Thư Trừng xách trái cây khô lại đây, đưa cho anh, “Cho anh.”

Lê Dữ tiếp nhận, rồi mới hỏi: “Đây là muốn tiết tấu đuổi người?”

Thư Trừng cười nhìn anh: “Nếu là anh lại ba hoa, đã có thể nói không chừng.”

“Tôi thật vất vả chạy ra, người đại diện cũng không biết.” Lê Dữ vẻ mặt đau khổ nói.

“Vậy anh ngồi xe gì tới?” Thư Trừng có chút giật mình.

Lê Dữ gãi gãi đầu, “Giám đốc khách sạn Lệ Nguyên giúp tôi kêu xe.”

“Anh ta vì sao sẽ giúp anh? Anh không sợ bị tiết lộ lịch trình sao?” Thư Trừng hỏi.

Tuy rằng cô biết khách sạn sẽ không tiết lộ hành trình của khách hàng, nhưng lỡ như thì sao……

Người bụng dạ khó lường bán lịch trình của Lê Dữ cho paparazzi làm sao bây giờ?

Lê Dữ hơi hơi buồn rầu một chút vẫn là nói ra tình hình thực tế, “Khách sạn Lệ Nguyên là nhà tôi mở.”

Thư Trừng sắc mặt chấn động, cô từng xem tư liệu của Lê Dữ, nhưng chưa từng có tin tức như vậy bị đào bới ra tới nha.

Khách sạn Lệ Nguyên chính là chuỗi khách sạn lớn cả nước, tin tức này nếu là bị tuôn ra, phỏng chừng sẽ oanh động giới giải trí đi.

“Vậy tại sao anh lại còn ra tới làm nghệ sĩ?” Thư Trừng rất là khó hiểu.

“Bố tôi ở khi tôi còn nhỏ đã qua đời, mẹ tôi một mình lại phải chăm sóc tôi, lại phải đến công ty, cho nên rất mệt. Ngẫu nhiên cơ hội tôi đi quay một quảng cáo, sau lại liền vào giới giải trí. Mẹ tôi cảm thấy có người chiếu cố tôi như vậy, bà ấy liền có thể chuyên tâm đi xử lý chuyện của công ty.” Giọng điệu của Lê Dữ hơi hơi có chút hạ xuống.

Trách không được lần trước lúc sinh nhật lại vẫn luôn chờ điện thoại, Thư Trừng ở trong lòng nghĩ, cô an ủi nói: “Đại khái mẹ anh cũng muốn cho anh hoàn cảnh cuộc sống rất tốt, cho nên đang liều mạng cố gắng.”

“Tôi cũng biết vậy, công việc của tôi tính chất vốn dĩ liền thuộc về cái loại bận rộn này, hơn nữa bà ấy cũng vậy. Chúng tôi một năm cũng không gặp được mấy lần, thậm chí ăn Tết cũng không thể ở bên nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.” Lê Dữ thở dài.

“Mẹ anh có biết loại ý tưởng này của anh không?” Thư Trừng hỏi.

Lê Dữ lắc đầu, “Bà ấy hẳn là không biết, tôi cũng chưa nói quá, hơn nữa thời gian chúng tôi trò chuyện đều rất ngắn.”

“Có lẽ hai người có thể thử nói chuyện một chút, bây giờ anh đã có năng lực làm việc, thậm chí không cần dựa dẫm trong nhà. Cho nên nếu có vấn đề gì, hai người có thể trao đổi một chút với nhau.” Thư Trừng cười nói.

Lê Dữ nhíu nhíu mày, có chút khó xử mà nói: “Tôi không biết mở miệng như thế nào, hơn nữa nói cũng không nhất định có hiệu quả.”

“Không nói như thế nào biết đâu.” Thư Trừng dịu dàng cười cười, “Trước kia tôi và bố tôi trước kia quan hệ rất ngượng ngập, ông ấy là hiệu trưởng trường học, tôi ở trường học trước nay chưa từng nhắc qua, còn sẽ cố ý bảo trì khoảng cách với ông ấy. Ông ấy rất khổ sở, còn đặc biệt lại đây khai đạo tôi, sau này tôi cũng hiểu được.”

“Tại sao chị lại bảo trì khoảng cách với ông ấy vậy?” Lê Dữ không hiểu.

“Vậy tại sao anh lại không có nói với người ngoài anh là con trai của chủ tịch khách sạn Lệ Nguyên?” Thư Trừng hỏi lại.

Lê Dữ mím môi, “Bởi vì chưa có ai từng hỏi, hơn nữa nói ra sẽ rất phiền toái, có lẽ nhiều năm tôi cố gắng làm như thế đều sẽ nhẹ nhàng biến thành dựa dẫm trong nhà.”

“Giống như thế, nếu là tôi nói tôi là con gái của hiệu trưởng, các bạn học sẽ xa cách tôi, các cô ấy sẽ cảm thấy tôi sẽ cáo trạng, cũng sẽ cảm thấy các thầy cô sẽ cố ý giúp đỡ tôi.” Thư Trừng bất đắc dĩ mà cười cười.

“Vậy sau này thì sao?” Lê Dữ tò mò hỏi.

“Khi đó mùng một mới vừa vào học không lâu, bố tôi tới phòng học tìm tôi, tôi cãi nhau một hồi với ông ấy, hai người chiến tranh lạnh hồi lâu.” Thư Trừng nhớ lại khi đó liền cảm thấy có chút buồn cười.

