanh thơm ngát, thấm nhập vào lòng người.

Cách khỏi con đường chính một đoạn chính là giáo đường lớn nhất nơi đây —— tòa kiến trúc cao lớn uy nghiêm ánh vào trong mắt.

Gác chuông cao ngất khiến kiến trúc nơi này càng phá lệ dẫn người chú ý, trước nhà thờ là rất nhiều tượng đá điêu khắc của các giáo hoàng, mỗi bức tượng đều được tạc nguyên từ một khối đá cẩm thạch lớn, tay nghề tinh xảo. Cả giáo đường hình chữ nhật cùng gác chuông chỉ dùng gỗ làm nên, là lối kiến trúc cổ điển đặc thù từ thế kỷ 17.

Ô tô dừng ngay trước cửa giáo đường, hai nam nhân người Hoa cao lớn, một trước một sau bước khỏi xe.

Sáng sớm cuối thu, trong không khí vẫn còn một tầng sương mù, lượn lờ bên ngoài cánh cửa sổ được trang trí kính màu, hơi hơi bay bay, cho dù có ánh nắng chiếu xuống, nhiệt độ ở đây vẫn thật ẩm thấp.

Tiếng giày da nhẹ nhàng bước trên sàn đá của giáo đường lại càng vang vọng, giáo đường to là thế, nhưng lại không hề có một bóng người.

Đến trước bục tế lễ, nam tử cao lớn hơn trong hai người cúi đầu hỏi người hơi gầy gò đi bên cạnh: “Có lạnh không?”

“Hoàn hảo.”

Diệp Sâm cười với Ngô Vũ Phi, nói.

“Có cảm thấy người mệt chỗ nào không?”

Diệp Sâm lắc đầu, cười nói: “Chỉ có một chút hồi hộp mà thôi, nằm mơ cũng không nghĩ tới em cự nhiên lại cùng một nam nhân kết hôn.”

“Anh cũng không ngờ em lại nhận lời kết hôn của anh.”

Ngô Vũ Phi thật sâu nhìn cậu.

“Tại sao lại không ngờ?”

Diệp Sâm mỉm cười.

“Anh còn nghĩ sẽ mất em, ngay lúc anh nhìn thấy cậu ta trở về.”

Diệp Sâm dùng sức cầm tay anh, đột nhiên nói:

“Yên tâm.”

“Ân?”

Ngô Vũ Phi không quá hiểu ý cậu.

“Em sẽ hảo hảo yêu anh, xin yên tâm.”

Một trận cảm động, Ngô Vũ Phi ôm sát thân mình gầy gò trước mặt, Diệp Sâm lại không hề có một chút phản kháng.

“Sao đến giờ này rồi mà cha John vẫn chưa đến?”

Ngô Vũ Phi xem đồng hồ, kỳ quái nói.

“Có phải chúng ta đến sớm quá không?”

“Sẽ không, rõ ràng đã ước định thời gian rồi, anh muốn chúng ta  trở thành đôi đồng tính được Chúa ban phước đầu tiên của ngày hôm nay, cho nên mới cố ý hẹn sớm như vậy.”

“Cha John sẽ không đến đâu!” Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau bục tế lễ, chỉ thấy cửa hông mở ra, Diệp Sâm không thể tin trừng to hai mắt!

“Tần Phi Dương! Anh tại sao lại ở đây?”

Ngô Vũ Phi chấn động.

“Đến đoạt lại ‘ tân nương ’ của anh.”

Vẻ mặt tươi cười sáng lạn như muốn bay lên, Tần Phi Dương nhẹ nhàng dựa vào bục tế, nhìn hai người trước mặt hắn sớm đã ngây ra.

“Hi, Diệp Sâm.” Bộ dáng của kẻ mới đi vào thực bừa bãi. “Em cho rằng em có thể thoát được anh sao? Em cho rằng dùng một lí do vớ vẩn như kết hôn thì có thể đem anh đuổi đi sao?”

“Hỗn đản!”

Hai chữ này cơ hồ là từ kẽ răng Diệp Sâm mà rít ra.

“Nói anh hỗn đản cũng tốt, muốn mắng anh thế nào cũng được! Em có nói anh là một thằng tiểu tử bốc đồng, anh cũng chấp nhận!”

