Mạc Lan

Lâm Gia Nhạc sắp xếp xong quần áo thì lấy một cái túi to đi vào phòng bếp sắp xếp khoai tây với cà rốt.

Thịnh Mặc nhìn buồn cười “Nhạc Nhạc, đừng mang theo mấy cái này, không phải tận thế, ngoài đường đều có bán mà.”

Lâm Gia Nhạc phồng má “Không mang đi mà để ở đây thì hỏng hết, lãng phí, vẫn nên mang đi.”

Thịnh Mặc cười tủm tỉm “Được rồi, mang đi” Tiết kiệm cũng là một loại đức tính tốt nha.

Lâm Gia Nhạc thu dọn một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và quần áo, mang theo túi khoai tây và cà rốt. Thịnh Mặc mang theo bản vẽ, một túi đứng sách to đùng, đưa Lâm Gia Nhạc về nhà mình.

Thịnh Mặc vừa đến thành phố G thì cả nhà mình cũng chưa về mà đi đón Lâm Gia Nhạc trước. Cũng vì thế nên nhà anh một tháng không có người ở, Thịnh Mặc gỡ toàn bộ tấm che đồ gia dụng trong nhà, nhìn qua cũng coi như sạch sẽ. Hai người xắn tay áo, thu dọn một lượt, cuối cùng cũng có thể nhìn.

Điều duy nhất không toàn vẹn là trong tủ lạnh vẫn trốn không, phải đi mua đồ ăn. Thịnh Mặc lấy ra hai cái khẩu trang, một cái đưa cho Lâm Gia Nhạc “Đi nào, đi mua đồ ăn.”

Lâm Gia Nhạc nhìn Đâu Đâu vốn vẫn quẩn quanh bên chân mình “Có dắt Đâu Đâu theo không?”

Thịnh Mặc nhìn qua Đâu Đâu “Coi như xong, lần này có lẽ không mang theo nó được, phải giảm sức ăn của nó xuống, để nó hoạt động trong nhà vậy, dù sao phòng khách cũng đủ rộng.”

Lâm Gia Nhạc gật gù, thời gian này đặc biệt, cũng chỉ có thể xử lý như vậy. Cậu xoa đầu Đâu Đâu “Bé ngoan, ở nhà đợi, anh đi mua xương cho em.”

Đâu Đâu vẫy đuôi, nghe được có xương ăn thì thiếu chút nữa là chảy nước miếng.

Lâm Gia Nhạc vì thấy Thịnh Mặc về nên tâm trạng vô cùng tốt, không hề coi việc ra khỏi cửa là gánh nặng. Hai người đeo khẩu trang trắng, giống như hai vị bác sĩ, Lâm Gia Nhạc nhìn Thịnh Mặc không nhịn đười cong cong khóe mắt. Thịnh Mặc cưng chiều vuốt tóc cậu, biết cậu đang cười gì.

Xuống nhà đi thẳng vào gara, Thịnh Mặc nói “Lái xe đi, mua nhiều thức ăn một chút, đỡ phải ngày nào cũng đi mua.”

Lâm Gia Nhạc rất đồng ý, cố gắng giảm số lần hai người phải ra ngoài. Hai người lái xe đến siêu thị lớn nhất gần đó, to đến mức trước cửa siêu thị có thể giăng lưới bắt chim, nhân viên ở đó tất cả ai cũng đeo khẩu trang. Lâm Gia Nhạc nhìn họ, nghĩ đến mình cũng phải đi làm mỗi ngày, trong lòng lại cảm thán, có rất nhiều người nhiều chuyện đều không thể trốn tránh, đều là vì cuộc sống mưu sinh.

Mua đủ đồ ăn, đầy cả một xe đẩy đồ, Lâm Gia Nhạc nhìn vào không thể không thở dài “Cảm giác cứ như là tận thế vậy.”

Thịnh Mặc mở cốp xe ra “Chưa thể là tận thế đậu đâu, nếu tận thế thì mọi người chẳng thể nào bình tĩnh thế này được.”

“Hả? Cái gì đây?” Lâm Gia Nhạc đang xếp đồ vào sau cốp xe thì nhìn thấy một thùng giấy “Dấm chua?”

