Sau khi Thư Trừng và Đào Dĩ Tình tách ra, liền tự mình tùy tiện đi dạo.

Cô nhớ tới Lê Dữ nói tặng cho chính mình một món quà năm mới, suy nghĩ một chút, quyết định cũng đi chọn lựa một món tặng cho anh.

Tặng quà gì đối với người bình thường mà nói thì tương đối buồn rầu, nhưng đối với Thư Trừng mà nói lại đơn giản hơn nhiều.

Lần trước khi Lê Dữ mặc đồ vest, trên cổ tay không có mang bất cứ thứ gì, không nghĩ nhiều lắm, tặng một cái đồng hồ thuận tiện nhất.

Từ khi Thư Trừng quyết định đến vào trung tâm mua sắm mua xong đồng hồ đi ra, trước sau chỉ tốn hai mươi phút.

Lê Dữ còn đang nổi nóng, Thư Trừng đã nhắn một tin nhắn qua.

Thư Trừng: Đừng tức giận nữa, em cũng mua quà cho anh rồi.

Lê Dữ: Là cái gì thế!

Thư Trừng: Bí mật.

Lê Dữ: ^

Thư Trừng đối với món quà Lê Dữ tặng cũng rất tò mò, bởi vì lần trước anh đi đóng phim điện ảnh, ở trong điện thoại nói mang theo quà cho cô, kết quả mang theo một không khí **, một ** bùn đất……

Lúc ấy biểu tình của Lê Dữ vô cùng hưng phấn, Thư Trừng cũng liền chưa nói món quà này có bao nhiêu kỳ lạ……

Thư Trừng đi đến quán cà phê thường đến, thuận tiện gọi ly đồ uống.

Cô biết chính mình hôm nay làm bóng đèn, khẳng định là không thể ở cùng với tiểu tình lữ, cho nên từ trong túi xách lấy ra sách đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm, liền đọc.

Mới qua nửa giờ, di động của Thư Trừng liền đổ chuông.

Là em họ của cô Đào Dĩ Tình.

“Dĩ Tình?” Thư Trừng có chút kinh ngạc, tại sao cô lại không thể tưởng được Đào Dĩ Tình sẽ ở ngay lúc này gọi điện thoại cho cô.

Vì xác nhận, cô còn đặc biệt nhìn tên danh bạ trên di động.

“Chị họ, bây giờ chị đang ở đâu?” Giọng điệu của Đào Dĩ Tình có chút kỳ lạ.

“Xảy ra chuyện gì, chị ở kia cái quán cà phê trước kia thường đến.” Thư Trừng trả lời một câu.

“Vậy em đi qua tìm chị.” Đào Dĩ Tình nói.

“Không phải em và Hà Bân đang ở bên nhau sao?” Thư Trừng nghi hoặc hỏi.

“Gặp mặt rồi nói sau.” Đào Dĩ Tình nghẹn ngào một chút.

Sau khi cúp máy, Thư Trừng co cảm giác chuyện này có chút không thích hợp, quyết định vẫn là chờ Đào Dĩ Tình tới đây lại nói sau.

Một lát sau, Đào Dĩ Tình liền vào quán cà phê, cô ấy nhìn xung quanh, thấy Thư Trừng vẫy tay với cô ấy, liền trực tiếp đi tới.

Thư Trừng gọi một ly Cappuccino cho cô ấy, thấy cô ấy ngồi xuống, liền đẩy cái ly về phía trước mặt cô ấy.

“Uống đi.”

Đào Dĩ Tình nhẹ nhàng thở phì phò, cô ấy bình phục hơi thở một chút, liền bưng cái ly lên uống vào.

“Em và Hà Bân cãi nhau?” Thư Trừng nhìn cô ấy ửng đỏ hốc mắt, có suy đoán.

Đào Dĩ Tình đặt cái ly xuống, hít hít cái mũi, đỏ mắt nói: “Bởi vì chuyện của chị họ.”

Thư Trừng không hiểu ra sao, “Chị?”

