Trong bóng tối, Lục Chẩn cuối cùng cũng có thể không cần bận tâm đến ánh mắt nữa.

Không cần giả bộ không thích trước mặt người khác, cũng không cần phải tự lừa dối bản thân.

Anh nhìn cô.

Dùng ánh mắt phác họa hình dáng gần trong gang tấc, hệt như bệnh nhân nhịn đói lâu ngày, đôi đồng tử đen đến mức tỏa sáng.

Trong phòng học mỗi tầng đều có người reo hò, do mất điện đột ngột nên bầu không khí học tập ban đầu đã bị phá vỡ, đám học sinh dĩ nhiên có thể giở thói ngang ngược.

Phía xa càng ồn ào thì góc này càng có vẻ yên tĩnh.

Lục Chẩn ôm cô trong bóng tối, nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô từng chút một.

Sở Ân chưa từng nói mình sợ tối, nhưng Lục Chẩn biết rõ.

Anh nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, cuối cùng đoán đại khái là do bị lạc khi còn nhỏ.

Một đứa nhỏ như vậy không biết đã trải qua những gì sau khi bị bắt cóc, có lẽ từng ở trong một gian phòng đen kịt không thấy ánh sáng đã trở thành nỗi ám ảnh cả đời của Sở Ân.

Vì vậy, sau lần đầu tiên phát hiện, mỗi khi trời tối, Lục Chẩn đều sẽ để lại một ngọn đèn ngủ.

...Tuy lúc đó đối với cô mà nói, bị nhốt bên cạnh anh cũng tăm tối tựa như không có mặt trời.

Lục Chẩn lại nếm được vị cay đắng.

Yêu ghét ngăn cách một đời, hết thảy đều biến thành hy vọng xa vời.

Bởi vì sợ, hô hấp Sở Ân hơi hỗn loạn.

Trong màn đêm, hơi thở ngọt ngào lướt qua cổ anh, không ai biết giờ phút này quai hàm của Lục Chẩn đã căng thẳng thành cái dạng gì.

Đại khái Sở Ân vẫn chưa lấy lại tinh thần, khả năng cũng không nghe thấy những lời anh tự lẩm bẩm ban nãy, nếu không chắc là bây giờ cô đã đẩy anh ra rồi đùng đùng bỏ đi.

Lục Chẩn vô cùng trân trọng giây phút này, thậm chí còn cảm ơn bóng tối thình lình buông xuống.

Để anh trở thành người duy nhất cô có thể dựa vào lúc này.

Tiếc là mạch điện nhanh chóng được sửa chữa, đèn led trên đỉnh đầu phát ra chút âm thanh luồng điện.

Lục Chẩn rất muốn hỏi.

Cậu thích người kia à? Anh ta tốt lắm sao?

Nhưng anh nhắm mắt lại, kìm nén đau thương đang trào dâng trong tim, sau đó kiềm chế từ từ buông cô ra.

Trước khi có điện lại bèn quay người rời đi.

Một phút sau, "tạch" một tiếng, cả thế giới lại sáng rực.

Trong phòng học phía xa, đám học sinh thở dài thất vọng.

Mí mắt Sở Ân cảm nhận được ánh sáng, thật lâu sau mới tỉnh táo lại, chậm rãi chậm rãi mở mắt ra.

Nhiều người bước ra hành lang, thấy cô đang đứng một mình trong cầu thang, kinh ngạc hỏi: "Chị Ân—— Chị ở một mình à? Vừa rồi chị không sợ chứ?"

Mặt Sở Ân hơi tái nhợt, nhưng nhịp tim đã trở lại bình thường, cô gật đầu: "Có chút chút."

Sống hai kiếp, cô chưa bao giờ nói với ai về nỗi sợ bóng tối và tại sao cô lại sợ tối như vậy.

Khi lạc đường lúc còn nhỏ, cô được đưa đến nhà họ Vương, sau bởi vì khó bảo nên chịu rất nhiều khổ sở.

Có một lần chống đối kịch liệt, người trong thôn chỉ biết cách thô bạo đơn giản nhất, để dạy cho cô một bài học nên thẳng thừng nhốt cô vào phòng chứa củi một ngày một đêm.

Không cửa sổ, không đèn led, đứa trẻ năm tuổi suýt phát điên.

Sau khi ra ngoài, cô không bao giờ có thể ở trong hoàn cảnh đen thui được nữa.

Sau bao nhiêu năm, Sở Ân đã sớm tự trị bệnh, cũng không có ý định ra vẻ đáng thương với bất kì ai.

Ban nãy cúp điện đột ngột, cơ thể cô vẫn khó chịu mãnh liệt, nhưng không đến mức hoàn toàn mất ý thức.

...Vậy người vừa rồi, là Lục Chẩn sao?

Mặc dù cô không nghe rõ anh nói gì, nhưng không thể không thừa nhận cô rất quen thuộc với mùi hương của Lục Chẩn.

Và cả...!động tác nhẹ nhàng véo xương tai rồi vuốt ve sau đầu cô, kiếp trước Lục Chẩn rất thích làm như vậy, nó có ý khẽ lấy lòng và trấn an.

Sở Ân hơi nhíu mày, tại sao tên đàn ông chó lại làm thuần thục như vậy?

Vì là cùng một người nên thói quen hành động cũng giống nhau à?

Sở Ân không biết sau khi mình bắt đầu chóng mặt có phát ra tiếng gì hay không, chẳng qua cô vừa ra khỏi phòng làm việc đã đụng phải Lục Chẩn, vậy nên Lục Chẩn xuất hiện vào lúc này cũng không phải là không có lý.

Nhưng hình như anh...!đến quá đúng lúc, như thể biết rõ cô sẽ ngã.

Sở Ân suy tư vài giây không có kết quả, cuối cùng đành quy thành hào quang nam chính.

Hơn nữa anh bước đi rất lưu loát, không hề lề mề.

Có khả năng cô thực sự đã vô thức tạo ra tiếng động gì đó trong cơn hoảng loạn và Lục Chẩn đã đến giúp một tay.

Sở Ân lắc lắc đầu.

...

Sở Ân bình tĩnh lại một hồi mới chậm rãi trở về phòng học.

Về chỗ ngồi, cô phát hiện trên bàn Tống Triệu Lâm khoa trương đặt một ngọn nến—— vẫn là nến hiệu Jo Malone nào đó thơm mùi hoa cỏ, sau khi đốt, không khí xung quanh tỏa ra hương diên vĩ nhàn nhạt.

Sở Ân hít một hơi, bình luận: "Cậu cũng lãng mạn quá nhỉ."

Lúc này Tống Triệu Lâm mới ngẩng đầu nhìn cô: "A, chị Ân, cây nến nàagrave;y em lấy từ chỗ chị—— ứng phó nhu cầu bức thiết ban nãy! Hì hì hì!"

Sở Ân: "..." Đệt.