Cô nói tiếp: “Chỉ là sau này bố tôi chủ động lại đây giải hòa, tôi cũng nói lo lắng của mình, nhưng bố tôi nói cây ngay không sợ chết đứng, thì không cần lo lắng người khác nói cái gì. Bởi vì có những người mặc kệ anh làm cái gì, anh ta muốn nói cũng sẽ nói.”

“Cho nên bạn học của chị đều biết chị là con gái của hiệu trưởng sao?” Lê Dữ hỏi.

Thư Trừng gật đầu: “Ừ, lúc vừa mới bắt đầu xác thật rất gian nan, các bạn học đều đề phòng tôi, sau này phát hiện chuyện gì cũng không có, cũng an tâm thoải mái chơi với tôi.”

“Nói chuyện thật sự có ích sao?” Lê Dữ vẫn là có chút chần chờ.

“Đương nhiên rồi.” Thư Trừng gật đầu, cô đột nhiên bật cười nói, “Sau này tôi nghe mẹ tôi nói, khi đó ba tôi buổi tối ngẫu nhiên mua say, trong miệng nhắc mãi đều là câu con gái còn yêu tôi nữa.”

“Lần sau tôi sẽ thử một chút.” Lê Dữ nháy mắt có được cổ vũ, anh gật gật đầu thật mạnh nói.

***

Hai người hàn huyên một hồi, sắp đến giờ ăn cơm trưa.

Thư Trừng nhìn đồng hồ, chuẩn bị hỏi Lê Dữ tính toán thế nào, nào biết Lê Dữ mở miệng nói trước “Tôi là lén lút đi ra, cho nên trở về quá sớm thì không tốt lắm.”

Đây là lời nói kiểu gì……

“Vậy anh muốn làm sao bây giờ?” Thư Trừng hỏi.

Lê Dữ thanh thanh giọng nói, “Bây giờ sắp đến giờ ăn cơm trưa, thân phận của tôi đi ra ngoài ăn cũng không quá thuận tiện, không bằng liền ở nhà chị ăn đi.”

Anh thật vất vả khóa di động, chính là sợ anh Tần cho anh đoạt mệnh liên hoàn call, rồi mới bảo anh trở về, bây giờ cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ nha.

Thư Trừng sớm đã nhìn thấu ý tưởng của anh, cô nhẹ nhàng cười, “May mắn ngày hôm qua tôi mua không ít đồ ăn.”

Cô đứng dậy, cuốn cổ tay áo lên, liền đi về phía phòng bếp.

Lê Dữ vui sướng mà từ trên sô pha nhảy dựng lên, “Tôi cũng muốn giúp!”

Thư Trừng từ trong tủ lạnh lấy ra rau dưa tươi mới, cô mở miệng nói: “Anh đừng gây cho tôi thêm phiền là được rồi.”

Xương sườn và thịt nạc sáng sớm cũng đã lấy ra để rã đông, lúc này đã hoàn toàn rã đông.

Thấy Lê Dữ hứng thú bừng bừng mà theo lại đây, Thư Trừng ném một túi đậu tương cho anh, “Biết lột không?”

Lê Dữ nhìn vỏ đậu màu xanh lục, rồi mới gật gật đầu, “Biết!”

Cho Lê Dữ một nhiệm vụ, Thư Trừng liền trước rửa sạch xương sườn, rồi mới bỏ vào trong nồi, bỏ thêm rượu vàng, liền dùng nước dùng nấu một lần.

Cô lại lấy khoai tây và bắp ra, bắt đầu rửa sạch chúng nó.

Khoai tây gọt vỏ, bắp cắt thành từng khúc từng khúc.

Làm xong mấy cái này, nước đã sôi, cô vớt xương sườn ra, bỏ vào hầm trong nồi điện chuyên môn nấu canh, thêm nước dùng, cắt lát gừng và khúc hành, rồi mới nấu.

Qua một đoạn thời gian, lại bỏ thêm khoai tây và bắp vào, bỏ chút muối, liền không hề quản nó.

Cơm cũng đã nấu chín, Thư Trừng liền bắt đầu rửa sạch những nguyên liệu nấu ăn khác.

Lúc Thư Trừng đang xào rau, Lê Dữ liền ở một bên nhìn, ánh mắt đều không dời một chút.

Thư Trừng cảm thấy rất không được tự nhiên, ánh mắt này của anh sắp bằng với nhiệt độ của gas, cô thật sự có chút ăn không tiêu.

“Chỗ này nhiều khói dầu, anh đi ra ngoài trước đi, một lát nữa thì xong rồi.” Thư Trừng nghiêng đầu nói với anh.

Lê Dữ vốn đang muốn ở lại, nhưng thấy biểu tình của Thư Trừng hận không thể muốn anh lập tức đi ra ngoài mới được, anh chỉ phải rời khỏi nhà bếp.

Canh xương sườn đã hầm xong, mùi cơm chín cũng bay ra, nhưng món khác cũng đã xào xong, hai người liền bưng lên bàn, chuẩn bị ăn cơm.

Lúc Thư Trừng đựng cơm trở về, Lê Dữ đang ở dùng di động chụp ảnh.

Thư Trừng sửng sốt, rồi mới ngạc nhiên mà nhìn anh, “Tại sao anh ngay cả ăn cơm cũng muốn chụp ảnh?”