Đi đến trước mặt Diệp Sâm, Tần Phi Dương nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu vào trong lòng mình, thật sâu nhìn vào đôi mắt khiến hắn ngày đêm hồn khiên mộng hệ, một chữ lại một chữ nói:

“Mặc kệ em có nói cái gì anh cũng sẽ không buông tay, em nhất định phải trở thành của anh! Nếu em không đáp ứng, mặc kệ có phải dùng loại thủ đoạn nào, cho dù có phải chạy theo em đến chân trời góc biển, anh cũng phải có được em! Anh tuyệt đối sẽ không để em thuộc về một người nào khác. Cho dù em có không tin, anh vẫn muốn nói thêm lần nữa, Anh Yêu Em!”

Diệp Sâm bị khí thế bá đạo sắc bén của hắn nhất thời chấn nhiếp, đến lúc phục hồi lại, mới phát giác hắn đã tự tiện tháo xuống chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay mình, đưa cho Ngô Vũ Phi, sau đó, chỉ nghe tên nam nhân không coi ai ra gì đáng giận đến cực điểm kia nói:

“Thực xin lỗi, em ấy là của tôi! Nhẫn này cậu đưa cho người khác đi.”

Sau đó, hắn lại từ trong túi lôi ra một chiếc hộp gấm tinh mỹ, lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào tay Diệp Sâm.

“Đây là cái gì?” Diệp Sâm nhẹ chớp mắt, lăng lăng nhìn chiếc nhẫn kim cương giá trị xa xi tinh mỹ hào phóng trên tay.

“Hôm nay em vẫn kết hôn, bất quá không phải cùng cậu ta, mà là anh!” Mang nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, Tần Phi Dương tuyên cáo với Diệp Sâm.

“Anh điên rồi! Anh là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tần thị! Làm sao có thể kết hôn với một nam nhân được!! Chẳng lẽ anh không sợ miệng lưỡi người đời sẽ hủy đi sự nghiệp......” Diệp Sâm nhịn không được hô lên, lời còn chưa dứt đã đột nhiên ngậm miệng, trời ạ, cậu thực hận không thể cắn đứt luôn cái đầu lưỡi này xuống.

Quả nhiên, đôi mắt của Tần Phi Dương chợt lóe lên, lại càng thêm nóng bỏng.

“Bảo bối, em lo lắng cho anh......”

“Tôi mới không có!”

Diệp Sâm quay mặt đi chỗ khác, lại bị hắn dùng lực kéo về.

“Thực không thẳng thắn!” Lấy đôi mắt lợi hại cố định cặp mắt chỉ biết lẩn trốn kia. “Nếu không phải anh quá hiểu em, nhất định sẽ bị bộ dáng thờ ơ này lừa thảm! Thừa nhận đi, em căn bản không quên được anh, tại sao phải miễn cưỡng bản thân như vậy? Thật chưa thấy ai như em!”

“Anh đừng có giả vờ, Tần Phi Dương!” Diệp Sâm rốt cục nhịn không được giận dữ hét lên, một quyền muốn đánh bay lớp ngụy trang của hắn, lại bị hắn thuận thế đưa tay nắm lấy.

“Tính tình của em sao lại càng lúc càng nóng thế, con mèo nhỏ của anh, lâu lắm rồi không được anh nựng nên giận sao?”

Tần Phi Dương hôn xuống mu bàn tay cậu, mỉm cười nhìn cậu thâm thúy, cũng đưa cậu ôm lại càng gần, cơ hồ sắp dán cả vào người hắn.

Bộ dáng giương nanh múa vuốt thật là tốt, hai má hồng rực đỏ bừng, đôi mắt trong suốt sáng ngời ầng ậc nước, cùng với bộ dáng bình tĩnh trầm úc ngày thường hoàn toàn bất đồng, thật sự là có bao nhiêu tình thú a.

“Em phải chịu trách nhiệm......” Tần Phi Dương liều mạng chớp chớp hai mắt, cực kỳ ai oán nói, khẩu khí kia với oán phụ thời xưa đặc biệt tương đồng. “Anh thật vất vả mới yêu thương một người, lại còn là đồng tính với mình, dốc hết dũng khí đi thổ lộ với người ta, lại bị người ta hung hăng vứt bỏ. Anh hiện tại cả buổi tối căn bản ngủ không yên, ngay cả cơm đều ăn không vô, mỗi ngày đều chỉ nghĩ muốn em, em phải chịu trách nhiệm!”

Thật sự là cái tên đáng đánh!

Diệp Sâm vừa muốn giận vừa muốn cười nhìn cái tên nam nhân vô lại trước mắt này, cảm thấy dạ dày lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

“Tần Phi Dương, anh rốt cuộc lại đang diễn trò gì?”