"Thời gian bị cúp điện không lâu đến mức để cậu phải thắp nến nhé?" Sở Ân vỗ vai cậu "Hơn nữa thứ này không phải của tôi!"

Tống Triệu Lâm cợt nhả: "Là của chị! Ngụy Hạc Minh tặng chị mà, em ngửi thay chị~ mùi không tệ, thị hiếu anh ta cũng ra gì phết!"

Sở Ân lập tức vả thêm phát nữa, cô sắp tức chết vì đứa con trai ngu ngốc này rồi.

"Cậu đã biết là của người ta thì càng không thể động vào chứ, đốt rồi tôi trả thế nào?"

Miệng Tống Triệu Lâm ngoác thành hình chữ "O": "Hả? Tại sao phải trả?"

Theo tin giang hồ đồn, chị Ân đã hẹn hò với học bá nhã nhặn trường bên.

Ngày nào trong diễn đàn cũng có người đăng "Thất tình ngắm sân thượng[1]", bên dưới có hơn chục câu "Chờ tôi tới".

[1] Ngắm sân thượng = nhảy lầu.

Mặc dù Tống Triệu Lâm ngồi cạnh Sở Ân, nhưng một là Sở Ân sẽ không chủ động nói đến chuyện này, hai là Tống Triệu Lâm vẫn thương tâm chưa chủ động hỏi, chẳng qua cậu cũng cho rằng hai người đang phát triển thuận lợi.

Lúc này chủ đề vừa bắt đầu, đám người lớp 5 cũng vểnh tai lên nghe lỏm, đặc biệt là tụi con trai Triệu Dục Hùng hận không thể phóng to lỗ tai ra thêm mười lần.

Tống Triệu Lâm không phụ sự mong đợi của mọi người, hỏi: "Không phải ngọn nến này được bạn trai chị——"

Sở Ân: "Câm miệng."

Tống Triệu Lâm ngoan ngoãn kéo khóa miệng lại.

Sở Ân đang định giải thích thì chợt nhớ tới tính giỏi to mồm của Tống Triệu Lâm.

Chỉ cần giải thích xong, có lẽ ngoảnh lại cậu ta đã lảm nhảm đến chỗ Lục Chẩn rồi.

...Sự hiểu lầm này không hoàn toàn vô hại.

Sở Ân ngẫm nghĩ, chỉ khéo léo nói: "Đừng suốt ngày nghĩ đến mấy thứ này, thi cuối kì lại sắp đến, cậu vẫn còn tâm trí quan tâm những việc này hả?"

Học thần mở miệng, tất cả mọi người xung quanh đều cúi đầu.

Sở Ân nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Hơn nữa, tầm nhìn của chúng ta không thể chỉ dừng lại ở kì thi cuối kỳ! Mấy tháng nữa các anh chị lớp 12 sẽ thi đại học, và chẳng mấy chốc sẽ đến lượt chúng ta! Vì vậy chúng ta nhất định phải có ý thức khẩn trương, nghiêm túc tiến về phía ngã rẽ cuộc đời!"

Tống Triệu Lâm bị ánh sáng trên người cô làm mù mắt, đáy lòng dâng lên tâm trạng "Tôi không xứng" mãnh liệt.

—— Cậu lại còn đoán xem chị Ân có bên Ngụy Hạc Minh hay không, cậu xứng sao! Đại thần người ta đã đăng ký đại học Q, tương lai chị Ân cũng là người đứng top 1 kì thi đại học—— Mà cậu! Vẫn sống dưới cái bóng nắm đấm của anh trai mình!

Không nên, không nên, thực sự không nên! Thay đổi vẫn chưa quá muộn! Từ giờ trở đi cậu phải hăng hái chăm học!

Sau khi nghe những lời của Sở Ân, trong lòng mọi người lớp 5 cũng nảy sinh xấu hổ—— học thôi! Học mới xứng với chị!

Tương lai không thi nổi vào đại học Q thì đều không xứng tỏ tình với Sở Ân!

Cả lớp—— đặc biệt là con trai, đam mê học tập lập tức tăng vọt.

Sở Ân thầm thở phào, ngồi xuống, chọn đề thi, vừa làm vừa ổn định tâm trạng.

Một lúc sau, Tống Triệu Lâm ngẩng đầu lên khỏi sách, lặng lẽ tới gần nói:

"Chị Ân, có vẻ chị không thích Ngụy Hạc Minh lắm, cơ mà anh Chẩn chị cũng chẳng cần..."

Sở Ân nhướng mày.

Tuy Tống Triệu Lâm ngốc nhưng cũng không đến nỗi đần độn.

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, tiếp đó cô liền nghe thấy giọng nói vừa hơi do dự vừa hơi rụt rè của Tống Triệu Lâm, cẩn thận hỏi:

"Vậy không phải là thích em chứ?!"

Sở Ân: "..."

Cô đã sai rồi, tên ngốc này thực sự đần độn——!!

"Cút cho tôi!"

Tình cảm cha con mãi không bao giờ thay đổi! Mãi mãi không bao giờ!

-

Kể từ ngày đó, đại thiếu gia nhà họ Lục càng trở nên siêng năng cần cù.

Mặc dù trước đây Lục Chẩn luôn học kinh doanh và rèn luyện trong công ty, nhưng trong suy nghĩ các giám đốc của Lục Thị, anh vẫn chỉ là một người non trẻ.

Vừa khéo anh với thế hệ thứ hai nhà họ Lục là Lục Lân Uyên lại có khoảng cách tuổi tác nhất định.

Về mặt thân phận, Lục Chẩn đương nhiên là người thừa kế không thể bắt bẻ, song về tuổi tác và kinh nghiệm, nhiều chuyện bàn bạc với Lục Lân Uyên vẫn thích hợp hơn.

May ra ông cụ Lục chưa thực sự già đến mức phải từ chức, vậy nên Lục Chẩn vẫn có thể nuôi dưỡng cánh chim thêm vài năm nữa, đợi đến ngày anh thực sự có thể một mình gánh vác, ông cụ Lục sẽ giao toàn bộ giang sơn Lục Thị vào tay cho anh.

Nhưng mấy nay ông cụ Lục đột nhiên nhận ra Lục Chẩn có vẻ chín chắn hơn ông tưởng, hơn nữa đã trưởng thành lên một cách âm thầm.

Biểu hiện trong một số dự án gần đây xuất sắc đến nỗi toàn bộ hội đồng quản trị không soi ra bất kỳ lỗi nào, khiến ông cụ Lục vô cùng tự hào và yên tâm.

Kiếp trước Lục Chẩn đã nhận đủ bài học xương máu, kiếp này không thể tiếp tục ngồi yên chờ chết.

Bởi năng lực Lục Chẩn thể hiện đạt yêu cầu, ông cụ Lục chuyển giao mấy dự án vốn lên kế hoạch giao cho Lục Lân Uyên, tùy anh rèn luyện.

Cùng lúc đó, toàn bộ hội đồng quản trị cũng bắt đầu đánh giá lại Lục Chẩn, thầm suy nghĩ thời gian anh lên chức.

