Biên tập: Mạc Lan

Một ngày trước khi kì nghỉ dài chấm dứt, Thịnh Mặc tiễn cha mẹ lên máy bay. Trước khi lên máy bay, mẹ Thịnh còn nói với con trai “Đứa nhỏ Gia Nhạc kia mẹ thích, tiếc là hôm nay nó còn bận đi làm. Lần tới về nhà thuận đường dắt nó về chơi.” Thịnh Mặc hăng hái gật đầu, anh có thể chắc chắn 80% mẹ rất thích Gia Nhạc.

Ngày hôm sau lúc đi làm, lãnh đạo trường học tìm Thịnh Mặc đến nói chuyện. Thì ra là trường đại học A muốn cử người tới Australia khảo sát học thuật, thời hạn một tháng, mỗi trường phải cử hai người đi. Vốn chuyện này không phải cử Thịnh Mặc đi thế nhưng cô giáo phụ trách phiên dịch đột nhiên bị bệnh phải nằm viện, Thịnh Mặc thì lại là lưu học sinh từ Mỹ về, tiếng Anh tốt, hộ chiếu cũng chưa quá hạn, cho nên sắp xếp anh đi thay cô giáo nọ phụ trách phần phiên dịch. Ngày mai đã phải xuất phát rồi, hôm nay có thể không lên lớp, về nhà thu xếp hành lý.

Thịnh Mặc nóng vội như bị lửa đốt, đây là chuyện gì thế, ai thích thì đi chứ. Nhưng nghe nói những vị giáo viên khác không phải hộ chiếu quá hạn thì là còn vướng công trình, không đi nổi, cuối cùng nhiệm vụ này vẫn rơi vào anh.

Thịnh Mặc mặc kệ, bất kể thế nào trước tiên cũng phải ở cùng Lâm Gia Nhạc đón cái sinh nhật này đã rồi nói sau. Cũng thuận tiện nhờ cậu ấy chăm sóc Đâu Đâu, anh không ở nhà, ít nhất có Đâu Đâu bên cạnh cậu ấy, để cậu ấy nhớ tới anh nhiều một chút.

Thịnh Mặc lái xe về đón Đâu Đâu, mang theo thức ăn cho chó, đệm nằm, khúc xương và bóng cao su của nó cho vào một túi nhỏ, cài vào sau vali, sau đó dắt Đâu Đâu đi lấy bánh ngọt. Bánh ngọt thì đã đặt từ hôm qua, hẹn trưa nay đến lấy, lấy bánh ngọt xong liền chạy đến nhà Lưu Minh Lượng. Một ngày này anh thực sự bận rộn, hành lý còn chưa sắp xếp gì, kệ đi, còn thời gian cả đêm nay cơ mà.

Vừa định chạy tới nhà Lưu Minh Lượng thì đã nhận được điện thoại gọi tới cho anh, nói cậu ngốc Lâm Gia Nhạc kia còn đang ở công trường làm việc, nói là chỉ sinh nhật thôi năm nào mà không có, không cần chúc mừng thêm cái gì, cứ thế bám công trường cùng với công nhân, nhiều người náo nhiệt lại còn có thể cùng nhau ăn một bữa tử tế. Thịnh Mặc đành phải quay xe chạy tới khu Lệ Chi, quay đầu nhìn bánh ngọt ba tầng thở dài một hơi, may mà mua bánh đủ to chứ không chắc không đủ.

Thịnh Mặc lái xe vào trong sân, từ xa Lâm Gia Nhạc đã nhìn thấy anh liền chạy đến đón, tươi cười ngại ngùng “Thầy Thịnh, anh cũng đến rồi.”

Nông dân luôn có cảm giác ngượng ngùng khi mà gióng trống khua chiêng bảo người khác mừng sinh nhật của mình, cứ thấy giống như bản thân có hơi khoe mẽ mà còn phiền người khác, Lâm Gia Nhạc cũng cảm thấy thế cho nên lúc này đối mặt với Thịnh Mặc có chút ngượng.

Thịnh Mặc xuống xe cười với Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm, sinh nhật vui vẻ!” Sau đó mở cửa xe phía sau, Đâu Đâu phi ra ngoài, vui vẻ vọt tới chồm lên người Lâm Gia Nhạc.

Lâm Gia Nhạc ôm Đâu Đâu “Đâu Đâu thật ngoan!”

Thịnh Mặc lấy bánh ngọt trong xe ra, Lâm Gia Nhạc ngại ngùng “Thầy Thịnh khách sáo như vậy làm gì. Cảm ơn, lại làm anh phải tiêu tiền.”

