Người Dịch: Hương Ly

Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books

Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học

- --

Đả tự: Google Drive

Trong phòng thí nghiệm bác sĩ pháp y, bác sĩ Trần tay cầm một mảnh kính mỏng, giơ ra cho Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương: “Từ loại vật chất dạng hạt siêu nhỏ được gạt từ tay Tiểu Châu xuống, phát hiện ra tình thể dạng bột vi lượng, thông qua giám định, là bột huỳnh quang.”

“Bột huỳnh quang ư?” Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương đều chau mày.

“Không phải là bột huỳnh quang phổ thông dùng trong công nghiệp, mà là loại bột huỳnh quang chuyên dụng của bác sĩ pháp y, chuyên dùng để kiểm định một số chứng cứ vi lượng. Loại hạt này rất nhỏ, mắt thường gần như không nhìn thấy các anh nhìn xem, ở trên tấm kính này, trông còn trong suốt. Tôi đã hỏi Tiểu Châu rồi, cậu ấy chỉ chạm vào phía ngoài của túi nilon, chứng tỏ phần bên ngoài túi bị bôi bột huỳnh quang. Tôi nghĩ, Lạc Vân sau khi đem túi nilon về nhà, dùng đèn huỳnh quang của anh ấy chiếu vào, là có thể phát hiện ra được trên túi nilon xuất hiện thêm dấu vân tay không phải của anh ấy.”

Nghiêm Lương nói: “Vậy cũng có nghĩa là, Lạc Vấn đã phát hiện ra chúng ta phái người theo dõi anh ấy rồi à?”

Bác sĩ Trần gật đầu: “Chắc là như vậy.”

Triệu Thiết Dân cười thểu não, nhìn Nghiêm Lương: “Anh ta dùng loại thủ đoạn này, chúng ta biết làm thế nào tiếp đây?”

Nghiêm Lương mím môi, nói: “Bị anh ấy phát hiện thì cứ phát hiện thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm cả, nếu như anh ấy hoàn toàn không hay biết gì cả, thì không phải là Lạc Vấn nữa rồi. Nhưng, như vậy cũng là một việc hay.”

“Việc hay?” Triệu Thiết Dân hỏi vẻ băn khoăn, “Hay ở đâu? Anh ta đã phát hiện ra chúng ta theo dõi anh ta, anh ta còn ngốc nghếch đến độ nhảy vào trong bẫy sao?”

Nghiêm Lương khẽ cười, nói: “Đúng thế, chính là như vậy. Tôi nghĩ, nếu như từ nay anh ấy rửa tay không phạm tội nữa, với những chứng cứ hiện có, anh có thể làm gì được anh ấy chứ?”

Triệu Thiết Dân hừ một tiếng, không trả lời. Nhưng rõ ràng ông cũng thừa nhận, nếu như sự việc đến đây là kết thúc, thì vĩnh viễn không có cách nào bắt được Lạc Vấn.

“Chúng ta không chỉ bó tay với Lạc Vấn, cả Chu Tuệ Như và Quách Vũ, hai người bọn họ khi đối diện với câu hỏi thẩm vấn trực tiếp chèn ép của cảnh sát, cũng vẫn biểu hiện ra trạng thái tâm lí vững vàng, hơn nữa, khẩu cũng rất kín kẽ, không có cách nào để lật đổ. Trên nền tảng không có bất chứng cứ nào, chúng ta lưỡng tự cũng bó tay với họ.”

Triệu Thiết Dân nghiến răng, vẫn không nói gì.

Nghiêm Lương nói tiếp: “Lạc Vấn rõ ràng đã biết tôi đang thăm dò anh ấy, cảnh sát cũng đang điều tra anh ấy, nếu như anh ấy muốn được yên ổn, thì trong khoảng thời gian nhạy cảm này, tốt nhất nên án binh bất động, sống cuộc sống như những người bình thường khác. Cho dù là anh ấy biết cảnh sát sẽ theo dõi anh ấy, anh ấy cũng vẫn nên giả vờ không biết, chứ không phải là chủ động xuất chiêu, để thử thăm dò xem cảnh sát có đang theo dõi anh ấy hay không.”

