Một khi cái hộp Pandora (*) mở ra, tai nạn sẽ từ đó chạy đến. Lúc Hắc Nhược Hoành đụng phả cô bạn gái Đồng Tử Lâm siêu dã man, thì trong hộp chạy đến không phải tai nạn, mà là bong bóng màu hồng đếm không hết, từng cái bong bóng tràn đầy hạnh phúc trong đó.

“Em thật cùng a Hoành quen nhau à?” Trong giờ nghỉ trưa ở Đồng thị, phòng nghỉ ngơi của quản lí, hai người phụ nữ thấp giọng trò chuyện với nhau.

“Đúng vậy! Chị hai, rất kỳ quái sao?” Đồng Tử Lâm vừa nói chuyện, vừa ăn bữa trưa.

“Ừ, cũng không phải kỳ quái gì, chị nên nói như thế nào nhỉ?” Đồng Tử Du suy nghĩ.

“Có phải thấy em trước đây, làm như thế nào đều không đồng ý quen anh ấy, hiện tại lại đột nhiên nói đồng ý, nên cảm thấy lạ phải không.”

Đồng Tử Du cười nói, “Chắc vậy.” Có mấy lời, cô không tiện nói ra, cho dù là chị em, cô cũng không thể tham dự quá nhiều, “Bất quá a Hoành nhiều năm như vậy vẫn theo đuổi em, em chắc đã cảm động rồi đúng không?”

“Cảm động?” Đồng Tử Lâm cau mày, lòng dạ cô rất nhu nhược.”Tại sao phải cảm động?”

Chị hai Đồng xấu hổ nói, “Một người đàn ông thật lòng thật dạ theo đuổi em, em sẽ không phải không thấy cảm động đấy chứ?”

Đồng Tử Lâm vẻ mặt không đồng ý, “Chị hai à, vậy cả hai cũng phải thích nhau chứ, nếu như em không thích, sau này em càng khổ sở thêm.”

Được một người không thích theo đuổi, sẽ rất vui vẻ sao?

Đồng Tử Du suy nghĩ một chút, “Cũng đúng! Cho nên bây giờ em thích cậu ấy rồi sao?”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, trực tiếp nói: “Không biết!”

Đồng Tử Du nở nụ cười, cúi đầu ăn bữa trưa, một lát sau, “Nếu đã quen nhau rồi, nên đối đãi thật tốt với người ta.”

Nghe một chút! Nói gì vậy! Đồng Tử Lâm ủy khuất nhìn chị hai mình, “Chị hai, lời này chị nên nói với anh Hoành, không phải là nói với em!”

Cô nhìn giống với người xấu hay bắt nạt người khác lắm sao?

Nhớ lại tháng đầu tiên quen nhau, cô gặp em gái và em rể mình, em rể Đan Triết Điển nói với cô những lời cũng tương tự, hiện tại ngay cả chị hai cũng nói như vậy, Đồng Tử Lâm cũng hoài nghi mình có phải rất xấu xa hay không.

Đồng Tử Du buồn bực không lên tiếng, đối với người khác nhìn vào, Tử Lâm giống như con ngựa hoang, Hắc Nhược Hoành ngồi trên lưng ngựa, khó bảo toàn một ngày nào đó sẽ bị sự ngang bướng khó thuần của Đồng Tử Lâm đá xuống ngựa.

Cho dù Tử Lâm là em gái của cô, cô cũng hiểu được Hắc Nhược Hoành phải nổ lực rất nhiều. Cô biết Hắc Nhược Hoành từ hồi Tử Lâm học mẫu giáo, khi đó Tử Lâm luôn ghét bỏ cậu ấy vì cậu ấy hay trêu chọc.

Sau này nhìn thấy Hắc Nhược Hoành lần nữa là lúc Tử Lâm học trung học, khi đó Hắc Nhược Hoành tới nhà tìm con bé đi chơi, mà Tử Lâm lại thờ ơ cho cậu leo cây, bản thân chạy đi chơi cùng bạn bè.

Sở dĩ Đồng Tử Du ấn tượng sâu như vậy, vì Hắc Nhược Hoành là một người đàn ông đáng thương, đang cầm một trái tim nồng nàn đi theo sau lưng một phụ nữ không có lương tâm.

