Nhà vệ sinh tầng một.

Thi thể của Lý Dĩnh nằm sõng soài, mặt đất phủ đầy máu, chảy lênh láng xuống từ cổ của cô.

Phía bên phải cổ của Lý Dĩnh có một vết thương đang rỉ máu, cách thanh quản, nơi có động mạch hai đốt ngón tay.

Căn cứ vào kích thước lỗ máu và bề mặt vết thương, có thể dễ dàng nhận định hung khí giết người chính là chiếc đũa biến mất trong bữa sáng.

Tần Châu ngồi xổm xuống để kiểm tra tình trạng thi thể. Lúc cái xác bị lật lại, Lâm Dị có thể thấy trên gương mặt cô ta đang nở nụ cười với cậu, hệt như lúc Vương Đạc chết vậy.

Không một ai nhận ra tình hình đó, kể cả Tần Châu, người đang kiểm tra dấu vết ở cự ly gần.

Lâm Dị nhìn xác chết, cảm giác nghi ngờ tràn đầy trong lòng mới khi nãy thôi giờ đây đã bị cái thi thể đang nhìn chằm chằm này phân tán.

Lý Dĩnh chết rồi?

Tại sao Lý Dĩnh lại chết?

Tại sao quái vật 7-7 lại giết Lý Dĩnh chứ?

Nếu Trình Dương là quái vật 7-7 thì Lý Dĩnh chính là đối tượng tình nghi do cậu ta bịa đặt cực kì hoàn hảo cơ mà, khiến cho cả Lâm Dị và Tần Châu chưa từng dám buông bỏ nghi ngờ với Lý Dĩnh.

Nhưng giờ, Lý Dĩnh chết rồi?

Trong lòng Lâm Dị trở nên hỗn loạn, nhưng cậu vẫn phải bình tĩnh quan sát Trình Dương và Chu Linh Linh, cả người Chu Linh Linh run rẩy, hai mắt cô đỏ bừng. Thỉnh thoảng lại quay ra nhìn thi thể của Lý Dĩnh, nhưng nhìn xong lại khiếp sợ vội quay đầu đi.

Vẻ mặt Trình Dương cũng có chút sợ hãi, nhưng do Tần Châu phân công an ủi Chu Linh Linh nên cậu ta vẫn cố giả bộ bình tĩnh.

Chu Linh Linh là người đầu tiên phát hiện Lý Dĩnh chết, nhưng họ vẫn không thể tra hỏi được gì. Chu Linh Linh bị đả kích quá lớn, mỗi lần Tần Châu gặng hỏi là cô lại ôm đầu gào thét.

Lúc này, Trình Dương hỏi Chu Linh Linh: "Chị Linh Linh, em... hay em đưa chị về phòng trước nhé."

Ở lại đây lâu chỉ càng thêm sốc, huống chi còn có vũng máu tươi nhớp nháp dưới sàn nhà, riêng việc ngửi thấy mùi máu tanh tưởi ấy đã khiến người ta cảm thấy khó chịu rồi.

Hai mắt Chu Linh Linh đỏ ửng nhìn thi thể của Lý Dĩnh, cô muốn nói gì đó với với Lý Dĩnh, dù sao bọn họ cũng ở bên nhau mấy ngày hôm nay. Nhưng cuối cùng, Chu Linh Linh lại không nói gì, cô khẽ gật đầu và đồng ý với lời đề nghị của Trình Dương.

Thấy vậy, Trình Dương nói với Lâm Dị và Tần Châu: "Đại ca, anh Lâm Dị, em... em đưa chị Linh Linh đi nhá..."

Tần Châu quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.

Trình Dương không hiểu ý của Tần Châu, gãi gãi đầu: "Vậy, vậy em..."