“Vừa rồi Hà Bân không phải nói muốn giới thiệu anh họ cho chị họ sao, chị họ cự tuyệt. Em liền đúng sự thật thuật lại với anh ấy một lần, sau đó anh ấy liền tức giận, nói chị họ có phải chướng mắt anh họ của anh ấy hay không.” Đào Dĩ Tình thấp giọng nói.

Thư Trừng lấy khăn giấy ra đưa cho cô ấy, bất đắc dĩ mà nói: “Rõ ràng không quen biết người ở đâu với có nhìn trúng hay không mà.”

Đào Dĩ Tình xoa xoa cái mũi, tiếp tục nói: “Em cũng là nói như thế, nhưng biểu tình của anh ấy rõ ràng không tốt, thậm chí nói chị họ chướng mắt anh họ của anh ấy chính là khinh thường anh ấy.”

Thư Trừng liền cảm thấy thật là đau đầu, “Hà Bân này tại sao lại nói chuyện như thế kia, hai người rõ ràng không phải một chuyện. Anh họ của cậu ta chị lại không quen biết, huống chi là đất khách, rõ ràng chị sẽ không suy xét loại này.”

“Em cũng không biết, đột nhiên anh ấy nổi giận với em, em liền ồn ảo một trận với anh ấy, sau đó em liền đi về trước.” Đào Dĩ Tình cúi đầu nức nở.

Thư Trừng thở dài, đưa hết cả một bịch khăn giấy cho cô ấy, “Vậy bây giờ em muốn làm sao bây giờ?”

“Trong nhà Hà Bân không phải rất giàu có, cho nên tính cách rất mẫn cảm. Ngày thường tụi em ở bên nhau, em cũng không dám nói một ít đề tài cùng loại. Ăn cơm mua đơn đều là hắn giành trước trả tiền, nếu mà em nói trả tiền, anh ấy liền cảm thấy em là đang xem thường anh ấy.” Đào Dĩ Tình nói.

Thư Trừng nghe xong khẽ nhíu mày, Hà Bân này lòng tự trọng mạnh đến sắp bệnh rồi.

“Vậy em đã trở lại rồi, cậu ta liền không có gọi điện thoại cho em sao?” Thư Trừng hỏi.

Đào Dĩ Tình lắc đầu, “Tụi em thường xuyên vì một ít việc nhỏ cãi nhau, đều là ta chủ động tìm anh ấy, anh ấy trước nay cũng chưa chủ động đi tìm em.”

Thư Trừng nhíu mày, cô hỏi: “Dĩ Tình, em thích Hà Bân ở điểm gì?”

Đào Dĩ Tình bỗng dưng ngẩng đầu, con ngươi tràn đầy mờ mịt, “Thành tích của anh ấy rất tốt, nhân duyên ở Học Sinh Hội cũng rất tốt, lớn lên cũng không tệ lắm……”

“Thành tích tốt, nhân duyên tốt, lớn lên không tồi chính là thích nguyên nhân, nói cách khác, người này không phải Hà Bân cũng có thể?” Thư Trừng nhất châm kiến huyết (*) hỏi.

(*) Nhất châm kiến huyết (一针见血): nghĩa đen là chỉ châm một mũi là thấy máu; nghĩa bóng là một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Đào Dĩ Tình nháy mắt trợn to mắt, “Là, là như thế này sao?”

Thư Trừng bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Em hẳn là phải suy xét rõ ràng, em có phải thật sự thích Hà Bân hay không. Còn có, đứng ở góc độ của chị mà xem xét, Hà Bân này không tính là người đàn ông tốt gì.”

Tục ngữ nói, khuyên giải không khuyên tách. Nhưng Thư Trừng không có biện pháp khuyên Đào Dĩ Tình tiếp tục cùng Hà Bân ở bên nhau, cậu ta thoạt nhìn có điểm không tốt.

Đào Dĩ Tình cúi đầu, thật lâu cũng không có nói chuyện.

“Được rồi, em có muốn đi đâu chơi không, hôm nay chị bao.” Thư Trừng đánh vỡ im lặng, trực tiếp hỏi.

Cô có thể lý giải cho Đào Dĩ Tình, rốt cuộc đã quen nhau thời gian dài như thế, tại sao lại có thể dễ dàng chia tay như vậy.