Lục Lân Uyên cũng tỏ ra cực kì ngạc nhiên mừng rỡ, sau khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc bèn vỗ vai Lục Chẩn: "Không hổ là A Chẩn, giỏi hơn cả anh trai trước kia."

Vài giám đốc nghe anh ta đề cập đến cha Lục Chẩn cũng gật đầu tới tấp: "Đúng là cha nào con nấy!"

Lục Trần chậm rãi cong môi, biểu cảm chuẩn mực: "Vậy sao."

Lục Lân Uyên mỉm cười hồi tưởng chuyện năm xưa với mấy vị giám đốc, tiện thể nhớ lại một số khổ cực mà những bậc bề trên bọn họ đã phải gánh chịu vì sự phát triển của Lục Thị trong những năm qua.

Lục Chẩn cười nhạt đứng cạnh nghe, không thèm quan tâm tới những mánh khóe thay đổi ngầm của Lục Lân Uyên.

Mấy vị giám đốc chuyện trò vô cùng xúc động, lập tức rủ nhau đi uống rượu tán gẫu tiếp.

Lục Lân Uyên quay lại gọi Lục Chẩn: "A Chẩn đi cùng đi."

"Đúng vậy, tiểu thiếu gia."

"Bây giờ cũng không thể coi tiểu thiếu gia như trẻ con được——"

Lục Chẩn nở nụ cười: "Một đứa bề dưới như cháu không tiện nhúng vào chuyện các chú, hôm nay cháu còn có việc khác."

Vài vị giám đốc bày ra vẻ mặt tiếc nuối, Lục Lân Uyên cũng tỏ ra tiếc hận, tiếp đó liền mỉm cười rời đi với mấy giám đốc.

Lục Chẩn một mình trở lại phòng làm việc, xử lý tất cả văn kiện xong rồi đưa mắt xuống nhìn điện thoại.

Tin nhắn anh chờ đợi rốt cuộc đã đến, đối phương hiển nhiên đã suy nghĩ rất lâu mới gửi tới một địa chỉ.

Khóe môi Lục Chẩn cuối cùng cũng khẽ cong lên.

...

Một nhà hàng ven sông ở thành phố A, tính riêng tư cực kì tốt.

Lục Chẩn bình tĩnh bước vào, lập tức có người phục vụ tiến lên kính cẩn dẫn đường.

Anh chờ trong phòng riêng tốt nhất một lát, cánh cửa lại mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi phong trần mệt mỏi đi vào.

Vừa ngồi xuống, mi tâm đã nhíu lại: "Lục đại thiếu gia, ngọn gió nào khiến cậu nhớ đến tôi vậy?"

Lục Chẩn ngước mắt, quan sát khuôn mặt giống Tống Triệu Lâm đến bốn năm phần phía đối diện.

Anh biết tính cách của Tống Diên Xuyên, cũng biết lần này anh ta đến chỉ để thăm dò dụng ý của anh.

Vậy nên anh không thèm mời trà, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Mấy người ngăn chặn dự án thành phố mới kia à?"

Biểu cảm ngạo mạn trên mặt Tống Diên Xuyên thoáng thay đổi.

Hai giây sau, anh ta mới cười nhạo: "Lục thiếu gia nhà lớn nghiệp lớn, thiếu gia muốn biết gì đúng là không giấu được—— Sao thế? Lục thiếu gia cũng muốn nhúng chân vào à? Hay là vì người nào mà đến cầu xin?"

Cô bé ngày ấy...!Lục Lân Uyên đã để ý đến cô, nhưng Lục Chẩn chắc chắn không phát hiện được.

"Cầu xin á?" Lục Chẩn bật cười, "Ngài Tống nghĩ nhiều rồi."

—— Nhà họ Sở sụp hay không sụp thì liên quan gì đến anh?

Từ đầu đến cuối, Lục Chẩn muốn che chở chỉ có một người duy nhất mà thôi.

Cho dù nhà họ Sở suy tàn, anh cũng có thể giúp cô tốt hơn, sau đó âm thầm đảm bảo cho cô ăn sung mặc sướng cả đời.

Tống Diên Xuyên nghe xong hơi nhíu mày.

Trong mắt anh ta, Lục Chẩn chỉ là một tấm bia đỡ đạn xuất sắc.

Cho dù mọi người trong giới nói anh có chí tiến thủ, thế nhưng ai bảo anh sinh sau đẻ muộn cả chục năm, lại không may mất cha từ sớm chứ? Chỉ có thể trách số mệnh không tốt.

Tống Diên Xuyên rất rõ thế lực của Lục Lân Uyên, cũng biết người này hiểm độc, vậy nên nhận định tương lai nhà họ Lục sẽ không do Lục Chẩn tiếp quản.

Anh ta làm việc giúp Lục Lân Uyên, đợi đến ngày nhà họ Lục cải thiên hoán nhật, nhà họ Tống có thể thuận gió phất lên.

Hôm nay anh ta đến đây đơn thuần chỉ là để thăm dò thực hư, mặc kệ Lục Chẩn đã phát hiện hay nói gì với anh ta, Tống Diên Xuyên cũng sẽ không bị thuyết phục.

Ngón tay thon dài của Lục Chẩn vuốt ve vành chén trà bằng sứ xương, toát ra một loại cao quý quen sống trong nhung lụa, nhẹ giọng mở lời: "Ngài Tống đánh cược nhà họ Tống lên người chú út tôi, chưa từng nghĩ tranh ăn với hổ sẽ nguy hiểm à? "

Đồng tử Tống Diên Xuyên co rút—— Rốt cuộc Lục Chẩn đã biết được bao nhiêu?!

Việc anh ta qua lại với Lục Lân Uyên ngay cả người trong nhà cũng không biết, Tống Triệu Lâm càng không chút liên hệ.

Mà danh tiếng của Lục Lân Uyên trong giới rất tốt, mối quan hệ chú cháu với Lục Chẩn cũng vô cùng hòa thuận.

Vẻ mặt anh ta hơi thay đổi, có cảm giác bị thiếu niên trước mắt áp chế vô lý không thể tin được, chợt cười chế nhạo.

"Đại thiếu gia, cậu biết cái gì?"

Nhà họ Tống bọn họ không có nền móng vững chắc, cũng không có khả năng sống trong nhung lụa như Lục Chẩn, hết thảy những thứ bây giờ có được đều là từng bước gây dựng.

Nhà họ Tống bọn họ nỗ lực hai đời mới nuôi ra được một Tống Triệu Lâm ngốc nghếch vô lo vô nghĩ, đâu phải một câu nhẹ bẫng của Lục Chẩn là có thể phủ nhận được?

Lục Chẩn bình thản, con ngươi đen kịt không chút cảm xúc.

"Anh đến viện điều dưỡng rồi, anh có biết cụ thể chú ấy đã làm gì với mẹ tôi không?"

Tống Diên Xuyên sững người.