Thịnh Mặc cười “Cũng không đáng bao nhiêu, một đời cậu chỉ có một cái sinh nhật tuổi hai mươi, sau này là thanh niên hai mươi, rồi cũng giống tôi chẳng mấy đến đầu ba. Chúc mừng cậu!”

Lâm Gia Nhạc ngây ngô cười, thì ra Thịnh Mặc còn chưa tới ba mươi tuổi sao, thật sự là tuổi trẻ có tài “Đi nào, Thầy Thịnh, vào trong ngồi. Hôm nay là anh Lưu và chị dâu Dư Lan làm chủ còn nấu ăn cho chúng ta nữa, sắp có cơm ngay đây.” Nói xong liền dẫn Thịnh Mặc đi vào biệt thự.

Vì hôm nay là sinh nhật của Lâm Gia Nhạc mọi người mới xếp bàn để ăn cơm trong biệt thự, bình thường đều là ai bưng bát nấy, gắp đủ đồ ăn thì ngồi xuống cạnh nhau cùng ăn chứ nào có dùng đến bàn.

Lâm Gia Nhạc ngại ngùng cười cười “Chỗ ăn uống đơn sơ, Thầy Thịnh đừng trách.”

Thịnh Mặc sao lại trách gì được, Lâm Gia Nhạc là một đứa nhỏ thật thà thì bản thân anh cũng biết lâu rồi.

Bữa cơm trưa này là chúc mừng sinh nhật của Lâm Gia Nhạc cho nên đồ ăn đặc biệt phong phú. Lưu Minh Lượng làm vịt cay, thịt nướng, đầu cá nấu tiêu, thịt xào, thịt bò xào mềm, tất cả đều là những món khẩu vị nặng, thích hợp ăn với cơm; Dư Lan làm gà luộc, tôm luộc trắng, khâu nhục mơ thái, cá nguyên con nấu cà, dì Trương thường ngày nấu cơm cho họ là người Tứ Xuyên, dì làm canh cá và lòng xào, mười mấy món ăn bày đầy một bàn lớn, sắc hương vị đủ cả. Lưu Minh Lượng còn mua một thùng bia và hai bình rượu đế để mọi người thoải mái ăn uống.

Lâm Gia Nhạc là thọ tinh, tránh không được việc bị kính rượu. Cậu vô cùng kiêng kị chuyện uống rượu sau nhưng cũng không tránh nổi nhiệt tình của mọi người, huống hồ Lưu Minh Lượng còn lên tiếng bảo uống rượu xong chiều nghỉ làm, hôm nay là sinh nhật anh cho cậu nghỉ phép. Cứ như vậy Lâm Gia Nhạc bị ép hai ba chai bia.

Muốn say thì chút bia ấy còn chưa say được, nhưng mặt Lâm Gia Nhạc dần trắng. Cậu là loại điển hình uống rượu không đỏ mặt, người khác càng uống rượu mặt càng đỏ, cậu thì càng uống mặt càng trắng, người như vậy uống rượu vào khá là hại thân. Thịnh Mặc ngồi kế bên nhìn cậu không ngừng bị kính rượu thì liên tục gắp đồ ăn cho cậu nhắc cậu ăn vào. Thấy sắc mặt cậu dần có chút không đúng thì liền đưa tay cản mọi người kính rượu “Mọi người tự uống đi, Tiểu Lâm quá chén rồi, để cậu ấy từ từ.” Nói rồi lấy cho cậu một bát canh uống.

Công nhân thợ làm ở đó đều là người thật thà, không phải những kẻ nghĩ một đằng thể hiện một nẻo, thấy Lâm Gia Nhạc thực sự không uống được thì cũng không cố chấp mời rượu cậu nữa, tự họ uống.

Đến khi ăn uống được một lúc, Lâm Gia Nhạc chạy ra ngoài vệ sinh, Thịnh Mặc cũng đi theo. Hai người họ vừa ra đến ngoài, Đâu Đâu nghĩ có người cho xương thịt nên cũng đi theo. Thịnh Mặc đợi Lâm Gia Nhạc ra ngoài thì hỏi “Tiểu Lâm, cậu khó chịu à?”

Lâm Gia Nhạc hơi ngượng cười nói với Thịnh Mặc “Một chút thôi, lâu lắm rồi tôi không uống nhiều thế. Thầy Thịnh, anh cũng muốn đi vệ sinh à?”

Thịnh Mặc lắc đầu, anh không phải thọ tinh mà lát nữa còn phải lái xe, không uống được “Nếu không chịu được thì đi nằm một lát đi.”

Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Không sao đâu, tôi chưa say. Hôm nay không tiếp đón anh được, anh đừng trách đấy.”

“Sao có thể chứ?” Thịnh Mặc nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa liền nói với Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm, có chuyện này phải làm phiền cậu.”

Lâm Gia Nhạc hỏi “Chuyện gì?”

Thịnh Mặc nói “Mai tôi phải đi Australia, Đâu Đâu gửi ở đây, cậu giúp tôi chăm sóc cho nó nhé?”

Lâm Gia Nhạc ngẩng đầu mở to mắt nhìn Thịnh Mặc, có hơi giật mình “Thầy Thịnh phải xuất ngoại sao?”

Thịnh Mặc nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh vì uống rượu mà không tỉnh táo lắm, có vẻ đáng yêu hơi ngốc, Thịnh Mặc thật sự muốn hôn một cái lên gương mặt kia, anh nuốt nước miếng “Đúng vậy. Đi công tác, có lẽ 1 tháng sau là về. Tôi có thể gửi Đâu Đâu ở chỗ cậu chứ?”

Lâm Gia Nhạc gật gật đầu theo bản năng “Có thể, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Đâu Đâu.”

Thịnh Mặc biết hoàn cảnh ở đây không bằng ở nhà của mình, Đâu Đâu chắc chắn sẽ rất bẩn, vì thế dặn dò “Cậu cứ để Đâu Đâu chạy chơi trong vườn là được, không cần để ý dắt nó đi đâu. Cũng không phải tắm rửa cho nó làm gì, thật sự rất bẩn mà tắm cho nó thì khó lắm. Đồ đạc của nó tôi đều mang tới rồi, vẫn để ở trong xe, giờ tôi đi lấy.”

Lâm Gia Nhạc nói “Tôi đi cùng anh.”

Thịnh Mặc không từ chối, họ cùng đi đến xe của anh lấy đồ cho Đâu Đâu, Thịnh Mặc thuận tay mở cửa xe lấy ra túi đồ có màu sắc vô cùng rực rỡ chứa gì đó, nhìn qua có vẻ khá nặng. Hai người quay lại lều ở của Lâm Gia Nhạc, trong lều vô cùng đơn sơ nhưng Lâm Gia Nhạc dọn dẹp rất sạch sẽ. Thịnh Mặc đặt cái đệm của Đâu Đâu xuống đất “Để nó ngủ ở chỗ này là được, nó có lăn lộn làm nũng cũng đừng cho nó lên giường, đừng chiều tật xấu nó hư.” Kiên quyết chặn đường Đâu Đâu bò lên giường Lâm Gia Nhạc, ngủ cùng Lâm Gia Nhạc thì bản thân anh cũng mới chỉ có một lần, hơn nữa cùng chỉ là ngủ trên giường của cậu!

Lâm Gia Nhạc nghe lời “Được, không cho nó lên giường.”

Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc, đứa trẻ này uống rượu vào sao lại đáng yêu như thế, thật khiến người ta muốn bắt nạt. Thịnh Mặc cầm cái túi rực rỡ sắc màu kia đưa cho Lâm Gia Nhạc “Gia Nhạc, đây là quà tặng sinh nhật cậu.”

Lâm Gia Nhạc mở to mắt, vội vã xua tay “Cái này tôi không nhận được, thầy Thịnh đã mua bánh sinh nhật cho tôi rồi.”

Thịnh Mặc nói “Đây mới là quà sinh nhật, cái kia chỉ là đồ mang tới. Cậu không muốn nhìn thử à?”

Lâm Gia Nhạc nghe anh nói, hình như hoàn toàn không lo mình sẽ từ chối. Cậu nghi hoặc nhìn đồ trong tay Thịnh Mặc rồi đưa tay nhận lấy, cậu không chuẩn bị tâm lý tốt, cứ nghĩ món đồ này rất nhẹ, không ngờ nhận đến tay mới biết rất nặng, may mà Thịnh Mặc không buông hẳn tay, Lâm Gia Nhạc bình thường cũng làm việc dùng sức nhiều, lực tay đủ lớn, vội vàng đỡ lấy “Đây là gì thế? Thật nặng!” Chẳng lẽ là đá tảng?

Thịnh Mặc cười nói “Mở ra xem”

Lâm Gia Nhạc do dự một giây cuối cùng quyết định mở túi giấy ra, mở quà trước mặt người tặng cũng có điểm tốt, nếu quá quý giá thì còn kịp trả lại.