“Rất ít ăn loại cơm nhà này, tất nhiên muốn chụp một tấm.” Lê Dữ ngượng ngùng mà cười cười.

Lòng Thư Trừng lại mềm mại, cô dịu dàng nói: “Vậy hôm nay anh ăn nhiều một chút.”

Tài nấu nướng của Thư Trừng tất nhiên so ra kém với những đầu bếp đó, nhưng làm được đồ ăn thơm ngon cũng rất không tồi.

Lê Dữ vẫn luôn cúi đầu ăn, ngay cả lúc nói cũng ít nói.

Thấy Lê Dữ ăn đến vui vẻ, bữa cơm này của Thư Trừng cũng có cảm giác thỏa mãn.

“Làm sao chị lại biết nấu ăn như thế?” Ăn uống no đủ lúc này Lê Dữ mới mở miệng hỏi.

Thư Trừng uống canh trả lời: “Một mình sống ở bên ngoài, tự nhiên mà sẽ đi học rồi.”

“Thật tốt, cũng không biết sau này ai sẽ hạnh phúc như thế.” Lê Dữ nhỏ giọng nói một câu.

Thư Trừng nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn anh.

Lê Dữ đứng lên, chủ động xin ra trận nói: “Nếu chị đã nấu ăn, vậy việc rửa chén liền giao cho tôi đi.”

Thư Trừng thấy ánh mắt kiên định của anh, cũng liền không có cự tuyệt.

Tiếng nước chảy rì rào trong nhà bếp nước máy, Lê Dữ đứng ở trước bồn rửa bát, cuốn tay áo lên, rồi mới nghiêm túc mà rửa chén.

Bóng dáng thẳng tắp thon dài của anh, cho dù làm loại việc này, cũng giống như một bức tranh vậy, khiến cho người cảnh đẹp ý vui.

Thư Trừng dựa vào khung cửa nhà bếp kia, cười nhìn Lê Dữ, “Nếu là để cho fans nhìn thấy anh đang rửa chén, phỏng chừng sẽ nổ tung chảo đi.”

Lê Dữ không ngẩng đầu, anh lên tiếng, “Nào có khoa trương như vậy.”

“Như thế nào là khoa trương.” Thư Trừng cười, “Nếu là thấy được, có lẽ cảm thấy anh là người đàn ông tốt của gia đình, một đám hận không thể muốn gả cho anh đó.”

Lê Dữ rửa xong một cái chén cuối cùng, Thư Trừng lại đây sắp xếp ngăn nắp chén đũa bỏ vào tủ bát.

Lê Dữ đột nhiên lên tiếng hỏi: “Còn chị thì sao? Chị có thể muốn gả cho tôi như vậy hay không?”

Vấn đề dột nhiên mà tới làm cho tim của Thư Trừng đập lỡ một nhịp,cô thiếu chút nữa không cầm nổi chén đũa.

“Lê Dữ, anh đừng nói bậy.” Thư Trừng ổn định tinh thần, sắp xếp chén đũa xong.

Lê Dữ một bàn tay chống ở trên bệ bếp, gân xanh trên cánh tay hơi hơi nổi lên, thoạt nhìn gợi cảm lại dã tính.

Ánh mắt của anh nghiêm túc, không có một chút ý vui đùa.

Thư Trừng sắp xếp xong chén đũa, cô nghiêng đầu, ánh mắt kia vừa lúc đối diện với Lê Dữ, giờ phút này trong mắt anh vừa lúc có ảnh ngược của cô, rõ ràng mà sáng ngời.

“Tôi rất nghiêm túc.” Lê Dữ lại nói một lần.

Trái tim Thư Trừng thình thịch mà đập không ngừng, cô hơi hơi hé miệng, rồi mới nói: “Tôi sẽ không lựa chọn ở bên nhau với ngôi sao, sẽ rất mệt.”

Lời cự tuyệt vừa thốt lên, sắc mặt Lê Dữ liền thay đổi.

“Tôi, tôi đi trước.” Lê Dữ hoang mang rối loạn mà ra nhà bếp.

Thấy anh phải đi, Thư Trừng lập tức cầm lấy trái cây khô bên cạnh sô pha, “Anh mang theo đi.”

Lê Dữ xách theo trái cây khô, cũng không có liếc mắt nhìn Thư Trừng một cái, liền hoảng loạn mà đi ra ngoài.

Lê Dữ vừa đi, Thư Trừng liền ngồi liệt ở trên sô pha.

Cô thở dài một hơi thật sâu.

***

Tài xế ở tiểu khu vẫn luôn chờ, Lê Dữ vừa thấy, liền lên xe.

“Về khách sạn.” Lê Dữ trầm giọng mà nói một câu.

Lê Dữ mới vừa trở lại khách sạn, anh Tần liền nôn nóng mà chạy tới.

“Tôi nói tiểu tổ tông à, cậu đã chạy đi đâu vậy, tôi gọi điện thoại cho cậu, tại sao cậu lại khóa máy chứ?” Anh Tần bất đắc dĩ mà nói.

Anh ta sợ tới mức thiếu chút nữa báo cáo lên cấp trên, nếu không phải giám đốc khách sạn nói anh đi ra ngoài, anh ta thật sự sắp vội muốn chết rồi.