Đào Dĩ Tình ngẩng đầu, trên mặt có chút mỏi mệt, cô ấy lắc đầu cự tuyệt, “Chị họ, em không muốn đi dạo, chúng ta đi về trước đi.”

Thư Trừng cũng không bắt buộc, đi đến quầy thanh toán trả tiền.

***

Hai người đi xe buýt trở về, vào tiểu khu, Thư Trừng liền bảo Đào Dĩ Tình đi về trước.

Cô đi vào trong tiểu khu đến chỗ chuyển phát nhanh gửi đồ.

Lê Dữ đã sớm hưng phấn mà đưa địa chỉ cho cô, hận không thể lập tức là có thể nhận được quà.

Thư Trừng gửi xong đồ vừa mới vào nhà, đã bị Phùng Lan Anh kéo sang một bên, “Dĩ Tình xảy ra chuyện gì, sau khi trở về cái gì cũng không nói, trực tiếp vào phòng.”

“Không có chuyện gì đâu ạ, mẹ yên tâm đi.” Thư Trừng vỗ vỗ tay Phùng Lan Anh an ủi bà.

Phùng Lan Anh hiển nhiên không tin, “Thật sự? Hai đứa các con đi ra ngoài đã làm cái gì?”

Thư Trừng nhướng mày lên, “Chỉ đi ăn cơm, đi dạo phố, bằng không còn có thể làm cái gì. Mẹ đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa, con bé chính là đi dạo phố nên mệt mỏi mà thôi.”

Phùng Lan Anh hình như bị thuyết phục, bà lo chính mình gật đầu, “Hình như là vậy, trước kia sau khi con đi dạo phố với mẹ trở về cũng không khác lắm.”

Thư Trừng:……

Phùng Lan Anh mỗi lần đi dạo phố đều là chỉ xem không mua, còn đi dạo cả ngày, người bình thường nào chịu nổi.

Sau khi Đào Dĩ Tình ngủ một giấc, tâm tình liền tốt hơn nhiều rồi, buổi tối khi ăn cơm cũng khôi phục lại gương mặt tươi cười. Cái này, Phùng Lan Anh mới chân chính yên lòng.

Buổi tối, Thư Trừng thấy tâm tình cô ấy xác thật tốt rất nhiều, liền cẩn thận hỏi một câu, “Ngày mai em có muốn đi ra ngoài hay không?”

“Không cần đâu, anh ấy đã ngồi xe đi về rồi.” Đào Dĩ Tình nhàn nhạt mà nói.

Trong lòng Thư Trừng tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì nữa.

Lê Dữ quảng cáo mắt kính đại diện phát ngôn hôm nay vừa lúc ra, video và ảnh chụp thông báo chính thức đều tung ra.

Trong bức ảnh, Lê Dữ đeo mắt kính gọng mạ vàng, nghiêng mặt nhìn màn ảnh.

Mấy bức ảnh chụp vừa ra, hơn nữa video quảng cáo tuyên truyền, lại càng làm cho các fans lại một lần kích động lên.

Là Lê Dữ đó: Thao, mau cho tui táo đỏ!

Gió xuân mười dặm không bằng anh: Quỳ cầu Lê Dữ đi diễn mặt người dạ thú, quả thực rất thích hợp có hay không!

Phao Phao ở trong lòng ngực em: Phao Phao độ dẻo thật sự quá mạnh, cảm giác tạo hình gì đó cũng đều có thể hold lại nha!!

Cá chép cho tui vận may: Máu mũi cũng sắp phun ra rồi, dì cả tới người tỏ vẻ không thể xem loại này. ▔ ▔)σ

Mẹ ơi con muốn ngủ anh ấ: Mỗi ngày muốn anh ấy hắn một lần, thật là mỗi ngày cho người ta có cảm giác mới mẻ.

Tiểu cục cưng Lê Dữ: Mấy ngày hôm trước Lê Dữ khiến cho người ta muốn xé nát quần áo của anh ấy, hôm nay Lê Dữ khiến cho người ta muốn bị anh ấy xé nát quần áo. (/w\)

Lê cái gì Dữ: Lầu trên nói đúng, tui cũng muốn. (〃w)

Đây là người đàn ông của tui: Mọi người xếp hàng đi, cảm ơn.

