Như Âu Oánh đã nói, việc bọn họ tự chứng minh không phải là cách để có thể tìm ra ai trong số họ là quái vật 2-6, nhưng việc này sẽ giúp họ hiểu ra vài điều.

Bọn họ đều có kinh nghiệm trong Thế giới Quy tắc, ít nhiều thì ai cũng đều nhận thức được khi nguy hiểm ập đến sẽ không hoảng sợ hay mất đi sức sống.

La Diệc kêu tám người còn lại tới, những người trong cuộc đều tự khắc biết giữ im lặng.

Nhưng chỉ có bốn người từ hội sinh viên đi về phía họ, bốn người còn lại không thuộc hội sinh viên thì chỉ đứng yên nhìn họ bằng ánh mắt căm phẫn.

Trong lòng của bốn người đó, lẽ ra bọn họ không nên xuất hiện ở đây, tất cả là tại hội sinh viên. Đặc biệt là tên nam sinh chạy trốn đã dẫn quái vật 2-6 đến khu giảng đường, hắn ta không thèm giấu đi sự hận thù nổi lên trong ánh mắt.

Cho dù Tần Châu nhìn hắn, tên nam sinh đó cũng chỉ nao núng, sau đó lại trừng mắt nhìn Tần Châu càng thêm căm hận.

Mạng sống của hắn sắp không còn nữa rồi, tên nam sinh ấy bấy giờ cũng chẳng thèm sợ sệt gì nữa, hắn chỉ nghĩ nếu hắn mà chết ở đây, chắc chắn hắn sẽ bắt hội sinh viên phải trả giá!

"Anh Châu, anh La Diệc, chị Âu Oánh." Một nam sinh trong hội sinh viên nói: "Anh chị có muốn mang bọn họ đến đây không?"

"Không cần, chỉ là giới thiệu thôi mà." Âu Oánh nói: "Bọn họ không muốn tới thì mặc xác họ, tôi biết bọn họ là được rồi."

Âu Oánh nói xong nhưng vẫn hỏi ý kiến ​​Tần Châu và La Diệc.

"Cũng được." La Diệc nói.

Ánh mắt Tần Châu rời khỏi tên nam sinh kia.

Phát hiện Tần Châu vẫn luôn nhìn hắn ta, Âu Oánh xin lỗi nói: "Là lỗi của em, do em quá lơ là."

Đêm qua Tần Châu hỏi cô đã sắp xếp mọi chuyện ổn hết chưa, nhưng hôm nay cô lại phạm sai lầm như vậy. Nếu Tần Châu mà không ra lệnh toàn trường đóng cửa nghỉ học thì hôm nay những người vô tội và xui xẻo bị đưa vào Thế giới Quy tắc 2-6 còn nhiều hơn thế này nữa.

Tần Châu nói: "Chuyện đó để ra ngoài rồi nói."

Âu Oánh gật đầu: "Vâng."

La Diệc cũng là người thường xuyên ra vào Thế giới Quy tắc, anh chủ trì cuộc nói chuyện: "Mọi người làm quen đi, sau này có gì còn quan tâm lẫn nhau."

"Bắt đầu từ đàn em trước đi."

Nói xong anh nhìn Lâm Dị.

Lâm Dị: "!"

Sao mà đột ngột thế.

Còn đột ngột hơn lúc bị quy tắc tử vong nhắm vào ấy.

"Chào anh chị ạ, em tên Lâm Dị." Lâm Dị đột nhiên căng thẳng: "Em là sinh viên năm nhất, năm nay em 18 tuổi."

Cậu ghét giới thiệu bản thân!

Sau khi cậu ấp úng giới thiệu bản thân xong, không gian chìm vào tĩnh lặng. Lâm Dị còn tưởng mình nói sai gì rồi, Trình Dương ở bên cạnh kéo kéo góc áo cậu: "Khụ... Ừm..."

Lâm Dị: "..."

Tí thì quên mất tên đồng đội câm này.

"Đây là Trình Dương, bạn cùng lớp em, tối qua khóc nhiều quá, giọng khàn nên không nói được." Giới thiệu Trình Dương cũng không dễ hơn giới thiệu bản thân mấy, nhưng Lâm Dị vẫn tìm được lý do chính đáng để Trình Dương không nói được...

La Diệc nhìn Trình Dương cười cười: "Khóc đến khàn giọng cơ à? Nhìn không ra đấy."

