Edit: Cháo

Quý Thời Dương có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới Hoắc An lại thích cậu, cậu còn tưởng rằng quan hệ giữa bọn họ đơn giản lắm chứ.

Thì ra Hoắc An có mưu đồ với cậu từ lâu rồi.

Hoắc An ngồi bên cạnh Quý Thời Dương, cậu lén nói nhỏ bên tai hắn: “Anh thích em sao?”

Sau khi tiêu hóa tin tức này, cậu bắt đầu nghĩ xem bản thân có phẩm chất ưu tú nào khiến Hoắc An thích mình.

Từ nhỏ cậu luôn là đứa con ít được chú ý nhất trong nhà, đương nhiên việc thông đồng được với Hoắc An là chuyện thành công nhất mà cậu từng làm, ngoài đó ra thì tất cả đều là thất bại.

Hoắc An liếc nhìn cậu, nhạt nhẽo nói: “Không được à?”

Quý Thời Dương đang muốn nói tiếp thì bị Mạnh Bình cắt đứt: “Hai đứa đang nói gì thế, nhỏ quá mẹ không nghe thấy?”

“Không có gì ạ.

” Hoắc An lười chẳng muốn thuật lại với Mạnh Bình.

Mạnh Bình cười híp mắt kéo tay Quý Thời Dương nói: “Vậy hai đứa định tổ chức hôn lễ lúc nào? Để bụng to rồi thì không ổn lắm.

” Xong nói tiếp: “Bác nghe người ta nói Beta mang thai vất vả lắm, không thì chờ hai đứa kết hôn xong thì chuyển đến ở cùng hai bác đi, thuận tiện chăm sóc Tiểu Dương hơn đúng không?”

Hiển nhiên Mạnh Bình đã tiếp nhận chuyện Quý Thời Dương có thể mang thai, với bà mà nói đây là chuyện đại hỉ.

Con trai bà không thích trẻ con, nhưng mà bà thích.

Giờ Quý Thời Dương có con rồi, nó chắc chắn sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Quý Thời Dương nghe vậy mà sững người, kết hôn? Chuyển qua ở?

Tốc độ phát triển của câu chuyện nhanh y như ngồi tàu lượn siêu tốc ấy.

“Chờ đã chờ đã ạ, sao lại phải kết hôn ạ?”

Mạnh Bình và Hoắc Xuyên đồng thời nhìn về phía Quý Thời Dương nói: “Chẳng lẽ không nên kết hôn à?”

Quý Thời Dương không dám nói gì nữa, chọc chọc eo Hoắc An bảo anh lên tiếng.

Hoắc An thấy vậy mở miệng nói: “Tiểu Dương vẫn chưa sẵn sàng, để con và em ấy nói chuyện một chút rồi nói lại với hai người.

Hoắc Xuyên gật đầu: “Như vậy cũng được, cho hai đứa chút không gian riêng.

Mạnh Bình đồng ý: “Được được được, vậy lần sau bác qua nấu đồ ngon cho con ăn.

Quý Thời Dương thở phào nhẹ nhõm, để Hoắc An tiễn Mạnh Bình và Hoắc Xuyên về nhà.

Xuống đến dưới, Mạnh Bình vui vẻ nói: “An An, cuối cùng con cũng ở bên Tiểu Dương rồi, mẹ mừng thay cho con đấy.

Trên mặt Hoắc An cuối cùng cũng hiện chút vui sướng: “Mẹ, con đến đây không phải vì em ấy sao? Em ấy sẽ đồng ý kết hôn với con thôi.

”.