Thư Trừng đối với ánh mắt nhiều chuyện của các sinh viên, tiếp tục duy trì mặt không biểu tình trên mặt.

Đạo diễn Lý trêu chọc một câu cũng liền dừng, lại bắt đầu chuyên nghiệp chỉ đạo bọn họ.

Thư Trừng quay lại hai lần, cái cảnh này mới thông qua.

Mà cái cảnh này kết thúc, Thư Trừng cũng không có cần quay nữa, cô tức khắc thả lỏng người ra.

Một đám người vây quanh ở phía sau máy quay phim nhìn cảnh phim vừa mới quay, đạo diễn Lý chỉ vào màn hình, nêu lên một vài câu.

Thư Trừng nhìn chính mình xuất hiện ở trong màn hình, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, cô không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm, hình như cảm thấy rất hứng thú.

“Cô giáo Thư rất ăn ảnh nha.” Đạo diễn Lý lại khen một câu.

Thư Trừng mím môi, có chút ngượng ngùng hỏi: “Cảnh quay của tôi có phải tất cả đều kết thúc rồi hay không?”

“Lại quay thêm mấy cảnh nữa là được rồi.” Đạo diễn Lý cười nói.

Vì thế Thư Trừng lại quay thêm mấy cảnh nữa, lúc này mới thật sự kết thúc. Cùng lúc đó, công việc buổi sáng của đoàn phim cũng kết thúc, giải tán sinh viên, bắt đầu cất thiết bị.

Sau khi tạm biệt với nhân viên công tác trong đoàn phim, cô đi ra phòng học.

Thư Trừng đứng ở trên hành lang thở ra một hơi, cô giống như vừa mới đánh một trận, cả người đều vô cùng mệt mỏi.

***

“Có khỏe không?”

Sau lưng truyền đến giọng nói, Thư Trừng không cần quay đầu lại cũng biết là Lê Dữ.

Thư Trừng xoay người, cô mỉm cười, “Sau khi quay xong, cả người đều thả lỏng ra, rốt cuộc cảm nhận được làm diễn viên không dễ dàng.”

Lê Dữ đưa một chai nước lại đây, “Tôi cũng không biết chị thế nhưng sẽ đến quay phim, như thế nào cũng không nói cho tôi.”

Trong giọng nói có hơi hơi oán trách.

Động tác nhận chai nước của Thư Trừng chợt dừng, hoãn một giây, mới nhận chai nước, cô bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện đột nhiên xảy ra, tôi vốn dĩ cũng không nghĩ tới.”

“Chị có phải không quá muốn nhìn thấy tôi hay không?” Lê Dữ hơi hơi cụp mi mắt, có chút khổ sở hỏi.

Tay Thư Trừng cầm chai nước khoáng trong nháy mắt nắm chặt, “cách” một tiếng.

Lê Dữ theo thanh âm nhìn qua, Thư Trừng lập tức giấu chai nước ở sau lưng, có chút che dấu mà nói: “Không phải, anh không cần nghĩ nhiều.”

“Chị à, chị biết bây giờ trên mặt chị viết hai chữ sao? Chính là chột dạ!” Lê Dữ hừ nhẹ một tiếng.

“Nhưng mà chột dạ là bốn chữ.” Thư Trừng mím môi trêu chọc.

Lê Dữ hơi hơi sửng sốt, sau đó hiện lên gương mặt tươi cười, “Chị còn biết nói giỡn ư?”

Thư Trừng mím môi cười, cô chỉ là muốn giảm bớt bầu không khí có chút xấu hổ.

“Chị nói chuyện cười một chút cũng không buồn cười.” Lê Dữ buông tay.

Thư Trừng vừa nghe, lập tức căm tức nhìn anh. Nhưng nhìn gương mặt này, cô giận tới cũng nhanh đi cũng nhanh.

