Không chỉ Cố Hiên cảm thấy không quen, mà người giúp việc trong nhà cũng cảm thấy không quen.

Nhưng người ta vốn dĩ là hai cha con.

Dù thân thiết đến đâu cũng không quá đáng.

Ngược lại xa lạ giống như trước mới làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

Không biết có phải là do khởi đầu thuận lợi hay không, tiếp đó Cố Hiên ở nhà cả ngày.

Mặc dù hai cha con ngoại trừ việc ăn cơm chung cũng không giao lưu nhiều, thậm chí chỉ nói mấy câu.

Nhưng bầu không khí giữa hai người rõ ràng dịu xuống, không còn lạnh lùng như người xa lạ nữa.

Nhưng thời gian cả ngày này hai người cũng không rãnh rỗi.

Cố Hiên bận viết mã số hiệu, trong khi Cố Xuyên đang liên lạc với một số cổ đông cấp cao của công ty, chuẩn bị bán cổ phần của mình.

Đương nhiên là người ra giá cao nhất mới có được.

Công ty giải trí Cố Thị mặc dù đã tụt xuống hạng hai, nhưng cũng đã từng rất huy hoàng.

Người ta nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, trong mắt nhiều người, Cố Thị chắc chắn vẫn có con át chủ bài chưa lật, không dễ chọc.

Hơn nữa mấy vị cổ đông cũng rất quan tâm đ ến Cố Thị.

Nếu không trước đây đã không tranh giành quyền lực trong công ty với Cố Xuyên.

Hiện tại có cơ hội nắm quyền lãnh đạo trong công ty, không ai muốn từ bỏ.

"Cháu trai, cháu cũng biết chú là người đầu tiên cùng ba cháu gây dựng sự nghiệp.

Khi đó ngoại trừ chú ra, ngay cả ông nội của cháu cũng không ủng hộ.

Nhiều năm qua, chú có tình cảm với công ty này.

Chú cũng là người hiểu rõ nhất ý tưởng của ba cháu.

Nếu chú trở thành lãnh đạo của công ty, có lẽ mới là điều mà ba cháu muốn thấy nhất."

"Chú Lý nói đúng, cháu sẽ nghiêm túc suy xét." Cố Xuyên không thay đổi sắc mặc nói, ai cũng có thể nghe được trong giọng nói của hắn chỉ có lệ.

Đây đã là người thứ tư đến tìm hắn, không ai là không đánh bài tình cảm, không phải nói đến người ba đã mất từ nhiều năm trước của hắn, chính là nói về tình cảm của họ đối với công ty.

Nếu không nữa thì nói về giao tình giữa hai nhà, lời lẽ đều rất hay.

Trong những năm qua, bọn họ đã chèn ép nguyên thân trong công ty rất nhiều.

Mặc dù cũng có lý do bản thân nguyên thân không đủ năng lực, thái độ kiêu căng.

Nhưng cũng có thể nhìn ra cái gọi là tình cảm và giao tình căn bản rất mỏng.

Bất kể là ai đến, Cố Xuyên luôn tỏ ra vẻ cà lơ phất phơ, đã không nói chuyện tình cảm với những người này, cũng không tiết lộ ra giá thấp nhất của mình.

Dù sao sau này công ty sẽ không còn ai mang họ Cố, cũng không phải công ty Cố Thị.

Bất kể ai nắm quyền cũng không liên quan đến hắn, cổ phần đứng tên này tự nhiên là ai ra giá cao thì người đó có được.

Thấy Cố Xuyên hiếm khi khôn khéo, không thấy thỏ sẽ không thả diều hâu.

Mấy vị cổ đông của công ty không có lựa chọn nào khác.

Mặc dù không ai muốn thằng nhóc này chiếm lợi, nhưng lại càng không muốn từ bỏ công ty.

Sau khi năm thành viên cấp cao của công ty có cổ phần tương đối lớn lần lượt đến, Cố Xuyên mới chậm rãi sai người thông báo cho những người này gặp mặt ở Tiên Thượng Cư vào lúc 2 giờ chiều ngày 8 tháng này.

"Tôi mời các chú đến đây là vì 41% cổ phần đứng tên tôi.

Tôi biết các vị đều quyết tâm muốn có nó.

Vốn dĩ tôi muốn tổ chức một buổi đấu giá công khai, những người có hứng thú với Cố Thị đều có thể tham gia.