Ánh mắt Lục Chẩn hơi rủ xuống, không nói tường tận.

Nhưng một lúc sau lại nhẹ nhàng nói ra bốn vị trí.

Lần này, sắc mặt Tống Diên Xuyên hoàn toàn thay đổi.

Nếu nói việc Lục Chẩn biết anh ta và Lục Lân Uyên qua lại là chuyện kì lạ thì việc anh biết rõ bốn miếng đất này đã khiến Tống Diên Xuyên cảm giác như mình vừa gặp quỷ.

Lục Chẩn biết điểm dừng, lúc này mới đẩy một chén trà đến tay Tống Diên Xuyên, giao quyền quyết định ra.

"Tranh ăn với hổ dễ bị cắn trả, không bằng làm giao dịch với một kẻ xấu bình thường." Lục Chẩn lạnh nhạt nói: "Nếu ngài Tống đây ra khỏi cánh cửa này và gọi điện cho chú tôi, vậy thì tất cả những chuyện trước giờ, mọi người tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ."

Ngừng một chút, Lục Chẩn bổ sung một miếng phỉnh cuối cùng[2]: "Tôi cũng không muốn...!để Lâm Tử khó xử."

[2] Phỉnh (chip poker): là một thẻ hình tròn được quy đổi từ tiền mặt trong các sòng bạc, hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày và màu sắc hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược tiền hoặc đá quý trực tiếp.

Nghĩa bóng câu này là đặt cược hết số tiền cuối cùng vào ván bài.

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Tống Diên Xuyên rốt cuộc cũng thả lỏng.

...

Một giờ sau, Tống Diên Xuyên đứng dậy rời đi.

Anh ta là thương nhân, hơn nữa còn là thương nhân lăn lộn lần mò trong thương trường nhiều năm.

Đối phương có thông tin thật, có thực lực thật, có thể trở thành đối tác làm ăn hay không, tán gẫu dăm ba câu là có thể cảm nhận được.

Trong một tiếng này, không ngờ Tống Diên Xuyên lại cảm nhận được sự sợ hãi liên tục không ngừng.

Rõ ràng năm nay Lục Chẩn mới 17 tuổi, rốt cuộc anh đã phát triển tầm nhìn và kinh nghiệm từ đâu?!

Trước khi ra khỏi cửa, cuối cùng anh ta vẫn không nén được cảm giác hoang đường nơi đáy lòng, ngoảnh lại liếc nhìn.

Lục Chẩn nhìn cảnh sông, uống cạn nước trà nguội trong chén sứ xương.

Gương mặt đó rõ ràng vẫn là nét thiếu niên đơn thuần, nhưng đôi mắt khép hờ lại tĩnh mịch tiêu điều khó tả...!Tựa như ma vương lặng lẽ thức tỉnh trong câu chuyện xưa nào đó.

-

Sau khi dự án thành phố mới nguội lạnh, chuỗi tài chính của nhà họ Sở hoàn toàn tan vỡ, tình thế phá sản không còn cách nào cứu vãn.

Nhà họ Trần rút dao chém nước, chấm dứt hợp tác, không hề quan tâm đến tình cảm thông gia hai bên.

Hiện tại, tin tức này chỉ được lan truyền trong giới nhà giàu.

Phần lớn mọi người ở trường đều không biết thân phận bà lớn mà Sở Thu Thu thường lấy làm kiêu ngạo đã đi tong, cũng không biết chị em họ Sở sẽ sớm không còn là thiên kim tiểu thư nữa.

Trong bầu không khí lo lắng của cả gia đình, Sở Ân là người bình tĩnh, thờ ơ nhất.

Cô cần ăn thì vẫn ăn, cần học thì vẫn học, coi việc nhà cửa bị tịch thu gán nợ hoàn toàn không liên quan đến mình.

Sở Thu Thu trừng mắt chỉ trích cô: "Chị gái, sao chị không quan tâm đến tình hình trong nhà chút nào vậy? Chị không lo lắng cho bố mẹ à? Sao tim chị cứng rắn thế!"

Sở Ân lạnh nhạt nói: "Vì em sẽ quan tâm nhiều hơn chị, mau đi đi, giờ là lúc cần đến đứa con gái rượu là em đó."

Sở Thu Thu tức đến mức không thốt nên lời.

—— Tất cả sự hiếu thảo thân thiết của cô ta đều xây dựng trên cơ sở cuộc sống giàu sang mà nhà họ Sở chu cấp!

Bây giờ nhìn mọi thứ cuốn theo dòng nước, thân phận vị hôn thê nhà giàu của cô ta cũng khó giữ thì sao Sở Thu Thu có thể không quýnh lên?!

Mặc dù miệng nói phải quan tâm cha mẹ, song điều cô ta quan tâm nhất bây giờ vẫn là tương lai của mình.

Sở Thu Thu vội vàng rời khỏi nhà họ Sở, hẹn gặp mặt Trần Hiên Viên ở nhà hàng bọn họ đã từng hẹn hò.

Sau khi sốt ruột chờ đợi hồi lâu, cũng may Trần Hiên Viên vẫn đến! Tâm trạng Sở Thu Thu đột nhiên trở nên không tệ lắm.

Cô yếu đuối cúi thấp đầu, rưng rưng muốn khóc: "Hiên Viên, nhà bọn em...!hiện tại em không còn gì nữa, em chỉ có anh."

Trần Hiên Viên nở nụ cười, giọng điệu có phần kiêu ngạo: "Nhưng chúng ta đã không còn là quan hệ vợ chồng chưa cưới."

Sở Thu Thu nước mắt tràn mi, nhu nhược đáng thương vội nói: "Vậy mà anh, anh cũng không cần em nữa ư?"

Trần Hiên Viên nhìn khuôn mặt cô ta, thông qua vài phần tương tự tựa như đang nhìn một người khác.

Gã xấu xa cười nhạt: "Sở Thu Thu, bây giờ cô đã không còn là tiểu thư nhà họ Sở, tôi hi vọng cô đặt bản thân vào đúng vị trí của mình!"

Sau khi kết thông gia, Trần Hiên Viên bị cha Trần theo dõi, chỉ có thể gặp Sở Thu Thu, gã đã phiền chết! Rốt cuộc bây giờ ông trời cũng mở mắt—— Nhà họ Sở phá sản, thông gia chấm dứt!

Sở Thu Thu sửng sốt: "Ý, ý anh là gì?"

Trần Hiên Viên ngạo mạn nở nụ cười: "Đối với tôi ấy! Cô chẳng qua chỉ là một thế thân thôi!"

Sắc mặt Sở Thu Thu xám ngoét: "Thế thân gì cơ?"

Trần Hiên Viên cúi người, đưa tay giữ cằm cô, cười điên cuồng: "Trong lòng tôi vốn không có cô! Người tôi thích là chị cô!"

—— Đúng thế, chính là như vậy! Bộc lộ ra dáng vẻ không thể tin được, sau đó đi tìm Sở Ân giằng co!