Chỉ xét vẻ ngoài của Trình Dương thì đúng là trông cậu ta giống một kẻ cứng cỏi, thà đổ máu chứ không đổ lệ, nhưng nghe Lâm Dị nói xong, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Trình Dương.

Đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đến nước biển còn không thể đo lường được.

Trình Dương tuy rụt rè nhưng da mặt lại dày. Chẳng những không để tâm lời Lâm Dị nói, còn rất hợp tác khịt mũi hai cái, nức nở một hồi.

"Trần Tiến Nam, học kỳ hai năm nhất gia nhập hội sinh viên, hiện tại đã là sinh viên năm cuối."

"Chu Càn, giống Trần Tiến Nam, tôi và cậu ta là bạn cùng lớp."

Trần Tiến Nam và Chu Càn là hai người đuổi theo nam sinh chạy trốn kia.

"Lý Đãng, mới gia nhập hội sinh viên chưa lâu, chắc được hơn hai tháng."

"Tô Thiên Lạc, tròn hai năm gia nhập hội sinh viên."

Lý Đãng và Tô Thiên Lạc là hai người đi cùng Tần Châu tới ngăn cản tên kia.

Tần Châu, La Diệc và Âu Oánh không cần tự giới thiệu, mọi người ở đây đều đã biết hết rồi.

Sau đó Âu Oánh giới thiệu những người còn lại: "Đó là Cao Húc, sinh viên năm hai, xếp cuối bảng."

Cao Húc chính là nam sinh bỏ trốn, Âu Oánh nói: "Chủ yếu là bị trừ điểm chuyên cần, cậu ta rất ít khi đến lớp, thành tích thì không phải nói rồi. Cậu ta còn đâm bạn cùng phòng bị thương, chuyện này cũng là do tôi phụ trách..."

Âu Oánh giải thích ngắn gọn cho bọn họ.

Lo sợ mình sẽ gặp phải quái vật quy tắc, hồi học năm nhất Cao Húc gần như không bao giờ đến lớp, cậu ta nhờ bạn cùng phòng điểm danh hộ, thậm chí còn nhờ bạn cùng phòng phục vụ ba bữa một ngày.

Đáng tiếc thay, bạn cùng phòng cậu ta lại gặp phải quy tắc 7-7, bị kéo vào rồi không bao giờ trở về nữa.

Phòng đôi là một sự tồn tại cực kì nóng bỏng ở trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, một khi có người rời khỏi sẽ có người khác vào đăng ký.

Bạn cùng phòng mới hoàn toàn không quen với Cao Húc, cũng không sợ bị Cao Húc uy hiếp.

Thấy bản thân bị trừ điểm vì vắng mặt quá nhiều, Cao Húc càng ngày càng cáu kỉnh, cuối cùng một ngày nọ, cậu ta lấy trộm một con dao nhỏ ở căng tin rồi chào hỏi bạn cùng phòng mới bằng cách đâm đối phương bị thương

May mắn là nó không lấy đi mạng sống của người bạn cùng phòng mới này.

"Tôi nhớ mình phân cậu ta đến phòng đơn rồi." Âu Oánh nói: "Giờ Cao Húc rất oán hận, mọi người nên cẩn thận một chút."

Lâm Dị ngập ngừng, lúc Âu Oánh đang định giới thiệu người tiếp theo thì vội vàng nói: "Đàn... đàn chị."

Âu Oánh dừng lại: "Sao thế?"

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Dị.

Lâm Dị hỏi: "... Có thể tấn công đồng đội của mình trong Thế giới Quy tắc không ạ?"

Cậu cứ tưởng sẽ có người hỏi câu này trước cơ, nhưng cuối cùng vẫn là cậu phải tự hỏi: "Em không có ý gì đâu, em chỉ muốn hỏi vậy thôi à."

La Diệc thay Âu Oánh trả lời: "Có thể."

"Nhưng nếu cậu làm vậy, cậu sẽ phải gánh chịu hình phạt khác."

La Diệc không nói rõ hình phạt là gì, cũng không đề cập đến con quái vật 2-6, nhưng Lâm Dị đã hiểu.

Thú vui của con quái vật là nhìn những người tham gia vi phạm các quy tắc do nó đặt ra, nếu người tham gia giết chết một người tham gia khác, niềm vui của con quái vật bị dập tắt, cho nên quái vật sẽ không tha cho kẻ đó.

Tương tự, nếu họ động tay động chân với NPC thì cũng sẽ có kết cục giống như vậy.

"Em hiểu rồi ạ." Lâm Dị ngoan ngoãn: "Cảm ơn đàn anh."

