Câu gừng càng già càng cay này hay, huống chi là một gừng già sống mấy trăm năm như Cố Xuyên.

Cho dù tình cảm có mất đi thì ký ức vẫn còn đó.

Sau một hồi cãi nhau, mặc cả, thậm chí gần như động tay động chân.

Cố Yến Thành đã thành thật đi đánh răng rửa mặt.

Sau đó mới ngồi vào bàn trong phòng sách nghe ba giảng bài.

Cố Xuyên đạt được mục đích cũng không vui lắm.

Vì để cho thằng nhóc thúi này đồng ý chiến đấu một tháng, hắn phải cắt đất bồi thường.

Sau kỳ thi cuối cấp này, hắn không những phải dạy thằng nhóc thúi này lái xe, còn phải cho nó 1000 tệ tiền tiêu vặt.

Tất nhiên, còn có thêm một học sinh tiểu học tình nguyện lấy sách giáo khoa đến học chung.

Khi Lâm Dung Dung làm bữa sáng, nụ cười trên môi vẫn luôn duy trì.

Hình ảnh ba cha con cùng nhau học bài trong phòng sách.

Nhiều năm trước, bà cũng từng tưởng tượng cả đời khó có thể nhìn thấy.

Nhưng không ngờ rằng, thực sự có một ngày như vậy, hơn nữa còn đến sớm như vậy.

"Ba, con đói bụng, nghỉ một chút ra phòng bếp kiếm cái gì ăn." Cố Yến Thành cảm thấy đầu mình sắp to ra hai cái, bài toán này sao lại có nhiều khúc mắc như vậy, làm mất nhiều thời gian để tính một câu hỏi trắc nghiệm ba điểm, năng lượng bỏ ra không tương xứng với số điểm của chính nó.

Có thể kiên trì một tiếng rưỡi cũng không tệ.

Cố Xuyên cũng không muốn ép con trai thành kẻ điên: "Đi thôi, mẹ con chắc hẳn nấu xong bữa sáng rồi."

Trong những năm qua, chỉ cần hắn ở nhà thì bữa sáng không bao giờ ăn quá trễ.

Quả nhiên, vừa bước ra phòng khách thì nhìn thấy trên bàn bày mấy cái đ ĩa, trên đó có chân giò hun khói cắt lát, có dưa chua, có trứng gà, có bánh bao chiên, bên cạnh còn có một lo tương ớt.

"Mọi người ăn trước đi, mẹ đi lấy màn thầu và bưng cháo." Lâm Dung Dung mặc một chiếc tạp dề màu vàng nhạt, tóc được tải ngược tỉ mỉ và buộc bằng một dây thun màu đen, trông rất giản dị.

So với Cố Xuyên mặc áo sơ mi trắng và quần tây, quả thực không giống như vợ chồng.

Bởi vì không biết lúc nào ba cha con mới ra, nên màn thầu và cháo đều để nhỏ lửa nấu trên nồi, ăn lúc nào cũng được.

Cố Yến Thành uống cháo kê trong chén, nhìn sang đứa em trai ngốc nghếch, mẹ với vẻ mặt hạnh phúc, còn ba luôn luôn điềm tĩnh như vậy, hắn trợn mắt trong lòng.

Chao ôi, nhà bọn họ chỉ có hai loại người, một loại là tầng cao nhất của chuỗi thức ăn, loại còn lại là tầng cuối cùng của chuỗi thức ăn.

Vế trước là ba hắn, vế sau là ba người ngoài ba hắn ra.

* * *

Bởi vì trở lại lớp cũng không thể theo kịp tiến độ của giáo viên, Cố Xuyên dứt khoát xin cho con trai nghỉ học.

Mặc dù không muốn giấu trường học, cũng nói sự thật lý do xin nghỉ.

Nhưng mặc kệ là giáo viên chủ nghiệp của Cố Yến Thành hay giáo viên các môn khác cũng không tin, còn một tháng nữa đến kỳ thi cuối cấp, nhìn người hư hỏng quen rồi.

Nhưng lại không có ai cá mặn* xoay người.

(*Cá mặn chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết, không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.

Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ.

Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra)

Khi đến văn phòng xin nghỉ học, không chỉ có Cố Xuyên đi mà còn có cả đương sự là Cố Yến Thành.

Là nam chính trong thế giới này, chỉ số IQ và EQ* của Cố Yến Thành không chỉ trực tuyến mà còn vượt qua hầu hết mọi người.

Cho dù biểu cảm của các giáo viên hơi mơ hồ, nhưng ý tứ ẩn giấu trong lời nói cũng có thể hiểu được phần nào.

(*IQ là chỉ số thông minh, đo lường kỹ năng tư duy, giải quyết vấn đề và khả năng học tập của con người.

Trong khi đó, EQ liên quan đến khả năng quản lý cảm xúc và xử lý các mối quan hệ xã hội)

Khí phách của thiếu niên, cho dù mình không thể tin bản thân có thể tiến bộ nhiều hay không.

Nhưng lại cảm thấy khó chịu khi bị người khác coi thường, tự giác ưỡn thẳng lưng, hơi nâng cằm, biểu cảm trên mặt càng thêm nghiêm túc, hơi giống Cố Xuyên khi tức giận.

