Hạ Phương Húc cũng được coi là một người tốt tính, anh ta có học vấn cao và hiểu biết rộng, thậm chí còn có óc hài hước, có lẽ là do đã du học ở Anh, học được không ít truyện cười ở đó. Anh ta lớn hơn Lâm Gia Nhạc chín tuổi, có kinh nghiệm tình trường phong phú, nên khi hai người ở cạnh nhau anh ta luôn dịu dàng chăm sóc Lâm Gia Nhạc trong mọi chuyện.04

Lâm Gia Nhạc mười chín tuổi, phim truyền hình cũng chưa xem được mấy bộ, hoàn toàn chẳng hiểu gì về mấy chuyện lãng mạn trong tình yêu của người trẻ. Hạ Phương Húc chỉ cần chuẩn bị một chút đã có thể khiến Lâm Gia Nhạc thật lòng vui sướng, điều này khiến cho anh ta có cảm giác vô cùng thành công. Mỗi lần Hạ Phương Húc đều có thể làm tốt, ví như đưa Lâm Gia Nhạc đi dạo tiệm sách, đưa cậu đi chơi điện tử, ngày nghỉ dẫn cậu đi nghe giảng ở trường nào đó, thật sự đã là những món quà tận tâm. Đối với sự dịu dàng này của Hạ Phương Húc, Lâm Gia Nhạc hoàn toàn bại trận, không đến ba tháng đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Khoảng thời gian này Lâm Gia Nhạc trải qua một cách đầy vui vẻ. Vui vẻ đến từ công việc, cậu đi theo một vị sư phụ trong phòng kế hoạch học về quá trình chế tạo gốm sứ, nghiên cứu đất dính, đá thạch anh, các loại kim loại, đặc tính của chúng, phương pháp luyện chế gạch men sứ và đặc điểm từng loại. Thế với này là hoàn toàn mới đối với Lâm Gia Nhạc, là một thế giới muôn màu muôn vẻ, so với khi làm công việc của nhân viên bán hàng thì cậu thích công việc không cần tiếp xúc với nhiều người như thế này hơn, ở đây chỉ cần làm tốt việc của cậu, thành tích sẽ được tính rất rõ ràng, mọi người đều có mục tiêu riêng, càng có thể thể hiện giá trị của từng người.

Niềm vui còn lại đến từ Hạ Phương Húc, hai người xác định quan hệ rồi cũng không có thời gian để ở cạnh nhau, mỗi tuần chỉ hẹn một lần, nhiều thì cũng không quá ba lần. Hạ Phương Húc biết Lâm Gia Nhạc bận nhiều việc, cậu muốn học lại muốn thích ứng công việc, vì việc này so với chuyện làm nhân viên bán hàng yêu cầu tính kĩ thuật rất cao, lúc bắt đầu thậm chí Lâm Gia Nhạc còn không có thời gian đọc sách, hằng ngày chỉ có thể chuyên tâm học những gì sư phụ dạy, nên Hạ Phương Húc cũng không làm phiền cậu nhiều.

Hạ Phương Húc hoàn toàn ủng hộ việc học của cậu, ngoài việc dành cho cậu không gian riêng thì cũng thường dẫn cậu ra ngoài thả lỏng thần kinh. Lam Gia Nhạc ở bên cạnh Hạ Phương Húc thực sự vô cùng thoải mái, so với những gì cậu nghĩ tới còn thoải mái hơn một chút, bởi vì Hạ Phương Húc không yêu cầu tiếp xúc thân thể, nhiều nhất cũng chỉ hôn.

Sinh nhật của Lâm Gia Nhạc là ngày tám tháng mười, nghe nói trẻ con sinh vào sáu tháng cuối năm đều có tính cách tương đối hướng nội, bi quan. Không biết người khác có đúng không nhưng Lâm Gia Nhạc thì chắc chắn, không trách được, cậu lớn đến tuổi này cuộc sống chỉ có sự chịu đựng, trẻ con nghèo lớn sớm.

Trưa ngày sinh nhật anh em trong kho hàng kéo cậu đi ăn một bữa ngoài tiệm cơm, lúc đó gần như tự cậu đã quên mất ngày sinh nhật của mình. Tối tăng ca xong trong phòng nghiên cứu, lúc về kí túc xá vừa mở cửa đã nghe một tiếng “bùm” rồi có gì đó rơi xuống đầu dọa cậu sợ một trận.