Triệu Thiết Dân gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Nghiêm Lương nói: “Nhưng anh ấy đã chủ động xuất chiêu, dùng kế để thăm dò xem cảnh sát có theo dõi anh ấy hay không. Sự việc như vậy, thì cảnh sát chẳng phải càng có lí do để nghi ngờ anh ấy sao? Chắc chắn sẽ căn chặt anh ấy không chịu nhả ra.”

“Hừ hừ.” Triệu Thiết Dân cắt ngang lời Nghiêm Lương, “Xin hãy chú ý động từ hình dung về cảnh sát.” Nghiêm Lương bừng hiểu ra, cười cười, nói: “Ý tôi là muốn nói là gấp rút điều tra anh ấy, quyết không buông tha. Tại sao anh ấy phải chủ động xuất kích? Vì sao lại phải mạo hiểm? Đó là vì anh ấy muốn bước vào trong bẫy.”

“Nhưng bây giờ anh ta đã biết cảnh sát chúng ta theo dõi anh ta rồi, anh ta liệu còn bước vào không?”

Nghiêm Lương nói vẻ chắc chắn: “Có. Anh ấy đã chấp nhận sự mạo hiểm lớn như vậy để thử, thật không ngờ còn thăm dò ngược lại cảnh sát, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ, sức hấp dẫn của cạm bẫy này đủ lớn, anh ấy tất nhiên sẽ đi đến. Anh ấy đã đợi bao năm như vậy, biết rõ phía trước có mối nguy hiểm, cũng chắc chắn phải hành động. Nhưng bây có một vấn đề, tôi lo lắng dạo này anh ấy có thể án binh bất động đợi đến ngày nào đó cảnh sát uể oải, anh ấy sẽ đột ngột hành động.”

Triệu Thiết Dân nghiêm giọng: “Không thể cho phép xảy ra điều đột ngột

này.”

“Nhưng nếu như anh ấy cứ đợi mãi thì sao? Anh ấy người rất có sự nhẫn

nai.”

Triệu Thiết Dân nói vẻ nghiêm túc: “Tôi cũng sẽ đi đến cùng với anh ta.”

“Nếu như trong mấy tháng sau, thậm chí một hai năm đều không có chút động tĩnh thì sao? Anh vẫn cứ phái người theo dõi mãi thể ư?”

Triệu Thiết Dân thở dài, ấn nắm đấm: “Tôi sẽ điều chỉnh một chút phương án, sẽ giảm bớt số lượng người theo dõi. Nhưng tôi quyết không để cho anh ta xuất hiện tình trạng đột ngột này.”

Nghiêm Lương gật đầu: “Anh có lòng quyết tâm thế này, tôi yên tâm rồi. Cũng không cần phải bị quan thế đâu, tôi nghĩ anh ấy đã đợi bao năm như vậy, chắc chắn đã rất nôn nóng biết được đáp án, anh ấy không nhẫn nại được quá lâu đâu.”

Chập tối, Triệu Thiết Dân ăn tối cùng Nghiêm Lương, hai người đến phòng chỉ huy.

Triệu Thiết Dân hỏi người cảnh sát trực ban: “Thế nào, có tin tức gì mới không?”

“Tổ số 4 nói mục tiêu vừa mới ăn mì ở quán mì, sau khi ra ngoài lại đi vào trong quán cơm gần đó.”

Nghiêm Lương khẽ chau mày, nói: “Anh ấy vừa mới đến quán mì Trùng Khánh sao?”

“Đúng vậy. Tổ số 4 nói ban đầu anh ta đứng một lúc xem thực đơn, sau khi gọi món bèn ngồi ăn một mình, trong quá trình đó không nói chuyện với ai cả.”

Nghiêm Lương gật đầu, lại nói: “Anh ấy ăn mì xong, lại đi đến quán cơm gần đó à?”

“Phải rồi.”

“Đi bao lâu rồi?”

“Chắc khoảng hai mươi phút thì phải.” “Anh ấy đang ăn cơm trong đó à?” “Vâng, chúng tôi cũng lấy làm lạ, anh ta vừa ăn mì xong, lại đi ăn cơm.”

Triệu Thiết Dân nghĩ một lát, vội ấn máy gọi cho tổ số 4: “Mục tiêu vẫn ở trong quán cơm phải không?”