“Hôm nay lại không có hoạt động gì, em đi ra ngoài tùy tiện đi dạo.” Lê Dữ đeo kính râm, nhìn không ra một tia biểu tình.

Có lẽ phát hiện một ít trạng thái kỳ lạ, anh Tần cũng không ép anh, “Được rồi, vậy em nhanh chóng trở về đi.”

Trở lại phòng Lê Dữ đặt trái cây khô lên trên bàn, liền nằm lên trên giường.

Nhớ tới lời nói của Thư Trừng vừa rồi, anh liền nhụt chí một trận.

Dịch Nam nói không sai, không ai nguyện ý yêu đương với ngôi sao cả.

Lê Dữ không tin tà, anh vào diễn đàn, giấu tên đăng một câu hỏi.

Người thường vì cái gì không muốn ở bên nhau với ngôi sao?

Vừa mới đăng lên, liền có người trả lời.

—— Mỗi ngày đều phải bị nhìn chằm chằm, đương nhiên không muốn rồi.

—— Cuộc sống sẽ có rất nhiều chuyện bất tiện đi, rốt cuộc người ở xung quanh đều sẽ bắt đầu chú ý bạn, phiền muộn không dứt.

—— Mệt nha……

—— Phía trên nói đều không sai, nhưng là nếu idol của tui nói muốn ở bên nhau với tui, tui phỏng chừng sẽ vui đến điên.

—— Trên lầu đừng có nằm mơ nữa, chuyện bạn nói sẽ không xảy ra.

Lê Dữ lại ở hỏi thêm một câu, vậy phải làm gì mới có thể để cho hai người ở bên nhau?

—— Ngọa tào! Lâu chủ có chuyện xưa nha! Bạn là ngôi sao là người thường thế?

—— Phỏng chừng chính là cái loại nằm mơ này tới hỏi một chút……

—— Nếu là idol của tui ở trước mặt tui, ngủ anh ấy nha, còn nghĩ cái gì nữa……

—— Quả nhiên, trong mơ cái gì đều có [mỉm cười], lâu chủ về nhà nằm mơ đi.

—— Ép buộc nha, liền tổng tài bá đạo Mary Sue, cưỡng hôn, mạnh hơn cái loại này, xem cô ấy (anh ấy) có đáp ứng hay không.

—— Trên lầu nói rất đúng, cô ấy dám nói một chữ cự tuyệt, bạn liền lấp kín miệng cô ấy, he he he.

Lê Dữ nhìn một lượt, một đáp án có ích cũng không có.

Anh quyết định đi tắm rồi ngủ.

***

Ngày thứ hai, sáng sớm Lê Dữ liền rời giường, anh phải theo kịp lịch trình.

Lịch trình kết thúc, Lê Dữ vẻ mặt mệt mỏi lên xe.

Anh Tần đưa cho anh một chai nước, “Anh xem hôm nay trạng thái của em hình như không đúng nha, ngày hôm qua đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lê Dữ sờ sờ mặt mình, anh hỏi: “Rất rõ ràng sao?”

“Vậy thật ra không có, cười đến rất sáng lạn như cũ.” Anh Tần trả lời.

Lê Dữ vứt cho anh ta một cái liếc mắt, “Vậy tại sao anh lại nhìn ra trạng thái của em không tốt.”

“Anh là ai?” Anh Tần hừ một tiếng, anh ta khoe khoang nói: “Tốt xấu gì anh cũng làm người đại diện của em nhiều năm, chút việc nhỏ như thế anh vẫn là có thể phát hiện.”

Lê Dữ không để ý tới anh ta, phút chốc tự nhìn ngoài cửa sổ.

Anh Tần lái xe trở về khách sạn, anh ta nói: “Anh đã mua vé máy bay đêm nay về Tân Thành rồi, sau khi em trở về nghỉ ngơi hai ngày, rồi mới lại phải vội đi lên.”

“Tạm thời em không quay về, sau hành trình em trực tiếp từ thành phố Thanh Viễn đi qua.” Lê Dữ nhàn nhạt mà nói.

Anh Tần bẻ tay lái sang phải, dừng xe ở ven đường, anh ta quay đầu lại hỏi một chuỗi vấn đề dài: “Em muốn làm cái gì? Có phải hay không nhớ thương người kia? Ngày hôm qua có phải em đi ra ngoài tìm cô ta hay không?”

Hai tay Lê Dữ gối sau đầu, hắn dựa ra sau, “Đúng thì như thế nào?”

“Lê Dữ, có phải em muốn tìm đường chết hay không?” Anh Tần trách mắng.

“Em không có.”

Anh Tần tức giận cởi đai an toàn, nửa người xoay ra sau nhìn Lê Dữ, “Không có tìm đường chết, vậy em còn muốn ở trong thời kỳ quan trọng yêu đương!”

“Em là muốn yêu đương, nhưng bị người ta cự tuyệt.” Lê Dữ nhìn ngoài cửa sổ tức giận.

“A.” Anh Tần cười lạnh một tiếng, “Vậy anh thật hẳn là cảm tạ cô gái kia, em nói tên của cô ấy cho anh, anh đi cảm ơn cô ấy.”

Lê Dữ nhướng mày, “Anh coi em là thằng ngốc à, tên của cô ấy em làm sao có thể nói cho anh.”