Nhớ tới nhiệm vụ Giả Dung Dung giao cho cô, cô thanh thanh giọng mở miệng nói: “Một đồng nghiệp của tôi rất thích anh, anh có thể giúp tôi ký tên được không?”

Lê Dữ không chút suy nghĩ gật đầu đáp ứng, “Được chứ, ký ở đâu?”

Thư Trừng từ trong túi xách lấy ra notebook Giả Dung Dung đưa cho cô, rồi mới tùy tiện lật tới một trang giấy trống, lại đưa bút cho anh.

Lê Dữ tiếp nhận notebook, hơi hơi cúi đầu, rồi mới liền lưu loát mà ký tên.

Ngòi bút xẹt qua trên giấy rẹt rẹt, Thư Trừng nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của Lê Dữ hơi hơi có chút ngẩn người. Nắm tay hơi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, xanh và trắng, sức lực và vẻ đẹp, hoàn mỹ hài hòa mà hiện ra.

Thư Trừng cứ như vậy vẫn luôn nhìn chằm chằm thật lâu, ngay cả tiếng Lê Dữ kêu cô cũng không nghe thấy. Cho đến khi Lê Dữ dùng bút gõ đỉnh đầu cô một cái, cô mới hồi phục tinh thần lại.

“Ký xong rồi.”

Thư Trừng tiếp nhận, nhìn thoáng qua, rồi mới hậu tri hậu giác (*) mà nói: “Vừa rồi anh dám gõ đầu tôi?”

(*) Hậu tri hậu giác (後知後觉):Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

Lê Dữ sửng sốt, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Chị muốn tôi giúp chị ký tên hay không?”

“Không cần, giống như bùa vẽ quỷ vậy.” Thư Trừng trực tiếp cự tuyệt.

Cô nhìn chữ ký trên notebook, nhìn hồi lâu, sửng sốt là không thấy ra được chỗ nào giống với hai chữ “Lê Dữ” này, quả thực giống như chữ viết bác sĩ viết toa thuốc vậy.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Dịch Nam cũng đi ra, nhìn thấy notebook trên tay Thư Trừng còn chưa có cất vào, anh ta cười nói: “Cô là fan của Lê Dữ? Tìm cậu ta muốn ký tên?”

“Không phải, xin giùm đồng nghiệp thôi.” Thư Trừng vứt cho một cái Lê Dữ liếc mắt, rồi mới phủ nhận nói.

“Vậy tôi cũng giúp cô ký tên đi.” Dịch Nam trực tiếp từ trong tay Thư Trừng đoạt lấy notebook và bút, lưu loát mà ký tên của mình lên.

Thư Trừng cũng chưa phản ứng kịp, chờ lúc cô lấy notebook về, tên của Dịch Nam đã ở trên đó.

Lại nữa, lại là một cái bùa vẽ quỷ.

“Chữ ký của tôi chính là rất quý giá, người bình thường tôi đều sẽ không cho.” Dịch Nam nhếch miệng cười.

Thư Trừng nhếch nhếch khóe miệng, cho anh ta một cái nụ cười thương nghiệp giả dối, “Cảm ơn anh nha.”

“Không cần khách sáo, chỉ cần không cầm chữ ký của tôi đi bán trên cá muối (*) là được rồi.” Dịch Nam nói.

(*) Cá muối (咸鱼): là một từ phổ biến trong tiếng Quảng Đông, dùng để so sánh hoặc ám chỉ người chết, người không muốn hoạt động. Từ này còn được dùng trên mạng để ám chỉ những người không có ước mơ; trên game online còn dùng để ám chỉ người chơi không có hoặc là rất ít tiêu phí tinh lực và thời gian tham gia hoạt động tới tăng lên chính mình.

Thư Trừng đầu đầy vạch đen: “Sẽ không đâu……”

Lê Dữ đúng lúc lên tiếng, “Nếu có được chữ ký, thì không cần ở đây lâu. Nếu gặp được fans của anh Dịch Nam, các cô ấy nhìn thấy cô nói chuyện với anh ấy, khẳng định sẽ ghen ghét.”