Người bên ngoài đều nhìn thấu tâm tư người đàn ông này đối với Tử Lâm, duy chỉ có Tử Lâm không sửa đổi được ý nghĩ của chính mình, từ đầu đến cuối…

“Tử Lâm, em vẫn cho rằng Hắc Nhược Hoành là một playboy sao?” Khi đó cô nghe Đồng Tử Lâm miêu tả Hắc Nhược Hoành nhiều nhất chính là từ playboy này.

“Trước mắt không phải.” Đồng Tử Lâm cho một đáp án mơ hồ.

“Tử Lâm, chị ở thương trường lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa nghe qua a Hoành có quan hệ tình yêu với ai.” Đồng Tử Du vì Hắc Nhược Hoành nói.

Đồng Tử Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn, “Chị hai có thể biết cái gì mà nói, nói không chừng anh ấy lén lút đi xem mắt cô nào đó rồi!”

Đồng Tử Du không khỏi cười nhạo: “Nếu có, cũng phải bị em Đồng nhị tiểu thư cho san thành bình địa rồi!”

Đồng Tử Lâm ngoan ngoãn chịu thua, cúi đầu ăn. Các cô không nói chuyện phiếm nữa, giờ nghỉ trưa không nhiều, còn phải nắm chắc thời gian ăn và nghỉ ngơi nữa.

Sau khi Đồng Tử Lâm tan việc, Hắc Nhược Hoành đã mở cửa xe của anh chờ cô ở dưới lầu công ty. Đồng Tử Lâm ngồi vào trong xe, lẩm bẩm nói, “Vì sao không cho em lái xe?”

Hắc Nhược Hoành lông mày nhướng cao, “Như thế anh không lái xe chở em được?”

Nghĩ đến lời nói của chị hai buổi trưa, Đồng Tử Lâm quyết định sẽ đối với anh “Tốt” một chút, “Được rồi, để cho anh lái đó.”

Đồng Tử Lâm thích lái xe với tốc độ nhanh, còn Hắc Nhược Hoành thì có vẻ ôn hòa hơn nhiều, lái xe rất an toàn, Đồng Tử Lâm cũng rất đáng yêu ngồi yên một chỗ.

Đồng Tử Lâm sẽ không xoi mói người khác lái xe ra sao, xe là của người khác có phải của cô đâu, cô xoi mói làm gì.

Qua một lúc lâu, Đồng Tử Lâm mới đột nhiên hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Hắc Nhược Hoành nói đùa: “Đem em đi bán!”

“Mới là lạ! Muốn đi chợ đêm?” Đồng Tử Lâm nhìn tuyến đường quen thuộc, nhiều chợ đêm như vậy, chỉ có chợ đêm này là cô thích đi nhất.

“Ừ, ngày hôm qua em không phải nói muốn ăn thịt gà sao?”

Không sai, Đồng Tử Lâm là một người không ăn thịt không vui, có thịt ăn, cô sẽ rất vui vẻ. Vừa nghe anh nói như vậy, Đồng Tử Lâm không khỏi nuốt nước miếng, “Vậy anh nhanh lên một chút, em muốn chảy nước miếng rồi nè!”

Chờ bọn họ hài lòng lấp đầy cái bụng, đi đến hướng đỗ xe. Bộ đồ Đồng Tử Lâm cũng có chút mất trật tự, trên áo sơ mi trắng có vài giọt chất lỏng không phân biệt được.

“Ăn rất ngon, rất hài lòng!” Cô lúc này không có giống như thường ngày được chiều chuộng, ngược lại có cảm giác giống như những người bình thường.

Hắc Nhược Hoành cầm khăn tay lau sạch cái miệng đầy dầu mỡ của cô, bất đắc dĩ nói: “Tướng ăn kém quá!”

“Có quan hệ gì, vừa rồi không có ai nhìn em!” Đồng Tử Lâm thờ ơ nhún nhún vai.

Hắc Nhược Hoành không nói gì, thật sự nghĩ bộ dáng hiện tại của cô thật đáng yêu, không khống chế được cúi đầu ở trên mặt cô thơm một cái.

Đồng Tử Lâm có chút ngoài ý muốn về hành động của anh, nhưng cũng không nhăn nhó, hai cánh tay duỗi một cái, ôm lấy cổ của anh, thoải mái đem miệng đưa lên.

