“Bổn vương
sẽ không làm khó dễ ngươi, chính là thỉnh Trấn Nam Vương phi đi Tây Long Quốc
vài ngày” Tây Bằng Đinh Luân nhẹ nhàng bâng quơ.
Cổ Tiếu
Tiếu hồi tưởng đủ loại đối thoại vừa rồi, tựa hồ nam nhân này cùng Hồng Hạnh
nhận thức lẫn nhau… Nàng nhất thời bừng tỉnh đại ngộ nói, “Ngươi là có ý định
từ trước! Nội ứng ngoại hợp cài bẫy ta, hôn lễ hôm nay là để lừa ta có phải
hay không?”
“Thông
minh” Tây Bằng Đinh Luân vừa đáp lại vừa cột cổ tay nàng vào cương ngựa, thản
nhiên nói, “Tĩnh Huyền Phong không chịu chủ động khai chiến, nếu không bổn
vương cũng sẽ không ra hạ sách này, chỉ có thể khó xử Trấn Nam Vương phi “
“…” Cổ
Tiếu Tiếu một thân nổi da gà, người này cư nhiên còn dám đúng lý hợp tình trả
lời, thật không biết xấu hổ a!
Tây Bằng
Đinh Luân nhìn cửa thành cách đó không xa, một loạt Hán quân cầm trong tay binh
khí sắp xếp cảnh giác che ở cửa quan ải… Xem ra Tĩnh Huyền Phong tin tức rất
linh thông .
Tĩnh Huyền
Phong gân xanh nổi giận, đứng lặng phía trước binh lính… Khi hắn ở trong
quân doanh đang làm việc tới đầu óc choáng váng, lại vô tình nghe quân sư
nói hôm nay trong thành, Miêu gia trại gióng trống khua chiêng cử hành tiệc cưới,
liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, đợi đến khi hắn chạy về vương phủ, lão
quản gia lập tức nói ra tình hình thực tế, hắn liền ý thức được tiểu manh nhi
khẳng định đã gặp chuyện không may, nhưng bất ngờ là, Tây Bằng Đinh Luân cư
nhiên càn rỡ như thế, nghênh ngang vào thành lấy phương thức cướp dâu lừa
người, nếu không phải là đối thủ của nhau, hắn cũng rất muốn thưởng thức
màn kịch của Tây Bằng Đinh Luân, nhưng giờ phút này, Tĩnh Huyền Phong thầm
nghĩ đem Tây Bằng Đinh Luân bầm thây vạn đoạn!
Tây Bằng
Đinh Luân ngồi trên ngựa đứng cách Tĩnh Huyền Phong chừng năm mươi thước,
chỉ thấy quan ải cao thấp hơn trăm vị cung tiến thủ, tề tề xoát xoát giơ lên
cung tiễn thẳng hướng ngực Tây Bằng Đinh Luân——
Tĩnh Huyền
Phong đứng đầu nhìn về phía Cổ Tiếu Tiếu, thấy nàng bình yên vô sự ngồi ở
trên lưng ngựa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Tây Bằng
Đinh Luân xẹt qua hai má cương nghị anh tuấn của Tĩnh Huyền Phong, dù trong
lửa giận nhưng cũng không khó nhìn ra một tia lo lắng đối Trấn Nam Vương
phi, hắn cúi đầu xuống, cố ý tựa vào đầu vai Cổ Tiếu Tiếu, ôn nhu nói, “Trấn
Nam Vương đang ở trước mặt ngươi “
Cổ Tiếu
Tiếu kinh hô một tiếng nhất thời mờ mịt nhìn thẳng về phía trước, “Tĩnh
Huyền Phong! Ngươi ở đâu?”
