Trong mấy giây đó Nữu Hỗ Lộc Dữu Dữu vô cùng hối hận khi quen biết Tống Nam Kha.
Hắn nhìn tên bệnh thần kinh như nhìn món đồ chơi, hít sâu một hơi, mặc áo khoác rời khỏi phòng bệnh.
Lúc làm thủ tục xuất viện, trong lòng hắn tính toán làm sao để giữ được cái mạng của mình. Bây giờ xem lại, phải tranh thủ ly hôn trước khi Khương Duy về nước chính là cách tốt nhất.
Tống Nam Kha đã sớm tỉnh rượu, không yên tâm để Khương Hựu đón xe về, chủ động lái xe đưa hắn về.
Khương Hựu vẫn không muốn về chỗ của Bùi Minh Tiêu, liền bảo Tống Nam Kha đưa mình tới Hopson Century, ở đó có căn bất động sản hắn ở trước khi kết hôn.
Chiếc Ferrari màu hồng lao vút đi, cuốn tuyết theo bánh xe dừng lại trước khu nhà, Tống Nam Kha lo lắng hỏi, "Dữu tử, mình mày có ổn không vậy? Hay là qua nhà tao đi."
"Tao ổn." Khương Hựu cởi dây an toàn, bước xuống xe.
"Vậy còn Bùi tổng..."
Bùi Minh Tiêu? Cuộc đời của hắn không muốn có một tra nam xen vào, Khương Hựu nói chắc như đinh đóng cột, "Khỏi cần nói với anh ta, coi như chuyện tai nạn giao thông vừa rồi chưa từng xảy ra."
Vừa nói Khương Hựu vừa dùng chân đóng cửa xe. Mùa đông ở phương bắc vào bốn giờ sáng thì trời tờ mờ sáng, nắng sớm xuyên qua tầng mây, chiếu xuống sau lưng hắn thành một vòng cung lạnh lẽo.
Rõ ràng là một thân xác đó, nhưng không hiểu sao lại có khí chất cắt đứt quan hệ vô cùng tráng kiện.
Tống Nam Kha vô cùng nghi ngờ, bà cô chạy taxi đã làm chuyện gì đáng sợ với Khương Hựu sao?
... jongwookislove.wordpress.com
Sau khi cưới, Khương Hựu cũng chưa trở về Hopson lần nào, nhưng mà hắn vẫn thường xuyên thuê dì giúp việc tới dọn dẹp, trong nhà không hề bẩn hay bám bụi, mỗi khe hở trên khung kính cũng được lau chùi sạch sẽ.
Khương Hựu không bật đèn, cởi giày chạy thẳng vào phòng ngủ, mò thuốc giảm đau ở tủ đầu giường --- Trước khi kết hôn hắn đã từng bị tai nạn giao thông, nghiêm trọng hơn lần này nhiều, thiếu chút nữa chầu Diêm Vương.
Hôm nay bác sĩ nói về "chuyện bị tổn thương não" chính là vào lúc đó, di chứng nhức đầu cũng là do lần đó để lại.
Cắn viên thuốc, Khương Hựu căm hận nghĩ, hai năm nay bị tai nạn giao thông hai lần, cũng chỉ có thể đạt được "đãi ngộ" của một con chốt thí?!
À, không đúng, cũng có thể là Bùi Minh Tiêu khắc hắn.
Thứ đàn ông chó đẻ! Tra Tiêu! Khương Hựu vừa mắng vừa chui vào chăn.
Khi mở mắt ra, mặt trời đã đổ về tây, xế chiều mất rồi.
Ngủ một giấc đã đỡ đau đầu hơn nhiều, hắn ra phòng khách rót ly nước, vừa uống vừa gom bản thảo để trên sô pha.
Còn chưa tốt nghiệp lấy bằng RCA(1) hắn đã bị người nhà sắp xếp vụ kết hôn, những tờ giấy này là bản thảo quý như châu báu hắn mang về, phần lớn là bản nháp, đoán chừng dì giúp việc sợ không dám dọn nên cứ để nguyên ở đây.
(1) Royal College of Art: Trường Đại học Nghệ thuật Hoàng gia, ngôi trường này nằm ở London, Anh.
Điện thoại không sạc pin, không biết đã tắt máy từ lúc nào, Khương Hựu cắm điện vào, bắt đầu suy nghĩ làm sao để nói ly hôn cho tự nhiên.
"Brum brum brum ----"
Điện thoại để trên bàn đột nhiên rung lên, thấy có cuộc gọi đến, Khương Hựu hít sâu một hơi, bắt máy.