Bóc lớp giấy bọc ra  lại có thêm một lớp bên trong, Lâm Gia Nhạc đoán có lẽ là sách, nếu không cũng không nặng thế. Mở hết giấy gói ra Lâm Gia Nhạc thấy hai mắt mình hoa lên rồi, vậy mà lại là một cuốn niên giám thiết kế và một bộ “Lịch sử thế giới nghệ thuật” bốn quyển, hơn nữa đều là bìa cứng, thảo nào nặng như vậy. Lâm Gia nhạc vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, món quà này Thịnh Mặc tặng cậu rất thích, bảo sao anh ấy đoán chắc cậu sẽ không từ chối, cậu xem sách, lại nhìn Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, anh quá khách khí rồi, cho tôi bộ sách quý thế này.”

Mắt Thịnh Mặc hiện ý cười “Thích không?”

Lâm Gia Nhạc không che giấu ý thích vô tận của mình, gật đầu thật mạnh “Thích!”

Thịnh Mặc nói “Thích là được. Những sách này cũng được, có thời gian nghiền ngẫm một chút, rất có lợi cho việc tăng trình độ thưởng thức nghệ thuật.” Anh biết tặng sách cho Lâm Gia Nhạc là chuẩn nhất, so với bất cứ món đồ quý giá nào khác đều khiến cậu vui lòng hơn.

“Cảm ơn Thầy Thịnh, tôi sẽ đọc sách thật kĩ” Lâm Gia Nhạc cẩn thận vuốt ve bìa sách bóng loáng, thực sự là thích đến không nỡ buông tay.

Thịnh Mặc mang quà đến cũng đã đạt được tâm nguyện, tuy rằng muốn ở lại cùng Lâm Gia Nhạc lâu một chút nhưng thực sự chẳng có bao nhiêu thời gian “Tiểu Lâm, tôi phải đi rồi, về thu xếp hành lý, sáng mai phải đến Hong Kong lên máy bay.”

Lâm Gia Nhạc cẩn thật đặt sách lên giường “Thầy Thịnh, tôi tiễn anh.”

Hai người một trước một sau ra khỏi lều, Đâu Đâu cũng chạy theo, bây giờ nó đang rất mừng chứ hoàn toàn không có vẻ u sầu khi chia tay, có thể cũng không ý thức được phải tách khỏi chủ nhân.

Thịnh Mặc mở cửa xe “Tiểu Lâm, tôi đi. Cậu ở đây có vấn đề gì cứ việc đến hỏi Đới Khởi, đừng lo phiền toái cậu ấy. Tôi đến Sydney sẽ gọi cho cậu. Cậu phải chăm sóc bản thân tốt. Đâu Đâu, anh đi đây, mày phải ngoan ngoãn ở chỗ anh Lâm, không được phá phách.”

Đâu Đâu vốn nghĩ phải đi nên cứ cọ chân Lâm Gia Nhạc. Lúc phát hiện chủ nhân lên xe mà lại đẩy nó xuống thì vội chạy đến cạnh xe ghé vào cửa xe nhìn Thịnh Mặc, không rõ chủ nhân đi sao lại không dắt theo mình. Lâm Gia Nhạc vội bước lên phái trước, ngồi xổm xuống ôm Đâu Đâu “Thầy Thịnh, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Đâu Đâu. Gọi điện từ nước ngoài về rất đắt, nếu không tiện thì đừng gọi.”

Thịnh Mặc cười cười “Không sao, dù gì cũng có người trả cho. Chẳng qua để cậu nhận điện thoại thì cần giá hơi đắt một chút.”

Lâm Gia Nhạc có chút quẫn, người ta muốn gọi điện báo bình an cho mình thuận tiện ân cần hỏi thăm Đâu Đâu thôi, bản thân không thể gọi điện thoại lại giống như sợ phí tiền. Cậu vội vàng nói “Không đâu, nếu tiện thì anh cứ gọi.”

Thịnh Mặc cười tươi khoe hàm răng trắng “Ừ, được rồi. Tôi đi đây, phiền cậu chăm sóc Đâu Đâu. Tạm biệt Tiểu Lâm, tạm biệt Đâu Đâu!”

“Tạm biệt Thầy Thịnh! Chúc anh một đường thuận lợi!” Lâm Gia Nhạc nhìn theo xe của Thịnh Mặc chậm rãi chạy ra khỏi hàng rào của biệt thự.

Đâu Đâu cũng nhìn theo chiếc ô tô của chủ nhân rời đi, bất an rên một tiếng như nức nở, cúi đầu cọ vào chân Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc sờ đầu nó “Đâu Đâu ngoan, Thầy Thịnh chỉ đi công tác thôi, sẽ sớm về. Đi nào, chúng ta còn phải ăn cơm nữa.”