Tĩnh Huyền
Phong ứng thanh về phía trước tới gần từng bước, Tây Bằng Đinh Luân không nhanh
không chậm lấy ra một chủy thủ, nhẹ nhàng để ở trên cổ Cổ Tiếu Tiếu… Tĩnh
Huyền Phong tức khắc giữ chặt cương ngựa, giận hô, “Tây Bằng Đinh Luân! Này là
nam nhân cùng nam nhân trong lúc chiến tranh, ngươi lợi dụng nữ nhân bức bổn
vương đi vào khuôn khổ không cảm thấy thẹn sao? ! —— “
“Chiến
tranh vốn là là không từ thủ đoạn , hơn nữa…” Tây Bằng Đinh Luân giơ lên chủy
thủ xẹt qua hai má Cổ Tiếu Tiếu, khiêu khích nói, “Bổn vương là quang minh
chính đại cưới nàng, nếu là thê tử của ta, bổn vương mang nàng hồi Tây Long
Quốc có gì không ổn?”
“Ngươi! ——”
Tĩnh Huyền Phong gắt gao nắm tay, nhìn lại Cổ Tiếu Tiếu một thân trang phục
tân nương người Miêu, một đoàn lửa giận ở trong lòng lại càng hừng hực thiêu
đốt.
“Ta phi! Ai
là thê của ngươi a, ngươi cấu kết với nha hoàn trong phủ cài bẫy ta, ngươi
có phải nam nhân hay không a?” Cổ Tiếu Tiếu liều mạng đá giãy dụa, nàng mặc
dù không nhìn thấy, cũng không khó tưởng tượng ra sắc mặt sớm giận tái đi
của Tĩnh Huyền Phong rồi.
“Cung thủ
chuẩn bị! —— “
Tĩnh Huyền
Phong ra lệnh một tiếng, cung thủ tức khắc giương cung bạt kiếm nhắm ngay Cổ
Tiếu Tiếu đang cưỡi ngựa ——
Cổ Tiếu
Tiếu ngẩn ra, khó có thể tin chất vấn nói, “Tĩnh Huyền Phong? Ngươi…”
Tĩnh Huyền
Phong mâu trung xẹt qua một tia ảm đạm, làm Trấn Nam Vương, hắn không có khả
năng buông tha bất cứ địch nhân nào, mà làm trượng phu, hắn không cho phép
thê tử bị thương tổn, một khi tiểu manh nhi bị Tây Bằng Đinh Luân mang đi, đã
không dám dự đoán hậu quả…
Tây Bằng
Đinh Luân mặt không đổi sắc, hắn đoán rằng Tĩnh Huyền Phong chẳng qua là phô
trương thanh thế thôi, bất quá thế sự khó đoán trước, Tĩnh Huyền Phong nếu quyết
tâm, ngay cả tánh mạng Trấn Nam Vương phi cũng không tiếc, kia hắn cũng coi
như gặp xui mà chết trận sa trường.
… Cổ Tiếu
Tiếu nghĩ đến trong rất nhiều phim nhựa chiến tranh đều có cảnh tượng như vậy,
tỷ như 《 Lượng Kiếm 》 cũng không phải có một màn sao,
trong lúc lão bà của Vân Long bị tên tiểu quỷ bắt, lão bà hắn đứng ở trên
pháo đài thấy chết không sờn hô câu —— hướng ta nã pháo! … Sau đó Vân Long lợi
ích chiến tranh liền thực nã pháo … Cuối cùng cũng lấy được thắng lợi, nhưng
Vân Long lại ôm lấy di thể của lão bà mà khóc chết đi sống lại, nhưng này
còn có tác dụng cái rắm gì, chết thì cũng đã chết.
Cổ Tiếu
Tiếu không nghĩ tới chính mình cũng sẽ gặp phải loại sự tình này, chiến tranh
thực tàn khốc, sứ mệnh của quân nhân là phục tùng, nàng này cũng không phải
là đứa nhỏ hay ho, quên đi, dù sao sống lâu một lần cũng coi như đủ , có lẽ
bản thân mình chính là cái quỷ đoản mệnh.