"Dạ cậu."
Đầu dây bên kia là cha của Khương Duy, Khương Thiên Lai gọi tới, "Ừ, Tiểu Hựu, con không về nhà?"
Khương Hựu đơ ra một hồi mới nhận ra "nhà" mà ông nói là nhà của Bùi Minh Tiêu.
Kết quả chưa kịp trả lời thì đã nghe đầu dây bên kia nói, "Chuyện hôm qua cậu đã nghe nói rồi, Minh Tiêu không tới có thể là bị chuyện gì đó giữ chân, con đừng để bụng. Với lại cuộc sống hôn nhân có va chạm là chuyện bình thường, nhưng mà không vui thì hai đứa nói chuyện với nhau, đừng chơi trò bỏ nhà đi, dễ tổn thương tình cảm."
Tổn thương tình cảm?
Khương Hựu không nhịn được muốn cười.
Tổn thương tình cảm á, có tổn thương lợi ích của Khương gia thì có.
Đông Huy Jewelry, một công ty con của Khương gia mấy năm gần đây làm ăn không tốt, vì để kéo đầu tư nên làm đám hỏi với Bùi gia, Khương lão gia liền bám được cành ô liu.
Cho dù lòng của người nhà họ Khương đã rõ nhưng nhà họ Bùi cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tập đoàn Bùi thị đi lên nhờ vào đầu tư và M&A(2), nhất là Bùi Minh Tiêu một tay nắm giữ Silver International, còn có tiếng tăm lừng lẫy, làm người ta đổ xô vào đầu tư không hề cảnh giác. Làm thế nào dựa vào đầu tư mà có thể từng bước chiếm một xí nghiệp, sau đó ăn từng miếng vào bụng, chính là sở trường của hắn.
(2) M&A là sáp nhập và mua bán các doanh nghiệp trên thị trường.
Nói đơn giản lại, rất nhiều công ty kinh doanh đã trở thành vốn đầu tư.
Mà Bùi Minh Tiêu chính là người nổi tiếng chơi đùa vốn đầu tư.
Sau đám cưới, ngoài mặt là Khương gia nhận được sự giúp đỡ của Bùi gia, nhưng trên thực tế là dùng của hồi môn của Khương Hựu, 12% cổ phần của Đông Huy chính là cái giá của khoản đầu tư này.
Vì vậy Khương gia gởi gắm hy vọng lên người Khương Hựu, mong Khương Hựu có thể bảo vệ Bùi Minh Tiêu cho tốt, để Đông Huy tranh thủ thêm thời gian để thở.
Khi gặp người hòa giải, hắn không muốn nói một lời nào. Nhưng sau khi ba mẹ qua đời, hắn luôn được Khương Thiên Lai chăm sóc, giống như người cha thứ hai, không thể nào nói không.
Chỉ có thể cứng ngắc nói là, "Con biết rồi."
... jongwookislove.wordpress.com
Vốn đang suy nghĩ tới chuyện ly hôn, thông qua một cuộc điện thoại, Khương Hựu hiểu rõ, Khương gia sẽ không tha cho hắn.
Nhưng nếu đã biết sự thật, hắn không bao giờ cam lòng trở thành con chốt thí, để hai tên khốn kiếp kia hạnh phúc được.
Trong sách thiết lập cho hắn là trà xanh mà, được thôi.
- -- Vậy thì bố đây làm trà xanh cho anh xem!!
Khương Hựu cười lạnh một tiếng, rút thẻ tín dụng khí thế hừng hừng lao ra cửa!
Cùng lúc đó ở tầng 48 của Silver International.
Tối hôm qua chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng, khi đáp cũng đã xế chiều. Đã bỏ lỡ buổi tiệc sinh nhật của Khương Hựu, Bùi Minh Tiêu đi thẳng về công ty.
Hắn vừa đi vừa phân phó với trợ lý Quách Chiêu, "Tìm cho tôi bản báo cáo chiều hướng phát triển của cổ phiếu 300223 và 300976, nửa tiếng sau gọi giám đốc tài chính đến văn phòng của tôi, phải lấy cái gì chính hắn tự rõ; gửi email đến các giám đốc ngành bảo bốn giờ họp, tài liệu của cuộc họp ---"
"... Bùi tổng!" Lúc này sau lưng có người hô to, cắt ngang lời hắn đang nói.
Tầng 48 chỉ có phòng của chủ tịch và phòng của trợ lý, bởi vì Bùi Minh Tiêu thích yên tĩnh, bình thường nhân viên nói chuyện cũng nói nhỏ, không ai dám lớn tiếng ồn ào.
