Thành thị dù có phồn hoa tới đâu, kể cả Bất Dạ Thành thì đến mười một giờ đêm rồi cũng chậm rãi lặng im. Lúc này dòng xe trên đường đã thưa hơn rất nhiều, Hạ Phương Húc chạy xe trên đường, vì đường vắng nên anh ta đi khá nhanh, xe phóng đi trên đường thẳng tắp.

Lâm Gia Nhạc nắm chặt dây an toàn, mấy ngón tay đã trắng cả, sắc mặt tái xanh “Anh Hạ, đi chậm một chút!”

Hạ Phương Húc cười ha hả “Không sao, không có xe, tôi vẫn lái được. Cái xe này đợi lâu rồi, chỉ có buổi đêm mới thể hiện được hết tính năng của nó.”

Lâm Gia Nhạc chưa bao giờ ngồi xe quá nhanh, tối nay lại ăn nhiều, tuy rằng đã đi chơi hai tiếng đồng hồ để tiêu thực nhưng vẫn có cảm giác đầy bụng. Dạ dày cuộn lên, cậu che miệng, tay còn lại ra cố gắng ra hiệu. Hạ Phương Húc sợ tới mức vội giảm ga rồi nhanh chóng đỗ lại bên đường, còn tận tình giúp cậu tháo dây an toàn và mở cửa xe.

Lâm Gia Nhạc lao từ trong xe ra, ngồi thật lâu ở bên vệ đường, có gì trong dạ dày đều phun ra cả, Hạ Phương Húc đưa một chai nước cho cậu. Lâm Gia Nhạc súc miệng rồi trở lại trong xe.

Hạ Phương Húc không dám cho xe đi nhanh nữa, xe chạy trên đường rất chậm rãi, đến khi Lâm Gia nhạc đỡ hơn rồi thì lại mở cửa sổ trời “A Nhạc, cậu muốn lên hóng gió không?”

Lâm Gia Nhạc nhìn cửa sổ trời đầy kì lạ, gió lạnh theo ô cửa nhỏ tràn vào, cậu nghĩ ngợi rồi lắc đầu “Hay là thôi, tôi không ổn lắm.” Thật sự cậu không đứng lên nổi.

Hạ Phương Húc nói vẻ tiếc nuối “Muốn đi hóng gió phải đi xe thể thao, kiểu xe này quá bất tiện. Lần sau tôi sẽ lái xe của tôi tới đây.”

Lâm Gia Nhạc cười nói “Xe này đã tốt lắm rồi.”

Hạ Phương Húc gật đầu “Nói cũng phải, xe nào cũng không sao, quan trọng là đi cùng ai thôi.”

Lâm Gia Nhạc không rõ ý tứ của câu nói này, cậu không tiếp lời, chỉ cười một tiếng.

Lúc về đến nơi đã sắp mười hai giờ, Lâm Gia Nhạc ngáp một cái. Từ sau khi dọn sang kí túc xá mới thời gian nghỉ của cậu dần vào khuôn phép, tối nào cũng đi ngủ lúc mười một giờ, sáu giờ sáng dậy, học tiếng Anh rồi tập thể dục, giống như khi còn ở trong trường.

Những người trong kí túc xá xem cậu như quái vật, không chỉ một lần nói với cậu: A Nhạc, cậu đã đi làm rồi sao vẫn giống học sinh thế, vừa không ra ngoài chơi cũng không đi tìm bạn gái, ngày nào cũng ở trong phòng đọc sách, lại còn học toán lý hóa, cậu muốn thi Trạng nguyên hả! Lâm Gia Nhạc chỉ yên lặng lắng nghe, nghĩ đến bức thư thông báo trong ngăn kéo bàn của mình, cậu lại thầm tự động viên bản thân, nhất định phải vượt qua được. Thật sự cảm thấy chán nản thì lại đến hiệu sách mượn truyện đọc, là những cuốn truyện kí danh nhân.

Hạ Phương Húc tắt máy, nói với Lâm Gia Nhạc “Đến nơi rồi. Tối nay thật sự vui vẻ, trở lại được khoảng thời gian của tuổi thiếu niên. Cảm ơn cậu, A Nhạc!”

Lâm Gia Nhạc mở miệng lại không nhịn được ngáp một cái, hai mắt ngập nước “Cảm ơn anh Hạ, cho tôi thể nghiệm nhiều chuyện bản thân tôi chưa từng trải qua, tôi cũng rất vui. Tôi về đây, bye bye!” Dứt lời liền đẩy cửa xe bước ra, cậu cũng không muốn người khác thấy cậu đi về kí túc với Hạ Phương Húc, sẽ lại có những lời rỗi việc.

Hạ Phương Húc ngồi yên không nhúc nhích, nhìn theo bóng Lâm Gia Nhạc khuất dần sau những tòa nhà, mãi lâu mới quay xe về khách sạn.

