(*) Nguyên văn là “cẩu lương” (狗粮): thức ăn cho chó. Đây là một từ lóng mà dân FA thường dùng để trêu đùa có nguồn gốc từ Trung Quốc dùng để chỉ các cặp đôi yêu nhau thường hay show các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào thể hiện trước mặt những người độc thân.

Khi Thư Hàng và Lê Dữ cùng nhau trở về, Thư Trừng nhanh chóng chạy tới đây nhìn bọn họ, sợ giữa bọn họ xảy ra chuyện không thoải mái gì đó.

Nhưng Lê Dữ chỉ là chớp chớp mắt với cô, thì liền không có nói gì. Lại thấy sắc mặt Thư Hàng vẫn như thường, sự lo lắng của Thư Trừng mới buông xuống.

Sau khi gặp mặt ngắn ngủi, Lê Dữ cũng phải xuất phát đi về phía sân bay.

Thư Trừng cũng không có chuyện gì, liền đi theo đưa anh đến sân bay.

Trên xe, Thư Trừng đối với hai người bọn họ vừa rồi đi ra ngoài vô cùng tò mò, liền mở miệng hỏi: “Bố em đã nói với anh cái gì vậy?”

Lê Dữ lắc đầu, “Không có gì, chỉ là một vài lời dặn dò thôi.”

“Thật vậy chăng?” Thư Trừng có hơi không tin.

Lê Dữ trừng đôi mắt to tròn xoe tiến đến trước mặt Thư Trừng, “Nhìn đến mắt anh không? Bên trong tất cả đều là chân thành.”

Thư Trừng phụt nở nụ cười, “Được rồi, em biết rồi.”

Lê Dữ đột nhiên nhớ tới lời nói mới vừa rồi, anh bắt đầu lục lọi túi, anh từ trong túi lấy ra ví tiền, lại lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho Thư Trừng, “Đây là thẻ tiền lương của anh, bây giờ giao cho em cất giữ.”

Thư Trừng ngẩn người, rồi mới đẩy trở về, “Em không cần đâu, anh cứ giữ lại đi.”

“Coi như em giúp anh cất giữ mà.” Lê Dữ lại nhét vào trong tay cô.

“Tiền của anh bảo em cất giữ làm cái gì, em sẽ không nhận đâu.” Thư Trừng lại đẩy trở về.

“Nếu mà em không nhận lấy, bây giờ anh liền lên Weibo nói với các fans em khi dễ anh.” Lê Dữ cong môi cười nói.

Thư Trừng ngước mắt, cô nhíu mày, “Lê Dữ, bây giờ anh còn học được chơi tâm nhãn à?”

Lê Dữ đắc ý mà ngẩng đầu, “Em lại không nhận lấy, anh liền khóc cho em xem.”

Thư Trừng cốc đầu anh, bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi được rồi, em nhận lấy là được.”

Lê Dữ vừa nghe, vui vẻ mà nhét thẻ ngân hàng trở lại vào trong tay cô.

“Nhưng anh không có tiền tiêu thì làm sao bây giờ?” Thư Trừng có chút lo lắng.

“Không cần lo lắng, Alipay và WeChat đều có tiền. Sau này nếu hết tiền, anh sẽ lại tìm em xin mà.” Lê Dữ trả lời.

Trong tức khắc, Thư Trừng cảm thấy cái thẻ mà mình nhận trở nên nặng hơn, “Trong thẻ này của anh có bao nhiêu tiền?”

“Tự em đến ngân hàng xem đi.” Lê Dữ kề sát vào Thư Trừng, nhỏ giọng mà nói mật mã với cô, “Muốn tiêu tiền thì cứ trực tiếp tiêu, không cần thông báo với anh.”

Thư Trừng thở dài, “Dù sao em chỉ là giúp anh cất giữ.”

Lê Dữ kéo tay cô qua, “Dù sao bây giờ em cũng đã nhận thẻ của anh rồi, chính là cam chịu, người cũng không thể chạy mất.”

Thư Trừng trừng anh một cái.