Nàng rút
trâm bạc hoa lệ trên đầu xuống, tóc dài phiêu tán trên thắt lưng, cũng
trịnh trọng nói, “Tĩnh Huyền Phong, vốn ta nghĩ hảo hảo cùng ngươi nói một hồi
luyến ái, xem ra không cơ hội , giết chết tên vương bát đản này đi, ta không
ra khỏi thành “
Tây Bằng
Đinh Luân mâu trung xẹt qua một tia kinh ngạc, Trấn Nam Vương phi vì tôn nghiêm
của Trấn Nam Vương, mà sẵn sàng hi sinh? A, quả thực đủ quyết đoán.
Tĩnh Huyền
Phong không nói thành tiếng nhìn chăm chú Cổ Tiếu Tiếu, giờ phút này, ở trước
mặt chiến tranh hết sức căng thẳng, hắn lại mất đi quyết đoán vốn có, nữ nhân
của hắn thản nhiên đón nhận cái chết, mà ngay cả cân nhắc năng lực lợi hại
của hắn cũng không thèm … Tựa hồ trong lòng chỉ còn vang lên một đạo thanh
âm—— tuyệt không thể mất đi tiểu manh nhi.
Khi hắn vừa
muốn hạ lệnh cho đi, toàn thể binh lính trấn thủ ở ngoàiquan ải không hẹn mà
cùng quỳ xuống đất, cùng kêu lên thỉnh cầu nói, “Thỉnh Trấn Nam Vương cân nhắc,
bọn thuộc hạ nguyện vì bảo hộ Vương phi mà chiến đấu! —— “
Tĩnh Huyền
Phong từ từ xoay người, một tia cảm động xẹt qua con ngươi đen… Hắn đột nhiên
giơ lên bảo kiếm chỉ hướng Tây Bằng Đinh Luân, tức giận nói, “Bổn vương hôm nay
thả cho ngươi một con đường sống, nhưng nỗi nhục này! Bổn vương rất nhanh đến
đòi lại, là nam nhân ở trên chiến trường nhất quyết thắng bại, bổn vương cho
ngươi một lời khuyên, đừng mơ tưởng chạm vào nữ nhân của bổn vương! —— “
Cổ Tiếu
Tiếu trợn mắt há hốc mồm nháy mắt mấy cái, quả thật khó có thể tiêu hóa, Tĩnh
Huyền Phong vốn coi quân pháp cao hơn hết thảy cư nhiên vì tánh mạng của nàng…
Lại buông tha cho địch nhân đã làm nhục mình .
Tây Bằng
Đinh Luân không cho là đúng giơ lên khóe miệng, hướng Tĩnh Huyền Phong ở phía
trước làm tư thế “Xin nhường đường” , Tĩnh Huyền Phong vẫn không dời mắt
nhìn Cổ Tiếu Tiếu, ra vẻ bình tĩnh nói, “Tiểu manh nhi, vô luận phát sinh việc
gì, cho dù không chịu nổi, cũng không cho phép có ý niệm phí hoài bản thân
mình trong đầu, bổn vương không muốn ôm về một khối thi thể lạnh như băng “
Cổ Tiếu
Tiếu kìm lòng không đậu đỏ hốc mắt, chỉ có nàng hiểu được Tĩnh Huyền Phong là
đang ám chỉ chuyện gì, ở trong quan niệm của Tĩnh Huyền Phong, nữ nhân phải
là chung thủy chuyên nhất , nhớ tới phong ba mấy ngày trước “không cho phép tới
gần bất kì động vật giống đực nào”, thế nhưng giờ phút này hắn lại toàn bộ
tiếp nhận.
Cổ Tiếu
Tiếu nín khóc mỉm cười, “Ngu ngốc, ta tướng mạo thường thường, dáng người cực
kém, ngươi xem ta lỏa thể 10 phút cũng không thèm xuống tay, huống chi là nam
nhân khác, ngươi nghĩ thê tử của ngươi là đại mỹ nữ người gặp người thích a!