Nhưng dựa vào giao tình nhiều năm như vậy, tôi suy đi nghĩ lại quyết định bỏ qua.

Dù sao ai đưa tiền tôi đều lấy, thay vì để cho người khác, còn không bằng để các chú lấy." Cố Xuyên ngồi ở vị trí trung tâm, không vội vàng nói.

Những người này trước đây thường ngáng chân nguyên thân, bọn họ đang có ý đồ gì mọi người đều biết rõ.

Một khi đã như vậy thì không cần giữ thể diện, nói thẳng ra sẽ thoải mái hơn.

Cố Xuyên thoải mái, nhưng những người còn lại đang ngồi ở đây thì không thoải mái.

Ý của câu ai đưa tiền tôi đều lấy này còn không phải nói, nếu bọn họ đưa ra giá không hài lòng thì hắn có thể bán cho người ngoài bất cứ lúc nào.

Thật vất vả đợi được cơ hội, cứ như vậy không còn nữa.

Huống chi nếu thực sự bán cho người ngoài, người ta cũng không giống như Cố Xuyên, không chỉ không đủ năng lực, cũng không để tâm đ ến công ty.

Đến lúc đó quyền lợi mà họ giành được ở công ty phải từ từ trả về.

"Được rồi, chúng ta đừng nói nhảm nữa.

Mặc dù không tổ chức buổi đấu giá, ý của tôi vẫn là ai ra giá cao thì người đó lấy.

Chúng ta công khai đấu giá đi, ai trả nhiều tiền thì tôi chuyển cổ phần cho người đó.

Tất nhiên tôi muốn chính là tiền mặt, chỉ có tiền mặt vào tài khoản thì tôi mới có thể chuyển cổ phần.

Nếu kéo dài không chuyển, sau một tuần hợp đồng đã ký xem như vô hiệu."

Năm người ngồi phía dưới ngược lại cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Nếu cổ đông muốn đòi tiền thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.

"Giá khởi điểm là 300 triệu."

"300 triệu? Giá này quá cao, chúng tôi không thể chấp nhận." Chủ tịch Trương vội vàng xua tay, giá trị thị trường cổ phiếu trong tay chủ tịch Cố chỉ có 260 triệu.

Bọn họ ngu ngốc mới bỏ ra 300 triệu mua nó.

"Đúng vậy, Tiểu Cố, cháu cũng nghiên cứu thị trường.

Công ty hiện tại đã khác trước kia, 300 triệu là quá nhiều." Chủ tịch Lý cũng nói theo, bọn họ nhất thời cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy.

"Nếu như các vị cảm thấy giá của tôi ra quá cao, vậy không cần tham gia đấu giá.

Đương nhiên, nếu các chú đều không muốn, vậy cũng không sao.

Bên ngoài có rất nhiều người muốn mua cổ phần Cố Thị." Có rất nhiều người muốn tiến vào ngành này để rửa tiền đen, cũng có thế hệ giàu có đời thứ hai muốn vào thử.

Mặc dù Cố Thị là công ty hạng hai, nhưng đã có lịch sử nhiều năm.

Hơn nữa đã từng dẫn đầu trong ngành, 41% cổ phần không cần lo lắng bán không được.

Những người đang ngồi ở đây đều biết rõ tình huống này.

Bằng không bọn họ cũng sẽ không dùng hết sức muốn lãnh đạo công ty này.

Mọi người đều biết Cố Xuyên đang có ý đồ gì.

Mặc dù tức giận trong lòng, nhưng cũng không khỏi thỏa hiệp.

"300.100.000." Chủ tịch Lý là người đầu tiên giơ bảng lên.

Vốn dĩ ông muốn mỗi lần tăng lên 10.000, nhưng xác thực hơi xấu hổ.

Đương nhiên giá quy định là 300 triệu, mỗi lần tăng lên 100.000 cũng không ngờ đến ông lại hào phóng như vậy.

"300.500.000."

Mặc dù số tiền tăng lên mỗi lần đấu giá cũng không nhiều, nhưng Cố Xuyên không có mất kiên nhẫn, thêm vào, mặc kệ là một lần tăng thêm 10 triệu hay là 10 nghìn.

Chỉ là thời gian chờ đợi dài hay ngắn mà thôi, không phải là hắn sẽ lấy ít hiền hơn.

Kết quả cuối cùng quả nhiên không làm Cố Xuyên thất vọng, toàn bộ cổ phần đều bị chủ tịch Vương mua lại với giá 368 triệu.

