Một ngày đẹp trời, thời tiết sáng sủa.

Cách cửa sổ tròn của máy bay cũng có thể nhìn ra, hành trình rất thuận lợi, hạ cánh chắc cũng đúng giờ.

Đoàn Đoàn đá đá dưới chân, lười biếng lăn người trong ổ, ghé vào cửa sổ, ánh mắt đen láy nhìn quanh phía dưới. Động tác này khiến cái mông tròn hướng ra đường đi, trợ lý Lâm không kiềm được muốn thò tay ra chọc.

– Bộ lông dày bao trùm thân hình béo như bánh mì, trông như sờ rất thích.

“Khụ.”

Trợ lý Lâm nhanh chóng ngồi thẳng, nghiêng đầu thấy trợ lý sinh hoạt của ảnh hậu Ôn Đồng.

Cô gái này vóc người cao gầy, mặc đồ công sở, trông không giống trợ lý, mà giống như người đại diện. Trang điểm rất nhẹ, đôi mắt xinh đẹp, nhưng có hơi sắc bén, phong thái mạnh mẽ.

Trợ lý Lâm gật đầu chào, giật mình.

“Cô Quan, cô là người chỗ nào?” Lúc trước, chưa từng thấy ở Giải trí Tinh Thiên, chẳng lẽ là ảnh hậu Ôn tự mình ký? Trợ lý Lâm có tâm tư, đương nhiên muốn tỏ ra thân thiện.

“Bắc phiêu, quê cũ ở phía Nam.” Quan Linh thuận miệng nói.

Ôn Đồng còn đeo bịt mắt nghỉ ngơi, làm trợ lý, Quan Linh cố ý nhỏ giọng, cô không để ý trợ lý Lâm, chỉ nhìn Lý Phỉ và Giản Hoa phía sau Lâm Hiểu.

Trong lòng trợ lý Lâm nhảy dựng.

Chẳng lẽ là nhìn ra cái gì? Trợ lý Lâm mau chóng quay đầu, phát hiện ảnh đế nhà mình đang chợp mắt, Giản Hoa đeo tai nghe xem phim, không có gì khác thường.

Trợ lý Lâm lặng lẽ thở phào, vô thức nghĩ Lý Phỉ thật sự là nghệ sĩ bớt lo nhất trong giới, biết kiếm tiền, có danh tiếng, không có ham mê xấu. Cho dù có tình yêu không thể đưa ra ngoài ánh sáng, cũng không cần đoàn đội họ đề phòng, ngày đêm lo lắng bị ai chụp ảnh tư mật, vì hai người kia lúc ở bên ngoài không hề có gì khác thường.

Thân mật hơn quan hệ công tác bình thường chút xíu, nhưng vẻ mặt, động tác đều không có sơ hở, thậm chí mỗi ngày xuất hiện, cổ và cánh tay hai người cũng không dấu đỏ khả nghi nào.

Về phần những thứ như hơi thở ái muội, ánh mắt triền miên, không khí ngọt ngào của người yêu trong tình yêu cuồng nhiệt, đặc biệt kích thích, tổn thương chó độc thân – cũng không có! Kỹ thuật diễn xuất của Lý Phỉ thật sự là quá tốt, trợ lý Lâm yên lặng like cho Lý Phỉ.

Chuyện của Giản Hoa và Lý Phỉ không cần cậu ta bận tâm, trợ lý Lâm chuyển lòng, lại bắt đầu tính toán khả năng theo đuổi trợ lý của ảnh hậu Ôn. Haiz, tuổi cậu ta không nhỏ, nhìn thấy một người hợp mắt, đương nhiên phải tìm hiểu sâu sắc!

Lần trước cậu ta xui xẻo, vừa nhắm vào thư ký của CEO, cô Trương, đã bị thế lực nhà cô Trương làm cho kinh hãi, lại bị anh cô Trương, người đàn ông đeo quân hàm thiếu tá làm cho sợ đến mức thu lại mọi ý nghĩ.

Cô Quan này chắc sẽ không khó theo đuổi hơn đâu…

Trợ lý Lâm vô thức ưỡn ngực, tuy cậu ta chỉ cao như vậy, bộ dạng bình thường, năng lực cũng bình thường, nhưng đó là do đứng cạnh Lý Phỉ nên bị so sánh! Nhìn điều kiện, thực ra cậu ra rất tốt, chủ yếu phải xem cô Quan có ý với cậu ta hay không. Trợ lý Lâm đương nhiên muốn tỏ ra ân cần.