Công việc của Lâm Gia Nhạc đã đi vào quỹ đạo, cậu làm trợ lý bán hàng mấy tháng, giúp Amy thu gửi bưu kiện, coi như là học tập dần công việc của nhân viên bán hàng. Sang năm mới chủ quản bắt đầu phân công công việc riêng cho cậu, Lâm Gia Nhạc nhận chức trách mới, trong lòng tràn ngập ý chí chiến đấu và chờ mong. Cậu nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, lúc xem tài liệu hay giao tiếp với khách hàng hoặc khi xem hàng mẫu, bàn giá thì nhân viên và khách hàng còn bàn luôn tiền boa, có người uyển chuyển hỏi cậu cần bao nhiêu, có người lại trực tiếp hỏi số tài khoản cá nhân của cậu. Lâm Gia Nhạc biết cái gì gọi là tiền boa, những mỗi lần gặp chuyện này cậu đều từ chối thẳng thừng.

Trưa hôm nay Lâm Gia Nhạc đang ăn cơm thì chủ quản Erik bưng khay đồ ăn tới đứng đối diện chỗ ngồi của cậu “Allen, chỗ này chưa có ai phải không?”

Lâm Gia Nhạc ngạc nhiên lắp bắp “Không có, không có, mời anh ngồi.”

Chủ quản đưa cho Lâm Gia Nhạc một trong hai lon nước mới mua “Uống đi.”

Lâm Gia Nhạc ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy “Cảm ơn!”

Chủ quản uống một ngụm nước ngọt, sau đó dùng đũa đảo qua đĩa thức ăn nhưng lại không ăn, nhìn rồi cười nói “Mấy hôm trước có người bạn nói với tôi, có nhắc đến một nhân viên vô cùng tốt ở bộ phận bán hàng.”

Động tác ăn của Lâm Gia Nhạc chậm lại, cậu nhìn thoáng qua gương mặt của chủ quản, không biết câu sau anh ta muốn nói gì.

Chủ quản ăn chút thức ăn, sau đó lại nói tiếp “Tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy nói trong bộ phận bán hàng của chúng ta có một nhân viên không nhận tiền boa. Tôi biết người cậu ấy nói tới là cậu. Allen, chuyện này cậu làm rất tốt, tôi thấy cậu là một người chính trực, tôi muốn khen ngợi cậu.”

Lâm Gia Nhạc không hề vui vẻ chút nào, cậu cảm giác chủ quản còn muốn nói nữa, quả nhiên chủ quản lại lên tiếng “Nhưng có vài chuyện cậu phải hiểu, nếu cậu đã làm ở đây thì phải tuân thủ quy tắc của ngành này. Nhận tiền boa đã là một luật bất thành văn trong ngành chúng ta, ở nước ngoài bọn họ gọi là hoa hồng, còn có bảng giá công khai, không phải là thu nhập phi pháp. Ở chỗ chúng ta không có bảng giá, nhưng có quy củ thì cũng phải tuân theo, kể cả ông chủ cũng biết quy củ này, cho nên họ cũng không quản lý chúng ta. Chúng ta làm việc bán hàng, điều quan trọng nhất là không thể làm tổn hại lợi ích của công ty, nếu là ủng hộ cho công ty mà mình có khả năng nhận được ưu đãi thì sao lại không làm chứ? Những khoản tiền đó sau cậu xử lí thế nào là việc của cậu. Nên tôi nghĩ nếu lần sau có khách hàng hỏi tài khoản tư nhân của cậu thì cứ nói cho người ta đi.”

Lâm Gia Nhạc im lặng, ai cũng nói bán hàng là một công việc béo bở, thì ra là mọi người đều đã ngầm hiểu với nhau. Khó trách những người khác trong bộ phận bán hàng đều có quan hệ với những quản lý ở bậc cao hơn, chỉ mình cậu là một kẻ khác loài. Cậu đột nhiên hỏi “Vì sao?”

Chủ quản ngạc nhiên nhìn cậu “Vì sao cái gì?”

Lâm Gia Nhạc nói “Vì sao lại điều tôi đến bộ phận bán hàng?”

Chủ quản nghiêng đầu “Chuyện này tôi còn muốn biết hơn cậu.”

Từ đó về sau Lâm Gia Nhạc không từ chối tiền boa nữa, cậu tự đến ngân hàng mở một tài khoản, lúc người ta hỏi cậu cũng báo tài khoản này. Có vài người đưa tiền mặt cho cậu thì cậu cũng gửi cả vào tài khoản này. Có người đưa đồ vật như đồng hồ, trang sức gì đó không thể chuyển thành tiền thì Lâm Gia Nhạc cất trong một chiếc hộp, khóa vào tầng sâu nhất của ngăn kéo.

Không đến hai tháng Lâm Gia Nhạc phát hiện số tiền trong tài khoản này đã vượt khoản tiền lương của cậu rất nhiều. Lâm Gia Nhạc cầm món tiền bỏng tay này không biết nên làm thế nào, những điều cậu được dạy bảo chỉ có quân tử chỉ làm chuyện minh bạch, món tiền này tuy rằng đã được cấp trên đồng thuận nhưng vẫn là khoản thu không rõ ràng, không thể tùy tiện tiêu.

