Tôi và Linh quyết định dừng tiếp ở một cửa hàng quần áo, trên bảng có ghi “50k một chiếc áo phông”, Linh sờ thử chất, liền nhăn mặt, “Chất áo mặc nóng lắm mày.” Tôi thì không nghĩ nhiều, chỉ cần áo đẹp thì chất như nào tôi cũng không quan tâm, tôi đi vào trong quán tìm chiếc áo vừa mắt cho mình.
“Ê Tú, ta đi ra đây một chút. Tí ta quay lại nhá!” Linh không vào quán nên tôi cũng ậm ừ, không quên dặn nó xong việc thì về nhanh.
Tôi tiếp tục xem áo, quả nhiên chất áo nóng thực sự, cái này mà mặc mùa hè thì nóng chảy mỡ, lại còn không thấm mồ hôi nữa. Thế rồi một chiếc ái sơ mi màu trắng có nơ ở eo đã va vào tầm mắt của tôi.
“Chị ơi, cho em xem cái áo sơ mi kia một chút.” Tôi chỉ tay về phía chiếc áo cho chị bán hàng biết, không ngờ chị bán hàng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh, “Áo đấy là hàng Quảng Châu chất đẹp, không được mặc thử.”
Tôi kiểu, “Cái quái gì thế?” Sau khi tôi bị chị bán hàng nói cho một hồi lâu thì tôi mới lên tiếng, “Ơ chị hay nhở, em chỉ muốn xem áo chứ em có phải muốn mặc thử đâu. Sao chị gắt thế?”
“Gắt thì kệ con ** nhà tao, mày không mua thì mày cút.” Chị bán hàng, à không giờ phải gọi là bà bán hàng, bà ấy đứng ở trên cái thang nhảy một phát xuống đất, mặt hằm hằm tiến tới chỗ tôi.
Mà tôi sớm đã chuẩn bị tư thế phòng thủ, nếu bà ta động thủ, ba mươi sáu kế chạy vẫn là thượng sách. Bây giờ tôi mới để ý, bà này cùng lắm là cao tầm mét 58, thấp hơn tôi 2 cm không hơn cũng chẳng kém. Dáng người cục mịch, mái tóc xoăn mù tôm được búi gọn sau lưng, bà trừng mắt với tôi, “Tao hỏi mày lần cuối, có mua áo không?” Đằng sau bà là hai người một trai một gái, mặt cũng đầy sát khí hướng về chỗ tôi.
Chẳng hiểu sao tôi lại không thấy sợ, ngược lại còn thấy thú vị, không biết tôi bị sao luôn á!
“Chị bán bao nhiêu?”
Thấy tôi hỏi giá, vẻ mặt đắc ý vô cùng, vênh mặt lên nói, “300k.”
Bỏ ba trăm ra để mua cái áo sơ mi không biết chất lượng ra sao, mặc có vừa không, có phù hợp không? Mẹ mà biết chắc bà giết tôi mất.
“Em không mua đâu, chị giữ lại mà bán cho người khác.”
Bà này sẽ không bao giờ ngờ lại gặp một đứa con gái điếc không sợ súng như tôi,dám làm bà ta tức điên mà thanh niên đằng sau ngay lập tức chặn đường không cho tôi đi. Thậm chí còn đe doạ, “À thì ra mày chọn cái chết.”
Mấy người xung quanh đều lộ vẻ ái ngại, không một ai đứng ra can ngăn, tôi để ý thì hầu như bọn họ đều là sinh viên nữ chân yếu tay mềm. Tôi thở dài, “Chị bị làm sao đấy nhở? Em không mua thì thôi, sao chị cứ bắt em mua bằng được thế!”
Lúc này một tiếng hú còi của xe công an vang lên, chỗ tôi đứng mà còn nghe vô cùng rõ. Tức thì bà kia và đồng bọn sợ xanh mặt, trước khi chạy còn doạ tôi, “May cho mày đấy! Lần sau tao gặp lại mày thì chết với tao.” Sau đó cả lũ chạy tán loạn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không ngờ tiếng còi xe công ân đã cứu tôi một mạng.
Tôi tới chỗ gửi xe, đã thấy Linh chờ sẵn. Trên tay nó là một tập tài liệu giấy. Có chút tò mò, tôi liền hỏi, “Cái gì vậy mày?”
Linh liền đưa một tập cho tôi, “Ta đi in bài hộ cả lớp, mai nộp cho cô.” Nó cất tập tài liệu vào cốp rồi quay ra hỏi tôi, “Thế mày mua được áo chưa?”
Thế là tôi liền kể với về chuyện tôi vừa trải qua, mặt nó ban đầu là trắng hồng, khi nghe tôi kể đến phân nữa thì tự động xám xịt, lúc kể chuyện xong thì tôi thấy mặt nó đen kịt, giống như không còn nhìn thấy tương lai đâu nữa.
“Linh ơi, mày làm sao thế? Đừng làm ta sợ mà.” Tôi gọi nó mà không thấy phản hồi gì, “Linh!!!” Tôi đập mạnh vào lưng nó, lúc này nó mới chịu hoàn hồn.
“Tú à, sau này ta sẽ không đưa mày tới chợ Xanh nữa. Xin thề!”
Đúng là sau hôm đó, Linh không dẫn tôi tới chợ Xanh nữa. Có hôm đi qua, tôi đòi vào bằng được nhưng nó nhất quyết không chịu vào. Vậy nên tôi chỉ đành đứng nhìn từ xa, chỉ là không ngờ chị đầu gấu hôm trước lại lọt vào tầm mắt tôi. Hoá ra ngoài tôi ra, cũng có nhiều người bị chị ta bắt nạt lắm! Nhưng mà may mắn như tôi đâu phải ai cũng có đâu. Bạn nữ kia nhìn tội ghê!