Lâm Dị thấy Chu Linh Linh nhìn xuống tay Tần Châu, tay Tần Châu nhuốm đầy máu, vết máu khiến Chu Linh Linh càng thêm khó chịu, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, vội vàng kéo góc áo Trình Dương, ý chỉ kêu Trình Dương mau đưa cô rời khỏi đây.

Trình Dương đành phải nói lại lần nữa: "Vậy bọn em đi trước nha, anh Lâm Dị, hai người... cẩn thận một chút."

Nói xong Trình Dương ôm Chu Linh Linh rời đi, ánh mắt Lâm Dị và Tần Châu vẫn luôn dán chặt vào bọn họ.

Phạm vi của quái vật vốn đã rất nhỏ, nhỏ đến mức giờ đây chỉ nằm trong số hai người này.

Sau khi bọn họ rời đi, Tần Châu mở vòi nước, rửa sạch tay: "Dựa vào vết thương cùng tư thế nằm của Lý Dĩnh, có thể thấy con quái vật đã tấn công cô ta từ phía sau. Em thấy biểu cảm của cô ta lúc chết không?"

Lâm Dị chỉ thấy Lý Dĩnh cười với mình, cũng không có ý định kể cho Tần Châu điều này, bèn nói dối: "Em mải suy nghĩ quá, không chú ý mất tiêu."

Cái chết của Lý Dĩnh thực sự rất kỳ lạ, cô ta chết vào ban ngày, lại còn chết trong tay của quái vật 7-7, nói Lâm Dị mất tập trung cũng không phải điều gì quá bất ngờ.

Tần Châu cũng không nghĩ nhiều, vừa rửa vết máu trên tay vừa nói: "Dựa theo "Thang điểm đánh giá nét mặt đau khổ", lông mày cụp xuống gần mắt, trên mặt có nước mắt, khóe miệng cong lên một nửa, thuộc cấp 10 - đau dữ dội, khuôn mặt đau đớn, nhưng nhãn cầu không lồi ra, đồng tử cũng không giãn ra, chứng tỏ trước khi chết cô ta không hề hoảng sợ."

Lâm Dị lập tức hiểu được ý Tần Châu, mặc dù bị quái vật tấn công từ phía sau, nhưng những người trong Thế giới Quy tắc 7-7 đều biết đến sự kinh dị và vô lý ở đây, sao cô ta lại có thể thiếu phòng bị như vậy được.

Tần Châu vặn vòi nước, bước chân tránh đi vũng máu trên sàn nhà, bởi nơi này đã lâu chưa được lau chùi nên nếu giày của hắn giẫm phải vết bẩn, hắn sẽ cảm thấy nhớp nháp khó chịu vô cùng, dính phải nó sẽ khiến âm thanh di chuyển phát ra tiếng "bạch bạch" nghe cực kì cục.

"Quái vật bây giờ đang là "người", dù nó đánh lén sau lưng cũng không thể im lặng hoàn toàn." Tần Châu nói: "Có thể để cho lúc Lý Dĩnh chết vẫn còn bình tĩnh được như vậy, trừ khi cô ta biết sau lưng mình có người, hơn nữa còn rất an tâm giao phó phía sau lại cho người này."

Ý của Tần Châu rất rõ ràng, hắn đang ám chỉ Chu Linh Linh.

"Phản ứng vừa rồi của bọn họ thế nào?" Tần Châu hỏi: "Có bình thường không?"

Lâm Dị không nhớ vừa rồi phản ứng của Chu Linh Linh có thuộc loại phản ứng căng thẳng bình thường của con người hay không, bởi dù quái vật 7-7 có là ai chăng nữa, cái chết của Lý Dĩnh vẫn là một nghịch lý.

Nếu quái vật 7-7 là Trình Dương, cậu ta không cần phải giết Lý Dĩnh, dù sao cậu ta cũng từng đề cập đến tên Lý Dĩnh trước mặt Lâm Dị và Tần Châu.

Nếu quái vật 7-7 là Chu Linh Linh, giết Lý Dĩnh chỉ khiến cô ta lên diện tình nghi số một, khiến Tần Châu bây giờ đang nghi ngờ cô.