Sau khi tới sân bay, Thư Trừng liền xuống dưới nói lời tạm biệt với Lê Dữ.

Lê Dữ ôm Thư Trừng, giọng nói rầu rĩ, “Nhớ rõ có rảnh liền đến phim trường gặp anh nha.”

Thư Trừng vỗ vỗ anh, “Ừm, chờ em có thời gian rảnh liền đi qua.”

Lê Dữ lưu luyến không rời tách ra với cô, gần như là mỗi bước lưu luyến đi mà vào trong sân bay.

Hai người chỉ mới ở sân bay nói xong lời từ biệt ngắn gọn, đã bị người qua đường chụp đăng lên trên mạng.

—— Đây là Lâm Thành? Đó chẳng phải là nhà của Thư Trừng sao?

—— Lê Dữ không phải đang đóng phim sao? Tại sao lại đặc biệt chạy tới Lâm Thành, chẳng lẽ là vì gặp phụ huynh?

—— Lầu trên chân tướng, xem ra bọn họ rất nhanh là có thể kết hôn rồi.

—— Phần thức ăn cho chó của hôm nay đã đến.

—— Nhìn xem đôi mắt nhỏ kia của Lê Dữ, như hận không thể ôm Thư Trừng không buông tay đi.

—— Giận đá thức ăn cho chó!

***

Sau khi Lê Dữ trở về, theo thường lệ mỗi ngày gọi điện thoại cho cô, trong lời nói mang theo câu nói, hy vọng cô đến thăm đoàn phim.

Thư Trừng tính một chút lập tức sắp ngày Quốc Tế Lao Động, cũng sắp tới sinh nhật của Lê Dữ rồi, đây là tiệc sinh nhật đầu tiên cô và anh ở bên nhau, cô quyết định lúc đó sẽ đi.

Trước tiên Thư Trừng đã gọi điện cho anh Tần nhắc nhở, hai người cũng đã thương lượng xong.

Thư Trừng xuống máy bay, anh Tần tìm người tới đón cô, cô một đường đi thẳng, đến khách sạn đang Lê Dữ ở, sau khi buông đồ xuống, đội mũ và đeo khẩu trang lên liền đến phim trường.

Anh Tần nhìn thấy cô tới đây, nhanh chóng kéo cô sang một bên, “Bây giờ Lê Dữ còn đang ở bên trong đóng phim, đóng xong cảnh này liền kết thúc công việc.”

“Em có thể qua đó nhìn xem được không?” Thư Trừng nhẹ giọng hỏi, cô muốn biết công việc của Lê Dữ là cái dạng gì.

Anh Tần gật đầu, “Có thể chứ, tôi dẫn cô qua đó.”

Thư Trừng ăn mặc điệu thấp, tuy rằng do anh Tần dẫn tới đây, nhưng cũng không ai chú ý, lúc này tất cả mọi người đều chú ý đến chính giữa phim trường.

Lê Dữ đang quay một cảnh giằng co với vai ác, Thư Trừng ở bên ngoài nhìn, Lê Dữ hình như lại không giống nhau.

Cô có thể cảm giác được kỹ thuật diễn của anh lại càng thêm tiến bộ, so sánh với ‘Thời gian’ lại là càng thêm vượt trội hơn.

“Cut!”

Theo đạo diễn ra lệnh một tiếng, cảnh diễn này cũng quay đã xong.

“Hôm nay kết thúc công việc.”

Hiện trường bùng nổ một trận tiếng hoan hô.

Lê Dữ nói cảm ơn với đạo diễn đoàn phim, liền theo bản năng mà tìm kiếm anh Tần.

Hắn nhìn về phía bên cạnh anh Tần, lại thấy được một bóng dáng làm cho anh ngày nhớ đêm mong.

Lê Dữ ngơ ngác mà đi tới.

“Lê Dữ, anh nói với em……” Lời của anh Tần bị cắt đứt.

Lê Dữ xốc mũ của Thư Trừng lên, thấy cô đang cười với chính mình, liền một tay ôm cô vào trong lòng.

“Thư Trừng.” Lê Dữ tràn ngập kinh hỉ, than thở một tiếng.