Nghe vậy, Thư Trừng nhanh chóng lui ra sau vài bước, giữ khoảng cách với Dịch Nam, cũng cảnh giác mà nhìn anh ta.

“Ê! Fans của tôi lúc nào mà……” Dịch Nam bất mãn mà nhìn Lê Dữ.

Lê Dữ hơi hơi mỉm cười, “Tôi chính là nói sự thật.”

“Vậy tôi đi về trước đây, tạm biệt.” Không nói nhiều nữa, Thư Trừng nhanh chóng chạy lấy người.

Bằng không thật gặp gỡ fans gì đó, cũng xử lý không tốt.

Nhìn Thư Trừng rời đi tựa như chạy trốn, Lê Dữ nhìn chằm chằm bóng dáng của cô hơi hơi ngẩn người.

Dịch Nam cười nhạo một tiếng, “Người cũng đã đi xa, còn nhìn cái gì thế.”

“Tôi đâu có nhìn gì đâu!” Lê Dữ lập tức phủ nhận.

“Cậu sẽ không thật coi trọng cô giáo chứ?” Dịch Nam bằng vào giác quan thứ sáunhạy bén của mình, tìm ra một ít manh mối.

Lê Dữ lại lắc đầu, “Không có, chị ấy là người rất tốt.”

“Chị ấy? Xem ra hai người rất quen thuộc?” Dịch Nam nhiều chuyện mà nhìn chằm chằm Lê Dữ đánh giá trên dưới.

“Không nói cho anh.” Lê Dữ quay đầu trực tiếp rời đi.

Ngọn lửa nhiều chuyện trực tiếp bị dập tắt, Dịch Nam nghiến răng nghiến lợi mà nói một câu, “Cái thằng này (*)!”

(*) Nguyên văn là “hùng hài tử” (熊孩子): thường hình dung đứa trẻ nghịch ngợm, số tuổi nhỏ không hiểu chuyện, vô pháp vô thiên, hơn nữa tạm thời không có được gia đình tốt đẹp giáo dục. Ví dụ như, khi nhìn thấy một đứa trẻ làm một vài chuyện không thể nói lý, có chứa tính phá hư, có thể than một câu: “Hùng hài tử này”. Đương nhiên đứa bé nhỏ không hiểu chuyện cũng là có thể lý giải, nhưng là hùng hài tử không hiểu chuyện thường thường cũng là kết quả người lớn phóng túng cưng chiều quá phận. Hùng hài tử có chứa nghĩa xấu, này một cách gọi xuất phát từ phương bắc, nói về những đứa trẻ khiến người khác chán ghét. Cũng có biệt danh là, hay được dùng để nói về mấy đứa trẻ nghịch ngợm. Được các cư dân mạng dùng để ám chỉ những đứa trẻ ném bậy, phá hư đồ, không tuân thủ quy củ, vô pháp vô thiên.

***

Cô mới ra khu dạy học số 6, liền nhìn thấy bốn năm fans vây quanh lại đây, tuổi đều không lớn.

“Chị là nhân viên công tác ở nơi này hay là học sinh trong trường học này vậy?”

“Nhìn thấy Dịch Nam chưa? Anh ấy ở bên trong sao?”

“Bên trong đang đóng phim sao?”

“……”

Bla bla mà vây quanh nàng nói một đống, Thư Trừng có chút đau đầu, nhắc fans fans liền đến.

Cô may mắn chính mình nghe xong Lê Dữ nói, nhanh chóng cách Dịch Nam rất xa, bằng không bị fans nhìn thấy, cũng không dễ nói rõ ràng lắm.

“Vừa mới kết thúc, hẳn là một hồi sẽ ra tới, các cô không cần kích động.” Thư Trừng dễ tính mà nói một câu.

“Chị xinh đẹp như thế nhất định là diễn viên trong đoàn phim đi?” Trong đó một fans nữ kêu to nói.

