Edit: Bàn

115.

Bách Liên mua cho tôi đùi gà quay ở cái chợ gần nhà, nói là thưởng cho tôi thắng được trận bóng rổ.

Tôi đi song song bên cạnh hắn, nhìn bóng đêm phủ xuống, đèn đường từng cái một bật lên, nói: "Thực ra em không muốn ăn đùi gà lắm, em muốn anh khen em cơ."

Bách Liên nói: "Vì anh không khen em hẳn hoi, nên em mới mặt mày nhăn nhó thế à?"

Tôi nói: "Vì anh là người giám hộ của em, là anh trai em, em thắng được trận bóng, anh phải khen em chứ."

Bách Liên cười một tiếng, nói: "Đưa đùi gà đây anh cắn một miếng."

Hắn cắn một miếng ở chỗ nhiều thì là Ai Cập nhất trên đùi gà của tôi, nhưng vẫn không khen tôi.

"Ở nhà hình như có một cái lò nướng," Bách Liên nói, "Mua ít nguyên liệu về làm bánh ga tô đi, em thích vị gì? Có ăn sầu riêng không?"

Thế là tôi gặm hết đùi gà, rồi cùng hắn đi siêu thị chọn nguyên liệu.

Tôi mua một thùng Vượng Tử [1] to đùng, còn mua đồ ăn vặt đầy một xe hàng.

[1]: Một hãng sữa bên bển.

Bách Liên nói: "Bạn nhỏ Lý Vọng à, em đâu cần mua nhiều đồ ăn vặt thế để lấy đồ chơi tặng kèm chứ?"

Tôi nói: "Em thích thế."

Chờ đến lúc về, đèn đường đã sáng hết.

Lúc tôi đi bên cạnh Bách Liên, đột nhiên phát hiện mình không ghét hắn một chút nào nữa.

Tuy hắn lúc nãy không chịu khen tôi, nhưng tôi phải thừa nhận, có người anh như hắn, trong lòng tôi vô cùng vui vẻ.

Tôi dẫn hắn tới nơi tôi giấu chơi bóng một mình, bên cạnh sân bóng có một cái đèn đường không quá sáng, chiếu bóng hình tôi và Bách Liên lên tường.

"Em muốn chia sẻ một bí mật với anh." Tôi chỉ vào vết bút màu đỏ trên tường, nói với hắn, "Đây là ghi chép chiều cao hàng năm của em, lúc trước là mẹ em viết giúp em, sau này em phát hiện mình cũng tự làm được, thế là không cần bà viết cho em nữa."

Bách Liên đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn một hồi, nói: "Hồi cấp 2 em lớn nhanh quá."

Tôi nói: "Em hồi cấp 2 được tính là cao đó, là vì sau này ba em nấu cơm khó ăn quá, không đủ dinh dưỡng, nên giờ mới lùn hơn anh."

Bách Liên cười cười, nói: "Mẹ em đối với em tốt quá, mẹ anh sẽ không ghi lại những thứ này của anh đâu, bà sẽ chỉ hỏi điểm thi thôi.

Có một thời gian quần của anh ngắn mất một đoạn, bà không biết, cuối cùng là anh tự gom tiền đi mua đồng phục mới."

"Tuy bí mật của em không đáng tiền," Tôi nói, "Nhưng anh không được nói cho người khác.

Bây giờ em nói cho anh, là vì em coi anh là huynh đệ."

Bách Liên nói: "Được."

Hắn nói xong, ngón trỏ đặt trên bờ môi mỏng, nói: "Phong ấn ở chỗ này của anh rồi, anh sẽ không nói ra nữa."

116.

Lý Vọng không nói hết bí mật, nhưng Bách Liên đã thấy được.

Thời điểm ghi lại chiều cao hàng năm, Lý Vọng đều sẽ viết điều ước sinh nhật ở đằng sau.

Thực hiện được thì đánh một dấu móc, không thực hiện được thì đánh gạch chéo.

Mọi điều ước đằng sau đều đánh gạch chéo, cho dù là hi vọng mẹ trở về hay là hi vọng có người tặng cậu Transformer.

Thời điểm bé trai vừa được 10 tuổi tự kẻ vạch đỏ trên đầu mình, đã khóc thật lâu ở sân bóng không người.

Nó biết về sau không có mẹ trút giận cho nó nữa, cho nên phải gắng sức cao lên, như vậy thì sẽ không có người dám bắt nạt nó.

117.

Bách Liên cúi người hôn một cái trên khoé môi của Lý Vọng đang say ngủ, hắn vén mái tóc xoăn của cậu trai ra đằng sau, rồi hôn hôn lên vành tai tròn mà trắng kia.

Hắn cầm tờ đề thi thử chưa làm xong, dưới ánh đèn bàn lặng lẽ nghĩ:

Sau khi ba mẹ tái hôn, hai người bọn họ trở thành anh em.

Sự thực này đã sinh ra sự thân mật vượt qua quan hệ huyết thống, nhưng cũng có nghĩa, người khác lại gần Lý Vọng chỉ cần nhẹ nhàng một bước, còn hắn thì phải chạy một quãng đường rất, rất xa..