Hắc Nhược Hoành cũng quen với việc cô chủ động, không khách khí ngậm miệng của cô, hôn túi bụi. Thẳng đến khi Đồng Tử Lâm để tay ở lồng ngực của anh hung hăng bấm vài cái, anh mới chịu dừng lại.

“Đưa em về nhà đi!” Ăn cũng ăn rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ Đồng Tử Lâm muốn về nhà ngủ.

Hắc Nhược Hoành xoay người về phía cô, hung hăng hôn vài cái, rồi mới ngoan ngoãn ngồi ở chỗ tài xế, thiếu chút nữa Đồng Tử Lâm liền muốn đưa tay ra vỗ vỗ đầu anh, khen anh thật biết nghe lời.

Đồng Tử Lâm cười khanh khách, rước lấy một cái nhìn xem thường của anh, Đồng Tử Lâm không kiêng kỵ gì tiến đến bên tai anh, thấp giọng hỏi: “Anh có đúng hay không rất muốn theo em lên giường?”

Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa liền đem xe lái về phía vách tường, môi mỏng mím chặc, “Em người phụ nữ này…”

Đồng Tử Lâm không chút sợ hãi, cô không bao giờ sợ anh, tuy bọn họ mới gặp gỡ một tháng, thế nhưng cô có thể xác định, người đàn ông này rất nghe lời cô.

“Ha ha…”

“Em tin hay không, anh hiện tại liền đem em mang về nhà ăn tươi!” Hắc Nhược Hoành dọa.

Đồng Tử Lâm nhìn anh một cái, tiếp tục cười to, mới không tin lời của anh đâu.

Xe quẹo qua con đường khác, Hắc Nhược Hoành thực sự lái xe về phía nhà anh, Đồng Tử Lâm vẫn đang cười, cô tuyệt không tin người đàn ông này dám làm gì với cô!

Hắc Nhược Hoành bi ai nghĩ, có phải anh đã cưng chìu cô quá rồi hay không! Vô-lăng trong tay quẹo lại đường cũ, chạy về phía nhà Đồng Tử Lâm.

Xe vừa đến Đồng gia, Đồng Tử Lâm thản nhiên cỡi dây an toàn ra, nhìn vẻ mặt ai oán của Hắc Nhược Hoành, tâm tình cô vô cùng tốt, tiến lên vỗ nhẹ gò má của anh, quyến rũ nói: “Ngủ ngon...”

Hắc Nhược Hoành bĩu môi, “Muộn... An... ưm...”

Người phụ nữ này luôn biết anh đang suy nghĩ gì, không phải nói cô đang lạt mềm buộc chặt, mà cô đối với anh biết rất rõ.

Anh rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần cô mỉm cười một cái, hay một nụ hôn...

Triền miên mà hôn lên môi của anh, tiểu đinh hương ôn nhu cùng anh hỗ động (hỗ trợ và chuyển động), gặp gỡ một thời gian, bọn họ hôn càng ngày càng tự nhiên, thật giống như một đôi tình nhân gặp gỡ đã mấy năm.

Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, cầm hai tay đang ôm trên cổ của anh kéo xuống, hơi thở bất ổn mà nói: “Bác Đồng mà thấy được sẽ giết anh!”

“Hừ, mới sẽ không, ba ước gì gả em đi được!” Đặc biệt chị hai và em gái sau khi gả đi, ba Đồng chỉ còn quan tâm đến cô.

Mà hôm nay, cô có bạn trai, ba cũng tán thành Hắc Nhược Hoành, dĩ nhiên là mong thấy bọn họ sớm có ngày đi vào lễ đường. Chỉ là Đồng Tử Lâm không muốn, chỉ mới gặp gỡ mới một tháng, lúc trước cô nói thử yêu đúng ba tháng mà.

“Ok, anh bất cứ lúc nào sẵn sàng tốt.” Hắc Nhược Hoành cho rằng lời nói của cô là lời gợi ý.

“Em không nói muốn gả cho anh!” Đồng Tử Lâm mỉa mai nói.

“Đúng rồi, không biết vừa rồi người nào vừa rồi luyến tiếc hôn không rời được anh?” Hắc Nhược Hoành cười to.

