“Hải Tú, mày có xem phim Bạn cùng phòng của tôi là hồ ly không?”
Tôi không trả lời câu hỏi của Linh, bởi vì tôi biết thừa nó đang cố gắng khịa tôi. Chả là nữ chính Lee Dam bởi vì nuốt phải viên ngọc của hồ ly nên không thể tiếp xúc với những người đàn ông tuổi Dần. Nhưng khó ở chỗ, cô không thể biết được người đàn ông nào tuổi Dần, do vậy cô chỉ còn cách tránh xa tất cả đàn ông. Lee Dam giống với tôi ở chỗ, hai người đều ế do thực lực. Chính vì điều này mà tôi bị Linh trêu hoài, cứ không có việc gì làm là lại tôi ra làm trò đùa.
Như mọi ngày, Linh vẫn qua nhà rủ tôi đi học chung, mặc dù chúng tôi học khác lớp nhưng không vì thế mà tình bạn rạn nứt theo năm tháng. Cứ tới giờ ra chơi, Linh lại chạy sang lớp tôi, rủ tôi đi ăn sáng cùng hoặc đôi khi là rủ đi nhà vệ sinh. Tôi mở cốp xe điện, quả nhiên con lợn Linh lại quên mang áo mưa rồi, "Con lợn này, mày không thể để tâm một chút tới lời ta nói hả?" Tôi liếc nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.
Không ngờ Linh trả lời tỉnh bơ, "Ui, ta quên. Mày làm gì mà phải căng thế!"
Tôi lại chạy vào nhà, lấy hai cái áo mưa nhét vào cốp xe điện. Lần nào cũng quên, mà biết bao nhiêu lần hai đứa phải đội mưa đi về nhà, không lẽ nó quên hết rồi ư?
“Phim gì đâu mà cả nam chính với nam phụ đều đẹp trai, thật không biết phải chọn anh nào.” Linh vẫn tiếp tục đắm chìm trong hoài bão của nó, còn tôi thì đã ngồi lên xe điện, cắm chìa khoá vào ổ. Tôi đứng ở ngoài đường, hét vào trong, “Con hâm này, mày có đi học không hả? Ta cho mày đi bộ bây giờ.”
Bởi vì sự chậm trễ của Linh nên chúng tôi đã tới trường muộn, kết quả là tôi bị thầy cố vấn trừ hai điểm rèn luyện. Thầy ra tay thật quá tàn độc. Tôi ghét thầy! Thậm chí cuối giờ thầy còn gọi riêng tôi ra nói chuyện, nội dung đại loại là như thế này:
“Tôi cho em cơ hội gỡ điểm kẻo em lại bảo tôi ác, nhưng phải đồng ý với tôi một điều kiện.” Thầy nâng cặp kính dày cộm vừa bị tuột xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, đầy thân thương.
Nếu thầy đã đích thân ra điều kiện thì tôi nào đâu dám từ chối mà không đồng ý thì khéo khi còn bị trù không ngóc đầu lên nổi.
“Điều kiện gì ạ?”
Dường như thầy chỉ chờ có thế thôi, liền hí hửng bảo tôi lưu một số điện thoại trong máy thầy vào điện thoại tôi. “Đây là số của anh Huy, sinh viên trường Học viện Kỹ Thuật Quân Sự.”
Tôi tỏ ra ngạc nhiên, “Thì liên quan gì đến em ạ?” Sao tôi lại có linh cảm không lành vậy nhỉ? Nhắc tới Học Viện Kỹ Thuật Quân Sự là nhắc tới bộ đội rồi còn. Tôi không muốn đặt chân tới trường đó nữa đâu, thực sự là quá ám ảnh rồi.
“Hiện tại đội tình nguyện viên của trường đang thiếu một người, em đăng ký tham gia đi!” Thầy vừa nói vừa bắt tôi lưu số vào, “Làm tình nguyện viên ở trường MTA có một ngày thôi mà, khó khăn gì đâu.”
“Em không muốn, em có thể tới bất cứ đâu nhưng trừ MTA ra.” Tôi gần như đã gào lên với thầy, có lẽ một sinh viên được mọi người đánh giá là lầm lì, ít nói như tôi khi mất bình tĩnh lại trở thành chuyện động trời.
Tất nhiên thái độ xếch xược của tôi đã khiến thầy nổi giận: “ Hải Tú, em dám quát tôi hả?”
Tôi còn chưa phản ứng, thầy đã cướp điện thoại trong tay tôi, sau đó lưu số vào. Mặt thầy đỏ phừng phừng, nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng. Lúc đó tôi biết là bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nhưng mà lời đã nói ra thì không thể lấy lại được, tôi vội vàng cúi gập người xuống, "Em xin lỗi thầy, em không có ý đó." Đúng là khôn ba năm dại một giờ, tôi thực sự thất vọng về bản thân mình.
“Tôi chốt rồi. Thứ bảy tuần này, em liệu mà có mặt ở MTA cho tôi.”