Có thể ở đây hô to thì là người ngoài, Bùi Minh Tiêu không dừng bước, tiếp tục đi, "Quách Chiêu, gọi an ninh xử lý."
"Dạ vâng." Quách Chiêu đi gọi điện thoại, "Alo, an nainh à? Tổ trưởng tầng 48 bị cái gì vậy, mau ra đại sảnh!"
"Bùi tổng, chào cậu, tôi là Lão Mã của Oger Trading." Thừa dịp Quách Chiêu đi gọi điện, người đàn ông kia đã chạy tới bên cạnh Bùi Minh Tiêu, "Xin cậu cho tôi vài phút, tôi muốn nói chuyện với cậu."
Oger Trading... Bùi Minh Tiêu nhớ ra, là một trong những xí nghiệp hắn đang thu mua.
Lão Mã nhắm mắt theo đuôi đứng bên cạnh hắn, sắc mặt đau khổ, giọng khàn vô cùng, "Gần đây tuy Oger có lỗ vốn, nhưng nó là do tôi một tay gầy dựng, kinh doanh hơn 40 năm, nhưng tôi biết nội tình, có thể tin chắc đem về lợi nhuận. Chúng tôi sắp sửa nhận được một đơn hàng lớn, dự định cuối năm nay doanh thu có thể lên 40 tới 60 triệu, xin cậu giữ lại quan sát thêm một chút, đừng bán đi có được không?"
Trước khi thu mua, tổ dự án của Silver sẽ định giá trị của xí nghiệp. Nếu giá trị khá cao, có thể tiếp tục kinh doanh, sau khi loại bỏ những khu không hoạt động, những tài sản còn lại có thể bán hết. Nếu giá trị thấp, thì đóng cửa luôn, bộ phận nào còn giá trị thì bán, những thứ khác thì vứt.
Dưới tình huống bán hết tài sản, hội đồng quản trị gốc tuy mất hết quyền kiểm soát, nhưng ít ra vẫn giữ được công ty.
Công ty bị đóng cửa nghĩa là phá sản tan tành, không còn tồn tại trên thị trường.
Những dự án nhỏ này là do tổ dự án phụ trách, Bùi Minh Tiêu chỉ xem qua rồi phê duyệt, Oger Trading là công ty có giá trị thấp.
Hắn mím môi, hiển nhiên không muốn phát biểu. Đôi mắt của Lão Mã sung huyết, nói, "Cộng thêm năm nay tôi đã 59 tuổi, sắp sang 60 rồi, trên có già dưới có trẻ. Nếu như mất công ty, cả gia đình lớn nhỏ của tôi không biết phải sống thế nào... Oger còn có một ngàn nhân viên, bọn họ cũng có gia đình phải lo, cho nên xin cậu, xin cậu cho chúng tôi một cơ hội chuyển mình! Nửa năm, chỉ nửa năm, tôi sẽ cho cậu thấy sự thay đổi của nó!"
"Gia đình và nhân viên của ông không được ổn định là vấn đề của ông." Bùi Minh Tiêu lên tiếng, giọng nói không cảm xúc, "Tôi không phải nhà từ thiện, không liên quan đến tôi."
"Cậu, cậu..."
Lão Mã ngây ra tại chỗ, không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời này.
Một người đến tuổi già, công ty tâm huyết cả đời đột nhiên mất hết, ông không ăn được, ngủ không được, tóc bạc đi nhiều chỉ trong một đêm, người nhà cũng ngồi trên đống lửa, mẹ ông thậm chí lên cơn đau tim phải nhập viện...
Tất cả những thứ này chỉ đổi lấy một câu "Không liên quan đến tôi" từ Bùi Minh Tiêu.
Dây cung căng cứng phút chốc bị kéo đứt, Lão Mã tức giận mắng to, "Bùi Minh Tiêu, mày cho mình có tiền thì giỏi lắm à?! Mày có phải là người không? Mày có gia đình không? Cmn mày có trái tim không? Tao nói cho mày biết, thứ súc sinh như mày sẽ chết không yên thân đâu! Sau khi chết sẽ xuống 18 tầng địa ngục, không bằng heo chó..."
Không lâu lắm, đội trưởng đội an ninh cuối cùng cũng tới, nơm nớp lo sợ kéo người đi.
Tiếng chửi rủa ngày càng nhỏ, mà từ đầu đến cuối, Bùi Minh Tiêu cũng không dừng bước, thậm chí cả một ánh mắt cũng không nhìn người đàn ông kia.