Khiến đôi chị em này cãi vã, cào mặt nhau vì gã! Như vậy mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng gã bao lâu nay!

Khuôn mặt Sở Thu Thu trắng xanh, cuối cùng không chịu nổi sự sỉ nhục này, cắn môi bỏ đi.

Trần Hiên Viên vui vẻ ăn xong cơm rồi về nhà.

Giới nhà giàu máu lạnh, và cha đã cấm gã qua lại với người nhà họ Sở, nhưng Trần Hiên Viên có suy tính của mình.

Gã về phòng, gọi điện cho cha Sở, đối phương lập tức mừng rỡ bắt máy.

Trần Hiên Viên nói khách sáo vài câu, tiếp đó ngạo mạn bày tỏ rõ mục đích: "Tuy thông gia hai nhà chúng ta đã kết thúc nhưng cháu là người rất coi trọng tình nghĩa, cha cháu không muốn giúp chú, cơ mà trong tay cháu cũng có chút vốn...!Thực ra người cháu thích vẫn luôn không phải Sở Thu Thu, mà là một người khác."

Cha Sở đâu phải không hiểu.

Cả gia đình và một đứa con gái bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần nói cũng biết.

Vậy nên sau khi về nhà, Sở Ân hiển nhiên cảm nhận được bầu không khí không ổn.

Cha Sở đang bị công kích nặng nề vì việc phá sản lại bắt đầu ôn hòa chủ động bắt chuyện với cô.

Chuyện nảy sinh bất thường, Sở Ân gõ hệ thống đọc kịch bản, lập tức hiểu—— Ấy vậy mà tên Trần Hiên Viên ghê tởm này vẫn chưa hết mơ tưởng.

Tâm tư cha Sở không khó đoán, Sở Ân thấy hơi hoang đường nhưng chẳng hề bất ngờ.

Khi cô ở cạnh Lục Chẩn kiếp trước, cha mẹ liên tục bóng gió nói cô dựa vào mối quan hệ với Lục Chẩn để giúp đỡ gia đình.

Kiếp này cũng vậy, bọn họ muốn dùng cô lôi kéo nhà họ Trần, rao bán con gái không chút gánh nặng tâm lí.

Trên bàn ăn, cha Sở chủ động hỏi thăm tình hình học tập Sở Ân gần đây, đặc biệt quan tâm xem cô có qua lại với ai không.

Sở Thu Thu biết mình bị Trần Hiên Viên coi là vật thế thân, ánh mắt nhìn Sở Ân lúc này cực kỳ phẫn uất—— tại sao tất cả mọi người đều thích Sở Ân!?

Cô ta khó giấu được giọng điệu kỳ lạ: "Cha, cha không biết, bây giờ chị gái đang hẹn hò với học bá trường Nhất Trung đấy."

Cha Sở lập tức nhíu mày: "Nhất Trung? Mấy học sinh trường làng đó nào xứng với con!"

Sở Ân miễn cưỡng nở nụ cười chán ghét với ông.

Cha Sở không nói tiếp câu chuyện, gượng cười hai tiếng, sau đó nói: "Tiểu Ân, con với cậu chủ nhà họ Trần cũng quen biết nhau, hiện tại hai nhà vẫn còn tình cảm, Hiên Viên lại vô cùng thích con, con xem..."

Sở Ân chưa kịp nói thì anh trai ngồi cạnh bất thình lình làm rơi vỡ chiếc cốc trên tay.

Là con trai cả trong nhà, mấy nay anh vô cùng bận rộn, ngay cả kế hoạch xuất ngoại ban đầu cũng tạm gác lại.

Sở Thật nghĩ, cho dù gia cảnh không lớn bằng lúc trước, nhưng ít sản nghiệp của anh cũng đủ nuôi sống gia đình, nhà họ Sở vẫn sẽ là cảng tránh gió cho em gái.

Song giờ đây, anh chỉ muốn Sở Ân rời khỏi cái giới giàu sang quyền thế kinh tởm này.

"Cha nói ra những lời này không thấy mất mặt sao?" Sở Thật lạnh lùng nhìn cha.

Mặt cha Sở đỏ trắng lẫn lộn, sau đó tức giận quát: "Có gì mà mất mặt!? Cống hiến vì gia tộc không phải là chuyện đương nhiên à?"

Sở Thật hờ hững nhìn ông chằm chằm một lúc rồi đứng lên, kéo tay Sở Ân đứng dậy về phòng.

Dưới tầng, cha Sở vẫn gào thét chửi bới như sấm động.

"Một đứa hai đứa, thái độ bọn nó sao vậy hả?!"

"Chẳng lẽ cha lại hại bọn nó sao?! Nếu nhà sụp thì đi hít không khí mẹ nó hết đi!"

Như thường lệ, Sở Thu Thu nhất định sẽ an ủi cha Sở đúng lúc, tỏ vẻ bản thân quan tâm hiểu chuyện.

Nhưng lúc này, cô ta chẳng muốn giả vờ nữa.

Thân phận thiên kim thật nhà họ Sở mà cô ta liên tục cướp giật bấy lâu nay đã mất đi giá trị, Sở Thu Thu chỉ quan tâm đến việc sau này làm thế nào để duy trì cuộc sống giàu sang và làm sao để khiến Sở Ân sống bớt thoải mái lại.

Về phòng, Sở Thật xoa đầu Sở Ân, an ủi: "Đừng sợ, anh sẽ không để em phải tới tìm tên Trần Hiên Viên kia."

Sở Ân gật đầu.

"Anh còn một căn hộ bên ngoài, Tiểu Ân, em dọn đến đó ở một khoảng thời gian trước, đừng ở nhà" Dường như Sở Thật đã trưởng thành rất nhiều trong một đêm, ánh mắt dịu dàng đáng tin cậy "Anh còn một số sản nghiệp nhỏ trong tay, sẽ không để em đói."

May mắn giấc mộng báo trước tương lai ngày ấy khiến Sở Thật dự trù trước, đến khi phá sản cũng không khó chấp nhận như cha Sở.

Anh đã phân rõ sản nghiệp trong tay mình và nhà họ Sở nên không bị ảnh hưởng lớn, lúc này ngược lại trở thành chỗ dựa cuối cùng của cả nhà.

Sở Ân lắc đầu: "Anh, em có thể ở ký túc xá, ánh bán nhà đi.

Đừng vất vả quá."

Trong nhà chỉ có một người mà cô quan tâm.

Nếu được, cô hi vọng anh trai có thể mặc kệ nhà họ Sở, nhưng cô biết Sở Thật không làm được.

"Không vất vả" Sở Thật mỉm cười: "Có anh ở đây, em sẽ luôn có gia đình."

Trong phút chốc, mắt Sở Ân nóng lên.

Nhưng có vài lời Sở Thật giấu kín trong lòng không nói.