“Cái rắm!” Thiên kim tiểu thư không nho nhã mắng một câu.

“Hư, ba Đồng tới!”

Đồng Tử Lâm lập tức quay đầu nhìn, kết quả người nào cũng không có, lập tức liền biết mình bị gạt, quay người lại mắng to, “Anh cái tên lường gạt này!”

Hắc Nhược Hoành gục trên tay lái cười to, cô thật khôi hài!

“Anh...” Cô thở phì phò đấm anh vài cái.

“Đừng tức giận nữa... bác Đồng khỏe...”

“Hắc Nhược Hoành, anh còn muốn gạt em!” Đồng Tử Lâm la to.

Hắc Nhược Hoành hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, thế nhưng cô nhìn không hiểu, còn đang tức giận đến nổi trận lôi đình.

“Tử Lâm...”

Đang muốn chửi ầm lên Đồng Tử Lâm ngốc lăng đứng tại chỗ, sau lưng thanh âm quen thuộc như vậy, cô làm sao có thể không biết là người nào, cô khó khăn lắm mới đem cơn tức nuốt xuống, hung hăng trừng Hắc Nhược Hoành một cái, mới quay đầu cười, mở cửa xuống xe.

“Ba ba...” Cô nhu thuận kêu.

“Đã sớm nghe tiếng xe rồi, nhưng không thấy con xuống xe, ba có chút lo lắng.” Đồng Phi Vũ cười nói, quay sang Hắc Nhược Hoành chào hỏi, “A Hoành, con đã đến rồi, có muốn vào nhà ngồi một chút không?”

Ngồi? Nào dám? Chỉ sợ cô rồng lửa này muốn phun đốt chết anh, Hắc Nhược Hoành lễ phép lắc đầu, “Không cần đâu bác Đồng, con đưa Lâm Lâm về rồi đi liền.”

“Ba ba, ngày mai anh ấy còn phải đi làm, đừng giữ anh ấy lại.” Đồng Tử Lâm lắc đầu, từ chối lời đề nghị của ba, hơn nữa lưu lại có thể nói cái gì, không phải chuyện thương trường, cũng là hôn nhân đại sự của hai người bọn họ.

“Như vậy à, được rồi, a Hoành, lần sau nhất định phải vào nhà ngồi một chút.” So Hắc Nhược Hoành với Bạch Mộ Hiên, Đồng Phi Vũ vẫn rất thích Hắc Nhược Hoành hơn, không có biện pháp, sinh ra một cô con gái gian xảo, ông luôn cảm thấy người nào thích con gái mình, chính là bạc đãi người đó.

Đồng Tử Lâm bất lực nhìn, có lầm hay không nha! Mỗi người đều cho rằng Hắc Nhược Hoành có lẽ một người đàng hoàng, nếu như cô nói anh là một kẻ xấu, chỉ sợ không ai tin đâu.

“Dạ, bác Đồng.” Hắc Nhược Hoành bộ dáng ngoan ngoãn được lòng người, anh biết rõ ở trong lòng Đồng Tử Lâm ba Đồng rất quan trọng, muốn cùng Đồng Tử Lâm phát triển lâu dài, nhất định phải chiếm được sự yêu thích của ba Đồng, cũng vì đạo lý này mà Bạch Mộ Hiên bị ba Đồng chỉnh một thời gian, anh cũng tiếp thu sâu sắc.

“Ba ba, chúng ta vào nhà thôi.” Đồng Tử Lâm kéo tay Đồng Phi Vũ đi vào nhà.

Hắc Nhược Hoành ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn bọn họ đi vào nhà, mới chậm rãi khởi động xe rời đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ rất nhanh xác định mối quan hệ với nhau, Hắc Nhược Hoành cũng từ bạn trai dùng thử vinh quang thăng làm bạn trai chính thức, ngoài việc thay đổi thành bạn trai chính thức, thì cũng chẳng thay đổi gì nhiều.

Mà ở trong mắt rất nhiều người, Hắc Nhược Hoành kết duyên cùng Đồng Tử Lâm có phần hơi đáng tiếc, một thiên kim tiểu thư tính tình không tốt như vậy lại dễ dàng để người đàn ông độc thân hoàng kim hãm sâu trong biển tình không thể tự thoát ra được.

