Ấy vậy mà, sau bao nhiêu vất vả chờ đợi, thứ nhận lại được cũng chỉ có nỗi nhục nhã mà anh ta mang lại.Người đàn ông chó chết ác độc này, cho dù là tác giả dùng không ít giấy mực để miêu tả khuôn mặt sắc nét hoàn mỹ của anh ta, dáng người có thể so sánh với David, khí chất quý tộc châu u, Thư Danh Duy cũng không có chút hứng thú muốn trực tiếp gặp một người thật ngoài đời như anh ta.Bỏ qua lễ tân, cô quay người định rời đi.Lúc này, ở lối vào thang máy cao tầng, từ xa có người gọi tên cô: "Niệm Niệm!"Đối với tên gọi mới này, Thư Danh Duy vẫn chưa quen tai lắm, lúc đối phương gọi cô vẫn không có phản ứng gì, mãi đến khi người bên kia hào hứng chạy đến, cô mới ý thức ra người đó đang gọi cô.Là một người phụ nữ cao ráo mảnh mai.Theo lẽ mà nói tướng mạo này vốn rất hợp theo phong cách sexy gợi cảm nhưng người phụ nữ này lại cắt tóc mái và để chúng đen và thẳng, trang điểm và phối quần áo trông cũng rất ra dáng một cô tiểu thư trong sáng quý phái.Không phải trông xấu xí nhưng thực sự không phù hợp.Người này là ai?Đối phương vốn không để ý đến dáng vẻ kỳ lạ và sự dò xét trong mắt cô lại còn nắm lấy tay cô, giọng điệu cũng rất thân mật: "Niệm Niệm, sao cậu lại đi rồi? Tớ mới xin phép Cảnh Thâm, anh ấy nói không giận cậu nữa, đồng ý cho cậu lên.

"Thư Danh Duy còn chưa kịp hiểu hàm ý trong câu nói này, đã bị người phụ nữ kéo vào thang máy."Chờ lâu như vậy, chắc cậu đói lắm rồi đúng không? Hôm nay tớ làm món sườn heo áp chảo, cậu có muốn ăn thử chút không? Vậy mà Cảnh Thâm ăn tận hai bát cơm lận đó! Hương vị tuyệt đối không làm cho cậu thất vọng.""Mà này, tớ còn chưa hỏi cậu hôm nay đến công ty làm gì thế! Cảnh Thâm thật đúng là! Lại để cậu đợi ở đại sảnh cả buổi trời! Chắc là có việc gấp gì rồi?""Cậu cũng đừng trách Cảnh Thâm, anh ấy chỉ là quá lo lắng về tôi, anh ấy luôn hiểu lầm cậu làm chuyện xấu gì đó với tớ.

Tớ đã giải thích với anh ấy nhiều lần rằng Niệm Niệm là chị em tốt nhất của tớ, không thể làm tổn thương cậu mà anh ấy vẫn vậy, không chịu tin! Thật là ...!"Người phụ nữ tiếp tục nói không ngừng nghỉ.Đằng sau mỗi lời nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt đó, ẩn sâu trong đó là cả một sự khoe khoang và đâm thọc có chủ ý.Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, cánh cửa sắt kim loại được mở ra hai bên, trong đầu Thu Danh Duy cũng hiện rõ thân phận của người phụ nữ này.Ả ta là một nữ diễn viên phụ đầy mưu mô giảo hoạt, mạo danh cướp công kẻ khác, Nghê San!Nữ chính chỉ cần có quan hệ qua lại với hạng người này chả khi nào gặp chuyện tốt.Trong lòng Thư Danh Duy nâng cao cảnh giác, trong vô thức cũng muốn tránh xa ả ta nhưng tiếc là đã quá muộn, vai nữ phụ đã ra tay rồi.Rõ ràng là cô không động tay động chân gì nhưng đối phương làm như bị cô cố tình xô đẩy xuống, như cánh hoa tàn khập khiễng rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, một tiếng gầm hét đầy tức giận vang lên từ phía bên kia hành lang: "Thu Niệm! Em đang làm gì vậy?!"Thư Danh Duy ngẩng đầu lên nhìn.Nhìn thấy dáng người cao ráo vạm vỡ đang sải từng bước lớn đi về phía bên này, người đàn ông đó mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may tỉ mỉ từ đầu đến chân, trên người toát ra khí chất lãnh đạm đoan chính.Đợi đến khi anh ta đến gần, Thư Danh Duy mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.Là một người đàn ông rất tuấn tú đẹp trai.Đường nét sắc cạnh rõ ràng, đôi lông mày đậm nét cong đến thái dương, hai bên sống mũi cao, nối liền đến đôi ngươi đen tuyền, đôi môi mỏng lạnh lùng nhưng đường dáng lại trông vô cùng quyến rũ.Lúc này, sắc mặt anh ta cực kỳ căng thẳng, khí tức xung quanh dồn nén đến đáng sợ.Các nhân viên ở hành lang cũng không dám ra ngoài, sợ không cẩn thận lại bị vạ lây.

Chỉ có Nghê San ngã xuống đất không sợ hãi nhẹ nhàng gọi anh ta: "Cảnh Thâm, anh đừng nóng giận.

Là do bản thân em sơ suất, không liên quan gì đến Niệm Niệm."Thư Danh Duy liền hiểu ngọn ngành.Người đàn ông trước mặt chính là nam chính trong truyền thuyết, Lục Cảnh Thâm.Không hổ danh là con cưng của tác giả, dung mạo vượt ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng nghĩ đến những gì anh ta đã làm với nữ chính, dù gương mặt như thế nào Thư Danh Duy cảm thấy buồn nôn.“Em không cần bào chữa cho cô ta!” Anh ta mở miệng nói, chính là tông trầm thấp khàn khàn theo đúng tiêu chuẩn của nhân vật tổng tài bá đạo, anh ta tỏ ra khí phách cấp trên: “Chuyện này anh sẽ xử lý.”Nghê San vội vàng nắm chặt ống tay áo của anh ta, lại cường điệu nói: "Cảnh Thâm! Thật sự là do em vô tình ngã xuống! Niệm Niệm thật sự không có đẩy em! Anh đừng hấp tấp, có được không?"Lục Cảnh Thâm dường như bỏ ngoài tai những lời đó, sau khi đỡ ả ta dậy, từng bước tiến đến trước mặt Thu Danh Duy, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo áp bức người khác.“Đã một tháng không gặp, không ngờ cô lại có chút tiến bộ rồi nhỉ.” Đập vào mắt cô, anh ta lạnh giọng đe dọa: “Cô muốn tự đi xin lỗi hay là cần tôi mời cô?”Thư Danh Duy nghiêng đầu nhìn về phía Nghê San, không ngoài dự liệu, liếc thấy vẻ tự mãn trong đôi mắt và lông mày của ả ta, mồm thì vẫn giảo huyệt rộng lượng khuyên nhủ: "Cảnh Thâm, em thật sự không sao! Anh đừng làm thế, anh làm cho Niệm Niệm sợ rồi kìa."Cho dù có chậm tiêu cỡ nào, Thư Danh Duy cũng hiểu được, mình bị nữ phụ này bày mưu..