Hạ Phương Húc tung một nắm hoa giấy rơi xuống người Lâm Gia Nhạc, anh ta cười hi hì nhìn cậu “Happy Birthday!” Nói rồi bước lên ôm trọn cậu vào lòng rồi thuận tay khóa trái cửa.

Lâm Gia Nhạc nhìn chiếc bàn trong phòng đã được dọn sạch, trên đó là một chiếc bánh sinh nhật thật lớn cắm rất nhiều nến, những ngọn nến đó đều đã được thắp sáng. Loại bánh sinh nhật thế này cậu thường thấy trên TV, cũng hay thấy trong những tủ kính của cửa hàng bánh, nhưng cậu chưa từng có một cái thuộc về mình, cuồi cùng thì giờ đây cũng có một cái của mình. Cậu cảm động nhìn Hạ Phương Húc “Phương Húc, cảm ơn!”

Hạ Phương Húc ôm cậu, kéo cậu đến gần chiếc bàn “Đến nào, cậu bé, em ước đi, ước xong thì thổi nến cắt bánh.”

Lâm Gia Nhạc bước tới, nhìn những ngọn nến nhảy múa, trong lòng nói thầm với bà nội “Bà ơi, có người mừng sinh nhật với cháu, cháu có thể tham lam một chút không? Hy vọng mỗi năm tới đều có người mừng sinh nhật với cháu”.

Đợi khi Lâm Gia Nhạc thổi nến rồi, Hạ Phương Húc đưa ra một phong bì thư.

Lâm Gia Nhạc cảm thấy đầy nghi hoặc nhưng vẫn nhận, Hạ Phương Húc giục cậu mở ra, đó là một tờ giấy báo dự thi, dán ảnh của cậu, viết tên của cậu, thời gian thi là cuối tuần sau. “Đây là cái gì?”

“Giấy dự thi vào trường cao đẳng. Thi đỗ thì sang năm có thể học ở lớp học ban đêm của đại học X” Hạ Phương Húc cười nói.

Lâm Gia Nhạc kinh ngạc nhìn Hạ Phương Húc “Anh đăng kí giúp em?”

Hạ Phương Húc gật đầu “Ừ, anh thấy em hằng ngày học hành chăm chỉ như thế, nên anh muốn giúp em sớm hoàn thành tâm nguyện vào đại học.”

Mắt Lâm Gia Nhạc ngập nước, cậu cắn môi “Cảm ơn” Chuyện học đại học vẫn chỉ ở trong kế hoạch của cậu, không ngờ Hạ Phương Húc đã nhìn ra ước nguyện đó, cũng chuẩn bị thật tốt cho cậu.

Hạ Phương Húc nói “Anh muốn được báo đáp.”

Đêm nay, Hạ Phương Húc ngủ lại ở ký túc xá của Lâm Gia Nhạc, hai người chen trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, Lâm Gia Nhạc trong trạng thái thanh tỉnh, ghi nhớ lần sinh nhật này bằng sự đau đớn khó quên. Sinh nhật này, rất vui vẻ, nhưng cũng rất đau, chẳng lẽ đây gọi là cái đau cũng vui vẻ?

Lễ Giáng Sinh, đồng nghiệp Hồng Kông lại nghỉ làm, dưới yêu cầu mãnh liệt của Hạ Phương Húc Lâm Gia Nhạc nghỉ hai này, đi Hồng Kông cùng Hạ Phương Húc. Vì Hạ Phương Húc nói ở Hồng Kông vào dịp Giáng Sinh mới thực sự có không khí của ngày lễ, nhân cơ hội này Lâm Gia Nhạc có thể học hỏi một chút về văn hóa Phương Tây, coi như là phần thưởng vào đại học. Đề nghị này khiến Lâm Gia Nhạc động tâm, cậu có thể vào đại học rồi, tuy rằng là lớp học ban đêm, nhưng đã gần hơn với ước mơ của mình, thật sự đáng để ăn mừng, vì thế lần duy nhất đi Hồng Kông đã xuất hiện trong cuộc đời Lâm Gia Nhạc.