Tất cả mọi người đều nghĩ Hắc Nhược Hoành tính tình rất tốt, mới có thể chịu đựng được Đồng Tử Lâm, kỳ thực không phải, việc này chỉ có ba Hắc sống chung với Hắc Nhược Hoành là hiểu rõ nhất, và Đồng Tử Lâm ở bên cạnh anh lâu nhất mới biết.

“Anh quá đáng ghét!” Lúc này Đồng Tử Lâm đang đứng giữa phòng khách ở nhà anh.

“Đáng ghét ở chỗ nào vậy?” Người đàn ông mặc áo sơ mi ca-rô, tay áo xắn đến chỗ khuỷu tay, một tay đang sử dụng laptop, một tay chống cằm.

Đồng Tử Lâm nghiến răng, hít sâu một hơi nói, “Nghe nói ngày hôm qua anh cùng ba em ăn cơm?”

Ngày hôm qua cô hẹn anh cùng nhau ăn cơm trưa, kết quả anh nói không rảnh, buổi trưa vừa rồi, ba cô đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô có phải sắp có chuyện tốt gì đúng không, trong giọng nói mang theo ý tứ thúc giục.

Bình thường Đồng Phi Vũ sẽ không bao giờ thúc giục con gái, cho nên Đồng Tử Lâm chắc chắn có người nào đó đã châm dầu vào lửa.

“Đúng, bác Đồng nói rất lâu rồi không gặp anh, muốn cùng nhau ăn cơm một bữa.” Đây là lời nói thật.

” Nói cái gì?” Đồng Tử Lâm hai tay chống nạnh, hung dữ như quỷ dạ xoa hỏi.

“Nói rất nhiều chuyện…” Hắc Nhược Hoành thờ ơ nói.

“Luôn luôn có trọng điểm phải không?” Đồng Tử Lâm từng bước ép sát, không buông tha cho anh.

“Ừ…” anh giống như trầm tư.

Một mồi lửa đốt chạy lên tới não Đồng Tử Lâm, vẫn đâu thèm để ý anh nghĩ như thế nào, trực tiếp tiến lên đè nút tắt máy. Khi Hắc Nhược Hoành chậm rãi quay sang cô, thời điểm nhìn về phía Đồng Tử Lâm, Đồng Tử Lâm đột nhiên có cảm giác mình làm sai điều gì đó, nhưng cô lập tức bỏ qua cái ảo giác này.

“Người ta đang nói chuyện với anh, anh làm gì ngây ngốc không nói lời nào thế!” Cô nỗ lực kiếm cớ thanh minh vì hành vi mới vừa rồi của mình.

“Em không thấy anh đang làm việc à?” Anh bình tĩnh nói.

“Là anh nói, lúc chúng ta ở chung với nhau không nói tới chuyện làm việc mà.” Đồng Tử Lâm phản ứng nhanh chóng phản bác lại.

Hắc Nhược Hoành cúi đầu, không nói cái đề tài này nữa “Em vừa rồi nói cái gì?”

Rốt cuộc anh cũng chú trọng tới rồi, cô đơn thuần cười một tiếng, trong lời nói có chút ý tứ, “Ba em có phải nói với anh cái gì đó hay không?”

“Nói chuyện phiếm mà thôi.” Anh nói.

Đồng Tử Lâm gật đầu hiểu, giống như kinh ngạc nói: “Vậy sao ba em lại đột nhiên hỏi chúng ta chừng nào kết hôn?”

Đôi mắt Hắc Nhược Hoành chợt sáng lên, cũng kinh ngạc nói: “Có phải không? Anh không có nghe bác Đồng nói gì hết.”

Lúc này nếu Đồng Tử Lâm tin anh vô tội, thì cô đã vô ích quen biết anh nhiều năm như vậy, bước một bước nhanh về phía trước, Đồng Tử Lâm vén váy ngắn lên, động tác dứt khoát ngồi ở trên người của anh, đầu gối chống trên bắp đùi của anh, nửa quỳ nửa đứng dựa vào người anh, từ trên cao nhìn xuống nói: “Thực sự?”

Nếu không phải không khí giờ phút này có chút kỳ quái, Hắc Nhược Hoành đã bật cười lên rồi, mím môi anh nghiêm túc nói: “Thật sự.”