“Đúng rồi, anh mang từ quê xuống một thùng giấm chua. Chẳng phải nói ở đây không mua được sao?” Thịnh Mặc đặt đồ vào cốp, thật ra anh cảm thấy dù có dùng giấm chua xông cũng không nhất định có tác dụng, nhưng ít nhất có thể có được sự an ủi về mặt tâm lý. SARS là một loại virus mới, trước kia chưa từng gặp qua, cho nên anh dù muốn nhờ đồng nghiệp bạn bè mua thuốc phòng từ Mỹ cũng không hữu dụng, vậy chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất.

“Thế này cũng quá nhiều rồi.” Lâm Gia Nhạc líu lưỡi.

“Không biết là nhiều hay là thiếu, hy vọng sớm gỡ cảnh bảo một chút. Ở quê vừa nghe tin một chút thì cả giấm trắng cả rễ bản lam đều bị tranh mua chẳng còn sót lại chút nào Thùng giấm chua này của anh cũng là phải nhờ người mua ở đại lý thực phẩm đấy.” Thịnh Mặc nói “Nếu không phải vì nó thì anh đã về đây sớm hơn rồi.”

Lâm Gia Nhạc nhìn Thịnh Mặc, không nói lời nào.

Thịnh Mặc bận rộn một lúc mới phát hiện “Em nhìn anh làm gì?”

Lâm Gia Nhạc cười cong cả mắt “Thầy Thịnh anh thật tốt, cảm ơn anh.”

Thịnh Mặc nổi hứng trêu đùa “Anh tốt như thế, em nên cảm ơn anh thế nào đây? Lấy thân báo đáp nhé!”

Lâm Gia Nhạc xấu hổ đến đỏ bừng tai, mở cửa xe ra chui vào.

Thịnh Mặc lắc đầu cười, không phản đối thì chính là đồng ý rồi, ngày lành hẳn không còn xa nữa.

Thịnh Mặc từng tưởng tượng khi hai người sống chung nhưng cũng không ngờ lại bắt đầu sớm như thế. Vì trận dịch SARS này mà khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được kéo gần lại. Mặc dù có chút thiếu đại đức nhưng tâm lý Thịnh Mặc vẫn hơi cảm tạ trận dịch bệnh này. Anh sau lại nhớ đến “Khuynh thành chi luyến” của Trương Ái Linh, một thành phố bị giam cầm, tác thành cho tình yêu của Bạch Lưu. Trận dịch SARS này, coi như thành toàn cho anh và Nhạc Nhạc.

Thịnh Mặc đến đây, cuối cùng sự hoảng loạn của Lâm Gia Nhạc cũng được thả lỏng, cậu mới có cảm giác thế giới vẫn là thế giớ đó, mặt trời vẫn là mặt trời đó, không phải là mỗi ngày đều chịu khổ sở nữa, tất cả mọi chuyện đều có hi vọng, không còn cảm giác cùng cực tuyệt vọng nữa. Đóng cửa nhà lại, trong nhà chỉ có cậu và Thịnh Mặc, còn có Đâu Đâu đáng yêu, virus đáng sợ và nguy hiểm đều trở thành thế giới bên ngoài.

Lâm Gia Nhạc vui vẻ cười nho nhỏ nấu ăn trong phòng bếp, Thịnh Mặc lây niềm vui của Lâm Gia Nhạc cũng mỉm cười, mang sách vở của Lâm Gia Nhạc vào phòng sách sắp xếp. Đâu Đâu theo bên chân Lâm Gia Nhạc, vui vẻ chạy lòng vòng, vui quá, gặp lại được anh Lâm rồi, không bị mẹ Thịnh bắt mặc áo nữa, chạy tung tăng thật thoải mái quá đi!

