Cậu gật gật đầu: “Có thể không?”

Hoắc An cong môi: “Nhắm mắt lại.

Tuy không biết sao lại phải nhắm mắt nhưng cậu vẫn làm theo.

Trên môi bỗng thấy ấm áp, hai đôi môi dán chặt lấy nhau.

Quý Dương ngớ người, mở bừng mắt ra.

Cho dù hai người đã làm chuyện thân mật nhất rồi, nhưng số lần hôn nhau lại rất ít.

Quý Thời Dương cho rằng Hoắc An không thích nên cũng không chủ động, thỉnh thoảng hôn thì cũng chỉ hời hợt cho qua.

Giờ Hoắc An làm vậy khiến cậu hơi ngạc nhiên.

“Đồ ngốc này, nhắm mắt lại.

” Hoắc An lẩm bẩm nói.

Nói xong, đầu lưỡi anh dò vào hàm răng đang hé mở của Quý Thời Dương, mạnh mẽ quấn quýt lấy lưỡi cậu.

Tiếng nước phát ra khi hôn làm Quý Thời Dương đỏ mặt, mà Hoắc An không định bỏ qua cho cậu như vậy, ngược lại càng xông tới càn quét mọi ngóc ngách trong miệng cậu, khiến cậu không thể chống đỡ nổi.

Hôn xong, Hoắc An ngồi về chỗ của mình.

Anh cười hỏi: “Còn muốn liếm nữa không?”

Cả người Quý Thời Dương mềm nhũn, ôm bụng lắc đầu nguầy nguậy.

Trong lòng cậu đã nghĩ đến việc chạy trốn rồi, dưỡng thai thôi mà cũng R18 thế này, nhỡ may bé cưng sinh ra trở thành nhóc háo sắc thì làm thế nào.

“Hứ, anh xéo đi.

Hoắc An chiếm được tiện nghi Quý Thời Dương nên nói gì đáp nấy, “Ừ ừ ừ, xéo đây.

”.