Nói là hiểu nhau, họ lúc trước ở trường quanh cũng đã quen mặt, trạng thái công tác, thói quen hằng ngày như thế nào, hơi nhớ lại là biết.

“Máy bay còn nửa giờ nữa là đến Việt thành. Lúc đến sẽ rất bận rộn, không rỗi rãi nổi.” Trợ lý Lâm nhẹ giọng bắt chuyện, “Cô Quan lúc trước từng tham gia công chiếu phim chưa?”

Quan Linh đương nhiên không, lúc trước cô không làm nghề này.

“Vốn nói là cử hành ở Bắc đô, sau lại không biết sao mà chuyển đến Việt thành.”

“…Chắc là không tiện.” Quan Linh nghĩ, phía Bắc đô đã xem thử phim, giờ là toàn cầu cùng tuyên truyền. Tổng cộng có mười mấy lần nghi thức công chiếu cử hành ở các nơi trên toàn cầu, lúc ấy khó tránh khỏi nhân viên lộn xộn, không có việc gì cũng bắt gặp đặc công trong đoàn phim, cũng là một nhà.

“Nghe nói ảnh hậu Ôn muốn vào liên minh đoàn phim ‘Trúc đen’ mới?”

“Đúng vậy, về sau còn cùng công tác.”

Quan Linh phát hiện trợ lý Lâm đang tìm đề tài, tin tức đều đã công bố, còn có gì cần hỏi?

“Hi vọng lần này hết thảy thuận lợi.” Trợ lý Lâm rất nhiệt tình.

Ôn Đồng ngồi bên cạnh, cười.

Tuy ảnh hậu chưa trang điểm, nhưng cũng mỹ nhân số một số hai, trợ lý Lâm lại như bị dọa, nhanh chóng rụt về.

“Cậu ngốc kia thích cô.” Ôn Đồng lấy xuống mắt tráo, lười biếng nói với Quan Linh.

Quan Linh có hơi ngạc nhiên, lại nhìn trợ lý Lâm chững chạc đàng hoàng, và ngón tay đang sốt ruột nắm chặt của cậu ta, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Nếu là trước khi thảm họa xảy ra, người theo đuổi như trợ lý Lâm không làm cho người ngại, tuổi tác lại tương đương, Quan Linh chắc chắn nguyện ý thử xem, nhưng mà…

Ôn Đồng cười tủm tỉm nhìn trợ lý Lâm: “A Quan có bạn trai.”

Sấm đánh ngang trời! Trợ lý Lâm vô tri vô giác trở về chỗ ngồi, trong miệng xấu hổ phát ra tiếng “À ừ” vô nghĩa.

Mấy năm sau, Lý Phỉ nhận được thư mời dự hôn lễ Lương Quân đưa đến, trợ lý Lâm cũng dự. Vì người trong giới đều dùng tên tiếng Anh hoặc biệt hiệu đơn giản, ngôi sao còn dùng nghệ danh, trang điểm cho ảnh cưới lại rất khác, nên cậu ta hoàn toàn không nhận ra cô dâu Quan Linh chính là trợ lý A Quan của ảnh hậu Ôn, mãi đến khi nhìn thấy người ở hôn lễ.

Nhìn thấy cô dâu mà cảm thấy như một tia sét đánh vào đầu mình.

Chờ thấy chú rể, à, không phải sét nữa, mà là bão luôn!

Trợ lý Lâm chịu thương tổn sâu sắc, sao thế giới có thể nhỏ như vậy?

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này, giờ trợ lý Lâm gặp cảnh tình cảm còn chưa bắt đầu đã chết non chỉ có thể cố gắng tỉnh lại, chuyển tâm trạng đến trên công việc.

Giản Hoa lẳng lặng đặt tai nghe về chỗ cũ.

Cậu không cần ra tay, tai nghe tự mình chuyển động, cậu chỉ cần phối hợp cử động một chút để không lộ sơ hở.