"Đây là hợp đồng.

Nếu không có vấn đề gì thì ký đi." Sau khi gõ giá và in hợp đồng tại chỗ, Cố Xuyên cũng không kéo dài trong những chuyện như vậy.

Số tiền này phải được thanh toán trong vòng một tuần.

Nếu không, chẳng những không chuyển nhượng cổ phần còn phải bồi thường 10 triệu tiền vi phạm hợp đồng.

Việc đã đến nước này, chủ tịch Vương cũng không thể nói gì.

Chỉ có thể nói Cố Xuyên không hổ là con trai của ông Cố, biết tính kế từ trong xương cốt.

Cất bản hợp đồng của mình xong, Cố Xuyên trực tiếp đứng dậy rời khỏi.

Về phần chủ tịch Vương làm sao gom đủ 368 triệu cũng không liên quan đến hắn.

"Ông chủ, bây giờ đi đâu?" Nếu là trước kia, ông chủ không phải đi quán bar, chính là đi câu lạc bộ, hoặc là đi tìm mấy tình nhân.

Nhưng hiện tại gã thực sự không biết ông chủ muốn đi đâu.

Tình nhân đều bị đuổi đi hết, cổ phần công ty cũng xem như xử lý xong.

Ngoài ra còn lên kế hoạch đi chơi với con trai.

Hiện tại Cố Xuyên cũng không biết nên làm gì.

"Về nhà đi." Thừa dịp chưa đến nghỉ hè, ở nhà rèn luyện cho tốt, không đến mức rèn luyện ra cơ bắp, ít nhất khi đi chơi chung không bị con trai xem thường.

* * *

Mấy ngày nay Cố Xuyên cho người lần lượt chở đến rất nhiều thiết bị tập thể hình về nhà.

Hắn mỗi ngày không phải chạy bộ chính là nâng tạ, tổng thể tinh thần có thể thấy được khá hơn nhiều bằng mắt thường.

Đương nhiên, điều này chủ yếu là nhờ linh tuyền.

Kể ra thì, không gian của hắn mặc dù không thể trồng trọt, số lượng linh tuyền sản xuất mỗi ngày cũng rất hạn chế.

Nhưng hiểu quả cũng không hề nhỏ, không cần phải nói linh tuyền có thể cải thiện thể chất, đồ vật bỏ vào sẽ không hư hỏng.

Thậm chí thời gian trong đó cũng như bị đóng băng.

Sau khi đặt một chén mì nóng hổi vào, dù mười năm sau lấy ra thì vẫn còn bốc khói.

Hắn sợ một đời nào đó bị đưa đến mạt thế hoặc là gia đình nghèo khổ.

Đời trước hắn đã tích trữ rất nhiều thứ trong đó, bao gồm: Vàng thỏi, gạo, bột mì, mì sợi, sô cô la, trứng kho, thịt kho, áo bông, giày bông..

Tóm lại là đựng đầy ắp.

Ngoại trừ vàng thỏi đến đâu cũng có giá trị, những thứ khác không phải ăn chính là dùng.

Mặc dù đời này không thể dùng được, nhưng biết đâu đời tiếp theo có thể sử dụng.

"Ông chủ, bình thường Cố Hiên đến 6 giờ tối mới về đến nhà.

Ông có muốn phòng bếp làm thêm mấy món hay không?" Phương Bình Bình vừa nói vừa đưa chiếc khăn lông trắng qua, người giúp việc muốn làm bà chủ cũng không phải là người giúp việc tốt.

Huống chi hiện tại ông chủ cũng không ra ngoài tìm yêu tinh.

Mỗi ngày dành phần lớn thời gian để rèn luyện sức khỏe ở nhà.

Mặc dù cơ bắp trên cơ thể vẫn chưa hiện rõ, nhưng trông có mùi vị đàn ông hơn trước nhiều.

Cố Xuyên rất thong thả lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, cổ và cánh tay: "Vậy bảo phòng bếp làm thêm mấy món Cố Hiên thích ăn đi."

Trời lạnh là lúc thay cô giúp việc trong nhà.

Hắn cũng không hy vọng ở nhà xảy ra chuyện gì xấu.

Sau khi bình tĩnh hoàn thành một tổ động tác, Cố Xuyên gọi đến đường dây nội bộ trong nhà: "Quản gia Ngụy, tôi muốn đuổi một người.".