Thư Trừng ngẩn người, cũng không nghĩ tới, anh sẽ liếc mắt một cái liền đã nhận ra cô.

Người trong đoàn phim thấy một màn như vậy, đều dừng lại bước chân lại tới vây xem.

Đạo diễn còn đặc biệt đi tới, “Lê Dữ, giới thiệu một chút cho mọi người biết đi.”

Lúc này Lê Dữ mới buông Thư Trừng ra, anh thẹn thùng mà cười nói, “Đây là bạn gái của tôi Thư Trừng.”

Thư Trừng nhanh chóng tháo khẩu trang ra, chào hỏi, “Chào đạo diễn.”

“Chào cô chào cô.”

Lê Dữ nắm tay cô, giới thiệu với người trong đoàn phim gần nửa ngày, rồi mới đi tháo đồ trang sức xuống.

Hai người ở trên đường trở về, Lê Dữ nắm tay cô không buông tay, “Tại sao em lại đột nhiên tới thế, cũng không nói với anh trước một tiếng.”

“Chính là vì tạo bất ngờ cho anh mà.” Thư Trừng cười nói.

***

Anh Tần rất thức thời, sớm đã rời đi, hai người đi vào khách sạn Lê Dữ đang ở.

Còn chưa bật đèn, Lê Dữ liền hôn lên.

Trong bóng đêm, cảm quan của hai người đều trở nên càng thêm nhạy bén, cũng càng thêm rõ ràng.

Cánh môi dán vào nhau, hô hấp của lẫn nhau quấn quýt.

Không biết hôn bao lâu, Lê Dữ ngừng lại, đầu của anh đặt trên bả vai Thư Trừng, nhẹ nhàng thở phì phò.

“Vừa rồi anh rất muốn làm như thế, Thư Trừng, anh rất nhớ em.”

Tiếng thở dốc đang vang lên ở bên tai Thư Trừng, Thư Trừng liên tưởng lại cái nụ hôn sâu mới vừa rồi kia, mặt cũng sắp đỏ đến nhỏ máu. Cũng may mắn là đang ở trong bóng đêm, không ai có thể thấy được.

Lại qua hồi lâu, Lê Dữ mới bật đèn.

Nhìn Lê Dữ môi hồng trơn bóng, Thư Trừng liền không được tự nhiên mà không dám mắt.

“Bây giờ em vô cùng đẹp.” Lê Dữ nhìn chằm chằm mặt cô nói.

Thư Trừng liếc mắt trừng anh một cái, “Nếu mà anh lại nói như thế, em liền sẽ đi về.”

“Được rồi được rồi, anh không nói nữa.” Lê Dữ nắm lấy tay cô không buông, giống như sợ cô chạy mất vậy.

Hai người đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Lê Dữ cũng thấy được cái vali trong phòng, “Em đã tới rất sớm rồi sao?”

“Không có, đặt hành lý xuống liền đến phim trường, lúc ấy anh còn đang đóng phim, em liền chờ thêm một lúc.” Thư Trừng trả lời.

Mắt Lê Dữ đột nhiên sáng ngời, “Qua hai ngày nữa là sinh nhật anh đó, có phải em vì ăn sinh nhật với anh mà đến hay không?”

“Phải không? Sinh nhật anh tới rồi sao? Tại sao em lại không nhớ rõ?” Thư Trừng giả vờ không biết.

Ánh mắt Lê Dữ trong nháy mắt ảm đạm đi xuống, “Sinh nhật anh đặc biệt dễ nhớ mà, là ngày thanh niên đó.”

Thư Trừng thấy anh cúi đầu, liền lén cười, “Em tới còn không phải là món quà lớn nhất sao?”

Lê Dữ liền nở nụ cười, trong mắt mang theo chờ mong, “Hành lý của em đặt ở trong phòng anh, có phải đêm nay em ngủ ở đây hay không?”

Nhìn trong phòng chỉ có một cái giường, trong lòng Lê Dữ suy tính, vui vẻ vô cùng.