“Không phải.” Thư Trừng trực tiếp lắc đầu.

“Vậy chị thấy được bản thân Dịch Nam rồi sao?” Một người khác cũng kích động hỏi.

“Ừ, ngoài đời rất tuấn tú.” Thư Trừng cũng không có bủn xỉn mà khen.

“Woa ——”

“Chúng ta nhanh chóng ở một bên mà chờ.”

Mấy fans vây quanh Thư Trừng lập tức đi tới ven tường ngồi xổm xuống, Thư Trừng nhìn bộ dáng kích động của các cô ấy, chỉ là hơi hơi mỉm cười, liền trực tiếp rời đi.

***

Mới vừa trở lại văn phòng, Giả Dung Dung liền gấp không chờ nổi mà đi lại đây, cô ấy xoa xoa tay, bộ dáng chờ mong, “Như thế nào? Được không?”

Thư Trừng lấy notebook từ trong túi xách, tức giận mà trợn trắng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, “Cầm đi.”

“Woa!” Giả Dung Dung nhanh chóng mở ra, sau đó lại là một trận kinh hô, “Trừ bỏ chữ ký của Lê Dữ, cô thế nhưng còn lấy được chữ ký của Dịch Nam! Làm thế nào cô lấy được vậy?”

“Khi Lê Dữ giúp tôi ký tên, anh ta liền tới đây giúp tôi ký.” Thư Trừng mở miệng nói.

“Cái gì!” Giả Dung Dung mắt trừng lớn giống như chuông đồng, “Thế nhưng đơn giản như thế liền ký tên cho cô! Nhớ trước đây tôi đợi lâu lắm, người đại diện của anh ấy mới đáp ứng để cho Dịch Nam ký cho tôi.”

“Hả?” Thư Trừng không nghĩ tới một chữ ký thế nhưng sẽ khó khăn như thế, “Tôi cũng không biết mà.”

“Cũng không biết cô có phải vận khí tốt hay không.” Giả Dung Dung hâm mộ mà nhìn cô, “Mau nói, cảnh cô đi đóng là có nội dung gì!”

“Đạo diễn không cho tôi tiết lộ, đến lúc đó cô xem TV đi.” Thư Trừng cứng đờ mà cười nói.

“Còn học được marketing.” Giả Dung Dung thở dài, sau đó bàn tay cô ấy vung lên, dũng cảm nói, “Như vậy đi, xét thấy hôm nay nhiệm vụ của cô hoàn thành vượt mức, cơm trưa tôi bao! Các món ăn trong nhà ăn, cô cứ tùy tiện chọn lựa!”

“Cảm ơn nha……” Cô đóng xong cảnh này, còn có hai trăm đồng đó……

***

Tin tức Thư Trừng tham dự quay phim, tự nhiên cũng không giấu được, lại bị sinh viên đăng ở trên diễn đàn.

Lầu 1: Nghe nói là đoàn phim tìm trường học đề cử một người, trường học liền đề cử cô giáo Thư.

Lầu 3: Loại cảnh quay lộ mặt này khẳng định là cô giáo Thư đóng, bằng không ai có thể đi?

Lầu 5: Đúng đúng đúng, cô giáo Thư chính là đảm đương hình tượng của đại học sư phạm Thanh Viễn chúng ta, cô ấy đi là thích hợp nhất không hơn 233333 (*)

(*) 233333 : có nghĩa là chỉ tiếng cười to “Ha ha ha ha ha”.

Lầu 6: Hôm nay tui ở hiện trường, lúc cô giáo Thư đóng phim tui mắc cười chết, cùng cô giáo Thư ngày thường một chút cũng không giống nhau, khiến tui cảm giác cô giáo Thư cũng là một người phàm [hút thuốc]

Lầu 7: Vì ngủ, tuyển người đóng phim tui cũng chưa đi [hối hận jpg]

Lầu 9: Lúc đó tui cũng cũng ở đó, thì ra cô giáo Thư cũng thích nhìn soái ca!