Sự thật không phải vậy, buổi trưa ngày hôm qua, Đồng Phi Vũ thực sự có hỏi qua vấn đề này, mà anh cũng rất “Thông minh” nói, tất cả do Lâm Lâm quyết định. Ý anh chính là hoàn toàn tán thành với ý nghĩ của ba Đồng.

Đương nhiên, ba Đồng liền đem chuyện bức hôn ném lên người Đồng Tử Lâm. Lời nói Hắc Nhược Hoành điều thật, anh hoàn toàn tôn trọng Đồng Tử Lâm, anh luôn chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Đồng Tử Lâm gật đầu một cái, anh liền lôi cô vào lễ đường.

Đồng thời, anh cũng cố ý, anh muốn thăm dò một chút phản ứng của cô, không nghĩ tới cô phản ứng kịch liệt như vậy, “Em không muốn cùng anh kết hôn à?”

Ánh mắt Đồng Tử Lâm sắc bén, ” Vấn đề không phải em không muốn kết hôn, mà là anh tên khốn kiếp này, dám đem hết thảy mọi chuyện ném cho em!”

Cô áp lực rất lớn nha!

“Vậy dứt khoát liền kết hôn đi!” Anh nở nụ cười gian xảo.

Hung hăng nhéo lên hai má của anh, dùng sức nhéo mạnh một phát, Đồng Tử Lâm nhìn bộ dáng anh bị đau, trong lòng rất khoái chí, “Em biết ngay cái âm mưu đen tối này là của anh mà!”

“Đây được coi là âm mưu đen tối sao?” Anh khó khăn mở miệng, hai gò má bị cô nhéo đau muốn chết.

Đồng Tử Lâm lại một lần nữa dùng sức nhéo, “Anh thực sự muốn cưới em, tại sao anh không cầu hôn em, chẳng lẽ còn muốn em cầu hôn anh trước sao?”

Nguyên nhân rầu rỉ vì việc này...

“Em đều là người của anh rồi, còn muốn những lễ nghi phiền phức này làm gì?” Hắc Nhược Hoành miệng lưỡi trêu chọc, trong lòng thực đã bắt đầu nghĩ cách cầu hôn thế nào.

Đồng Tử Lâm buông lỏng tay ra, trên mặt một trận nóng, bọn họ đã sớm nhận thức qua cảm giác hai cơ thể hòa hợp với nhau. Mà bọn họ đều lần đầu tiên làm nên đều có vẻ vụng về không thôi.

Lần đầu tiên đau là điều tự nhiên khỏi phải nói, nguyên nhân Đồng Tử Lâm cam tâm tình nguyện để cho anh “Giày vò”, là vì anh đối với cô rất xem trọng. Động tác của anh ngây ngô, lại không dám làm cô đau.

Cô đau đến mức khóc thành tiếng, anh bị dọa sợ nên không dám làm tiếp nữa, muốn làm qua loa cho xong chuyện, nếu không phải cô kiên trì, anh e rằng sẽ bỏ dở nửa chừng rồi.

Dù sao cũng bị đau rồi, cũng không thể uổng công nha. Vài lần sau đó, bọn họ mới có thể cùng nhau cảm nhận được hoan ái sung sướng ra sao.

Chỉ là cô không nghĩ tới da mặt dầy anh như vậy, những lời như vậy cũng dám nói ra! Bàn tay lần nữa đánh lên bả vai của anh, quát nhẹ: “Nói bậy bạ gì đó!”

Dường như người đàn ông một khi đã chuyển qua ăn mặn thì tương đối dễ bị kích thích *********** hơn.

Bàn tay len lén chui đến chỗ bắp đùi cô, anh mặt không đỏ, thở không mạnh nói: “Anh nói đúng sự thật.”

“Anh!” Đồng Tử Lâm tức giận nói không ra lời, đang muốn đánh anh một trận, thì cảm giác được nơi riêng tư của mình một trận ngứa ngáy, cô vừa cúi đầu nhìn xuống, không thể không đỏ mặt.

Cô đứng tư thế nửa đứng nửa quỳ, cho nên cơ hội anh đánh lén càng cao, bàn tay của anh cách quần lót mò tới cánh hoa nhỏ của cô, chân cô mềm nhũn, thuận thế ngồi ở trên đùi anh, mà bàn tay của anh càng thân mật ở hạ thân của cô.