Ở Hồng Kông chỗ nào cũng là người, khắp nơi là nhà và xe, phố xá chật chội, nhìn qua vừa chật vừa loạn, thật không xứng với cái danh viên ngọc Đông Phương của nó, Lâm Gia Nhạc hơi thất vọng. Trước kia cậu thường nghe Amy và Daniel nói chuyện về Hồng Kông, nói Hồng Kông có bao nhiêu tốt đẹp. Sau khi tới, Lâm Gia Nhạc cảm thấy Hồng Kông là thiên đường của người có tiền, bởi vì nó thuần túy là thành phố tiêu tiền, đa phần hàng hóa ở đây được miễn thuế, rẻ hơn rất nhiều so với hàng hóa trong nước, từng người từ lớn tới nhỏ đều hăng say mua sắm túi lớn túi nhỏ, di động, máy tính, đồng hồ, đồ trang sức, thậm chí là sữa bột, chỉ cần giá tốt một chút họ đều muốn đóng gói mang về, đương nhiên nếu qua được hải quan trong nước.

Không khí Giáng sinh ở Hồng Kông thực sự náo nhiệt hơn trong nước rất nhiều, khắp nơi đều được trang trí sáng lấp lánh tráng lệ, những cây thông Noel được treo đủ loại đèn rực rỡ làm người ta hoa cả mắt. Hạ Phương Húc dẫn Lâm Gia Nhạc đi mua đồ, anh ta cương quyết mua cho cậu một chiếc di động, Lâm Gia Nhạc nghĩ mình chẳng hề cần đến vì cũng chẳng có ai tìm cậu. Hạ Phương Húc nói di động dùng được, ít nhất lúc hai người không thể gặp mặt cũng có thể gọi điện hay nhắn tin. Hai người đôi co một lát lại đột nhiên nghe thấy có người  gọi “Anh Húc, là anh Húc!”

Lâm Gia Nhạc quay ra nhìn, là bà chủ, còn cả một thiếu niên hơn mười tuổi đứng bên cạnh, thiếu niên có dáng người cường tráng, so với Lâm Gia Nhạc còn cao hơn, bên cạnh còn một thiếu niên nữa cao hơn một chút, nhìn gương mặt có chỗ giống bà chủ, có lẽ là con của bà ta. Bà ta nhìn chằm chằm vào Hạ Phương Húc và Lâm Gia Nhạc, ánh mắt trở nên kinh hoảng.

Hạ Phương Húc cười “Bà Trang, thật khéo, cô đưa A Thành đi mua sắm sao?”

Bà chủ cắn môi rồi lại cố gắng cười một cái “Đúng vậy, thật khéo. Cháu về Hồng Kông làm việc à?”

Hạ Phương Húc cười nói “Không phải, đưa bạn đến chơi thôi. A Nhạc, đây là bà Trang, bà Trang, đây là bạn của cháu, A Nhạc.”

Lâm Gia Nhạc bị bà Trang nhìn đến mất tự nhiên, giống như bà ta đã nhìn ra quan hệ của cậu và Hạ Phương Húc. Cậu cố cười chào “Chào bà Trang.”

Bà Trang gật đầu “Chào cậu.”

Hai thiếu niên rõ ràng rất quen với Hạ Phương Húc, chúng chạy đến vậy quanh anh ta “Anh Húc, lâu rồi anh không về, cũng không đưa bọn em đi chơi tennis, lần này anh về phải chơi với bọn em.”

Một đứa lại nói “Lúc nữa bọn em lên sân trượt băng ở tầng sáu, anh Húc phải đưa bọn em đi trượt băng.”

Hạ Phương Húc cười hòa giải hai thiếu niên “Được rồi, có thời gian nhất định sẽ đi chơi cùng các em. Không phải các em đang đi mua đồ à, đi mua trước đi.”

“Mua xong cả rồi.” Hai anh em kia lắc lắc những túi đang cầm trong tay, Lâm Gia Nhạc nhận ra đó là những chiếc di động đời mới nhất, cậu kéo áo Hạ Phương Húc “Đừng mua nữa.”