Thịnh Mặc lái xe suốt đêm từ quê đến nên ăn cơm trưa xong Lâm Gia Nhạc liền bắt anh đi ngủ. Hôm nay cậu cũng không đến công trường, để mai đi. Cậu đun nước, lau sạch đồ đạc trong nhà một lượt, sàn cũng lau một lần. Thu dọn xong hết mọi thứ, nghĩ ngợi, lại đi dọn phòng khách của Thịnh Mặc, tối đến cậu còn ở phòng khách đó. Cậu chẳng có chút tự giác nào về chuyện mình làm khách, nếu đợi Thịnh Mặc sắp xếp thì chắc chắn hai người sẽ ở chung một phòng, việc này có chút xấu hổ, cho nên bản thân tự quyết định sớm vẫn tốt hơn.

Đợi đến khi cậu dọn dẹp sạch sẽ phòng khách thì sắc trời đã bắt đầu tối, Lâm Gia nhạc đứng thẳng eo, nhà lớn có điểm không tốt chính là dọn dẹp rất mất thời gian. Cậu ngồi nghỉ một lát ở sofa, chuẩn bị đi nấu cơm chiều. Chuông cửa vang lên, Lâm Gia Nhạc nghĩ, là ai được, sao bọn họ vừa về đã có người đến. Cậu nhìn qua mắt mèo ra ngoài thì thấy đó là một người đàn ông đeo khẩu trang.

“Chủ nhà 1506 có ở đây không?” Người kia vừa gõ cửa vừa hỏi.

“Ai vậy?” Lâm Gia Nhạc hỏi.

“Chúng tôi là ban quản lý, đến đưa nhiệt kế, còn có tờ rơi dự phòng bệnh dịch lây lan, mong các hộ gia đình có thể phối hợp.” Người đàn ông kia nói.

Lâm Gia Nhạc lúc này mới nghĩ đến còn chuyện dịch bệnh, bản thân cậu cũng vì nguyên nhân này mới đến ở trong nhà Thịnh Mặc, tâm tình từ trên mây hạ xuống đất, cậu mở cửa, nhận đồ.

Người đàn ông nói “Tốt nhất là mỗi ngày sáng tối đều nên kiểm tra nhiệt độ, nếu có gì khác thường hoặc có biểu hiện cảm ốm ho khan thì hãy thông báo ngay cho ban quản lý, ở đây có in số điện thoại của chúng tôi. Trong nhà nếu có dấm chua thì tốt nhất mỗi ngày xông một lần để tiêu độc. Nhớ phải thông gió để thở.”

“Được rồi. Tôi biết, cảm ơn.” Lâm Gia Nhạc nhìn qua đồ ở trong tay, gật đầu nói cảm ơn.

Lâm Gia Nhạc nhìn tờ rơi trong tay, cậu và Thịnh Mặc đều không có triệu chứng ho khan phát sốt. Lại nhìn túi plastic đựng nhiệt kế, cái này trước kia ở trong thôn cậu vẫn thường thấy bác sĩ Đàm cầm trong tay, cẩn thận đặt vào dưới cánh tay cậu, bảo cậu kẹp chặt tay, đừng làm rơi. Đó là đồ vật thần thánh đén cỡ nào, vậy mà đến giờ lại nằm trong tay mình, thế giới này, trở nên có chút vội vàng, cậu theo không kịp.

Lâm Gia Nhạc cẩn thận lấy nhiệt kế ra, học theo bác sĩ Đàm vung tay, sau đó soi dưới ánh sáng để nhìn độ. Vừa đúng lúc Thịnh Mặc ngủ dậy bước ra “Nhạc Nhạc, em đang làm gì thế?”

Lâm Gia Nhạc cầm nhiệt kế “Bạn quản lý mang nhiệt kế với tờ rơi đến, nói sáng tối mỗi ngày nên kiểm tra nhiệt độ, xem có gì khác thường không?”

Thịnh Mặc cào cào tóc “Vậy à, anh xem nào.”

Lâm Gia Nhạc để cả nhiệt kế và tờ rơi vào tay Thịnh Mặc “Này, anh xem đi. Em đi nấu cơm đã, tối anh muốn ăn gì?”

Thịnh Mặc cúi đầu nghĩ ngợi một chút “Tùy em, em làm món gì cũng ngon.”

Lâm Gia Nhạc làm mặt quỷ “Em không làm tùy tiện đâu. Thịt thái sợi xào tỏi với khoai tây hầm xương nhé?”