Anh tiến tới bên tai cô, cười xấu xa, “Tại sao lại bất động vậy?”

Đồng Tử Lâm nén giận không nói được gì.

“Chậc chậc!” Anh bỗng nhiên ngạc nhiên nhìn cô, “Em dường như ướt…”

Cái người đàn ông thối tha này! Đồng Tử Lâm nổi giận nhìn anh, cô là người phụ nữ trung thực, đối với cô thẳng thắn, đối với người khác cũng thẳng thắn. Anh vừa đụng cô, thân thể của cô liền hóa thành cái ao ái tình, mềm yếu vô lực, anh hiển nhiên là hiểu rõ cơ thể cô nhất, mà còn giả bộ ngạc nhiên.

Ngón tay của anh hơi cong nhẹ, nhẹ nhàng cọ mạnh vào hoa huy*t của cô, trong lúc đó đầu ngón tay kẹp chặc ở cánh hoa của cô, chậm rãi vuốt ve, trong nháy mắt cô nghiêng đổ ở trong ngực của anh, tiếng rên rĩ vang dội.

“Thoải mái sao?” Hắc Nhược Hoành nói nhỏ, âm thanh đã khàn khàn rất nhiều.

Cô chủ động ngồi thẳng dậy, nâng phần dưới cơ thể lên, dễ dàng cho tay anh vận động, không muốn nghe lời nói thô lỗ của anh nữa, cô dứt khoát cuối đầu ngăn chặn cái miệng của anh, miễn cho cái miệng của anh phun ra nhiều lời nói khiến cho người ta xấu hổ.

Rõ ràng lần đầu tiên làm, anh không có kỹ thuật lão luyện hay cao thủ tình trường gì cả, sau này trước lạ sau quen, anh có bản năng người đàn ông trời sinh ham muốn chinh phục, anh nhanh chóng nắm giữ môn học *********** này.

Quần lót nhẹ nhàng bị kéo sang một bên, ngón trỏ của anh nhẹ nhàng linh hoạt tiến vào trong cơ thể cô, ở hành lang của cô nhẹ nhàng mà rút ra đâm vào, cô nhiệt tình lè lưỡi, cùng anh hôn sâu dữ dội.

Anh thích cô nhiệt tình, anh luôn hiểu cô một phụ nữ to gan, cô có thể mặc lễ phục ưu nhã, có thể giả vờ rất đoan trang, thế nhưng anh biết, trong cơ thể cô rất ngang bướng.

Mà bình thường vào thời khắc này anh rất khó kiểm soát bản thân, hạ thân nhanh chóng cương cứng lên, động tác trên tay cũng không ôn nhu nữa, anh biết cô có thể chịu đựng được, dứt khoát nhét vào thêm ba ngón tay.

“A!” Cô rời khỏi môi của anh, nửa vì khó chịu, nửa vì hưởng thụ mà ngẩng đầu rên rỉ.

Anh ngược lại một lần nữa mút cái miệng nhỏ nhắn của cô, một bàn tay khác ở trên vú cô xoa nắn, giống như nhào một cục bột, tuyệt không chú ý đến lực đạo của mình.

Cô bắt đầu khó chịu, ở trên chân của anh vặn vẹo người, hoa huy*t theo đầu ngón tay anh rút ra đâm vào ướt một mảng lớn, trên quần anh không tránh được ẩm ướt.

Đồng Tử Lâm hơi híp mắt lại, khoái cảm trong cơ thể cao hơn từng lần một, nhưng cô biết cô còn có thể theo đuổi nhiều khoái cảm hơn. Tay ngọc thon dài lặng lẽ đi tới quần của anh, không chút nào dịu dàng kéo khóa quần của anh ra.

“A! Chết tiệt!” Anh buông miệng cô ra, trong miệng tuôn ra một trận thô tục.

“Xin lỗi!” Đồng Tử Lâm cũng hoảng sợ, không nghĩ tới khóa kéo lại mắc kẹt ở vị trí kia.

Hắc Nhược Hoành không nói gì nhìn cô một cái, nhìn lại hạ thân của mình. Đồng Tử Lâm khẩn trương nhìn anh, “Anh không sao chứ?”