Lầu 10: Má ơi, hâm mộ soái ca.

Lầu 11: Tui là nữ sinh, hâm mộ soái ca + 1

Lầu 13: + 10086 (*)

(*) + 1 là tán thành; + 10086 là rất tán thành. 10086 : là số điện thoại của tổng đài dịch vụ khách hàng ở Trung Quốc. Mọi người thường nhấn số này rồi bấm ‘1’ để kiểm tra tài khoản còn bao nhiêu tiền, nên cư dân mạng đã sáng tạo ra cách nói như vậy.

……

Bài viết này đăng lên, gần như thầy cô trò toàn trường đều đã biết.

Giữa trưa lúc đi nhà ăn xếp hàng múc cơm, Thư Trừng liền vẫn luôn cảm giác sau lưng lạnh cả người.

Cô quay đầu lại, thấy Khương Phi Nhã đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia có chút lạnh vèo vèo.

Thư Trừng và Giả Dung Dung tìm một vị trí ít người ngồi xuống, cô lập tức nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi cảm giác ánh mắt Khương Phi Nhã nhìn tôi không thích hợp lắm.”

“Đây là mỹ nữ bài xích lẫn nhau, có thể lý giải.” Giả Dung Dung lấy di động ra, vừa chơi vừa ăn.

Thư Trừng trộm nhìn thoáng qua, phía xa Khương Phi Nhã đoan chính mà ngồi, hoài nghi mà nghiêng nghiêng đầu.

“Tôi biết nguyên nhân!” Giả Dung Dung đột nhiên lên tiếng, dọa Thư Trừng nhảy dựng.

Thư Trừng câm nín: “Dung Dung, cô nhỏ giọng một chút, người khác đều nhìn sang đây.”

Giả Dung Dung chẳng hề để ý mà nhìn nhìn xung quanh, rồi mới liền cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chuyện cô đi đóng phim trên diễn đàn của trường học, phỏng chừng Khương Phi Nhã thấy được, cho nên khó chịu đó.”

Thư Trừng đỡ trán, loại chuyện này vì cái gì phải đăng lên……

“Cô cũng đừng lo lắng, cô ta chính là như vậy, dù sao hai người không cùng một cái viện, bình thường cũng không thấy được mấy lần.” Giả Dung Dung an ủi cô.

Thư Trừng cười cười, lại cúi đầu đang ăn cơm.

Buổi tối tan tầm, Thư Trừng ra cổng trường, liền chuẩn bị về nhà.

Nhưng có một chướng ngại vật chắn ở trước mặt cô, là Kỷ Lăng.

“Tại sao anh lại ở đây?” Sắc mặt Thư Trừng lập tức không tốt lên được.

“Thư Trừng, tôi đã cho cô cũng đủ thời gian giảm xóc.” Kỷ Lăng cười nói.

Thư Trừng nhìn nhìn xung quanh, lúc này cũng đúng là thời gian sinh viên tan học, chỗ cổng trường không ngừng có người đi qua lại.

Anh ta từ sau thùng xe trực tiếp lấy ra một bó hoa hồng, bước nhanh đi tới đưa cho Thư Trừng, “Tặng cho cô, thích không?”

Hoa hồng đỏ kiều diễm không chỉ có kích thích hai mắt của Thư Trừng, cũng thành công khiến cho một vài sinh viên dừng lại bước chân, có người thậm chí lấy ra di động.

Thư Trừng trực tiếp dời mắt đi, “Không cần.”

Kiên định cự tuyệt, kiên định rời đi, chỉ còn lại một mình Kỷ Lăng đứng ở tại chỗ.

Sinh viên xem diễn không khỏi có chút mất mát, bọn họ còn chưa có mở điện thoại đâu, cô giáo Thư cự tuyệt cũng quá nhanh đi.

Vì thế lại có người lên diễn đàn đăng tin……