Kỷ Tú Hiên không thể làm yêu nữa rồi, cổ áo của cậu đang nằm trong tay Lạc Minh Huyền.

Không hổ danh là nam chính công, sức lực này cũng là không ai, làm tổng tài chi uổng vậy, làm vệ sĩ đi.

Lạc Minh Huyền xách cổ áo của Kỷ Tú Hiên, từ trên cao nhìn xuống sọ não cậu, ngốc mao trên đầu lắc lư uốn éo không phục.

Lạc Minh Huyền: "..." Hắn muốn gọt bay cọng tóc này ghê.

Kỷ Tú Hiên khoanh tay, ra vẻ thưởng thức đối thủ: "Tôi đã coi thường anh rồi Obito Lạc! Từ bây giờ anh chính là đối thủ truyền kiếp của Uchiha Tú này!"

Lạc Minh Huyền trán nổi gân xanh: "..." Nên gọt cọng tóc này thôi.

Bọn họ dời chiến trường sang bàn ăn trong bếp, phòng khách thì đang được người hầu quét dọn lại.

5 người ngồi xuống bàn ăn, Kỷ Tú Hiên đương nhiên không chịu ngồi yên một chỗ, ồn áo nhốn nháo muốn đi ngủ.

Ai không biết còn tưởng cậu là học sinh tiểu học.

Lạc Minh Tuyền lúc này mới ra ngựa, anh cầm lấy Ipad đang truyền phát anime nào đó rất hot, dúi vào tay Kỷ Tú Hiên.

Lúc này cậu mới ngừng nghĩ lại, ôm Ipad xem phim.

Ba Lạc xoa đầu, chỉ vào cậu rồi hỏi thằng hai: "...Nó bị vậy lâu chưa?"

Lạc Minh Tuyền lắc đầu: "Con không biết, khi con đến đón em ấy, đã như vậy rồi."

Mẹ Lạc chú ý tới mí mắt bầm tím của anh, hỏi: "Mặt con làm sao vậy? Đóng phim bị thương?"

Lạc Minh Tuyền trầm mặc, tầm mắt đặt trên người Kỷ Tú Hiên, khô cằn nói: "Là con với em ấy chơi chơi sơ ý bị va trúng."

Ba người cũng trầm mặc xuống, bọn họ đã nhìn ra, với tính tình như chó con kia của cậu, gặp chuyện không vui là động thủ đánh người, bọn họ đã lãnh giáo đủ rồi, thằng hai bị đánh không oan, bọn họ điều rõ tính tình kiêu ngạo của thằng hai.

Ba Lạc hít sâu: "Ngày mai đem nó đi xem bác sĩ đi."

Lạc Minh Huyền không nói gì, chỉ nhíu mày.

Kỷ Tú Hiên nãy giờ không xía vào là bởi vì không ai động chạm đến lợi ích của cậu nên cậu không để bụng.

Nhưng ông già này dám đem cậu nhốt trong bệnh viện tâm thần lần nữa á? Quả nhiên ổng định hãm hại cậu lần nữa mà.

Hổ dữ cũng không ăn thịt con mà ông già này dám!

Kỷ Tú Hiên ném Ipad xuống bàn, mang lên cặp vịt vàng, kéo ghế đứng lên.

Mẹ Lạc sững sốt: "Kìa Tú Hiên, con đứng lên làm gì? Ba mẹ còn chưa bàn xong chuyện của con!"

Kỷ Tú Hiên mắt lạnh nhìn bọn họ, không có nửa điểm lưu luyến, thái độ gay gắt: "Tôi về nhà nội ở, không cần ông bà Lạc phải hao tâm tổn trí đưa tôi vào viện.

Tôi không bị bệnh thần kinh cũng không rảnh làm con 2 người!"

Ông bà Lạc nghe mà nhói lòng, con bọn họ không chịu thừa nhận bọn họ hay gọi họ là ba mẹ.

Chuyện này không phải cậu sai, cũng không phải bọn họ sai, chỉ là ông trời trêu người.

Trốn tránh trách nhiệm Lạc gia là số 1.

Mẹ Lạc bụm mặt khóc, bà cảm thấy ánh mắt hờ hững của Kỷ Tú Hiên liền biết cậu không cần người mẹ như bà, khiến bà khổ sở.

Kỷ Tú Hiên không để ý, bây giờ mới khóc lóc vì cậu, có muộn quá không? Cậu bước vội ra phòng bếp.

Đùa, nếu mà bọn họ thật sự muốn bắt cậu đưa vào viện tâm thần thì sao cậu còn làm ăn gì được.

Ba Lạc thở dài an ủi mẹ Lạc đang nước mắt lưng tròng.

Lạc Minh Huyền đứng lên, quát: "Lạc Tú Hiên, em đứng lại đó cho anh!"

Lạc Minh Tuyền không cố kỵ mặt mũi như anh cả, anh vội vàng chạy theo: "Tú Tú, em bình tĩnh lại đi.

Ba sẽ không đưa em đi khám nữa, thật đó!" Khó khăn lắm em ấy mới chịu về nhà, sao có thể nói đi là đi được.

Hệ thống xía một câu: [Đừng xúc động nha Tú Tú, ở đây quậy tưng bừng không vui sao?]

Hệ thống cũng bắt đầu ba trợn bắt chước bà nội gọi cậu là Tú Tú mới ghê.

Cậu là con trai mà, Tú gì mà Tú!

Kỷ Tú Hiên ngừng bước chân, anh còn tưởng rằng cậu đồng ý, nhưng cậu lại ghét bỏ nói: "Não anh là não cá vàng à? Tôi là Uchiha Tú! U Chi Ha Tú! Không biết đánh vần thì tôi giúp anh!"

Lạc Minh Tuyền 25 tuổi đã tốt nghiệp đại học điện ảnh với thành tích xuất sắc, bị mắng não cá vàng: "..." Không phản ứng thì thôi, làm gì công kích chỉ số thông minh của anh.

Lạc Minh Huyền mặt mày hầm hầm đi tới, nắm lấy cánh tay cậu: "Đừng quậy nữa, ngoan ngoãn về phòng đi! Không ai bắt em đi bệnh viện tâm thần nữa!"

Tay cậu bé tí, còn có vết chai sạn trong lòng bàn tay chứng tỏ cậu phải làm việc rất vất vả, Lạc Minh Huyền không dám dùng sức, sợ cậu đau.

Kỷ Tú Hiên không cảm kích, ánh mắt như nhìn thằng ngốc mà nhìn hắn: "Anh bị mất trí? Cả tôi và Uzumaki Lạc còn chưa ăn cơm tối, anh bắt tụi tôi đi ngủ?"

Lúc nãy Lạc Minh Tuyền cũng có nói bọn họ đi xe đường dài nên không kịp ăn cái gì, đem bụng đói meo về nhà.

Ai ngờ đón tiếp cậu lại là tam đường hội thẩm của Lạc gia, thêm mắm Lạc Minh Vũ nhảy vào phá đám nữa.

Lạc Minh Huyền xém bị cậu cho vào tròng: "..." Nhím con này!

Ai dám nói Kỷ Tú Hiên ngu ngu ngơ ngơ, chỉ số thông minh không cao?.