—— “
Tĩnh Huyền
Phong khóe miệng giương lên một tia cười khổ, này nữ nhân ngu ngốc, hay nói giỡn
nàng xấu, nàng lại thực sự nghĩ rằng mình thực xấu . Có lẽ là vì không hề
chuẩn bị nguyên nhân ly biệt đi,tiểu manh nhi hôm nay , nhìn qua đặc biệt
đáng yêu động lòng người.
Tây Bằng
Đinh Luân liền xu mã đi trước, đoàn người phía sau nối bước đi theo, khi
thân ảnh Hồng Hạnh rơi vào trong ánh mắt Tĩnh Huyền Phong, Tĩnh Huyền Phong
nhìn nàng cười lạnh, gợn sóng bình lặng trong mắt kia dường như lại lén bắn
ra sát khí cuồn cuộn không ngừng.
Hồng Hạnh
kích động cúi đầu, thực xin lỗi Trấn Nam Vương, vì nam nhân âu yếm, nàng là
cam tâm tình nguyện làm người ác.
Đợi binh
lính Tây Long Quốc toàn bộ an toàn ra khỏi thành, Cổ Tiếu Tiếu đột nhiên quay
về phía sau kêu lên, “Tĩnh Huyền Phong! Bản phi không ở đây mấy ngày, ngươi
không được hái hoa ngắt cỏ! Nếu không ta sẽ ăn miếng trả miếng —— “
Tĩnh Huyền
Phong nhịn không được cười ra tiếng, “Ngươi thử xem, đem ngươi chặt làm tám
khối “
Cổ Tiếu
Tiếu hướng hắn làm cái mặt quỷ, ra vẻ dường như không có việc gì nói, “Mau tới
cứu ta đi, nếu không ngươi khi dễ ai đây? Hắc hắc “
Hai người bọn
họ, ngươi một câu ta một câu đối thoại giống như hai vợ chồng nhỏ đang cãi
nhau, khiến cho không khí nguyên bản ngưng trọng dần dần tan rã, bọn lính tất
cung tất kính hướng Cổ Tiếu Tiếu hành lễ, “Thỉnh Vương phi yên tâm, bọn thuộc
hạ hội toàn lực ứng phó nghĩ cách cứu ngài “
Cổ Tiếu
Tiếu vô cùng cảm kích hướng bốn phía ôm quyền, hiên ngang lẫm liệt nói, “Không
cần quá liều mạng, bảo vệ tốt Vương gia của các ngươi là được rồi, Cổ Tiếu
Tiếu đa tạ các vị “
… Ánh mắt Tĩnh Huyền Phong chưa một khắc dời đi, thật lâu dừng ở
trên thân ảnh kiều nhỏ càng ngày càng xa, thẳng đến khi nhìn không thấy , hắn
vẫn như trước đứng lặng trên đài cao nhìn xa… Trăm ngàn đừng gặp chuyện không
may, bổn vương chỉ có một mình ngươi là thê tử.
※ ※
Đoàn người
Tây Bằng Đinh Luân đã tiến vào lãnh địa Tây Long Quốc, binh lính Tây Long đóng
ở biên cảnh thấy quốc vương bình an trở về, tức khắc đón nhận trước hộ tống
Tây Bằng Đinh Luân vào thành, nhưng tất cả mọi người chú ý tới một sự kiện, Tây
Bằng Đinh Luân sắc mặt lại không hề vui mừng.
Hắn dẫn đầu
xuống ngựa, thuận thế ôm lấy vòng eo Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu nhất thời
bài xích hét lớn một tiếng, “Ngươi đừng chạm vào ta, ta tự mình có thể xuống
dưới “
Tây Bằng
Đinh Luân nhìn người vẫn đang ở trên ngựa, “Bổn vương có phải hay không thực
ti bỉ?”