Thư Trừng xem bình luận của các fans không khỏi nở nụ cười, fans của anh cũng thật mắc cười.

Không thể phủ nhận, tổ quảng cáo này tạo hình xác thật rất tuấn tú, cũng rất thích hợp với anh.

Đào Dĩ Tình chui vào ổ chăn, duỗi cổ xem di động của Thư Trừng, “Chị họ, chị đang xem gì thế?”

“Lướt hot search nhìn thấy.” Thư Trừng mặt không đỏ tim không đập, bình tĩnh mà trả lời.

“Lê Dữ à.” Đào Dĩ Tình lại nhìn lần nữa, mới xác nhận, “Đây là anh ấy sao? Thoạt nhìn cũng rất đẹp trai.”

Thư Trừng rời khỏi hot search, thuận tiện rời khỏi Weibo, cô tự nhiên mà trả lời: “Minh tinh mà.”

Cái này đổi Đào Dĩ Tình lấy ra di động mà xem, “Xem nè, minh tinh đẹp trai ghê, em thật là mắt bị mù, vì cái loại người này thương tâm khổ sở.”

Thư Trừng đang uống nước, thiếu chút nữa thì bị sặc rồi, “Lời này có ý gì.”

“Em rốt cuộc hiểu rõ vì sao có chút người làm fans, ký thác tình cảm ở trên người minh tinh, tựa như đang nói chuyện một hồi yêu đương giả tưởng, ít nhất đối với cái mặt đẹp trai này, mỗi ngày đều là tâm tình tốt.” Đào Dĩ Tình nói.

Thư Trừng suy nghĩ một chút, đồng ý gật đầu, “Có đạo lý.”

“Chị họ, em đã nghĩ kỹ rồi, Hà Bân nếu xin lỗi em liền tha thứ cho anh ta, nếu anh ta không xin lỗi, em liền chiến tranh lạnh với anh ta.” Đào Dĩ Tình hừ một tiếng, cô ấy cắn chặt răng, “Xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.”

“Nếu là cậu ta thì sao?” Thư Trừng suy nghĩ một chút, không phải không có khả năng này.

“Nếu là anh ta, vậy em liền chia tay với anh ta.” Đào Dĩ Tình nghẹn ngào một chút, ánh mắt kiên định mà nói.

Thư Trừng sờ sờ đầu cô ấy, “Dĩ Tình, em làm rất đúng.”

“Chị họ có phải chị sợ em không lý trí, vì yêu mà choáng váng đầu óc hay không?” Trong mắt Đào Dĩ Tình tất cả đều là hơi nước, cô ấy lung tung lau một phen.

Thư Trừng mím môi, cô không phủ nhận, là có chút lo lắng, “Ừm, lo lắng chứ.”

“Chị yên tâm đi, e, không ngốc như vậy đâu.” Đào Dĩ Tình dựa vào trên vai Thư Trừng nói.

“Dĩ Tình, em một chút cũng không kém, là vấn đề của Hà Bân, em không sai.” Thư Trừng an ủi.

Đào Dĩ Tình rầu rĩ mà ừ một tiếng.

“Dĩ Tình, em lớn lên xinh đẹp, tính cách lại đáng yêu, nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.” Thư Trừng còn nói thêm.

“Thôi bỏ đi, chị họ xinh đẹp như thế cũng còn chưa có yêu đương, vậy em cũng không yêu đương.” Đào Dĩ Tình buồn bực mà nói.

Thư Trừng có chút dở khóc dở cười, “Em đừng có học theo chị nha.”

“Mẹ em vẫn luôn bảo em lấy chị làm tấm gương, em quyết định, không có một sự nghiệp ổn định, thì không yêu đương!”

“Em đừng có xúc động……” Thư Trừng vội vàng nói.

Cô có chút rối rắm, chủ yếu là lại không thể nói cho Đào Dĩ Tình, cô đã có bạn trai……