Thịnh Mặc gật đầu “Được”

Lâm Gia Nhạc làm xong đồ ăn, nhân lúc Thịnh Mặc dọn bát đũa thì cậu mang tở rơi kia dán vào sau cửa “Nhạc Nhạc, em làm gì thế?”

“Em dán nó lên đây, mỗi ngày liếc mắt một cái là biết nên làm thế nào để dự phòng.” Lâm Gia Nhạc chân thành nói.

Thịnh Mặc cười “Không nghiêm trọng thế đâu, mỗi ngày chúng ta chú ý vệ sinh, ăn cơm đúng giờ, giữ thân thể khỏa mạnh, không đi lung tung chỗ đông người là không sao hết.”

Lâm Gia Nhạc chậm ra đi đến bàn ăn “Thầy Thịnh, anh nói xem dịch SARS này đến khi nào mới có thể chấm dứt?”

Thịnh Mặc nhìn xuống “Không biết. Đừng sợ, Nhạc Nhạc, thật ra mọi người coi đây là bệnh nan y, nhiều người bị chính bản thân mình dọa sợ. Có đôi khi, bệnh cũng không thể làm một người suy yếu, nhưng có người cứ nghĩ rằng mình bị bệnh nan y thì rồi chẳng có thuốc nào cứu nổi cả, đó mới thật sự là không cứu được. Bất kể là bệnh tật gì, nghiêm trọng đến mấy mà có ý chí cầu sinh mạnh mẽ thì hơn nửa đều sẽ thoát khỏi nguy hiểm.”

Lâm Gia Nhạc nhìn anh “Anh nói thật sao?”

Thịnh Mặt nhéo mũi cậu “Đương nhiên là thật. Ra ăn cơm nào, đừng nghĩ ngợi nữa, dù mai có là tận thế thì hôm nay vẫn phải sống, vẫn phải ăn cơm.”

Hai người ăn cơm, Thịnh Mặc giành phần rửa bát. Lâm Gia Nhạc khăng khăng đòi rửa, Thịnh Mặc nói “Để anh làm, em nấu cơm, anh rửa bát, không thể việc gì cũng để em làm. Chúng ta chia sẻ công việc cho nhau, em sẽ không bị chán việc nhà, bát cơm của anh cũng có cái mà đảm bảo, hì hì.”

Lâm Gia Nhạc nhường anh, có người giúp rửa bát đương nhiên được rảnh rang vui vẻ “Vậy lúc thầy Thịnh rửa bát phải chú ý nhé, đừng làm rơi.”

“Không rơi được đâu, anh sẽ cẩn thận.” Thịnh Mặc đứng trong bếp trẻ lời, bát này chính là bộ bát Lâm Gia Nhạc mua, sao anh có thể làm rơi.

Lâm Gia Nhạc mở TV 34 inch, ôm Đâu Đâu dựa vào sofa xem TV, tin tứ trong TV đang báo cáo tình hình dịch SARS ở khắp nơi, tâm trạng vừa mới tốt lên của Lâm Gia Nhạc lại bắt đầu muộn phiền. Trước kia tin tức trên TV cũng chỉ có hạn hán lũ lụt thiên tai các thứ, cảm giác ở cách mình rất xa nên cũng chỉ là tin tức thôi, nhưng nay là dịch bệnh SARS là chuyện ngay cạnh bên mình, cho nên chẳng khống chế được cứ bị nhập tâm vào chuyện này.

Lâm Gia Nhạc ôm gối, xem tin tức tình hình dịch bệnh trên TV, chính phủ lại có chính sách gì, ở đâu có loại thuốc đặc hiệu, ở đâu phát hiện trường hợp nhiễm mới, bao nhiêu người chết, bao nhiêu người chuẩn đoán chính xác bệnh, thực hư có bao nhiêu ca, có chuyện phát hiện người bệnh trên máy bay không, bao nhiêu người bị cách ly… tất cả đều là một cảnh tượng hỗn loạn.