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào thi thể của Lý Dĩnh, không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Dĩnh đã bị quái vật 7-7 giết chết. Quái vật 7-7 giết chết Lý Dĩnh chắc chắn ẩn đằng sau còn có một hàm ý nào đó.

Tần Châu nói, quái vật ẩn nấp trong họ thực tế là một kẻ giám sát, mục đích của nó là dụ dỗ mọi người vi phạm vào quy tắc tử vong.

Nếu nó không thể dụ được hoặc con quái vật đó cho rằng sự tồn tại của người kia làm ảnh hưởng đến trật tự của Thế giới Quy tắc, quái vật sẽ ra tay hành động.

Lý Dĩnh rõ ràng không phải loại người khó để dụ dỗ, cho nên chỉ còn một lí do khiến quái vật giết chết Lý Dĩnh, đó là là để duy trì trật tự bình thường trong Thế giới Quy tắc.

Để duy trì trật tự bình thường trong Thế giới Quy tắc à...

Lâm Dị mím môi suy nghĩ: "Có phải Lý Dĩnh đã làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến trật tự trong Thế giới Quy tắc không?"

Tần Châu nhìn hắn: "Cô ta chẳng phải làm gì cả, đối với quái vật, mạng của cô ta chính là một mối nguy hiểm tiềm ẩn rồi."

Lâm Dị đột nhiên dừng lại, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, cổ tay đã bị nắm lấy.

Tần Châu kéo cậu lại, ánh mắt ra hiệu cho Lâm Dị đừng tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Lâm Dị lo lắng nói: "Nhưng..."

Nếu Lý Dĩnh vẫn còn sống và không có chuyện gì xảy ra trong Thế giới Quy tắc 7-7 lúc này, bước tiếp theo của cậu và Tần Châu là đến phòng trực ban kiểm tra màn hình giám sát, lợi dụng nó để tìm được quái vật 7-7.

Thế là Lý Dĩnh chết.

Cái chết của Lý Dĩnh là một diễn biến mà Lâm Dị và Tần Châu không thể ngờ tới, phản ứng đầu tiên của Lâm Dị lúc đó có hơi choáng váng và khó tin.

Rồi họ sẽ lập tức điều tra nguyên nhân cái chết của cô, dù sao Lý Dĩnh vẫn luôn là một đối tượng mà hai người nghi ngờ bấy lâu mà.

Trên thực tế, khi Lâm Dị nghe được tin về cái chết của Lý Dĩnh, quả thực sẽ xảy ra diễn biến như vậy, cậu vẫn luôn suy nghĩ nguyên nhân sâu xa khiến quái vật giết chết Lý Dĩnh mà bỏ qua điểm đơn giản nhất.

Quái vật 7-7 giết chết Lý Dĩnh chỉ có một lý do - duy trì trật tự của Thế giới Quy tắc.

Cho đến nay, chỉ một thứ có thể ảnh hưởng đến sự sụp đổ của Thế giới Quy tắc, đó là màn hình giám sát trong phòng trực ban, vạch trần quái vật 7-7.

Vậy tại sao quái vật lại giết Lý Dĩnh, bởi vì chỉ có cái chết của Lý Dĩnh mới khiến Lâm Dị và Tần Châu cảm thấy phi lý đến mức trì hoãn việc đến phòng trực để kiểm tra lại màn hình giám sát. Bởi cả Lâm Dị và Tần Châu không hề nghĩ đến việc Lý Dĩnh sẽ chết vào lúc này.

Nếu Chu Linh Linh hay Từ Hạ Tri là mục tiêu bị giết, cái chết của bọn họ cũng không làm ảnh hưởng đến suy luận của Lâm Dị và Tần Châu, bọn họ sẽ phản ứng lại rất nhanh, cho nên lúc này việc Lý Dĩnh chết chỉ là một cái cớ để con quái vật trì hoãn bọn họ.