Nói cho anh, khẳng định anh đi làm công tác tư tưởng, vậy anh liền càng không có cơ hội.

Lê Dữ hừ lạnh trong lòng, anh mới không ngốc như vậy đâu.

“Thì ra em không có ngốc à, vậy em còn muốn yêu đương.” Anh Tần trào phúng nói.

“Anh làm người đại diện là vì làm cái gì?” Lê Dữ đổi đề tài hỏi.

“Kiếm tiền nuôi gia đình.” Anh Tần không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

“Vậy em lại vì cái gì đi đến con đường nghệ sĩ này?” Lê Dữ hỏi.

Anh Tần lúc này mới nhớ tới, Lê Dữ tuy rằng là ngôi sao nhí xuất đạo, nhưng càng có rất nhiều mẹ anh không có biện pháp chăm sóc anh, mới để anh tới trong công ty.

Bọn họ nhóm người này giống như bảo mẫu của anh vậy……

“Nhưng em đang hot, em cam tâm sao?” Anh Tần hỏi, anh ta không tin Lê Dữ không có lòng yêu nghề.

“Em không muốn đi con đường lưu lượng, em muốn thành thật kiên định mà đi con đường kỹ thuật diễn, cho dù con đường này khó một chút chậm một chút, em cũng không cái gọi là. Chỉ cần có nhân vật tốt đê cho em mài giũa, với em mà nói là đủ rồi.” Lê Dữ nói.

“Nhưng con đường này rất khó đi,em biết không?” Anh Tần thở dài.

“Cuộc đời của em vốn dĩ chỉ có một mộng tưởng, mà bây giờ, cô ấy là một mộng tưởng khác của em.” Lê Dữ mắt sáng lấp lánh, nhắc tới Thư Trừng anh liền vui vẻ.

“Em xác định chứ? Nếu em không thích thì sao?” Anh Tần lại không tin, thời đại thức ăn nhanh, tình yêu lại có thể duy trì bao lâu.

“Em chỉ biết bây giờ em rất thích, nếu em không cố gắng đi tranh thủ, em sẽ hối hận.” Lê Dữ ánh mắt kiên định mà nói.

“Tại sao em lại chấp nhất như vậy, xem ra anh chọn kịch bản cho em cũng phải chú ý.” Anh Tần nói.

Lê Dữ mím môi cười, “Hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng cho em, em sẽ không đói chết.”

Anh Tần biết anh chỉ chính là cái gì, chuỗi khách sạn này sau này còn không phải sẽ tới trên tay Lê Dữ, anh chính là phú nhị đại (*)……

(*) Phú nhị đại富二代 hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.

Cái lý do này thật là không chê vào đâu được……

Anh Tần một lần nữa ngồi xong, anh ta cười ha hả, “Anh mới không lo lắng em đói chết đâu, vậy còn không bằng lo lắng cho mình đói chết thì tốt hơn.”

Xe một lần nữa xuất phát.

Lê Dữ trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất anh Tần thoạt nhìn không phản đốinhư vậy.

***

Sau khi trở về, Lê Dữ tạm thời rảnh rỗi nghỉ ngơi.

Anh nhớ tới lời nói kia Thư Trừng nói với anh, liền cầm lấy di động gọi điện thoại cho Trần Lị.

Bởi vì là chạng vạng, Lê Dữ cảm thấy Trần Lị lúc này hẳn là sẽ nghỉ ngơi.

Quả nhiên, cuộc gọi này anh gọi được.

“Tiểu Dữ, tại sao con lại gọi điện thoại lại đây?” Giọng nói của Trần Lị có chút mỏi mệt.

“Mẹ, mẹ còn đang làm việc sao?” Lê Dữ có chút đau lòng hỏi.

Trần Lị cười cười, “Vừa mới họp xong, bây giờ nghỉ ngơi.”

Lê Dữ lại hỏi: “Cơm tối đã ăn chưa?”

“Đợi lát nữa đi ăn.” Trần Lị cười cười, “Đột nhiên gọi điện thoại lại đây, có chuyện gì thế?”

“Mẹ, mẹ con mình lâu lắm rồi chưa gặp nhau.” Giọng nói của Lê Dữ có chút hạ xuống.

“Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Không có, chỉ là nhớ mẹ. Mỗi lần mẹ làm việc đều rất bận, con cũng vội, cũng không có thời gian gặp mặt.” Lê Dữ nói.

“Mẹ cho rằng chuyện gì chứ, mẹ cũng phải làm việc mà, một tập đoàn lớn như thế, nhiều công nhân như thế liền dựa vào mẹ tới chống đỡ mà.” Trần Lị thở dài.

Lê Dữ bất đắc dĩ, “Rất nhiều chuyện đều không cần mẹ tự tay làm lấy, mẹ không nên mệt như thế.”

“Tiểu Dữ, hôm nay con rất là lạ nha, tại sao lại đột nhiên nói nhiều như thế?” Trần Lị nghi hoặc hỏi.

Lê Dữ ủy khuất mà trả lời, “Có người nói với con, ta hẳn là phải nói chuyện với mẹ thật tốt, nhưng mà thoạt nhìn rất vô dụng.”

Trần Lị vừa quật cường lại kiên cường, bằng không nhiều năm sẽ không dựa vào chính mình một mình chống đỡ một gia đình, chống đỡ một cái công tynhư thế.

“Người nọ là ai thế?” Trần Lị rất có hứng thú hỏi.