“Anh không phải diễn trò, anh nói thật!”

Thu hồi một bộ cà lơ phất phơ cùng khuôn mặt hi hi ha ha tươi cười, Tần Phi Dương sắc mặt dần dần trầm xuống, nghiêm túc nói: “Đừng náo loạn nữa! Kết hôn đi!”

Hắn lại nhàn nhạt nói: “Như vậy là có thể chặn cái tiểu bộ não nhàn rỗi suốt ngày nghĩ linh tinh của em, em không phải không tin anh sao? Vậy lấy dũng khí lần trước  nói chuyện với anh ra đi, đem anh trói chặt lại, thế là xong, cả đời chỉ có thể dính chặt vào em, như vậy em sẽ an tâm chứ!”

Hắn cứ như thế mà cầu hôn cậu? Diệp Sâm trừng mắt nhìn cái tên đại nam nhân người càng lớn tính càng nhỏ này, không khỏi chán nản.

“Đi, hiện tại đến toà thị chính, anh đã sớm hẹn trước với bọn họ rồi, trong vòng một phút thôi, thủ tục sẽ xong hết!”

Dứt lời Tần Phi Dương liền lôi kéo Diệp Sâm đi ra ngoài.

Đối phương lại đứng im, động cũng không thèm động, Tần Phi Dương không khỏi quay lại, thấy Diệp Sâm chỉ ngơ ngác nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói, không sợ hãi, không vui vẻ, cũng không hờn giận, hắn chớp mắt mất lần, nghĩ chắc là mình nhìn lầm rồi.

Thật yếu ớt! Thật sự, nam nhân trước mắt này từng mặt không đổi sắc nói chia tay, hai má gầy đạm mạc như nước, giờ phút này thế nhưng lại cảm thấy thật yếu ớt.

Giống như một tấm thủy tinh đã rạn vỡ từ bên trong, chỉ cần chạm nhẹ một cái, tất cả sẽ vỡ tung, biến mất trong gió.

“Tóm lại...... Xin em hãy tin tưởng anh chỉ một lần này nữa thôi, cầu xin em!” Tần Phi Dương dừng lại, một tay ôm lấy người đã sớm không thể đứng thẳng kia vào lòng, cúi đầu xuống, đem đôi môi mình dán sát lên tai cậu, chậm rãi nói: “Anh thề, sẽ không bao giờ … lừa gạt em nữa, không bao giờ … để em phải khóc, cũng không bao giờ đẩy em vào lòng người khác nữa. Trở lại bên anh đi, anh thật sự không thể không có em! Trước kia hết thảy đều là anh tự làm tự chịu, anh không thể cầu xin em tha thứ cho anh, chỉ cầu em … cho anh một cơ hội nữa thôi, một lần là tốt rồi! Em nói chúng ta đã không thể quay trở về lúc trước nữa, vậy thì không cần quay lại, một lần nữa bắt đầu đi, một lần nữa làm lại, cái này không khó đâu, cứ coi như mình là một Diệp Sâm hoàn toàn mới, coi như anh là một Tần Phi Dương mới tinh, được không?”

“Anh......” Hốc mắt Diệp Sâm đã ươn ướt.

“Nếu em muốn, anh sẽ theo đuổi em, bất quá anh vẫn lo lắng, nên chúng ta nhất định phải kết hôn trước, anh mới có thể yên tâm mà hảo hảo theo đuổi em.” Thanh âm ôn nhu như nước, nửa đầu vẫn là chân thành thâm tình, nửa sau lập tức liền thay đổi. “Bất quá em cũng chẳng thế chống cự được bao lâu đâu, bởi chỉ bằng siêu cấp mị lực này của anh, em không có khả năng không yêu anh, thế nên em vẫn tiết kiệm chút sức lực của mình đi, ngoan ngoãn mà yêu anh thôi!”

Quả nhiên là tên Đại vương thối khí! Chưa nói được vài câu, bản tính cuồng vọng đã tự lộ rõ, bộ dáng một mình tự nói tự quyết định thật khiến người ta vừa buồn cười vừa bực mình.

Nhưng mà, Diệp Sâm hiện tại, đã căn bản vô lực mà đi truy cứu này nọ.

Một trận mê muội, trái tim yếu ớt không chịu được xúc động lớn như vậy mà vô thức đập mạnh, cậu mềm nhũn ôm lấy tấm lưng dày rộng kia, bàn tay luồn vào trong áo khoác. Giống như đã chạm được đến ôm ấp ấm áp mong nhớ từ lâu, cả người run lên, hốc mắt lại càng ướt hơn trước.