Lâm Dị nói xong thì thấy Tần Châu đang nhìn cậu, cậu thấy vậy thì cũng quay ra nhìn hắn. Lúc hai người nhìn nhau, Tần Châu ở phía sau đám người nhẹ nhàng "hừ" một tiếng.

Lâm Dị: "?"

Sao mà khó hiểu quá vậy.

Âu Oánh tiếp tục giới thiệu: "Cậu mặc áo trắng tên là Tăng Tĩnh, năm ba, cũng không đến lớp giống Cao Húc, ngoài ra không còn gì khác."

"Người bên trái Tăng Tĩnh là Hà Duệ. Trước đây từng có mâu thuẫn với người khác."

"Người đeo kính còn lại tên Diệp Quỳnh, từng gian lận trong đợt thi cuối kỳ."

Sau khi giới thiệu những vấn đề này với các sinh viên, Âu Oánh nói: "Lần đưa vào này, tổng cộng có 36 sinh viên, chia làm ba đợt, mỗi đợt sẽ đưa 12 người vào và một thành viên đội tuần tra. Là lỗi của tôi nên khiến mọi người bị liên lụy, tôi xin lỗi."

Cô cúi người chín mươi độ bày tỏ sự hối lỗi với mọi người: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho mọi người".

Âu Oánh xin lỗi hai lần.

Lời xin lỗi đầu tiên là gửi đến Tần Châu, cô đã phụ sự kỳ vọng của hắn.

Lời xin lỗi thứ hai dành cho tất cả mọi người và những người bị cuốn vào.

Tính cách của Lâm Dị thực ra có chút hơi khác mọi người, khi được người khác khen ngợi hắn, cậu sẽ cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ. Khi người khác xin lỗi cậu cũng vậy, nhất là kiểu xin lỗi trang trọng của Âu Oánh

Nhưng lúc này Lâm Dị không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn có ấn tượng khá tốt với cô.

Có lẽ lúc đầu Trần Tiến Nam, Chu Càn, Lý Đãng và Tô Thiên Lạc oán hận Âu Oánh, nhưng lời xin lỗi chân thành của cô như xóa tan nỗi hận thù trong lòng họ, giờ bọn họ đều quay sang an ủi cô.

Dù sao nhiệm vụ của bốn người hôm nay cũng là hỗ trợ Âu Oánh đưa sinh viên xếp cuối bảng vào Thế giới Quy tắc, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai cũng phải chịu trách nhiệm, không thể để một cô gái gánh chịu hết được.

Những người xui xẻo thực sự bị liên lụy chỉ có Lâm Dị với Trình Dương mà thôi.

"Thực sự xin lỗi, hai đàn em."

"Lâm Dị, Trình Dương, chị xin lỗi."

"Không sao đâu, không sao đâu ạ." Lâm Dị bắt đầu cảm thấy choáng ngợp trước cảnh tượng như này.

Tần Châu giúp cậu giải vây: "Được rồi, cô ta đợi cũng lâu rồi đấy."

Tần Châu không nói tên mà chỉ dùng "cô ta".

Nhưng ai sẽ đợi bọn họ kết thúc cuộc trò chuyện trong Thế giới Quy tắc này chứ, chỉ có NPC mà thôi.

Mọi người lập tức im lặng.

Không biết ả đã xuất hiện từ lúc nào, đã đứng trên hành lang tầng hai của biệt thự, dựa vào lan can nhìn xuống bọn họ.

Lâm Dị nghe thấy hơi thở của Trình Dương trở nên dồn dập, bầu không khí thân thiện ở tầng một dường như bị nhấn chìm trong dòng nước tù đọng, sự im lặng buồn tẻ dâng trào dữ dội bên tai.

Ả diện lên người chiếc váy màu đỏ, nổi bật trên nền sáng mờ nhạt. Nhưng ngoại trừ Tần Châu, không ai chú ý tới sự xuất hiện của ả, Lâm Dị liếc nhìn Tần Châu.

Tần Châu nói: "Sợ làm phiền mọi người."

Mọi người: "..."

Ả chính là người mà Trình Dương và Lâm Dị nhìn thấy đằng sau mấy cây cột ở khu giảng đường, quái vật 2-6.

Quái vật sẽ đặt mình vào cốt truyện trong Thế giới Quy tắc, Lâm Dị cũng không quá ngạc nhiên, khác với Bình hoa Cô nương, bản thể của con quái vật 2-6 lại xuất hiện sớm hơn một chút.