“Cái này không quan trọng, quan trọng là con hy vọng mẹ có thể nghỉ ngơi một chút, không cần lại mệt mỏi như vậy.” Lê Dữ nói.

Trần Lị khi cách đã lâu cảm giác được ấm áp chảy qua trái tim, bà hơi hơi mỉm cười, “Ừm, mẹ sẽ cố gắng nghỉ ngơi, chờ mẹ làm xong trận này rồi, liền sẽ rảnh rỗi, đến lúc đó liền sẽ đi tìm con.”

“Thật vậy chăng?” Lê Dữ hưng phấn mà hỏi.

“Đương nhiên là thật sự, mẹ đáp ứng con.” Trần Lị cười trả lời.

“Dạ, vậy con đến lúc đó để trống thời gian ra.” Lê Dữ kích động mà nói.

Trần Lị cười cười nói: “Chính con cũng phải chú ý thân thể nhiều hơn, mẹ nhìn thấy bộ phim kia của con sắp ra mắt đi, đến lúc đó mẹ sẽ để cho toàn thể công nhân đều đi xem, kéo ratings cho con.”

Lê Dữ bất đắc dĩ: “Vậy thì không cần, đến lúc đó mọi người đều đã biết quan hệ của con và mẹ rồi sao?”

“Cái này thì có gì, con là con trai ruột của mẹ, để cho người khác biết thì có thể như thế nào? Truyền thông nếu là dám nói bậy, đến lúc đó đè ép xuống đi không phải được rồi sao.” Trần Lị nói.

Nhìn mẹ trả lời khí phách như thế, Lê Dữ không tiếng động mà cười.

“Chính là con sợ phiền toái, đến lúc đó lại phải phiền chết rồi.” Lê Dữ nhớ tới cái loại hình ảnh này, liền cảm thấy đau đầu.

“Được, mẹ biết rồi.” Trần Lị lên tiếng.

Hai người lại hàn huyên một lúc, lần này nói chuyện phiếm lại so với lúc trước nhẹ nhàng vui sướng vài phần.

Chờ khi cúp điện thoại, Trần Lị lại mới lấy lại tinh thần, “Tiểu Dữ nói người kia rốt cuộc là ai ta?”

***

Thư Trừng thì là mất ngủ, ngày đó đi làm rõ ràng tinh thần không tốt.

Nhìn quầng thâm mắt trên mặt Thư Trừng, Giả Dung Dung cười nhạo nói: “Xảy ra chuyện gì? Buổi tối làm trộm hả?”

“Không ngủ ngon.” Thư Trừng uể oải ỉu xìu mà trở về chỗ ngồi.

“Ngày đó tôi cho cô tạp chí cô xem xong rồi sao?” Giả Dung Dung tâm huyết dâng trào, đột nhiên hỏi một câu.

Nói đến tạp chí, Thư Trừng liền tức giận, cô còn bị Lê Dữ hiểu lầm.

“Không xem, thiếu chút nữa bị cô hại thảm rồi!” Thư Trừng tức giận mà trừng cô ấy.

“Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Tôi chính là đặc biệt mua lại một cuốn cho cô, cô biết bây giờ bên ngoài đã hết hàng rồi sao?” Giả Dung Dung cho cô một cái biểu tình không biết nhìn hàng.

“Cảm ơn, vô phúc tiêu thụ.” Thư Trừng chắp tay nói lời cảm tạ.

Giả Dung Dung xích lại gần hỏi: “Không lẽ cô là tới cái kia đi, hôm nay rất nổi nóng nha.”

Hậu tri hậu giác, Thư Trừng sửng sốt, “Thật vậy chăng?”

“Có một chút, chỉ là bây giờ tốt hơn chút, đợi lát nữa đi dạy học đừng để cho tụi sinh viên tức giận đó.” Giả Dung Dung nhắc nhở nói.

“Dù sao sắp nghỉ hè, bọn nó hẳn là vui vẻ mới đúng.” Thư Trừng xua tay.

“Liền bởi vì sắp nghỉ hè, trong lòng mới gấp đó, đặc biệt đối với chúng ta loại này môn học bắt buộc, hận không thể lập tức kết thúc.” Giả Dung Dung vẫn còn nhớ rõ tuần trước biểu tình các sinh viên của cô ấy, bộ dáng hy vọng chương trình học nhanh chóng kết thúc.

Thư Trừng mang theo nghi hoặc đi đến lớp học, kết quả các sinh viên không có cái loại nôn nóng này, ngược lại một đám đều uể oải.

“Xảy ra chuyện gì? Các em đây là sao thế, sắp nghỉ hè còn không vui à?” Thư Trừng buông túi xách xuống, rồi mới cười hỏi.

“Bởi vì đại biểu học kỳ này sắp kết thúc nha.” Một sinh viên trả lời.

Thư Trừng từ trong túi xách lấy ra sách vở và USB, cô vừa cắm USB vào máy tính vừa hỏi: “Vậy chẳng phải là sắp nghỉ rồi, có cái gì không vui sao?”

“Bởi vì không gặp được cô đó.” Một sinh viên kêu thảm.

“Học kỳ sau còn có thể nhìn thấy mà.” Thư Trừng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sinh viên của cô ấm lòng như thế nha.

“Nhưng mà không thể học môn của cô nữa!” Một cô nữ sinh lớn tiếng kêu lên.