Thịnh Mặc rửa bát xong đi ra, vừa lau tay vừa nói “Không thích thì đừng xem, xem xong chúng ta cũng không làm được gì cả. Xem cái khác đi.”

Lâm Gia Nhạc không động đậy, Thịnh Mặc cầm điều khiển đồi kênh, kênh thể thao, vẫn là thiên hạ của bóng đã, giới thiệu tình hình bóng đá một tuần qua, mỗi kì đều có thêm vài chuyện thú vị quanh trái bóng, Thịnh Mặc rất thích xem. Lâm Gia Nhạc không hiểu lắm về bóng đá, trước kia lúc còn đi học cũng có đá bóng, nhưng cậu không có thời gian đá nên không có bao nhiêu đam mê. Thịnh Mặc cười trộm, không hiểu cũng tốt, cứ như trang giấy trắng để anh vẽ, sau này anh bồi dưỡng em thành fan, thức đêm xem bóng đá cùng anh. Thế nên anh liền giảng giải luật chơi bóng này, các câu lạc bộ bóng đá của châu Âu, còn kể thêm một ít chuyện thú vị ít người để ý, nói đến mức khiến Lâm Gia Nhạc vô cùng hứng thú.

Xem TV xong, hai người tắm rửa rồi đi ngủ, Thịnh Mặc lúc này phát hiện Lâm Gia Nhạc đẩy cửa phòng khác nói “Nhạc Nhạc, em sang đấy làm gì, phòng đấy chưa dọn, em ngủ trong phòng anh đi.”

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt “Em dọn dẹp rồi, trong tủ có sẵn chăn đệm, em lấy ra dùng luôn.”

Thịnh Mặc “…” Đứa nhỏ này cũng chịu hó quá đi, chẳng cho anh có đất dụng võ gì cả. Anh đi đến phòng khác thì thấy chăn đệm các thứ đều đã đầy đủ cả, sắp xếp rất ngay ngắn chỉnh tề. Thịnh Mặc mạnh dạn bước vào “Nhạc Nhạc, giường này có vẻ còn ấm áp hơn giường anh, anh ngủ ở đây luôn.”

Lâm Gia Nhạc ngửa đầu nhìn trời “…” Đây xem hư là dẫn sói vào nhà?

Thịnh Mặc ghé vào bên giường, cảm giác bên người trầm xuống, một vật thể ấm áp đặt lên mông, anh vui vẻ, tưởng Lâm Gia Nhạc nằm lại gần, vươn tay ra sờ, một tay đầy lông. Thịnh Mặc giận dữ “Đâu Đâu, không tắm rửa gì mà bò lên người anh thế hả, xem anh xử nhóc như nào” Tay anh nắm lấy Đâu Đâu xách xuống giường “Nhạc Nhạc, sao em cho nó vào? Đâu Đâu, ra ngoài mau!” Đâu Đâu không ra, chạy đến góc khác chuẩn bị leo lên giường, trên giường ấm áp, còn là giường của anh Lâm.

Lâm Gia Nhạc nói “Nó vào cùng anh đấy.”

Thịnh Mặc cúi xuống, nhấc Đâu Đâu lên “Đi ra ngoài, Đâu Đâu, không được vào phòng ngủ!”

Lâm Gia Nhạc đứng sau nhìn một người một chó ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, nói với Thịnh Mặc bên kia cánh cửa đã đóng “Ngủ ngon, thầy Thịnh”

Thịnh Mặc “….” ai oán nhìn cánh cửa đã đóng chặt, bực mình không biết làm sao, hung hăng xoa vài cái nhẹ lên người Đâu Đâu, tiểu tử thối, làm hỏng chuyện tốt của ba ba.

Đâu Đâu vô tội kêu một tiếng, chạy trốn đi mất, rên một câu với Thịnh Mặc, tiếp tục cào cửa. Thịnh Mặc chỉ đành nói “Đâu Đâu, về tổ của con ngủ, đừng làm phiền anh Lâm.”

Đâu Đâu gục đầu xuống, rất không vui vẻ chạy về ổ của mình, trước khi nằm xuống còn không cam tâm nhìn cửa phòng Lâm Gia Nhạc một cái.