Chẳng qua biểu cảm như vậy đặt trên mặt thiếu niên 15 tuổi, ít nhiều có cảm giác trẻ con giả người lớn.

Dù sao thì Cố Xuyên ngồi bên cạnh trả lời câu hỏi của giáo viên nhìn thấy thật thích thú.

Bây giờ Yến Thành chưa trải qua nhiều chuyện như vậy, không chỉ có khí phách hăng hái đặc trưng của những người trẻ, mà còn có sự bồn chồng và nóng nảy của người trẻ, điều này khác biệt rất lớn so với dáng vẻ trong ký ức của nguyên thân sau này.

"Trường học của chúng tôi không phải thực sự đồng ý cho học sinh về nhà học vào thời điểm này.

Nhưng nếu phụ huynh đều đã đồng ý, giấy xin nghỉ học này có thể cấp gia đình.

Nhưng có hai điều, đầu tiên là đảm bảo an toàn cho bạn học Cố Yến Thành.

Thứ hai cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp 3.

Tôi biết thời buổi này có tiền có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng mặc kệ điểm số bao nhiêu, nên tham gia cuộc thi thì vẫn phải tham gia." Hiệu trưởng Vương hơn 50 tuổi nghiêm mặt nói.

Cả đời dạy dỗ và giáo dục con người, ông thật không quen nhìn loại người không nghiêm túc học hành, con trai mới lớn không đến trường đi học, về nhà làm gì.

Huống chi chỉ cần kiên trì thêm một tháng nữa là đến kỳ thi cuối cấp, nhìn thái độ của hai cha con này cũng không có ý muốn sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì bỏ học.

Nếu như vậy sao không thể kiên nhẫn?

Nhưng gia đình người ta đã quyết định mọi việc, một người hiệu trưởng như ông cũng không thể kiểm soát quá nhiều.

Cố Xuyên đương nhiên đáp ứng với hai yêu cầu của hiệu trưởng, phải mất nửa ngày để xử lý đơn xin nghỉ học cho con trai.

"Đây là lịch học trong vòng một tháng này, con xem trước đi, cảm thấy chỗ nào không phù hợp thì điều chỉnh lại." Trên đường trở về, Cố Xuyên từ trong túi công văn lấy ra ba tờ giấy A4.

Chỗ nào cũng không phù hợp.

Cố Yến Thành thực sự phục ba hắn, môn học trên lịch học cũng nhiều giống như trường học.

Từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối, cộng cả thời gian nghỉ giữa giờ cũng không quá ba tiếng, tương đương với một ngày phải học mười tiếng, phù hợp mới là lạ đó.

"Ba, con cảm thấy sắp xếp nhiều môn như vậy cũng không cần thiết.

Ba không phải còn đến công ty sao? Vậy buổi sáng để con tự học, buổi chiều và buổi tối giảng bài." Trước đây hắn luôn không thích ba hắn bận rộn với công việc.

Nhưng chỉ đến khi người ba nghiện công việc lại gác công việc sang một bên và tập trung giảng bài cho mình thì mới biết được đáng sợ bao nhiêu, mấy năm trước lại hạnh phúc biết bao.

"Không có việc gì, ba ngày ba thuê mấy gia sự cho con.

Buổi tối ba tự dạy cho con làm bài tập." Cố Xuyên gằn từng chữ, muốn trở thành người ba mà con trai ngưỡng mộ cần thiết phải có sự nghiệp của mình.

Ma cao một thước, đạo cao một trượng.

Cố Yến Thành xem như tin lời này, trong lớp có hơn 40 bạn học, chỉ có một nửa lớp có điều kiện gia đình khá giả nên thường đi học thêm.

Nhưng mời gia sư về nhà dạy kèm, còn mời mấy người cũng chỉ có ba hắn mới làm ra được.

Sao hắn có thể xui xẻo như vậy

Đối với việc học của con trai, Cố Xuyên thực sự rất cố gắng.

Kỳ thi vào cấp 3 có mười môn, ngoại trừ thể dục thì chín môn còn lại đều mời gia sư.

Hơn nữa mời không phải là sinh viên đại học ra ngoài làm thêm, mà là những giáo viên già có kinh nghiệm giảng dạy phong phú, có người đang đi làm, có người mới nghỉ hưu mấy năm trước và dạy ở trường luyện thi.

Mặc dù điều kiện gia đình đã được cải thiện trong những năm gần đây, từ một căn nhà nhỏ chuyển sang một ngôi nhà lớn, từ một chiếc xe tải cũ đổi sang một chiếc xe hơi mới tinh.

Cố Yến Thành vẫn vô cùng ngạc nhiên trước sự hào phóng của ba hắn.

Ông đã mời chín gia sư dạy hắn trong một tháng, còn là giáo viên có kinh nghiệm như vậy, gần như đầu tư gần 10.000 tệ, đến một tiếng vang cũng không nghe thấy.

Tiêu nhiều tiền như vậy, còn không bằng trực tiếp cho hắn.

Không biết có phải do yếu tố tâm lý hay không, hắn cảm thấy những giáo viên già dặn kinh nghiệm này lại giảng bài không bằng ba hắn.

Nhưng nếu để ba hắn dạy hết các môn từ sáng đến tối cũng không phải vấn đề nhỏ..