“Đúng vậy, cô giáo đẹp như vậy, đi học cũng thoải mái nha.”

Sinh viên trong lớp học bắt đầu phụ họa.

Thư Trừng đầu đầy vạch đen, cô vừa rồi cảm động uổng phí đâu.

“Vào học!” Cô nhanh chóng thu lại biểu tình, rồi mới nghiêm túc dạy.

Diễn đàn của đại học sư phạm Thanh Viễn đã từng thảo luận, giảng viên môn nào được được hoan nghênh nhất, được sinh viên yêu thương nhất.

Thư Trừng lấy thời gian ngắn ngủn, ném các giảng viên khác ở dưới, số phiếu cao nhất đạt được đệ nhất.

Nguyên nhân rất đơn giản……

—— Cái này không có gì để tuyển, xem mặt.

—— Một nữ sinh như tui cũng cảm thấy học môn của cô giáo Thư là một loại hưởng thụ, thị giác hưởng thụ.

—— Nói thật, nhìn mặt của cô giáo Thư, tui có thể cả ngày nghe nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác nhàm chán!!

—— Mẹ nó! Vô pháp vô thiên (*), một đám con gái dám đoạt cô giáo với chúng ta!!! [phẫn nộ]

(*) Vô pháp vô thiên (无法无天): “pháp” là “luật pháp” (mẫu mực), “thiên” là “trời”. Cả câu tạm hiểu là “Không có luật pháp (mẫu mực), coi trời bằng vung”.

—— Thứ nhất, trường học không có thầy giáo lớn lên đẹp trai; thứ hai, cô giáo Thư là của mọi người, cũng không phải là của con trai mấy người.

—— Không sai, một đám con trai thúi tụi bây cũng đừng mơ ước cô giáo Thư!!

Cuối cùng, toàn bộ diễn đàn nháo lên, trường học nam sinh và nữ sinh chia làm hai phái bắt đầu nổi lên tranh Thư Trừng, sảo túi bụi.

Cuối cùng kết thúc bài viết, khóa bài viết lại……

Mà bản thân Thư Trừng, lại không chút nào cảm kích.

***

Ba tiết học này, phía dưới học sinh nghe phá lệ nghiêm túc, chỉ là ánh mắt kia lại nhìn chằm chằm làm trong lòng cô có chút nổi da gà.

Hết tiết, Thư Trừng không màng tiếng thở dài của các sinh viên, liền mang theo nụ cười rời đi.

Ít nhất bọn họ không có giống như Dung Dung nói vậy, bực bội khó chịu nha.

Cô giống thường lui tới tòa nhà lớn giáo dục tư tưởng kia đi đến, nhưng mà còn chưa có lên cầu thang, liền lại bị người bắt vào một tầng phía dưới cầu thang.

Thư Trừng:……

Người tới che kín mặt mũi, mũ lưỡi trai, khẩu trang, kính râm, thoạt nhìn tựa như một tên biến thái, nhưng Thư Trừng vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta là Lê Dữ.

Thư Trừng dựa vào phía dưới trên vách tường, nhìn thấy là Lê Dữ, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Lê Dữ, là anh hay sao?”

Lê Dữ cởi ra toàn bộ đồ trên mặt, lúc này mới bắt đầu nói chuyện, “Là tôi.”

“Tại, tại sao anh lại tới đây?” Thư Trừng chần chờ hỏi.

Cô cho rằng ngày đó cô đã nói như vậy, Lê Dữ sẽ lùi bước đâu, như thế nào sẽ……

“Chị cho rằng tôi sẽ từ bỏ sao, hừ! Chị nằm mơ đi!” Lê Dữ liếc mắt một cái liền chọc thủng ý tưởng của cô.

“Không phải anh nói cuối tuần có một hoạt động, sau khi kết thúc liền trở về sao?” Thư Trừng quyết định đổi đề tài.

“Tôi vì chị ở lại nơi này.” Lê Dữ cười tủm tỉm mà nói.

Kỳ thật anh chỉ là thừa dịp rảnh rỗi chạy tới, ngày mai anh có lịch trình, cho nên buổi chiều phải ngồi máy bay rời đi.

Nhưng anh không cam lòng, cho nên chạy tới đại học sư phạm Thanh Viễn tìm cô.

“Anh tới đây lúc nào?” Thư Trừng lại hỏi.

“Tới lâu rồi, nhưng là chị đang dạy học, cho nên vẫn luôn ở phía dưới này chờ chị.” Lê Dữ đúng sự thật trả lời.

Thư Trừng kinh ngạc nói: “Tại sao anh lại biết thời gian dạy học của tôi?”

“Cái này còn không đơn giản, trên diễn đàn liền có thời khoá biểu của chị mà, có mấy sinh viên đăng lên, tôi nhìn thấy sáng nay chị có tiết.” Lê Dữ đắc ý dào dạt mà nói.

Thì ra là phản đồ trong sinh viên tung ra……

Thư Trừng nhưng thật ra không nghĩ tới Lê Dữ là một người chấp nhất, “Lê Dữ……”

Di động của Lê Dữ đột nhiên reo lên, cắt đứt lời Thư Trừng sắp muốn nói.

Lê Dữ nghe điện thoại: “Lại cho em một chút thời gian, một lúc nữa em liền trở về.”