Chỉ có một cái là thấy chậu hoa vốn được để thẳng thớm bị Lão Mã đụng méo đi, mới nhíu mày một cái.
Quách Chiêu thấy không ổn trong lòng, đi chỉnh lại chậu hoa, Bùi Minh Tiêu mới hài lòng đi vào phòng làm việc.
...
Đi công tác gần nửa tháng, giấy tờ chờ ký tên chồng thành một ngọn núi nhỏ. Xử lý xong tài liệu chất đống, nghe báo cáo từ các trưởng phòng, khi Bùi Minh Tiêu ngẩng đầu lên thì trời đã tối.
Hắn xoa xoa mi tâm, bấm đường dây nội bộ gọi Quách Chiêu, "Cậu ấy về nhà chưa?"
Ở bên cạnh Bùi Minh Tiêu năm năm, Quách Chiêu lập tức hiểu "cậu ấy" mà sếp nói là ai, khó xử nói, "Em mới vừa hỏi quản gia, Khương tiên sinh từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa về nhà."
Bùi Minh Tiêu có chút bất ngờ.
Sau khi kết hôn, hắn và Khương Hựu vẫn ở riêng, không can thiệp vào chuyện của nhau. So với cặp đôi hợp pháp trên giấy tờ thì giống như hai người thuê chung nhà hơn.
Khương Hựu mê chơi, chuyện này Bùi Minh Tiêu đã biết từ lâu. Nhưng đối phương rất thông minh, cho dù ban ngày chơi đến cỡ nào, buổi tối nhất định sẽ về nhà, chưa bao giờ vượt qua ranh giới cuối cùng.
Đây là lần đầu tiên Khương Hựu không về nhà ngủ, Bùi Minh Tiêu hỏi, "Cậu ấy ở Hopson Century?"
"Ban ngày thì ở đó, ba giờ chiều về nhà, trước khi đi còn nói với quản gia không cần mở đèn."
Nhìn thì thấy tối nay cũng không định về nhà, Bùi Minh Tiêu nhíu mày.
Quách Chiêu chịu trách nhiệm quản lý lịch trình của Bùi Minh Tiêu, tất nhiên biết tại sao Khương Hựu giận, vội vàng nói đùa hòa hoãn bầu không khí, "Có nhiều người khi không vui thì sẽ đi mua sắm để xả stress, đúng lúc bây giờ trời lạnh, Khương tiên sinh có thể đang ở trong cái mall nào đó mua đồ mùa đông rồi, mua xong thì sẽ về thôi. Vợ em cũng vậy, luôn lấy lý do đổi mùa để mua sắm, tháng trước xài hơn mấy chục ngàn, làm em đau lòng muốn chết, sếp có thể để ý tin nhắn ngân hàng xem."
"Tin nhắn ngân hàng?" Bùi Minh Tiêu cười, "Không đâu, cậu ấy chưa bao giờ xài tiền của tôi cả."
Sau khi cưới hai ngày, hắn đưa cho Khương Hựu một cái thẻ tín dụng phụ của mình, Khương Hựu không xài tới, giữ vững thiết lập "người ở trọ", lập giới hạn nước sông không phạm nước giếng với hắn.
"Đinh~ Đinh ~ Đinh~"
Vừa dứt lời, điện thoại của Bùi Minh Tiêu kêu lên, có mấy tin nhắn nhảy ra màn hình.
Quách Chiêu đang kinh ngạc trên đời này lại có một người vợ không tiêu tiền của chồng, theo bản năng nhìn điện thoại của Bùi Minh Tiêu.
Thẻ phụ số đuôi 7777 của ngài đã chi 34399 tệ vào lúc 19:56 ngày 13 tháng 11
1
Thẻ phụ số đuôi 7777 của ngài đã chi 198000 tệ vào lúc 19:57 ngày 13 tháng 11
1
Thẻ phụ số đuôi 7777 của ngài đã chi 487000 tệ vào lúc 19:58 ngày 13 tháng 11
1
...
Tin nhắn cuối là nhận từ Khương Hựu qua weixin.
Dữu tử: Dạo này nhiệt độ giảm, bên ngoài lạnh lắm. Anh giỏi như vậy chắc không ngại để tôi tiêu chút tiền mua đồ chứ?
Dữu tữ: Mèo wink.jpg
Quách Chiêu: "..."
Cái này mà gọi là không xài tiền của tôi á?
+
Vợ của sếp so với vợ của em phải nói là phá của hơn gấp mười lần lận~