Trong nháy mắt Thư Trừng liền phá vỡ ảo tưởng của anh, “Anh Tần đã giúp em đặt một phòng rồi, liền ở đối diện anh đó.”

Lê Dữ âm thầm cắn răng, đầu cũng cúi xuống.

“Được rồi, em mang quà tới cho anh nè.” Thư Trừng an ủi anh.

Thư Trừng đứng dậy, đặt vali nằm xuống, rồi mới mở ra.

Cô lấy ra một cái hộp đưa cho Lê Dữ, “Nè, trước tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Lê Dữ đã quên đi chuyện không thoải mái vừa rồi, vui vẻ mà nhận lấy, hắn mở ra, là một cái kẹp cà vạt.

Cá chép nhỏ màu vàng, thoạt nhìn rất đáng yêu.

“Em chọn hồi lâu, thích không?” Thư Trừng hỏi.

Lê Dữ gật đầu thật mạnh, “Thích! Nếu mà bây giờ anh mặc đồ vest nhất định sẽ mang theo.”

“Hy vọng anh có thể mang theo nó đến các lễ trao giải lớn, sau đó cũng hy vọng nó sẽ mang đến may mắn cho anh.” Thư Trừng cười cầu chúc cho anh.

“So sánh với một cặp quà của em, quà anh tặng thì hơi có chút keo kiệt.” Lê Dữ thở dài.

“Nào có đâu, nhiều son môi như vậy, em cũng dùng không hết đâu.” Thư Trừng an ủi anh.

Lê Dữ che cái hộp lại, giống như nhận lấy bảo bối vậy.

Sau khi thu dọn xong, hai người cùng anh Tần cùng nhau đi ăn cơm.

***

Sau khi ăn cơm xong, Thư Trừng liền đến phòng Lê Dữ lấy hành lý.

Lê Dữ nắm chặt cái vali, đau khổ cầu xin, “Không thể ngủ cùng anh được sao.”

Thư Trừng híp mắt lại, quyết đoán cự tuyệt anh, “Không được!”

Từ trong tay Lê Dữ đoạt lại cái vali, Thư Trừng lại mềm giọng an ủi anh, “Anh đã đóng phim cả ngày rồi, cũng rất mệt rồi, đi tắm rửa đi, em cũng phải trở về phòng đây.”

!

Đóng cửa lại, lưu lại một mình Lê Dữ, anh nhận mệnh mà cầm quần áo đi tắm rửa.

Lê Dữ đang tắm, đột nhiên anh linh quang chợt lóe, nếu Thư Trừng không muốn ở lại, anh có thể đi qua mà.

Nghĩ đến đây, Lê Dữ liền tinh thần phấn chấn, anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, liền ra khỏi phòng tắm.

Đơn giản sấy khô tóc một chút, anh liền đi gõ cửa phòng Thư Trừng.

Thư Trừng lau tóc mở cửa ra, thấy là Lê Dữ, cô có chút kinh ngạc, “Anh tới làm cái gì?”

“Anh, anh có lời muốn nói với em.” Ánh mắt Lê Dữ có hơi lập loè.

Thư Trừng tuệ nhãn như đuốc, nhạy bén phát hiện không đúng, “Có chuyện liền nói trước cửa đi.”

“Như vậy không tốt đâu, tụi mình vẫn nên đi vào nói đi.” Nói xong, Lê Dữ liền muốn chen vào trong.

Thư Trừng nhanh chóng lấy hai tay chặn lại, cô cảnh cáo, “Lê Dữ, anh không cần làm bộ nữa đâu, trở về ngủ đi.”

Lê Dữ hừ hừ, mất mát mà nói, “Anh biết rồi.”

Thư Trừng cười tủm tỉm mà nói tiếng, “Ngủ ngon.”

Sau đó, liền không lưu tình chút nào mà đóng cửa.

Lê Dữ đứng ở ngoài cửa, tức giận nghẹn một bụng, anh tức anh Tần vì sao làm điều thừa đặt phòng giúp Thư Trừng, làm hại anh mất đi một cơ hội tốt như thế.

Trừ tiền lương! Cần phải trừ tiền lương!