Anh chỉ có một chút lo lắng, tuy giữa thực và mộng chênh lệch rất lớn, nhưng nếu chuyện phá sản đã xảy ra như trong mơ, vậy những chuyện phía sau...!cũng sẽ xảy ra sao?

"Cậu học bá Nhất Trung kia..." Sở Thật ngẫm nghĩ: "Cũng không tệ, anh đã nghe ngóng, rất xuất sắc."

Sở Ân bất đắc dĩ nói: "Anh, anh đừng nghe người ta nói vớ vẩn."

Sở Thật mỉm cười: "Không phải thật thì tốt, anh thấy cậu ta vẫn kém hơn Cố Thu Trạch."

Anh không có quyền can thiệp, nhưng người sau này có thể ở bên Sở Ân nhất định phải là người yêu cô nhất trên đời.

Phải đối xử tốt với cô, không để cô phải chịu tủi thân dù chỉ một chút, có thể cho cô toàn bộ thế giới.

Sở Thật nghĩ, chỉ cần tên khốn Lục Chẩn kia lộ ra chút dấu hiệu nhỏ nhất, ngay cả liều một mất một còn, hai bên cùng thua thiệt, anh cũng sẽ không để Lục Chẩn đạt được.

...

Sở Ân hành động rất cương quyết.

Cô nói không cần nhà của Sở Thật, khuyên thế nào cũng vô dụng, thẳng thừng liên lạc với ký túc xá nhà trường thông qua cô chủ nhiệm, xem xét trước tình hình.

Mặc dù Oái Văn rất giàu, nhưng học sinh có tiền toàn ở ngoại trú, cư trú đều là gia cảnh bình thường, những học sinh ngoan xa nhà, vì vậy điều kiện ký túc xá thực sự rất bình thường.

Ký túc xá hơi xa cách khu dạy học, bây giờ đã gần tháng sáu, trong ký túc xá không có điều hòa, chỉ có quạt.

Mầm cưng của trường muốn ở ký túc xá, cô chủ nhiệm cũng khó xử lý.

Cô đã nghe sự tình nhà họ Sở, lo Sở Ân không thích ứng được với điều kiện ký túc xá, ảnh hưởng đến việc học sẽ phiền phức.

Nhưng Sở Ân thấy không sao, trước khi cô được nhận về, điều kiện còn tệ hơn lúc này nhiều.

Cô nhanh nhẹn làm thủ tục nhận phòng, sau đó thanh toán chi phí ký túc xá.

Phí ký túc xá của Oái Văn đắt hơn đại học một chút, có điều vẫn rẻ hơn khách sạn hoặc phòng cho thuê nhiều.

Sở Ân cho rằng như vậy cũng tốt, vừa khéo buổi sáng có thể ngủ thêm một lúc, buổi tối còn có thể tự học trên lớp.

Khi thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Sở, cha mẹ đều không ở nhà, Sở Ân cũng không có ý định chào hỏi.

Sở Thu Thu khoanh tay đứng ở cửa, chua xót nói: "Chị, gần đây Hiên Viên tìm chị hả?"

Sở Ân không biết, cô đã block tên ngu ngốc này rồi.

Sở Thu Thu nói: "Chị không cần phải lạt mềm buộc chặt, thật ra anh ấy ra vẻ nhiệt tình với chị cũng là để cho em xem.

Trần Hiên Viên chỉ đang chơi đùa chị chút thôi."

Sở Ân bỏ chiếc vali nhỏ vào cốp sau của anh trai, phủi tay, đột nhiên cảm thấy đây cũng là một vấn đề.

Ra khỏi nhà họ Sở tự sinh hoạt không dễ dàng, sao cô có thể để Trần Hiên Viên quấy rầy?

Sở Ân mở kịch bản, xem thử.

【 Trần Hiên Viên và Sở Thu Thu rạn nứt, mỗi ngày đều nghĩ cách tới tìm Sở Ân.】

【Bây giờ nhà họ Sở đã suy tàn, Sở Ân trở thành đóa hoa yêu kiều mặc người hái.

Trần Hiên Viên hưng phấn nghĩ: Lúc này mà không ra tay thì khi nào ra tay?!!】

Sở Ân: "..."

Hoa yêu kiều cái con mẹ anh:)

Sở Thu Thu vẫn đang nói: "Chị dọn ra ngoài, Hiên Viên nhất định sẽ tới tìm chị.

Chị gái, em hi vọng chị đừng để mấy lời đường mật của anh ấy gạt."

Nhìn biểu cảm chua xót còn phải cố nén của Sở Thu Thu, Sở Ân đột nhiên nghĩ đến một giải pháp một lần và mãi mãi.

Cô gạch từ "rạn nứt" trong kịch bản, sửa thành "khóa".

Trần Hiên Viên và Sở Thu Thu khóa! Ahaha!

Hai người, cố gắng yêu thương nhau đời đời kiếp kiếp đi!

Sau khi Sở Thật lái xe đưa Sở Ân đi, Sở Thu Thu lập tức liên lạc cho Trần Hiên Viên.

Tuy cô ta biết người đàn ông này không phải sự lựa chọn tốt, nhưng cô ta không thể hoàn toàn vứt bỏ gã trước khi tìm được món hàng chất lượng tiếp theo.

Dường như ông trời đang giúp cô ta, nhiều ngày liên tiếp, mặc dù lũ con trai khác đều không đáp lại, nhưng Sở Thu Thu phát hiện mình luôn bắt gặp người đang tránh mặt mình là Trần Hiên Viên.

Trần Hiên Viên cũng cảm thấy bất thường, rõ ràng gã tới tìm Sở Ân, nhưng mỗi lần đều trông thấy khuôn mặt của Sở Thu Thu.

Chẳng những vậy, gã còn không thể gặp mặt những đứa con gái khác!

Sở Thu Thu dường như khiến người ta có cảm giác muốn bỏ cũng không bỏ được!

Một lần tình cờ gặp nhau nữa, Trần Hiên Viên rốt cuộc nổi giận: "Người phụ nữ này, cô đang theo dõi tôi hả!?"

Sở Thu Thu đi đến ôm eo gã, nói: "Em không có! Đây chỉ là duyên phận của chúng ta..."

Trần Hiên Viên khó chịu đến cực điểm, cuối cùng tát vào mặt Sở Thu Thu một cái: "Cô có thân phận gì mà xứng có duyên phận với tôi?!"

Sở Thu Thu bị đánh ngây người, đến khi hoàn hồn lại thì tay đã cào lên mặt Trần Hiên Viên.

"Anh dám tát vào mặt tôi?!"

"Con mụ điên! Buông ra! Buông tôi ra!"

"Anh buông trước đi!"

Vậy mà hai người lại choảng nhau ngay trên đường phố.

Cuối cùng được người qua đường tốt bụng báo cảnh sát, đóng gói chuyển về đồn.

-

Sau khi Sở Ân vào ký túc xá, cô chợt nhận ra điều hòa đã được lắp đặt.

