Ông Sơn vừa uống cà phê bà Đoài pha vừa ăn đọc báo, ông mỉm cười đáp lại lời của bà Đoài.

_Em phải cho nó thời gian để làm quen với điều đó chứ. Theo anh nghĩ cứ để cho nó trẻ con và vô tư đi vì em thấy đấy làm người lớn mệt mỏi chứ có thích thú gì đâu….!!

Trong khi bố mẹ đang bàn luận về tính cách trẻ con của mình, Trang đang phóng hết tốc lực đến trường, con nhỏ vừa đi vừa nghĩ. Trang đang suy tính là không biết Thanh đã đi học chưa, con nhỏ lẩm bẩm.

_Có lẽ hôm nay nó cũng bị muộn như mình vì nó và mình có khác gì nhau đâu cả hai đứa đều nướng kinh khủng nên chắc là hôm nay mình sẽ không bị phạt một mình đâu…..!!

Trang sờ vào túi áo khoác, có một vật dày cộm đang nằm gọn ở bên trong. Mặt của Trang đỏ dần lên vì con nhỏ không biết phải đối diện với Dương như thế nào đây.

Trang biết là từ khi đọc được lá thư kia thì mối quan hệ giữa Trang và Dương không còn nguyên vẹn là tình bạn như trước nữa mà nó được nâng lên một mức độ mới đó là tình yêu.

Hai từ “Tình yêu” làm cho Trang hồi hộp và hạnh phúc nhưng con nhỏ cũng lo lắng không ít vì cho đến hiện tại Trang vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Con nhỏ không hiểu là khi gặp Dương ở trường, Trang sẽ tảng lờ là không có lá thư kia hay là đỏ mặt tía tai rồi lờ anh chàng luôn.

Trang vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ nên quãng đường đến trường hôm nay dường như ngắn lại, con nhỏ không còn khó chịu với những đoạn ổ gà vô cớ ở trên đường nữa mà có khi bị đưa lên đưa xuống Trang cũng không để ý và cũng không quan tâm. Trang cũng không còn quan tâm hôm nay đèn có đỏ khi mình muốn vượt qua quãng đường đó thật nhanh hay không và có còn tức khi gặp mấy tên điên phóng xe thật ẩu hay không.

Tâm hồn và lý trí của con nhỏ đã để ở trên mây và những câu văn thơ đầy tình yêu và lãng mạng của anh chàng Dương mất rồi nên mọi thứ như có hương vị riêng của nó, Trang không còn thắc mắc hay là cảm thấy khó hiều nữa.

Trang phóng xe đến trường khi còn năm phút nữa là tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp. Trang lượn lờ qua mấy cái cây rồi lái xe đến cái lán giữ xe quen thuộc. Cô nàng đứng lặng người nhìn Dương không chớp mắt, Trang cảm thấy khó xử quá. Toàn thân của con nhỏ như bị đóng đinh xuống đất, con nhỏ không thể nào nhích nổi thân thể của mình để bước lên chỗ của Dương và Thu đang đứng.

Thu khổ sở vì bị anh chang Dương lạ mặt này bắt bí và làm khó. Thu ngán ngẩm vì bản thân của con nhỏ toàn phải gặp những tên khó tính, ương bướng và độc tài như cái tên Dương này.

Thu cố cầu xin lòng tốt của Dương.

_Anh làm ơn tha cho em đi mà, em hứa sẽ giặt sạch cho anh cái quần này hay anh nói bao nhiêu tiền em sẽ đền trả cho anh….??

Dương khoanh tay lại, anh ta hất hàm bảo Thu.

_Cô tưởng chỉ vào đồng bạc của cô là xong hả, cô có biết là tôi coi trọng chiếc quần này như thế nào hay không, hôm nay cô mà không ăn nói cho rõ ràng hay là có ý kiến nào hay cho tôi thì tôi thề là cô sẽ không sống yên ổn ở đây trong những ngày tháng xắp tới đâu….!!

Thu nhăn cả mặt lại, con nhỏ đang lo lắng bị muộn giờ học. Thu nhìn quanh xem có ai không để nhờ cứu giúp, Thu mừng húm vì nhìn thấy Trang đang đứng cách chỗ mình đứng không xa. Con nhỏ liền gọi ngay tên của Trang.