Hạ Phương Húc muốn nói gì đó lại bị bà Trang tránh trước “A Thành A Tín, hai con đưa anh A Nhạc đến sân trượt băng đi, mẹ muốn nói chuyện với A Húc. A Húc, lâu rồi chúng ta không gặp, nói chuyện với cô một lúc, chúng ta đến quán café kia nhé?”

Ánh mắt sâu thẳm của Hạ Phương Húc hơi lóe sáng, anh ta gật đầu rồi nói với Lâm Gia Nhạc “A Nhạc, em dẫn hai đứa đi chơi đi, en cầm đi, lát nữa đến quán café tìm anh.” Nói rồi đưa ví của mình cho Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc vốn không định cầm, thế nhưng nếu lát nữa cần tiền mà mình lại không có tiền Hồng Kông nên lại nhận ví. Bà Trang không nói lời nào nhìn hành động của hai người, vẻ mặt nghiêm trọng.

Lâm Gia Nhạc đi cùng hai thiếu niên kia lên tầng sáu, tuy là mùa đông nhưng nơi này lại không lạnh quá, vì trong sân băng cần một độ ấm nhất định. Hai thiếu niên vô cùng vui vẻ mua vé vào, chúng không bắt Lâm Gia Nhạc mua vé mà ngược lại còn mua vé cho cậu.

Lâm Gia Nhạc cầm vé vào cửa nhìn trong sân băng đầy những trẻ con đang vui vẻ lượn qua lượn lại suy nghĩ một chút, cuối cùng lại không vào, chỉ ngồi bên ngoài nhìn. Vì không vận động, ngồi lâu cũng dần thấy lạnh, cậu đứng lên vẫy tay với A Thành “Anh xuống trước đây.”

Hai đứa trẻ kia không có thiện cảm đặc biệt gì với Lâm Gia Nhạc, đương nhiên cũng không có ác cảm, dù sao cậu cũng là bạn bè của anh Húc mà chúng yêu mến. Chẳng qua nhìn quần áo này, dù cùng nói tiếng Quảng Đông nhưng cũng nghe ra không phải người ở đây, cho nên cũng không quá thân thiết, chỉ gật đầu một cái đáp lại, vẫy vẫy tay sau lại lượn đi.

Lâm Gia Nhạc dựa vào trí nhớ tìm đến tầng hai, hình như Hạ Phương Húc ngồi ở quán café, nên cậu cũng tìm vào quán café. Trong quá café kê toàn ghế cao, Lâm Gia Nhạc vừa bước vào không thể nhìn được bóng dáng Hạ Phương Húc và bà Trang, cậu đành phải đứng bên cạnh một cây cảnh nhìn xung quanh, đột nhiên lại nghe được tiếng nói quen thuộc vang lên ở phía sau “Bà biết cậu ấy là con trai bà sao bà không nhận cậu ấy?” Là tiếng của Hạ Phương Húc, đang nói tiếng Quảng Đông, anh ta nói tiếng Quảng Đông rất trôi chảy, cho nên cậu nghe không sót chữ nào.

Lâm Gia Nhạc đang định lên tiếng gọi anh ta đột nhiên lại nghe tiếng của bà Trang “Năm ấy tôi đồng ý với ba của Gia Nhạc, sau khi ly hôn Gia Nhạc ở với ông ta, tôi không thể đến thăm.”

Lâm Gia Nhạc chấn động, cuối cùng vẫn không thể gọi tên Hạ Phương Húc, thì ra là bà ta sao? Người mẹ chẳng hề quan tâm chẳng hề có ấn tượng suốt hơn hai mươi năm qua đó sao?

“Thật là! Bà không thể đi thăm cậu ấy, vậy khi cậu ấy chủ động xuất hiện trước mặt bà cũng không nhận, vậy mà đáng làm mẹ sao?” Lâm Gia Nhạc nghe được tiếng cười lạnh của Hạ Phương Húc. Cậu muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức, nhưng lại không thể khống chế sự tò mò muốn nghe tiếp nên tìm một vị trí gần đó để ngồi. Nhân viên tạp vụ đến gần thấy sắc mặt cậu tái nhợt thì hỏi “Thưa anh, anh cần gì ạ?”

Lâm Gia Nhạc tùy tiện chỉ vài thứ trên thực đơn, nhân viên phục vụ đi khỏi.