“Em nói xem?” Hắc Nhược Hoành xanh cả mặt.

“Bị thương không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Hắc Nhược Hoành rút tay ra khỏi hoa huy*t của cô, thử kéo lại dây khoa, không có kết quả, chán chường lắc đầu, “Kéo không ra!”

Con trùng tham ăn trong người Đồng Tử Lâm vẫn còn đang tác quái, lúc này lại không thể cho nó ăn no được, “Vậy làm sao bây giờ?” gương mặt Hắc Nhược Hoành cũng lo nghĩ, anh cũng chưa từng trải phương diện này.

“Nó không nhỏ xuống sao?” Đổ dầu vào lửa,cô cứ lấy móng tay đâm đâm vào hạ thân anh, không nghĩ tới càng sưng lên, khuôn mặt đỏ ửng lên, “Tại sao có thể như vậy!”

“Đây không phải nói nhỏ là có thể nhỏ, anh cũng không phải không là người máy!” Hắc Nhược Hoành bị dọa sợ, hai tay nắm tay cô, tránh cho cô lại làm ra chuyện gì.

Chưa thỏa mãn được ************, trong người thật không dễ chịu, Đồng Tử Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn lên. Con mắt dạo xung quanh một vòng, trông thấy cây kéo, giãy giụa nơi giam cầm của anh, cầm cây kéo, cũng không thông báo một tiếng, trực tiếp cắt bỏ phần quần anh.

Lúc Hắc Nhược Hoành còn chưa phản ứng gì, quần cùng hạ thân của anh đã chia lìa rồi, anh khiếp sợ trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt cô kiêu ngạo cằm nâng cao tự đắc, “Không cần cám ơn em, không cần khen em!”

Không! Anh hoàn toàn chưa từng nghĩ ý tưởng kia, anh hiện tại chỉ cảm giác “Người anh em” vẫn còn, thực sự là ông trời phù hộ!

“Làm sao vậy?” Đồng Tử Lâm không cảm giác cô ở đâu có vấn đề, nếu có vấn đề thì nên giải quyết, mà cô đã giải quyết xong vấn đề đó rồi nha.

“Ha ha…” Hắc Nhược Hoành đột nhiên bật cười to, không nghĩ tới cô cũng sẽ nôn nóng như vậy, thật đáng yêu.

“Cười cái gì…” Đồng Tử Lâm không hiểu gì cả.

Anh ôm cô lên, đẩy đồ trên bàn xuống, lấy cây kéo trên tay cô, nhanh chóng cắt quần lót của cô ra, lưỡi kéo lạnh lẽo khẽ chạm qua bắp đùi của cô, cô co rúm lại một chút, khuôn mặt sợ hãi kêu to: “anh làm gì thế?”

Để cho cô cũng cảm thụ một chút, khi lưỡi kéo chạm qua cảm giác thế nào, anh vô tội nói: “Làm tình!”

Đồng Tử Lâm còn muốn nói gì đó, anh đã nhanh chóng cởi hết quần áo trên người bọn họ, vật nam giới cao ngạo để ở nơi riêng tư của cô, anh ở bên tai của cô thấp giọng lẩm bẩm: “Em không lo lắng anh sẽ xuất tinh sớm sao?”

Bị cây kéo của cô dọa sợ đến xuất tinh sớm!

Vừa nghe đến anh nói như vậy, Đồng Tử Lâm hiểu ngầm ý tứ của anh, cũng cười, “Vậy anh liền trở thành kẻ bất lực!”

“Phụ nữ hư!” Anh nỉ non một câu, bàn tay duỗi ra, ôm lấy mông của cô, nặng nề mà thẳng tiến ở trong chỗ sâu nhất của cô, khiến cho cô kêu lên một tiếng, hai tay khẩn trương ôm anh lại, chỉ sợ bị anh đụng ngã xuống đất.

Anh đong đưa cái mông, thân trọng đâm một lần rồi lại một lần vào hoa tâm của cô, mỗi một lần anh luật động, bộ ngực duyên dáng đung đưa thành vòng cung xinh đẹp.

Anh cúi đầu ngậm mút, mà thân thể của cô toàn bộ rơi vào tay giặc, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt. Bộ dáng xinh đẹp của cô, những cử chỉ quyến rũ hướng về phía anh.