Có lẽ lúc Lâm Dị và Tần Châu rơi vào bẫy, quái vật 7-7 đã nhân cơ hội xóa dữ liệu trong thiết bị giám sát rồi.

Lâm Dị mím môi: "Đàn anh, con quái vật này hẳn là ăn nhiều người lắm rồi đó."

Cậu cảm nhận được sự xảo quyệt của con quái vật 7-7.

Cho đến bây giờ, cậu và Tần Châu vẫn chưa thể nghĩ ra cách xác định được quái vật là Trình Dương hay Chu Linh Linh.

Tần Châu nghi ngờ Chu Linh Linh, căn cứ vào cái chết của Lý Dĩnh, rất có sức thuyết phục. Nhưng nếu Trình Dương không nhắc đến Lý Dĩnh trong lời giải thích, có lẽ bây giờ hai người họ cũng không nhận ra, con quái vật 7-7 đang dùng kế giương đông kích tây, điệu hổ li sơn, Trình Dương thậm chí còn đề nghị đưa Chu Linh Linh đang khó chịu về phòng nữa.

Lâm Dị đưa ra đề nghị ​​cuối cùng: "Bọn họ rời đi cũng không lâu, có lẽ quái vật 7-7 vẫn chưa có thời gian..."

Tần Châu kéo cổ tay Lâm Dị, khung xương của cậu không lớn, tay Tần Châu vừa khéo bao trọn cổ tay cậu.

Hắn cau mày, khả năng bắt chước của con quái vật này quả thực rất mạnh, nó học theo thói quen của con người và sử dụng một cách rất linh hoạt.

Tần Châu nói: "Bỏ đi, trời sắp tối rồi."

Quy tắc tử vong, nếu không ở trong phòng vào ban đêm, bạn sẽ chết.

Cho dù lúc này bọn họ có đến được phòng trực, có xem được màn hình giám sát cũng vô ích. Một khi vi phạm quy tắc tử vong, sẽ không còn tư cách phục bàn với quái vật nữa.

Bọn họ đã mất đi cơ hội đến phòng trực ban để kiểm tra màn hình giám sát rồi.

"Nghĩ cách khác đi." Tần Châu kéo Lâm Dị trở lại tầng ba, bảo Lâm Dị về Phòng 304, "Nhóc thiên tài, không cần tôi nhiều lời nữa nhỉ, cố gắng sống sót."

Lâm Dị gật đầu.

Trời đã tối, sau khi tạm biệt Tần Châu, Lâm Dị trở về Phòng 304.

Cậu bước vào phòng, đóng cửa lại, vừa nhìn về phía cửa sổ lập tức ngây người tại chỗ, sau đó không nhịn nổi mà thốt ra một câu đậm đà sắc nước dân tộc: "Đậu má!"

Tủ quần áo biến mất rồi!

Cái tủ quần áo to tướng của cậu đâu mất rồi?

Dù sau mấy đêm quăng quật không ngừng, nhưng không thể phủ nhận tủ quần áo là vị cứu tinh của cậu, nhưng giờ tủ quần áo bay màu luôn rồi.

Không có tủ quần áo, cửa sổ chỉ còn một tấm rèm.

Sau đó, một cơn gió thổi vào, rèm cửa tung bay theo làn gió, để lộ màn đêm phía sau.

Gió chiều thổi vào Phòng 304 rét buốt khiến Lâm Dị rùng mình vì lạnh. Trước khi cậu kịp nghĩ ra cách nào khác để chặn cửa sổ, từ xa--

Thùng cộc cộc cộc cộc! Thùng cộc cộc cộc cộc!

Thùng cộc cộc cộc cộc! Thùng cộc cộc cộc cộc!

Lâm Dị đã quá quen thuộc tiết tấu này, "Leng keng" một tiếng, móng tay chọc vào tường "rắc" một tiếng.