Lê Dữ cúp điện thoại.

Thư Trừng lập tức mở miệng: “Nếu theo kịp lịch trình, liền nhanh chóng đi thôi, đừng chậm trễ.”

Lê Dữ hừ một tiếng, “Chị chỉ biết đuổi tôi đi, tôi liền không đi!”

“Anh đừng tùy hứng.”

“Chị có phải cảm thấy tôi thích chị là một chuyện rất kỳ lạ, cho nên chị không đáp ứnghay không.” Lê Dữ hỏi.

Thư Trừng bị Lê Dữ quả bóng này thẳng tắp ánh ngốc, cô hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.

Nếu ngày đó nói có thể coi như Lê Dữ nói đùa, nhưng hôm nay lời này, lại không có khả năng lại làm như lời nói đùa.

Nhưng dù vậy, Thư Trừng lại vẫn là như cũ vẫn duy trì ý tưởng lúc ban đầu, ngôi sao và người thường yêu đương vốn chính là phù dung sớm nở tối tàn, quá không chân thật.

Lê Dữ chẳng qua là bởi vì trong khoảng thời gian này ở chung nhiều với cô, cho nên sinh ra ảo giác.

“Lê Dữ anh ngẫm lại cho kỹ, có lẽ anh chỉ là đem hảo cảm trở thành thích, còn có anh hẳn là biết chính mình là ngôi sao, đây chính là chuyện một giây mất fan.” Thư Trừng khuyên giải anh.

Xừ……

Tiếng cười nhạo này ở trong không gian nhỏ chật chội này có vẻ phá lệ rõ ràng.

Hai con mắt Lê Dữ nhìn chằm chằm Thư Trừng, ánh mắt kia lại mang theo một tia bị thương.

Thư Trừng lập tức liền giống như bị kim đâm một chút, trong lòng ẩn ẩn mà đau.

“Thư Trừng, tôi không phải con nít, tôi có thể phân biệt rõ ràng.” Lê Dữ trầm giọng nói.

Anh kéo tay Thư Trừng, sau đó đặt lên ngực mình.

Thình thịch thình thịch……

Một tiếng so một tiếng nhanh hơn, một tiếng so một tiếng vội vàng hơn……

Tay Thư Trừng rõ ràng cảm nhận được, tim cô cũng rõ ràng cảm nhận được.

“Nghe được sao?” Lê Dữ ngước mắt, “Bởi vì chị tới gần, nó mới đập nhanh như vậy.”

Trong mắt thâm tình quá mức dày đặc, Thư Trừng bỏ qua một bên ánh mắt, vội vàng rút tay lại.

“Lê Dữ, anh là ngôi sao.”

Lê Dữ bực mình: “Ngôi sao thì có thể như thế nào! Tôi có thể bảo vệ chị tốt, tôi sẽ không để cho chị chịu thương tổn.”

“Lê Dữ, anh nhỏ tuổi hơn tôi, tôi coi anh như một người em trai.” Thư Trừng nghiêng đầu không nhìn anh, lại nói một lý do.

Lê Dữ tức cười, “Thư Trừng, nói đến cùng chị chính là vì cự tuyệt tôi, vậy tại sao chị lại không nói lý do không thích tôi.”

“Tôi không…… Ưm……”

Thư Trừng nói còn chưa nói xong, đã bị chặn trở về.

Đó là môi của Lê Dữ.

Anh sợ Thư Trừng nói ra câu nói kia, dưới tình thế cấp bách, anh nghĩ tới biện pháp này.

Hai tay Lê Dữ chống ở trên vách tường, môi anh đang dán ở trên môi Thư Trừng.

Mềm mại lại trơn trượt.

Thực ngọt, so với kẹo anh từng anh còn ngọt hơn.

Hô hấp của Lê Dữ lập tức liền rối loạn.

Thư Trừng tất nhiên cũng không tốt gì hơn, cô đang ở trong trạng thái khiếp sợ, khiếp sợ đến mộng bức (*).

(*) Mộng bức (懵逼): là lời nói ở phía đông bắc Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) “ngoài khét trong sống”. Vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị “sét đánh” bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm. Cách dùng : Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó. Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng hoặc chết lặng với ai đó hay chuyện nào đó. Nguồn: luong1498.wordpress.com

Trừ bỏ cánh môi ấm áp kia, cái gì cô cũng không cảm thụ được, đại não giống hồ nhão vậy, sắp nổ tung.

Toàn bộ quá trình liên tục không đến vài giây, Thư Trừng liền đột nhiên đẩy Lê Dữ ra.

Cô quát: “Lê Dữ, anh điên rồi!”

Lỗ tai Lê Dữ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ, ngay cả gương mặt cũng đỏ lên.

“Tôi, tôi……” Muốn giải thích, rồi lại không biết giải thích như thế nào.

Anh nhanh chóng đeo khẩu trang, kính râm và mũ lên, rồi mới biểu tình hoảng hốt mà chạy……

Anh chạy……

Để lại Thư Trừng một mình ngây người tại chỗ.

Tình huống này có chút không thích hợp nha, rõ ràng là Lê Dữ hôn cô, tại sao bây giờ làm cho giống như là cô cưỡng hôn Lê Dữ vậy……

Nhìn bên ngoài sớm đã không thấy bóng dáng của Lê Dữ, Thư Trừng thật sự rất muốn mắng chửi người……