Sở Ân vốn lo nhà trường đối xử đặc biệt với cô, nhưng hỏi thăm một hồi, phát hiện cả ký túc xá đều lần lượt được lắp điều hòa.

Nghe nói đúng lúc có người quyên góp tiền cho trường, đặc biệt chỉ ra muốn cải thiện điều kiện ký túc xá.

Ngoài điều hòa, ngay cả đệm cũng được thay mới toàn bộ, đổi thành những tấm dày và êm ái hơn.

Về sau sẽ có những cải tiến trong phương diện sử dụng nước, tắm rửa, v.v.

của ký túc xá.

Sở Ân không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình đã đến đúng lúc tốt nhất.

Bởi Sở Ân chuyển đến ký túc xá, tin tức nhà họ Sở phá sản cũng lan truyền nhanh chóng.

Các bạn bè khắp mọi nơi đều đến tỏ vẻ quan tâm.

Khương Nghiên là một cô công chúa nhỏ trong nhà, nghe chuyện xong cực kì buồn, cô ấy ôm Sở Ân nói: "Ân Ân, không thì cậu đến nhà tớ ở đi? Nhìn ký túc xá của trường bên ngoài đã rất cũ, cậu sẽ thấy khó chịu thế nào khi trọ lại chứ? "

Hàn Sơ Oánh cũng kéo cô: "Ở nhà tớ cũng được, thực ra nhà tớ cũng khá giàu."

Tống Triệu Lâm đẩy cô ra sau: "Tiểu Nghiên Nghiên nói câu này còn được, nhưng cậu! Tôi nghi cậu có ý đồ!"

Hàn Sơ Oánh: "Tôi không có!"

Tống Triệu Lâm ra vẻ nghiêm túc: "Lau nước miếng đi!"

Hàn Sơ Oánh cuống quít giơ tay áo lên.

Sau đó Tống Triệu Lâm quay lại, tí tởn nói với Sở Ân: "Chị Ân, ở nhà em cũng..."

Sở Ân: "Cút."

Cô hơi bất lực: "Ký túc xá của trường có điều hòa, có phòng tắm, không nát như các cậu nghĩ đâu."

Nhưng Khương Nghiên vẫn cảm thấy phá sản là chuyện nghiêm trọng: "Cơ mà cậu không có nguồn sống, sau này phải kiếm sống thế nào, mua đồ thế nào."

Sở Ân chưa kịp nói, Tống Triệu Lâm đột nhiên lên tiếng: "Không được, không thể để chị Ân của tôi không đủ tiền ăn cơm được! Chúng ta có thể gây quỹ tập thể! Chẳng phải có cái gì gọi là—— quỹ Thủy Trụ sao!"

Cậu lên tiếng, mọi người trong lớp dồn dập hưởng ứng: "Bọn tôi cũng có thể!"

Sở Ân ấn Tống Triệu Lâm về: "Đó đều là tiền để gây quỹ cho bệnh nhân dùng mà!"

Tống Triệu Lâm: "Hả? Thế à? Vậy chúng ta phải làm sao!"

Tuy Sở Ân từ chối sự giúp đỡ của người khác nhưng cô thực sự cần suy nghĩ về việc kiếm tiền.

Bây giờ cô phải tự đảm đương học phí, dù sao Oái Văn cũng là trường tư nhân cao cấp, học phí một năm không ít, lại thêm chi phí trọ và nhu cầu ăn mặc, cô quả thật không giàu cho lắm.

Nhưng hiện tại cô vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, rất nhiều nơi làm công không nhận.

Hơn nữa, Sở Ân muốn dành phần lớn thời gian cho việc học, không thể phân tinh lực ra làm những công việc nhiều giờ.

Sở Ân khoanh tay cân nhắc một lúc, nghĩ xem công việc gì có thể không làm ảnh hưởng đến việc học tập.

Trộm vía số cô không tệ.

Hôm sau, giáo viên tiếng Anh gọi cô vào văn phòng.

"Các giáo viên đã nghe về hoàn cảnh của em, mọi người đều rất quan tâm" Nhìn dáng vẻ bình tĩnh kiên cường của cô bé, ánh mắt cô tiếng Anh hiện lên vẻ thương tiếc: "Vừa khéo có người tìm đến đưa cô một số bản thảo tiếng Anh, kêu cô tìm người phiên dịch.

"

Mắt Sở Ân sáng lên, hiểu được dụng ý của giáo viên.

"Những bản thảo này thực sự có độ khó nhất định, nhưng mà cô không lo về trình độ tiếng Anh của em.

Đối phương ra giá rất cao, ba trăm một nghìn chữ, tổng chỗ bản thảo này là một trăm nghìn chữ, nếu trình độ phiên dịch của em qua được, tương lai người ta lại có thể tìm em."

Sở Ân hơi ngạc nhiên, ba trăm một nghìn chữ đã cao hơn giá thị trường nhiều, sau khi dịch xong hết cô có thể kiếm lời tới mấy trăm nghìn.

Vả lại làm phiên dịch cũng có thể tiện học tiếng Anh, trước mắt công việc này là thích hợp nhất, Sở Ân khó hiểu không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy.

"Em cảm ơn cô! Em sẽ cố gắng ạ."

Cô tiếng Anh dịu dàng vỗ cô: "Đi đi, khách hàng không giục bản thảo nên không vội, đừng vất vả quá."

Sở Ân mỉm cười gật đầu: "Vâng."

Thấy cô ôm một xấp bản thảo rời khỏi phòng làm việc, Lục Chẩn mới từ từ dời mắt.

Tống Triệu Lâm thò đầu từ đằng sau ra: "Ô, đó không phải là chị Ân sao? Chị ấy đến phòng làm việc làm gì?"

Lục Chẩn dời mắt, lạnh nhạt nói: "Không biết."

Tống Triệu Lâm lắc đầu thở dài: "Hu hu chị Ân của chúng ta thảm quá, mới được nhận về chưa đầy một năm, chưa được hưởng tí phúc gì mà nhà họ Sở đã phá sản rồi! Trời ơi!"

Lục Chẩn rủ mắt, khẽ nói: "Không sao."

Tống Triệu Lâm không hiểu ý trong lời của anh, lại nhớ tới chuyện khác: "A chỉ có điều bạn trai của chị ấy—— À không phải, là Ngụy Hạc Minh trường bên cạnh, nghe nói hình như muốn giúp chị Ân tìm việc gia sư gì đó..."

Khuôn mặt Lục Chẩn lập tức trở nên hơi khó coi.

Tống Triệu Lâm không hề nhận ra: "Người này đúng là ok phết, rất để tâm, ôi, không biết sau này hai người bọn họ có thi cùng một trường..."

Lục Chẩn mím môi, rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Anh ta có thể cho cậu ấy cái gì?"

Tống Triệu Lâm: "Hả?"

Trái tim Lục Chẩn thắt lại, nhưng không để lộ cảm xúc của mình nữa.

Anh đã đủ khó coi rồi.