Ả nhận thấy mọi người đang nhìn mình, chậm rãi mỉm cười.

Tiếng cười này khiến da đầu mọi người lập tức tê dại. Sắc mặt ả trắng bệch như không có một giọt máu, khi cười toe toét chỉ có cái miệng là há to, còn vẻ mặt lại cứng ngắc tê dại.

"Các bạn của tôi ơi."

"Chào mừng các bạn đến với nhà tôi." Ả nói.

Ả vừa mở miệng, da đầu tất cả những người đang tê dại bỗng cảm thấy cơ thể mình trong nháy mắt bắt đầu lạnh ngắt. Giọng nói của ả rất chói, giống như giọng phát ra từ một cuốn băng.

Tất nhiên, không chỉ bởi giọng nói của ả làm mọi người lạnh sống lưng, lời mở đầu của ả có nghĩa Thế giới Quy tắc 2-6 chính thức mở ra.

Câu chuyện bắt đầu.

Ả nói: "Tôi đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho mọi người rồi đấy, mời mọi người di chuyển đến phòng ăn."

Nói xong ả bước xuống hành lang tầng hai.

Bước chân của ả không phát ra âm thanh nào, giống như đang bay xuống, rất nhanh ả đã đến trước mặt 13 người: "Mời đi theo tôi."

Ả bước vài bước, dường như nhận ra không có người nào đi theo mình nên quay lại nhìn mọi người.

Ả không vội vàng mà rất kiên nhẫn chờ đợi, giống như lúc chờ Lâm Dị và những người khác kết thúc cuộc trò chuyện hài hòa thân thiện kia.

"Anh Châu..." La Diệc hỏi.

"Đi xem thử." Tần Châu nói.

Tần Châu dẫn đầu, nhìn thấy Tần Châu đi tới, ả tiếp tục im lặng dẫn đường.

La Diệc và Âu Oánh cũng theo sát, bốn đàn anh hội sinh viên mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn hít một hơi thật sâu rồi đi theo bước chân của họ.

Thấy có người dẫn đầu, bốn học sinh cuối bảng cũng chậm rãi đi theo.

Cuối cùng, trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Dị và Trình Dương.

Lâm Dị hỏi: "Anh Trình Dương, anh không sao chứ?"

Cậu có thể nhìn thấy đôi chân của Trình Dương đang run lẩy bẩy, thấy không còn người nào khác, Trình Dương nói: "Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa hợp..."

Đọc xong, sắc mặt cậu ta chuyển sang có thấy chết cũng không sợ nữa: "Giờ đỡ hơn rồi."

"Đi thôi, trong khi tôi vẫn còn sức." Trình Dương nói.

Cuối cùng hai người cũng đến phòng ăn, khi bước vào, Trình Dương "Éc" lên một tiếng, cuối cùng tắt thở, bất tỉnh dưới chân Lâm Dị.

Lâm Dị thậm chí còn không có thời gian để ý đến Trình Dương, cậu thấy vẻ mặt của những người bước vào phòng ăn phía trước như nứt ra.

Ả ngồi ở đầu bàn, ngẩng đầu nhìn mọi người: "Các bạn không thích đồ ăn tôi chuẩn bị sao?"

Trên bàn ăn toàn là rắn, côn trùng, chuột và kiến, còn có nội tạng đẫm máu.

"Không phải không thích." La Diệc đáp lại lời ả, kìm nén cảm giác buồn nôn nói: "Bọn tôi ăn rồi."

Ả quay đầu nhìn món ngon trên bàn, hưng phấn nói: "Ồ, vậy sao."

La Diệc từ chối món ngon của ả, theo diễn biến tình huống, lẽ ra ả phải tức giận, nhưng ả lại không làm vậy, ngược lại còn cười ranh mãnh vì phấn khích.

Tiếng cười khiến thần kinh của mọi người trở nên căng thẳng.

Lâm Dị mím môi dưới, cậu cảm nhận được niềm vui của ả.

Nhưng niềm hân hoan này càng ngẫm càng thấy kì lạ.

Như thể ả biết trước rằng bọn họ sẽ không ăn.

Lâm Dị im lặng nhìn những thứ trên bàn.

Lý giải cho niềm hân hoan của ả rất đơn giản, những "món ngon" này không phải trọng tâm của Thế giới Quy tắc 2-6, trọng tâm là thời điểm sau bữa ăn "món ngon" này.

Đáng tiếc thay, bọn họ đã đánh mất cơ hội để chuẩn bị rồi.