Dây tai nghe màu trắng, có một phần nhét trong túi cậu, nghịch ngợm rung rung, sau đó một cái mũ nầm nhô ra trong túi, Giản Hoa ấn nó về.

Nơi đông người không được nghịch!

Nấm im hơi lặng tiếng, Giản Hoa sờ soạng ghế ngồi, phát hiện trên người Lý Phỉ không có đám tơ. Từ khi lương thực dự trữ, Lý Phỉ hạ cấp, nấm không còn hứng thú với anh, nhìn Lý Phỉ không khác với chậu hoa trong nhà.

– Đều không thể ăn! Còn có gì đáng nói! Chủ nhân cho phép Lý Phỉ tồn tại, chẳng phải là một thiết bị hoạt động?

“Yên nào.” Giản Hoa không dám sơ sẩy. Khi đi qua cửa kiểm tra an ninh của sân bay nếu nấm không chịu giấu năng lượng, có ý xấu náo loạn, thì thật đúng là chuyện lớn kinh động thế giới.

Từ khi nấm trở về, cậu và Lý Phỉ phải trải qua cuộc sống dở khóc dở cười.

Ném nấm đã rửa sạch vào trong nhà, chúng thích tìm một chỗ tối, hoặc mọc ngang trên vách tường. Khi hai người đang nói chuyện trong phòng ngủ, bỗng cạch một tiếng, ngăn kéo bị văng ra. Một cây nấm vui sướng nở phồng trong góc âm u mà bất cẩn quên độ lớn của không gian, là đầu sỏ vụ này.

Hộp bao cao su hình xoắn ốc trong ngăn kéo bay thẳng đến quần Giản Hoa.

Lý Phỉ vừa mua công cụ hỗ trợ gây án về nhà, còn chưa kịp thực tiễn:…

Nấm cũng không hay gây chuyện, cố không nhìn đến sự tồn tại của chúng, thì ngày qua vẫn khá nhàn nhã. Dù sao chúng cứ qua một thời gian là lại biến mất, nhưng khi chúng ở nhà, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Ví dụ như lúc đêm khuya khi hai người đang ở trên giường thở hồng hộc, tiếp xúc cự ly âm, bỗng đám tơ trên vách tường nện vào công tắc đèn điện, phòng ngủ sáng trưng trong nháy mắt. Lý Phỉ không mềm, anh đã quen rồi, nỗi đau khi nhà có nấm, mấy người không hiểu đâu.

Giản Hoa lại không vui, sai đám nấm bò vế hướng công tắc đèn, cậu nằm ngửa trên giường, ngại ánh đèn chói mắt.

Nhưng ý niệm bản năng này của cậu, khiến cục nấm béo ngủ trong tủ quần áo cũng lăn ra.

Theo tiếng két của đồ đạc cũ, cửa tủ quần áo chậm rãi mở ra, hiệu quả như trong phim ma. Lý Phỉ sao mà bị trò trẻ con này dọa được, khiến mặt anh đen lại là một tấm áp phích dán trong tủ quần áo.

“Thiếu tá” Hồng Long đứng ở trên một kiến trúc ở Hải thành, cốt thép xây dựng rơi rụng, bay xung quanh anh. Dưới chân anh là ánh đèn vạn nhà, trước mắt là bầu trời sấm sét gió bão.

Áp phích phim “Kẻ bị vứt bỏ”.

Lý Phỉ nhũn sao? Không có.

Anh nghiêng thân ông người vào lòng, đổi tư thế, nhỏ giọng ép hỏi Giản Hoa tấm áp phích lấy ở đâu, ai cho, dán lúc nào, vì sao anh không biết.

Giản Hoa không thể nói hoàn chỉnh cả câu, cậu quên khống chế nấm. Hậu quả là khi Lý Phỉ cảm thấy mĩ mãn, vỗ về người yêu ý thức mơ hồ, thì ngẩng đầu phát hiện mình bị nấm vây quanh.

Nấm không hề che giấu bản chất dữ tợn, xâm chiếm một phần ba giường, chúng như cái võng lớn, chuẩn bị kéo Lý Phỉ trên người Giản Hoa đi.

Lý Phỉ rốt cuộc nhận ra làm người yêu ngất, nguy hiểm bao nhiêu:…

Nếu Giản Hoa bị cảm giác bủn rủn khác thường đánh tan, thì dù có nhiều khoái cảm hơn, thân thể cậu cũng sẽ theo bản năng mà muốn chạy trốn.