Có thể không? Vết thương nơi nội tâm, yêu thêm một lần nữa, thử tin tưởng một lần nữa, tin tưởng tình yêu vốn nghĩ rằng không nên tin tưởng kia?

Ngón tay áp út như nặng ngàn cân, sức nặng đến từ chiếc vòng kim loại mảnh mai, ép tới tận trái tim cậu, khiến toàn thân đều run rẩy kịch liệt.

“Thật sự yêu em sao?” Cậu lẩm bẩm nói, suy yếu đem toàn bộ bản thân giao phó cho người có lồng ngực cùng cái ôm ấm áp kia.

Rốt cuộc đã chống đỡ không nổi nữa, thật sự muốn cứ thế buông xuôi, thật sự có thể buông xuôi mà dừng lại sao?

“Thật sự! Anh yêu em!” Nghênh đón cậu chính là câu trả lời chém đinh chặt sắt cùng với một nụ hôn sâu nồng nhiệt.

Lại là một lần thiên toàn địa chuyển, thế giới chỉ trong khoảng khắc biến mất, tiếng tim đập càng lúc càng kịch liệt, cậu chỉ còn biết đáp lại từng cái chạm ôn nhu như gió cùng âu yếm của hắn.....

====================

Bây giờ mới hiểu được, nguyên lai không gian giữa hai người yêu nhau chân chính căn bản không có chỗ để kẻ thứ ba xen vào, giống như anh giờ phút này, đang đứng trước mặt hai người bọn họ!

Có một loại sức mạnh, tên là chân ái, cho dù thời gian có đảo lộn, năm tháng như thoi đưa, cho dù từng vết thương có nhức nhối trăn trở không thôi, thậm chí cho dù anh có cho đi bao nhiêu thâm tình mà không cần hồi báo, tất cả, đều không thể thay đổi hay ảnh hưởng đến nó.

Giống như Diệp Sâm cùng Tần Phi Dương. Suốt bảy năm, một khi đã chặt đứt hết ràng buộc trong quá khứ, giờ đây, đã đi đến kết cục viên mãn cuối cùng.

Một khi đã như vậy, anh cần gì phải ở lại đây cản trở hai người bọn họ nữa, làm kẻ thứ ba đáng buồn cười làm gì?

Ngô Vũ Phi nhìn hai người trước mắt đang hôn nhau thật sâu, kìm lòng không đậu lùi về phía sau từng bước, thật sâu hít vào một hơi, dứt khoát quay đầu bước ra ngoài.

Bên ngoài giáo đường trang nghiêm, phóng mắt nhìn ra xa, mặt cỏ được người bảo dưỡng tỉ mỉ mà luôn một màu xanh, cũng vì thu đến mà nhiễm lên một tầng vàng nhạt, như lông tơ gà con mềm mại chọc người yêu mến. Gió, từ trên dãy núi bên kia nhẹ nhàng thổi qua — tràn ngập trong mũi, là hơi thở của mùa thu nhẹ nhàng khoan khoái nhưng cũng lạnh lẽo vô tình.

Trên bầu trời truyền đến tiếng động ầm ầm, anh có thể nhìn thấy hình dáng chiếc máy bay phản lực trên khu rừng xa xa, đang thả ra một luồng bụi trắng. Tiếng chuông giáo đường hàng giờ đinh đương vang lên, âm dội mà rõ ràng, mỗi một tiếng, chấn động đến màng tai.

Là nên trở về!

Mở ra bàn tay cầm chiếc nhẫn, tinh tế đánh giá, sau đó, sắc mặt thoáng thay đổi, nhẹ nhàng trong nháy mắt, một đường ngân quang trong không trung vẽ nên một vòng cung duyên dáng, chậm rãi đạt đến điểm cao nhất, lại nhẹ nhàng rơi xuống, lóe lên,  rồi biến mất vô tung.

Anh cũng nên dục hỏa trùng sinh* thôi!

Nhẹ nhàng cười, tấm lưng đứng thẳng, không quay đầu lại, anh rời khỏi giáo đường.

*dục hỏa trùng sinh: Phượng hoàng hồi sinh từ đám tro tàn của bản thân mình trong lửa, trong này chắc tác giả muốn nói Ngô Vũ Phi sẽ lột xác thành một Ngô Vũ Phi mới chăng? Như Diệp Sâm và Tần Phi Dương!