Cổ Tiếu
Tiếu hoàn toàn đồng ý cùng với khẳng định gật gật đầu, “Không phải thực ti bỉ,
là phi thường phi thường ti bỉ! Tuy nói vì thắng lợi chiến tranh có thể dùng
bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng ngươi không những bắt cóc còn thuận tiện hủy
diệt thanh danh của ta, cái này hơi quá đáng” không chờ Tây Bằng Đinh Luân mở
miệng, Cổ Tiếu Tiếu lại nói, “Bất quá xem ra ngươi vẫn là có điểm lương tri ,
thiện ác nói chung có báo, biết sai có thể sửa chính là hảo hài tử, ngược đãi
tù binh là vô nhân đạo, ngược đãi nữ tù binh hai mắt mù đáng bị chặt tay”
“…” Tây Bằng Đinh Luân nhẹ giọng cười, mạnh mẽ đem Cổ Tiếu Tiếu ôm xuống
ngựa, vừa cởi dây thừng ở cổ tay nàng vừa nói, “Bổn vương sẽ không ngược
đãi nữ nhân, huống chi ngươi là con tin trọng yếu bổn vương dùng để đối phó
Tĩnh Huyền Phong”
Cổ Tiếu Tiếu
khinh thường hừ một cái, “Chậc chậc, ngươi thật không hiểu Tĩnh Huyền Phong
, hắn hôm nay khẳng định là thần kinh thác loạn mới có thể thả ngươi, lúc này
tám phần đang đập đầu vô tường hối hận đâu “
“A, nói chuyện với ngươi rất thú vị” Tây Bằng Đinh Luân biết được nàng
hai mắt mù, kéo tay nàng hướng hoàng cung đi đến, không khỏi thản nhiên nói, “Kỳ
thật biểu hiện của ngươi hôm nay thực làm bổn vương giật mình”
Cổ Tiếu
Tiếu giống như chạm phải virus ra sức lắc lắc cổ tay, “Tù binh không phải đều
dùng dây thừng cột lấy sao? Chúng ta tay cầm tay làm cái gì a “
“Nghe nói nữ tử người Hán coi trọng danh tiết còn hơn sinh mệnh, quả
nhiên không giả “
“Này là vấn đề liên quan đến trước và sau hôn nhân, trước khi kết hôn
điên loạn như thế nào đều được, nhưng một khi đã kết hôn phải trọng thủ nữ tắc,
đây là định luật nữ nhân phải tuyệt đối tuân thủ” Cổ Tiếu Tiếu kỳ thật là
nữ nhân có quan niệm thực truyền thống, tuy rằng nàng trước khi xuyên qua
chưa có kết hôn, nhưng đối với hôn nhân nàng quả thật có nguyên tắc của
chính mình.
Tây Bằng
Đinh Luân nổi lên hứng thú làm khó dễ nàng, “Vậy ngươi gả cho hai nam nhân,
nên theo bên nào?”
Không chờ Cổ
Tiếu Tiếu mở miệng mắng chửi người, Hồng Hạnh tiến lên từng bước hành lễ, “Quốc
vương, vẫn là để ta xem quản Trấn Nam Vương phi là được” nàng thật sự không
thể nhịn được nữa , ngày thường Tây Bằng Đinh Luân trầm mặc ít lời cư nhiên
cùng Trấn Nam Vương phi tay trong tay, vừa nói vừa cười, nàng thực không hiểu
nữ nhân mù này đến tột cùng có mị lực gì khác với người thường.
Cổ Tiếu
Tiếu vừa nghe thanh âm của Hồng Hạnh, nhất thời lửa giận tận trời giơ chân mắng
to, “Gian tế! Tri nhân tri diện bất tri tâm (nhìn mặt, nhìn người, nhưng
không thể nhìn được suy nghĩ), ngươi làm gì không làm lại cố tình phải
làm gian tế! Uổng công ta tín nhiệm ngươi như vậy, làm người làm sao có thể
như vậy a? !”