“Đúng vậy, anh ta chưa đi ra.”

“Anh ta đang ăn cơm à?”

“Quán cơm này rất đông khách, sau khi anh ta vào trong đó thì không nhìn rõ nữa.”

Sắc mặt Triệu Thiết Dân chợt thay đổi.

Nghiêm Lương lập tức nói: “Bảo cảnh sát mặc thường phục vào xem thế nào.”

Mấy phút sau, trong điện thoại vang lên giọng nói căng thẳng của cảnh sát mặc thường phục: “Không hay rồi, mục tiêu đã chạy trốn rồi! Chúng tôi hỏi chủ quán, chủ quán nói anh ta gọi mấy món, rồi lại nói không mang theo điện thoại di động, mượn máy bàn của quán gọi taxi, mấy phút sau anh ta nói có việc bận phải đi, sau khi thanh toán xong tiền đồ ăn, cũng không ăn, đi thẳng từ cửa phía sau nhà bếp vào tiểu khu rồi.”

“Bọn các cậu...”, Triệu Thiết Dân đấm tay xuống bàn, định mắng mỏ một trận, Nghiêm Lương đã kéo Triệu Thiết Dân dừng lại.

Ông nói: “Không sao đâu, tiểu khu dân cư chỉ có một cổng chính và một cổng phụ phía tây, trên con đường cổng phụ đó cũng có người canh chừng mà.”

Triệu Thiết Dân liền gác máy, ấn nút gọi cảnh sát mặc thường phục ở cổng phụ, họ nói cả ngày hôm nay chưa từng nhìn thấy Lạc Vấn.

Triệu Thiết Dân vội hạ lệnh cho cấp dưới nhanh chóng liên hệ với hãng taxi để xác nhận. Năm, sáu phút sau liền nhận được thông tin, Lạc Vân gọi một chiếc taxi trực tiếp đến cổng chính. Bởi vì cổng chính đông người, mà cảnh sát

mặc thường phục lại chăm chú theo dõi người ra vào chỗ cổng quán cơm, cho nên không chú ý được anh ta đã lẻn ra ngoài khi nào. Và câu trả lời của tài xế là, Lạc Vấn sau khi lên xe, chỉ đi năm, sáu ngã từ về phía đông rồi xuống xe, sau đó không biết đi đâu nữa.

Sắc mặt Triệu Thiết Dân lập tức tím ngắt, Lạc Vấn đã lẻn đi được ngay trước mũi ông, thực sự quá đáng hận!

Bây giờ phải làm thế nào? Chỉ biết được anh ta xuống xe ở đâu, đương nhiên, nếu tỉ mỉ truy sát kiểm tra, chắc chắn là có thể biết rõ được anh ta đi đâu, nhưng liên quan đến việc kiểm tra máy camera, kiểm tra các xe taxi anh ta đã đi thì không thể có ngay kết quả được.

Đang lúc ông cảm thấy bó tay bất lực, Nghiêm Lương khẽ suy nghĩ, nói: “Tôi nghĩ, có khả năng anh ấy không đợi được nữa, trực tiếp hành động luôn rồi.”

Ánh mắt Triệu Thiết Dân chợt lóe sáng, nói: “Anh cho rằng anh ta sẽ đến thắng...”

“Anh ấy đã biết chúng ta theo dõi anh ấy, cũng chắc chắn nghĩ được rằng, khi cảnh sát phát hiện ra anh ấy biến mất khỏi tầm nhìn, đương nhiên sẽ lập tức tìm anh ấy. Cho nên, anh ấy đang chạy đua với chúng ta, anh ta muốn tìm thấy Lý Phong Điền trước chúng ta một bước.”

Triệu Thiết Dân gật đầu, cười khẩy một tiếng: “Dưới tòa nhà Lý Phong Điền cũng toàn là cảnh sát, anh ta đến đó cũng chỉ là tự chui đầu vào rọ.”

“Đúng vậy, cho nên, đợi anh ấy sau khi tìm đến chỗ Lý Phong Điền, cảnh sát có thể bắt anh ấy được rồi. Nhưng cần phải kiểm soát được đúng thời cơ, nếu không, sẽ không tóm được chứng cứ phạm tội của anh ấy.”

“Tôi biết rồi.”