Ngày đó, Lý Phỉ không có bị nấm làm gì, Giản Hoa lại bị đám tơ cướp đi, đặt trên sô pha phòng khách. Sáng sớm sau khi Giản Hoa tỉnh ngủ, cả người đau nhức, phát hiện mình và Lý Phỉ bị nấm bắt tách ra ở riêng, tâm trạng rất vi diệu.

Làm việc không đúng lúc khiến Giản Hoa bị bệnh phát sốt, không thể không đến phòng khám ông Trình để uống thuốc truyền nước.

Giản Hoa vì thế mà hung hăng giáo huấn nấm.

Nấm từ đây thành thật sao? Không có.

Chúng ở dưới gầm giường, ở nơi chủ nhân không thấy, sau đó nhảy nhót ngang qua, giường cứ có tiếng cọt kẹt vang lên là sẽ có một cây nấm nghiêm túc quan sát tình hình của chủ nhân.

Đến tận sau này, khi Giản Hoa vào phòng vệ sinh, cũng nhất định có một cây nấm mọc trên sàn trước bồn cầu “canh gác”, đuổi cũng không đi. Thế giới Bị Từ Bỏ chỗ nào cũng có nấm, nên Giản Hoa đã thích ứng, nhưng một cây nấm nhỏ đi cùng cậu, ngồi xổm trước mặt “nhìn” cậu thì khiến cho bóng ma tâm lý của Giản Hoa tăng lên. Mãi cho đến một ngày nào đó cậu nhìn thấy trên mạng, một vài con mèo nhà cũng có thói quen này.

– Chủ nhân rời khỏi trong phạm vi tầm nhìn, nhất định sẽ có nguy hiểm.

Được rồi, coi như trong nhà nuôi mấy con mèo… Đủ rồi, nhà ai sẽ nuôi mấy chục con mèo lúc ẩn lúc hiện?!

Nấm đi cùng Giản Hoa, còn có một lý do khác, sau khi chúng đi kiếm ăn rời, còn muốn trở về, nên không thể thiếu định vị tọa độ.

Con chó Corgi có khứu giác nhạy bén, rung rung lông, nấm dù giấu rất sâu, nó vẫn cảm nhận được nguy hiểm, nên thường xuyên nhe răng nanh trắng tuyết với Giản Hoa, nhưng Corgi trời sinh có khuôn mặt cười, nên rất khó phân biệt là nó đang vui hay đang phô trương sức mạnh.

Thấy nấm không cử động, Corgi quét đuôi, quay đầu, đi.

Đoàn Đoàn nhớ rõ mùi trên người Lý Phỉ và Giản Hoa, ừm, vẫn là cái mùi có tình uy hiếp kia. Nó thói quen, trong khái niệm của nó không có hậu quả đáng sợ của chuyện dị năng biến mất, mà nấm lại xuất hiện.

Trước khi ra khỏi cửa, cô chủ nhỏ chải lông cho nó, vui vẻ nói nó sắp trở thành ngôi sao lớn.

Về sau, thức ăn cho chó, đồ chơi có đắt cũng mua được, còn có thể đi du lịch các nơi.

Đoàn Đoàn rất hứng thú.

Tiếp viên hàng không đã sớm bắt đầu to nhỏ về con chó này, các cô chưa từng thấy con chó nào thông minh như vậy, không sủa loạn, khi đi toilet biết dùng bồn cầu còn biết xả nước.

Làm mánh lới tuyên truyền phim, mỗi hành động của Corgi trên máy bay, đều được nhiếp ảnh gia chụp xuống. Hoàn toàn không biết hình mình đi WC sẽ phát cho người xem toàn cầu, Đoàn Đoàn đi đứng vững vàng, lắc lắc cái mông tròn vo, lại về chỗ ngồi của mình.

“Gâu.”

Muốn trở thành ngôi sao lớn có thể nuôi cô chủ nhỏ!

Tầng dưới Vạn Lý Vân, hiện trường lần đầu công chiếu “Kẻ bị vứt bỏ” đã biển người tấp nập, xung quanh thảm đỏ đều là máy quay phim.