Mùa xuân ở miền nam tới một cách lặng yên mà mãnh liệt, tối hôm trước rõ ràng vẫn cảm nhận được cái se lạnh của mùa xuân, mấy cây hoa hưởng chút hơi ấm nhè nhẹ của mùa xuân mới chớm ra hoa, lá cây đổi một lượt đã là hết xuân. Lúc hè tới cũng vậy, không lời chào trước, một cái lắc mình đất trời đã chuyển.

Lâm Gia Nhạc đi ra từ văn phòng thì sắc trời đã tối, ve trên cây kêu miết, có vẻ trời lại sắp mưa. Quả nhiên, giống như để xác thực ý nghĩ của cậu, một ánh chớp chói mắt rạch ngang bầu trời, kèm theo sau là một tiếng sấm vô cùng lớn tựa như muốn làm không gian nổ tung, Lâm Gia Nhạc bị tiếng động làm giật mình, trong tai giống như bị chặn rồi. Lúc cậu bình tĩnh lại thì đã bắt đầu mưa to.

Lâm Gia Nhạc nhìn trời, nhớ tới trong văn phòng còn một cái ô. Nhìn đến ô che lại nhớ đến Hạ Phương Húc, chẳng lẽ bản thân có thể được chuyển đến bộ phận bán hàng là nhờ Hạ Phương Húc, là nhờ một lần cho mượn ô? Cậu cầm ô ra ngoài lại gặp Hạ Phương Húc “Anh Hạ!”

“Ha, A Nhạc, cậu đến đưa ô cho tôi sao?” Hạ Phương Húc vừa nhìn thấy Lâm Gia Nhạc cầm ô thì liền vui vẻ.

Lâm Gia Nhạc im lặng một lát, thật không biết trả lời anh ta thế nào “Anh Hạ, ô này tôi lấy cho mình.”

“Chúng ta đi cùng đi, cậu muốn đi đâu?” Hạ Phương Húc vuốt cằm nói.

“Tôi đến canteen ăn cơm.”

Hạ Phương Húc nhìn đồng hồ trên tay “Sắp sáu giờ rồi, canteen còn cơm cho cậu ăn sao?”

Lâm Gia Nhạc cũng buồn bực, vị khách hàng vừa rồi cứ dây dưa mãi, nếu không cậu đã đi ăn từ lâu rồi “Vậy anh Hạ dùng ô trước đi, tối nay tạnh mưa rồi tôi đi mua đồ ăn.”

Hạ Phương Húc nhận ô sau đó lại giữ tay Lâm Gia Nhạc “Không ăn cơm thì đi với tôi đi, cậu mượn ô cho tôi, tối nay tôi mời cậu ăn.”

Cứ như vậy Lâm Gia Nhạc bị Hạ Phương Húc kéo lên chiếc xe của anh ta đang đỗ dưới sân, xe khởi động, cần gạt nước bắt đầu chạy, rồi chiếc xe cũng lao đi trên đường.

“Anh Hạ, đi đâu vậy? Đừng đi xa quá, ăn tạm gì đó là được rồi.” Đồ quý quá tôi nuốt không nổi đâu, Lâm Gia Nhạc thầm nói thêm một câu trong lòng.

Hạ Phương Húc quan sát quanh ngã tư đường “Tôi cũng không chuẩn bị đại tiệc gì, có chỗ đỗ xe rồi tìm chỗ nào đó ăn là được.”

Nhưng vì trời mưa, chẳng mấy ai còn nhận đỗ xe thuê, những chỗ khác đều đã có xe, Hạ Phương Húc lái thêm hai vòng mới tìm được một nhà hàng có bãi đỗ xe trống, nhưng lại là cửa hàng cơm Tây.

Lâm Gia Nhạc nhìn mấy gian cửa hàng chắn kính kia, rất không muốn xuống xe. Nhà ăn như thế bình thường chỉ thấy trên TV, nếu là bình thường cậu nhất định bỏ qua những chỗ này, địa vị cách biệt thật sự xa.

Mưa đã ngớt nhiều, Hạ Phương Húc giương ô đi sang bên này che giúp cậu.

Lâm Gia Nhạc nhỏ giọng nói “Anh Hạ, hay chúng ta đi chỗ khác, ở đây đắt lắm.”

Hạ Phương Húc cười một cái “Tôi cũng không tính trước, chỉ là tìm chỗ đỗ được xe thôi, ăn gì đó thôi mà.”

Lâm Gia Nhạc nói “Anh có muốn đến quảng trường phía trước không, chúng ta ăn KFC.”

Hạ Phương Húc lắc đầu như đánh trống “Từ sau khi đi Anh về, tôi đã thề đời này không bao giờ ăn hamburger với gà rán nữa.”

Lâm Gia Nhạc “…” Sao có người quý giá thế, nhiều người muốn ăn còn không được đó. Nhưng cậu không biết, nếu một người Trung Quốc ăn hamburger với gà rán thay cơm ròng rã mấy năm trời thì chắc chắn sẽ không muốn ăn nữa