Lục Chẩn hít một hơi sâu, xoay người rời đi.

...Thứ Ngụy Hạc Minh không cho được, anh đều có thể cho.

Nhưng phải làm sao.

Cô gái nhỏ của anh...!sẽ không cần anh.

-

Sở Ân sắp xếp lại bảng giờ giấc của mình lần nữa, mỗi ngày sau khi tan học đều dành ra một khoảng thời gian để phiên dịch.

Hôm nay, cô đang làm việc trong lớp thì một chú đi tới thông báo lát nữa có khả năng cả trường sẽ cúp điện, nhắc cô nên về sớm một chút.

Sở Ân nghĩ lại chuyện cúp điện vẫn còn rùng mình, không dám về ký túc xá, thu dọn đồ đạc đi đến quán cà phê bên ngoài trường học.

Cô ngồi bên cửa sổ, gọi một ly latte rồi nghiêm túc dịch bản thảo của mình.

Ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào, trời bắt đầu tí tách đổ mưa.

Sở Ân không để ý, bởi cô đang cau mày, khổ não với bản thảo trên tay mình.

Một số phần thực sự rất khó.

Suy cho cùng, cô đã lâu không sử dụng tiếng Anh, khi bắt tay làm có phần chậm chạp.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói ôn hòa: "Hey girl~"

Sở Ân vừa ngẩng lên, chợt giật mình, cô biết ông cụ nước ngoài trước mặt này.

Ông Brown nhiệt tình thân thiện chỉ vào một từ hiếm gặp trên bản thảo của cô, chậm rãi giải thích bằng tiếng Anh: "Tôi thấy cô vướng ở từ này một lúc lâu rồi nhỉ? Nó có nghĩa là im lặng,kiềm chế."

Sở Ân lấy lại tinh thần, nở nụ cười, đáp lại bằng tiếng Anh: "Cảm ơn ngài."

Ông Brown là giáo viên nước ngoài của Lục Chẩn, kiếp trước cô đã học với ông một thời gian dài.

Ông là người cực kì tốt, tuy rằng kiếp này hai người không hề quen biết, song bọn họ vẫn rất hòa hợp.

Sau vài câu giao lưu, ông Brown vô cùng kinh ngạc về trình độ tiếng Anh của cô, vì vậy bèn dứt khoát xách ghế qua ngồi, hướng dẫn Sở Ân phiên dịch một số câu khó nhất.

Sau khi làm xong, Sở Ân mới thở phào nhẹ nhõm: "Thành thật cảm ơn ngài."

Ông Brown đội mũ lên, mỉm cười nháy mắt: "Cô bé, ở cùng cô rất vui, hẹn gặp lại~"

Sở Ân nở nụ cười.

Cô hoàn thành xong phần kế hoạch của mình, thu dọn đồ đạc, sau đó đẩy cửa quán cà phê ra.

Mưa vẫn chưa tạnh nhưng đã nhỏ hơn đôi chút, Sở Ân ngẩng đầu nhìn lên trời, định ôm cặp chạy về.

Đúng lúc này, một bóng người bước tới trong màn mưa.

Ngụy Hạc Minh cầm dù đi đến trước mặt cô, dè dặt nhìn cô: "Sở Ân, anh đưa em về nhé."

Mặt Sở Ân lộ ra vẻ lưỡng lự.

Ngụy Hạc Minh vội vàng chỉ vào cặp xách của cô: "Anh thấy em đang viết bản thảo, đồ quan trọng như thế mà bị ướt sẽ không tốt."

Sở Ân nghĩ cũng đúng, không từ chối nữa, tiến lên một bước, đi tới dưới dù anh ta.

Ngụy Hạc Minh vội vàng nghiêng tán dù sang bên phía Sở Ân.

Trong màn mưa dày đặc, đôi trai gái chung dù bước đi xa dần.

Lục Chẩn đứng từ xa quan sát, tay cầm dù dần siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh.

Đây là lần thứ hai anh thấy cô cùng người khác đi xa ngay trước mặt.

Bầu không khí trong cơn mưa ẩm ướt, nhưng Lục Chẩn lại cảm thấy lá phổi bị rút sạch, thở không ra hơi.

Cô không nhớ tất cả quá khứ, vậy nên giữa bọn họ không có chút liên quan.

Cô có thể dựa vào cơ thể người khác, mỉm cười cất bước đi xa.

Rất lâu về sau còn có thể nằm trong lồng ngực của người khác.

Được người ta hôn.

Được...

Mắt Lục Chẩn nóng lên, trái tim như bị lăng trì niềm khoái cảm.

Anh có thể âm thầm làm mọi thứ, lại không có tư cách bước đến trước mặt cô.

Bởi vì anh và Sở Ân không liên quan đến nhau.

Bên cạnh chiếc dù đen xuất hiện thêm một chiếc dù kẻ ca rô hoa.

Ông Brown nói trong làn mưa: "Chẩn, cậu có thể kêu tôi đi hỗ trợ, nhưng cậu bé kia lại có thể che dù cho cô ấy."

Ông nở một nụ cười đẹp đẽ: "Cậu thua rồi."

Ông Brown không hiểu về những thứ yêu ghét sâu sắc mãnh liệt, ông chỉ cho rằng đó là một cuộc theo đuổi cạnh tranh giữa những đứa trẻ.

Nhưng từng lời của ông lại vừa vặn đâm vào tim Lục Chẩn, thương tích đầy mình.

Cổ họng Lục Chẩn dâng lên mùi máu tanh, chậm rãi nở nụ cười: "...Đúng vậy."

Anh đã thua từ lâu, bị chà đạp trong vũng bùn xưa cũ.

Đời này không có cơ hội.

"Có điều tôi thấy rất khó hiểu" Ông Brown nói "Sao phát âm của cô bé này quen thế? Cứ như tôi đã đích thân dạy ấy."

Lục Chẩn đột nhiên ngẩn ra.

Ông Brown vẫn nói: "Thật sự quen lắm, vậy nên tôi cảm thấy vô cùng thân thiết."

Mi mắt Lục Chẩn bỗng run lên.

Một sợi dây mơ hồ được nhẹ nhàng kéo ra khỏi đống tro tàn, xâu chuỗi một số những chi tiết nhỏ bị lãng quên nằm rải rác khắp nơi.

Phát âm của cô trong cuộc thi diễn thuyết.

Tư thế quen thuộc khi đánh nhau với người khác.

Biểu hiện hoàn toàn trái ngược của kiếp này.

Thích học tập, mặc đồng phục học sinh, đeo khẩu trang, ngay từ khi mới bắt đầu đã bài xích anh không lý do.

"...Lẽ nào đây là số mệnh mà người Trung Quốc các cậu nói sao?"

Trái tim Lục Chẩn bỗng nhảy loạn xạ, sắp chết trong tuyệt vọng thì chợt thấy một tia hi vọng.

...Số mệnh.

Nếu như là số mệnh.

Vậy hãy mau cứu giúp anh đi..