Edit: Bàn

86.

Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà rất cao.

Đầu rất đau, như bị người ấn lên tường đấm cho một phát vậy.

Sau khi tôi giãy dụa bò dậy, phát hiện mình đang ở trên một chiếc giường hết sức xa lạ.

Rèm cửa kéo, không nhìn thấy ánh sáng bên ngoài chiếu vào, chắc là trời đã tối lắm rồi.

Trên trần nhà treo đèn, ánh đèn như lông vũ bao phủ lấy tôi và chiếc giường bên dưới người tôi.

Tôi nhớ tới lời Bách Liên uy hiếp tôi lúc trước, giật mình tỉnh táo lại, mới nhớ ra trước đó là tôi đang ăn cùng công tử bột.

Chờ tôi ngồi một hồi, mới nhận ra đồng phục dính đầy rượu trên người tôi đã bị đổi.

Trên người tôi là một bộ quần áo thuỷ thủ, cậu ta lại còn tiện thể đổi luôn cả quần lót cho tôi.

Sau khi tôi chửi xong, lúc đầu muốn cởi cái thứ khiến người ta khó ở này ra, nhưng sau một hồi thì phát hiện tôi không còn quần áo khác để mặc, không biết là mặc quần áo nữ ra ngoài thì biến thái, hay không mặc quần áo ra ngoài thì biến thái.

Không đợi tôi nghĩ ra kết quả, công tử bột đã đẩy cửa đi vào.

Trước ngực cậu ta treo một cái máy ảnh.

Tôi bọc chăn đứng, nói: "Cậu trả lại đồng phục cho tôi."

Lâm Tú Chương nói: "Tôi bảo dì giúp việc làm canh giải rượu rồi, chờ chút đem đến cho cậu uống."

Nói xong, cậu ta mở điện thoại, phát loa ngoài đoạn ghi âm kia.

Cậu ta nói: "Bỏ chăn xuống đi."

Lúc tôi sắp chửi cậu ta một cách nhiệt tình và nhấc chân đạp vào mặt cậu ta, cậu ta lại giơ điện thoại lên, nói: "Lúc trước gửi tin nhắn đã lưu số anh cậu vào rồi, giờ muốn gọi điện cho cậu ta không?"

Tôi hít sâu một hơi, thả chăn trên người xuống.

Cậu ta bảo tôi giang rộng chân ra ngồi xuống, tôi cũng làm theo.

"Cậu mở rộng chân ra thêm chút nữa," Lâm Tú Chương vén váy ngắn lên đến hông tôi, nhéo nhéo thứ mềm mềm bị bọc trong quần lót ren trắng, nói, "Cậu ngoan quá, lúc ngoan cũng thật đáng yêu."

Cậu ta cúi đầu hôn bên đùi tôi, ống kính đen như mực nhắm ngay đáy quần tôi.

Tôi hiện tại vô cùng tỉnh táo, nhưng tôi không biết cự tuyệt cậu ta kiểu gì, tuy tôi rất muốn đập khuôn mặt thanh tú kia của cậu ta thành máu me be bét bảy sắc cầu vồng, nhưng vẫn không thể không làm cái động tác xấu hổ này theo lời cậu ta.

Lâm Tú Chương nói: "Lúc trước cậu nói sờ tóc một lần 100 tệ, hôm nay muốn lấy giá bao nhiêu nào?"

Cậu ta hơi lột quần lót của tôi xuống, cúi đầu ngậm lấy đỉnh của tôi.

Toàn thân tôi chấn động, sợ đến nỗi lùi người về phía sau chà chà, nhưng cậu ta vòng lấy eo tôi, không cho tôi lùi về đằng sau nữa.

Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của tôi phát ra từ trong điện thoại cậu ta, đầu óc sắp nổ tung rồi, lúc lưỡi cậu ta liếm đến vị trí nhạy cảm của tôi, nước mắt tôi liền không kiểm soát nổi mà chảy xuống.

Cậu ta ngẩng đầu, nắm trong tay thứ cứng rắn của tôi, hơi giật mình ngẩng đầu nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Bạn Lý Cút, sao cậu khóc vậy?"

Tôi hít mũi, nói: "Tôi muốn về nhà."

Lâm Tú Chương giơ tay lên lau giọt nước mắt đọng trên mặt tôi, nói: "Đợi lát nữa là đưa cậu về nhà hoàn hảo nguyên vẹn, đừng khóc mà, Cầu Cầu ngoan [1]."

[1]: Biệt danh của cháu Lý Vọng trong tiếng bông là Lý Cổn Cầu nhé các bác, tôi dịch ra tiếng Việt là Lý Cút cho nó gọn

Tôi thấy cái tên này rất biến thái, nhưng tôi nghĩ mình cũng có cái gì rất sai, cậu ta làm cho tôi như vậy, tôi hoá ra lại cảm thấy rất thoải mái.

Cậu ta bôi dịch trắng tôi bắn ra lên eo tôi, lại lau một chút trên miệng tôi, khẽ hỏi tôi: "Cậu chịu liếm sạch cho Từ Dập, thế cậu liếm sạch cho tôi được không?"