_Trang, cậu làm ơn giúp mình với….!!

Thanh mỉm cười lễ phép chào ông thầy dạy võ. Ông đang viết cái gì đấy ở trên bàn nên không trả lời con nhỏ ngay mà còn ký nốt hai tờ giấy còn lại.

Thanh tự kéo cái ghế làm bằng gỗ trước mặt mình rồi ngồi xuống. Con nhỏ đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Thanh thấy treo không biết bao nhiêu là ảnh ở trên tường. Thanh tò mò đứng dậy, con nhỏ muốn biết những bức ảnh kia chụp cái gì.

Đây là những tấm hình lưu trữ những hoạt động và những cuộc thi của thầy trò võ đường này. Thanh mỉm cười hài lòng vì họ có không biết bao nhiêu hoạt động và cũng đạt khá nhiều giải thưởng. Thanh luôn ao ước được nâng cao khả năng của mình nên con nhỏ muốn chọn một võ đường có tiếng tăm và có nhiều thầy giỏi để học.

Ông thầy sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ông hỏi Thanh.

_Cháu tới đây có việc gì không…??

Thanh quay lại nhìn ông, con nhỏ lễ độ nói.

_Dạ, thưa thầy. Em muốn đăng ký làm môn sinh ở đây…!!

Ông quan sát Thanh từ đầu xuống chân. Đôi mắt của ông rất sắc bén nên chỉ qua một cái nhìn thoáng qua ông đã hiểu là Thanh đã từng học võ qua.

_Em muốn đăng ký học võ gì…??

Thanh ngẫm nghĩ một lúc. Con nhỏ trả lời.

_Em muốn học thêm về karate. Thầy có thể cho em biết giờ học và tiền học phí một tháng luôn thể cho em được không…??

Ông lấy một tờ giấy đưa cho Thanh. Ông bảo.

_Đây là mức giá đã được in sẵn ở trong đó. Em cũng có thể tham khảo giờ học và mức độ mà em muốn….!!

Thanh chăm chú nhìn con nhỏ lật qua lật lại tờ giấy. Ban ngày Thanh còn phải đi học nên không thể đến đây học võ được nên Thanh chuyển vào giờ học buổi tối. Con nhỏ nói.

_Em đăng ký học vào buổi tối từ lúc năm giờ đến tám giờ…!!

Ông mỉm cười đưa cho Thanh một bộ hồ sơ học viên. Ông dặn.

_Khi nào về nhà, em hãy điền đầy đủ thông tin vào đây rồi buổi tối ngày mai mang đến đây nộp cho thầy. Em cũng mang luôn hai tấm hình khổ nhỏ cho thấy luôn nhé. Thấy cần làm cho em một tấm thẻ học viên…!!

Thanh vâng dạ gật đầu rồi chào Thầy để ra về. Con nhỏ khép cửa lại. Thanh ngó nghiêng xung quanh. Thanh thấy học đường này thật ngăn nắp và sạch sẽ. Thanh muốn xem một lớp tập luyện karate, thanh chỉ tò mò muốn biết nó có giống ở bên mình hay không thôi.

Con nhỏ lò mò từng bước lên bậc cầu thang rồi rẽ phải theo hướng chỉ của một cô bé học viên ở đây. Thanh nghe được những tiếng hô thật khí thế của một lớp đang luyện võ khi ra động tác. Thanh say sưa nhìn, con nhỏ cũng muốn chơi vài đường cho đỡ ngứa tay chân tay nhưng không dám vì sợ họ tưởng mình là một con điên.

Thanh mải ngắm quá đến nỗi anh chàng Tường đứng sau lưng từ khi nào rồi mà con nhỏ vẫn không phát hiện ra. Anh ta nhòm vào trong phòng tập rồi khẽ hỏi Thanh.

_Cậu xem gì mà say sưa thế, có muốn cùng tập với bọn mình không…??

Thanh giật mình đánh thót một cái. Thanh quay lại nhìn Tường - anh bạn tốt bụng. Thanh nói nhỏ.

_Mình chỉ tò mò muốn biết ở đây tập tành như thế nào thôi. Mình không dám vào làm phiền các bạn ở đây đâu vì tới ngày mai mình mới phải tập và nhận lớp….!!