Hai người bọn họ, một người hướng vào rừng, một người hướng ra rừng. Một chốc đã chạm mặt nhau.

Châu Kim Lăng nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, anh cảm thấy tim mình đau đớn, mất mát thật sự.

Anh chưa hề tin vào tình yêu sét đánh hay yêu từ cái nhìn đầu tiên gì vì anh chưa từng như vậy với bất kì ai trước khi gặp cô.

Nhưng bây giờ anh lại thấy yêu từ cái nhìn đầu tiên này thật không dễ dàng gì khi đối phương chưa hề tiếp xúc với mình nhiều, mà mình lại luôn chủ động tấn công.

Đối phương chưa có cảm tình lại cảm thấy phản cảm và xa lánh nhiều hơn.

Vân Phi tiến đến "Tôi thật đang trông chờ vào lúc này. Anh Châu, xin được chỉ giáo." Ánh mắt Vân Phi kiên định, âm trầm nhìn đối phương, ý chí chiến đấu đang đạt ngưỡng maximum.

"Khoan đã. Tôi muốn nói vài chuyện với em." Châu Kim Lăng nói to. Vân Phi liền dừng lại.

"Tôi không mong muốn được quyết đấu với em gì cả. Chuyện đó thật ngu ngốc."

Sau khi nhìn thấy Vân Phi, ý chí chiến đấu của Châu Kim Lăng trục xuống nghiêm trọng. Đánh cũng đau lòng, không đánh cũng đau lòng.

Châu Chí Thành đang căng thần kinh để theo dõi hiệp đấu cuối cùng của trận này. Ông đang đặc biệt căng thẳng.

"Châu lão gia hay ông nên đi nghỉ đi. Nhìn ông căng thẳng đến đổ mồ hôi này."

Châu Chí Thành bác bỏ "Trong này nóng quá."

Người vừa nói bật cười "Trong này điều hòa hai cái nóng cái gì? Tôi thấy ông sắp phát bệnh thì có."

Châu Chí Thành gắt lên "Đúng là tôi sắp bị cháu dâu hành cho phát bệnh đấy. Cậu im lặng cho tôi không được sao?"

Người kia không nói gì nữa.

"Anh Châu có chuyện gì?" Vân Phi nói.

Châu Kim Lăng nghiêm nghị nói "Em không thích tôi đến như vậy sao?"

Vân Phi chợt sững người, cô biết Châu Kim Lăng có ý với cô, mọi người đều đồn thổi như vậy. Tuy cô hiểu bọn họ không có ác ý, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được.

Cô không muốn nghĩ đến chuyện gì khác nhiều hơn mục đích xuất sơn của mình. Cha còn đang chờ tin tức từ cô.

"Anh Châu, thông cảm cho tôi, tôi bây giờ không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm. Tôi đang có việc quan trọng hơn phải làm. Nên những lời đồn thổi đó rất phiền phức, khiến tôi mất tập trung. Nên tôi chỉ muốn anh đính chính một chút. Anh đứng ra sẽ không có phiền phức nữa." Lần đầu tiên Vân Phi nói nhiều với Châu Kim Lăng như vậy.

Châu Kim Lăng im lặng một lúc rồi nói "Em bận tâm tức là em cũng có ý?"

Thấy đối phương hình như hiểu sai ý của mình, Vân Phi hơi luống cuống "Tôi không có. Chỉ là thấy chuyện đó không hay chút nào. Tôi và anh Châu thật sự chưa có gì cả."

"Chưa có gì, vậy tức là sau này sẽ có."

Cô thấy cô càng nói thì đối phương lại càng hiểu lầm. Cô thật sự không muốn nói nữa. Nhanh chiến thắng thì sau đó mọi thứ sẽ theo ý cô muốn.

"Đừng nên nói nhiều như vậy, vẫn nên quyết đấu một trận thôi. Anh Châu, thất lễ rồi." Vân Phi nói xong lao tới Châu Kim Lăng một cách nhanh chóng.

Mọi người phía ngoài kia vẫn đang chờ đợi kết quả.

"Bọn họ làm gì lâu thế nhỉ?"

"Sao tôi biết được."

"Chị dâu quyết thắng như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Lăng thiếu."

"Khi chị dâu quyết thắng thật sự rất đáng sợ. Các cậu chỉ cần lọt vào tầm nhắm của chị ấy liền nhanh chóng bị giải đi."

"Đúng đúng. Ánh mắt chị ấy tôi nhớ đến vẫn còn cảm thấy lạnh sóng lưng đây này."

"Như thế nào? Như thế nào?"

Mọi người đang nhào nháo bàn tán thì tiếng loa định mệnh rốt cuộc cũng vang lên "Trận đấu kết thúc."

"Cái gì? Kết thúc rồi?"

"Kết thúc rồi. Kết thúc rồi."

"Ai thắng đây chứ?"

"Lăng thiếu hay chị dâu đây?"

"Hồi hộp chết đi được."

Từ trong rừng biệt đội áo đen còn hơn mười người đi ra, bọn người ở ngoài không hề thấy hai người kia.

"Làm trò gì thế này? Mau tránh ra cho bọn tôi xem kết quả chứ."

"Đúng rồi mau tránh ra, tránh ra."

Châu Chí Thành cùng với những người trong phòng quan sát cũng đã đi ra, trông sắc mặt ông bình thản như mặt hồ không chút gợn sóng.

"Mọi người bình tĩnh, kết quả sau đây liền có."

Biệt đội áo đen dần tách ra hai bên, xếp hàng ngay ngắn. Mọi người xô đẩy để có thể xem được kết quả nhanh nhất.

Biệt đội áo đen dần mở đường thì ở phía sau cũng lấp ló gương mặt của Châu Kim Lăng.

"Lăng thiếu kìa, Lăng thiếu kìa."

"Đâu đâu. À thấy rồi. Còn chị dâu?"

"Không biết nữa. Vẫn chưa thấy."

Châu Kim Lăng dần dần tiến vào, khi mọi người nhìn thấy con dao kề ngay cổ anh, mà anh lại đang cõng một người, không ai khác là Vân Phi thì mọi người lại tò mò.

Rốt cuộc là ai thắng đây?

Loa thông báo lại vang lên "Nhất bảng Dụ Vân Phi, hạ được mười địch thủ. Nhì bảng Châu Kim Lăng, hạ được bảy địch thủ, Ba bảng Rein, hạ được bốn địch thủ..."

Bọn họ chỉ cần nghe đến đó thôi, phía sau không đáng là gì cả.

Châu Kim Lăng thua rồi.

Như hình ảnh anh cõng chị dâu về thật khiến người ta mát mắt. Lăng thiếu thật đúng là người đàn ông tốt, thua dưới tay vợ nhưng không hề bỏ mặc vợ mình. Huhu, ngưỡng mộ quá.

Châu Kim Lăng đỡ Vân Phi ngồi xuống, kêu đội y tế đến khám cho cô. Chờ cô kiểm tra xong, anh đứng dậy nói to "Tôi với Vân Phi không có gì cả, mọi người dừng ngay việc đồn tin nhảm nhí. Nếu bắt gặp, chính tôi sẽ xử lý. Trận đấu kết thúc. Mọi người về nghỉ ngơi đi. Giải tán."

Châu Kim Lăng nói như vậy nhưng ai ai cũng đều nghĩ: có mù mới tin lời anh nói.