Tuy cậu ta hỏi tôi câu hỏi này, nhưng thực sự không muốn chờ đáp án của tôi.

Cậu ta đứng dậy cởi quần.

Tôi nước mắt lưng tròng nghiến răng nghiến lợi nói với cậu ta: "Cậu có thể làm trong hội học sinh, nhất định là vì ba cậu đưa tiền cho trường."

Lâm Tú Chương nói: "Đúng là nhét tiền thật."

Cậu ta nói xong, rũ mắt cười nhìn tôi, lại nói tiếp: "Cậu liếm tôi cứng thì tôi để cậu về nhà."

87.

X dịch của cậu ta rót đầy khoang miệng tôi, tôi liều mạng muốn nhổ thứ đó ra, nhưng vẫn không thể tránh được nuốt xuống một ít.

Dính trên váy không biết là cái của tôi hay của cậu ta, tôi há to miệng thở phì phò, cảm giác bị chĩa vào cổ họng vừa nãy khiến tôi không dễ chịu, giờ trong miệng vẫn còn lưu lại cái mùi vị kinh khủng kia.

Lâm Tú Chương cúi đầu hôn lên miệng tôi, nói: "Đáng yêu thật."

Tôi nói: "Cái cậu muốn tôi làm tôi làm hết rồi, xoá ghi âm đi."

Cậu ta chớp chớp mắt, nói: "Được."

Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

88.

Công tử bột đưa đồng phục thừa của cậu ta cho tôi, sau khi tôi tắm xong mới ngồi xe ô tô nhà cậu ta về nhà.

Khi về đến nhà đã qua 11 giờ đêm rồi.

Tôi mở khoá rồi nhẹ nhàng từng bước đi vào nhà, cẩn thận từng li từng tí quan sát động tĩnh trong phòng khách.

Nhưng tôi không thể lặng yên không tiếng động chạy về phòng ngủ, vì Bách Liên an vị trên ghế sô pha trong phòng khách, tôi vừa vào nhà, hắn liền quay đầu lại lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

Bách Liên nói: "Đi đâu?"

Môi tôi run lên, nói: "Hoạt động tình nguyện."

Bách Liên nói: "Hoạt động tình nguyện phải làm đến 11 giờ, còn tặng em một bộ đồng phục mới?"

Tôi nói: "Giữa đường ngã vào trong hố bùn, phải đến nhà bạn học đổi quần áo."

Bách Liên nói: "Lúc trước đầu óc không phối hợp, giờ ngay cả tay chân cũng không phối hợp nữa rồi à?"

Tôi nói: "Có anh mới đầu óc không phối hợp ấy, tôi muốn tố cáo với ba tôi là anh tấn công thân thể tôi."

Hắn xì cười một tiếng, xách tôi lên ném xuống ghế sô pha trước khi tôi chạy vào nhà vệ sinh.

Hôm nay tôi không còn sức đấu với hắn nữa, thế là chỉ có thể đàng hoàng nghe hắn phát biểu.

Bắp tay nhìn thì gầy nhưng thực ra rắn chắc cân xứng của hắn chống bên rìa ghế sô pha, đôi mắt hẹp dài nhàn nhạt nhìn tôi, nói: "Gặp ai, làm gì, vì sao không đến hỏi ý anh trước.

Trả lời từng câu."

Tôi nói: "Anh đừng có xía vào."

Hắn rõ ràng không có quan hệ với tôi, lại phải cưỡng ép hỏi tôi như vậy, khiến tôi còn thấy oan ức hơn cả lúc ở cùng với công tử bột.

Hắn biết mở miệng ra nói cái gì, hắn biết chửi tôi à?

Hắn sớm muộn gì cũng ghét tôi.

Cũng giống như tôi ghét hắn.

Tôi túm lấy cánh tay hắn, ngửa đầu đỏ mắt nói với hắn: "Anh nói anh là người giám hộ của tôi, anh có thể luôn bảo vệ tôi không? Anh không thể! Anh cũng chẳng phải anh trai thật của tôi! Anh chỉ bắt nạt tôi đánh không lại anh, tôi ghét anh, anh còn đáng ghét hơn cả nấm xào!"

Đứt mạch cầu dao rồi.

Tôi chưa thấy rõ được vẻ mặt Bách Liên lúc này.

Bàn tay ấm áp của hắn xoa nhẹ mặt tôi.

Nước mắt của tôi thấm giữa kẽ tay hắn.

Qua thật lâu, tôi mới nghe thấy Bách Liên lên tiếng nói với tôi: "Lý Vọng, anh là người giám hộ của em, anh trai của em, chỉ anh mới có thể bắt nạt em, vì em là của anh, em hiểu không?"

Hắn dừng một lúc, nói tiếp: "Tuy là em ghét anh, nhưng anh và nấm xào không giống nhau, vì anh sẽ bảo vệ em."

_________

Hớ hớ thả bạch liên ra đấm cho công tử bột một trận đi em.