Cậu không dám trì hoãn nữa, lao thẳng về phía trước một bước.

Lâm Dị đã rất quen thuộc với Phòng 304. Cậu biết rằng trong phòng không có vũ khí nào cả, vũ khí duy nhất thì đã bị móng tay của Bình hoa Cô nương đâm thủng đêm hôm trước mất rồi.

Cách duy nhất bây giờ là thử tới đóng cửa sổ lại.

Cậu mở rèm, đối diện với cánh cửa sổ kiểu cũ đang bị mở ra. Muốn đóng cửa sổ lại phải nghiêng nửa người ra ngoài để chạm vào nó.

Đây là một hành động hết sức nguy hiểm, tiếng "rắc" vang lên nghĩa là Bình hoa Cô nương đang bám lên tường chung cư rồi.

Nếu căn thời gian vừa phải, rất có thể cậu sẽ chạm mặt trực tiếp với Bình hoa Cô nương.

Nhưng không có cách nào, Lâm Dị nhất định phải làm vậy thôi.

Lâm Dị không hề do dự, cậu nghiêng nửa người ra. May mắn thay, dáng người cậu cao, cánh tay dài nên việc chạm vào cửa sổ hướng ra ngoài không khó.

Chỉ là cánh cửa sổ kính kiểu cũ này rỉ sét quá rồi, rất khó để kéo nó vào trong.

Lâm Dị kéo mạnh, cánh cửa gỗ phát ra âm thanh "cót két", trong màn đêm đen tối tịch mịch lại vang lên tiếng "keng keng keng", đột nhiên Lâm Dị cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong đêm tối chỉ có tiếng "keng keng" nhưng tiếng "rộp" tượng trưng cho bước chân của Bình hoa Cô nương đã dừng lại.

Lâm Dị không dám nhúc nhích ra phía cửa sổ nữa, sự im lặng bao trùm lên màn đêm tối.

Cậu không phải kiểu thích tự ngược bản thân, nên cậu đã tự nhủ không được ngó lung tung hay liếc nhìn xung quanh trước khi nghiêng người ra ngoài, cậu có thể cố định hướng mắt, nhưng lại không thể kiểm soát tầm nhìn ngoại vi của mắt mình.

Trong tầm nhìn ngoại vi, Lâm Dị không nhìn thấy Bình hoa Cô nương.

Lâm Dị mạnh dạn cúi đầu nhìn xuống bức tường ở tầng dưới, phía dưới tầng ba không có Bình hoa Cô nương.

Đi tìm Từ Hạ Tri rồi à?

Lâm Dị đoán vậy, nhưng vẫn không từ bỏ việc đóng cửa sổ.

Vừa kéo mạnh cửa sổ, cậu vừa liếc qua Phòng 308 nơi Từ Hạ Tri ở.

Cậu có thị lực rất tốt, mặc dù có bốn phòng ngủ giữa Phòng 304 và Phòng 308, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ bức tường bên kia của Phòng 308.

Không thấy bóng dáng Bình hoa Cô nương đâu, kể cả Lâm Dị nhìn thấy bức tường bên kia còn nguyên vẹn, không giống với Phòng 304, nơi có những lỗ nhỏ dày đặc do Bình hoa Cô nương đâm chọc khiến người sợ lỗ như phải chịu đả kích ấy.

Vì vậy, tiếng "cộc cộc" vừa rồi là phát ra từ bức tường của Phòng 304.

Nghĩ đến đây, Lâm Dị hít sâu một hơi.

Sau đó cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.

Phía trên đầu, một đôi mắt đỏ như máu giấu sau mái tóc của Bình hoa Cô nương vẫn đang lặng lẽ quan sát Lâm Dị.

Sau khi bị Lâm Dị phát hiện, cô ta nghiêng đầu, cổ họng phát ra tiếng kêu phấn khích "khặc khặc khặc".