Hồng Hạnh
thờ ơ lãnh nghiêm mặt, chỉ nói, “Vì quốc vương, ta chuyện gì cũng đều nguyện
ý”
Tây Bằng
Đinh Luân khóe miệng chợt tắt, Hồng Hạnh là nữ mật thám hắn một tay dạy dỗ, trừ
bỏ tình thầy trò, hắn tựa hồ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khác. Thấy vậy,
Tây Bằng Đinh Luân buông tay Cổ Tiếu Tiếu ra hướng Hồng Hạnh, “Vậy Trấn Nam
Vương phi liền giao cho ngươi đi, nhưng…” Hắn dặn dò lời còn chưa dứt, Cổ Tiếu
Tiếu nhất thời ôm lấy cánh tay Tây Bằng Đinh Luân không buông, “Nếu để cho Hồng
Hạnh trông coi ta, ta thà rằng cầm tay với ngươi còn hơn”
Tây Bằng
Đinh Luân ngẩn ra, thấy động tác ngây thơ của Cổ Tiếu Tiếu không khỏi lại giơ
lên khóe miệng, ở trong trí nhớ của hắn, cũng không có người nào dám kề cận
hắn như vậy, “Tù binh hình như không có quyền lợi chọn lựa người trông coi”
“Có thể! … Là do ngươi lấy danh nghĩa cướp dâu để cướp ta về a… Ngươi
làm như vậy là không phúc hậu , còn không để cho ta làm một tù binh vui vẻ
sao?” Cổ Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi phủ định lí luận mê muội, nàng thật
sự không thể chấp nhận một tên phản đồ ở gần mình nữa.
“…” Tây Bằng Đinh Luân lần đầu tiên bị hỏi không nói gì, giờ phút này chỉ
có buồn rầu cười cười.
==========================================
Tối qua ta
mệt quá nên quên mất chú thích về cái truyền thống cướp dâu, đọc
mấy cái tư liệu giờ tóm tắt qua cho mọi người đỡ khó hiểu
Dân tộc
Miêu hay còn được gọi là dân tộc Mèo, dân tộc, H’Mông, dân tộc Mông,…
Họ sinh sống dải dác ở một số nước như TQ, VN, Lào, Campuchia, Thái
Lan,… vì phân bố ở nhiều địa phương nên phong tục cướp dâu ở mỗi vùng
lại có một số khác biệt nhưng vẫn dựa theo một sso chi tiết đặc biệt
sau:
Từ xa xưa,
khi nam nữ muốn kết hôn thì nhà trai phải chuẩn bị sính lễ khổng lồ
mà nhà gái đề ra, có một chàng trai nghèo muốn lấy người mình yêu
nên đã nghĩ ra cách cướp người con gái ấy về nhà mình, Vì tính nhân
văn của nó nên truyền thống này bắt đầu truyền từ đời này qua đời
khác, khi cô dâu bị cướp phải la khóc để chứng tỏ mình là trinh tiết
liệt nữ (bày đặt =”=) đồng thời báo để nhà gái xông ra ngăn cản,
lúc này nhà trai, bạn bè chú rể sẽ chống đỡ để chủ rể cướp cô dâu đi, sau khi mang về
nhà mình rồi cúng bái,… cô dâu phải mãi mãi ở lại nhà chồng, không
thể về nhà mẹ đẻ được nữa.
Tuy nhiên
bây giờ truyền thống này đã bị một bộ phận làm méo mó, như ở VN,
mỗi năm có khoảng 7,8 bé gái mới 13, 14, đang độ tuổi ăn học, cắp
sách tới trường,… ngang nhiên bị bắt về làm vợ, làm mẹ dù các em
không muốn, nhưng hủ tục cộng thêm sự thiếu hiểu biết khiến các em
không thể phản kháng,…haizzz, thật đáng thương a~~~~