Long tắt điện anh chàng khép cửa phòng của Kim lại. Long đi về phòng của mình. Anh chàng trầm tư và tư lự hẳn. Long có ình hai cuộc sống và hai tính cách trái ngược nhau, nhiều lúc Long tự hỏi mình là ai và mình đang làm gì nhưng anh chàng chịu không trả lời được.
Thanh nướng kinh quá nên hôm nay con nhỏ lại có dấu hiệu đi học muộn. Thanh mắt nhắm mắt mở bước vào phòng tắm, đánh răng và rửa mặt xong. Thanh mới nhìn đến cái đồng hồ, Thanh than thầm vì chỉ còn có hai mươi phút nữa thôi là tới giờ học mà Thanh bây giờ vẫn chết dí ở đây. Thanh vội đút tất cả sách vở vào cặp, cô nàng vừa chạy vừa mặc nốt cái tay áo khoác còn lại. Thanh đau khổ vì chuyến xe buýt sau cùng đã chạy đi mất. Thanh gào to. _Chờ tôi với….!! Thanh cố đuổi theo nhưng vô vọng vì nó đã chạy đi xa mất rồi. Thanh bực mình nguyền rủa. _Sao nó lại vô tình như thế chứ, mình đã gọi khản cả cổ mà chẳng có tác dụng gì…!! Thanh lủi thủi bước đi con nhỏ nghĩ. _Hôm nay thế nào bị lại bị phạt à xem….!! Thanh động viên bản thân. _Không có xe thì ta dùng chân, mình không thể nào đầu hàng ngay được….!! Thanh cởi cái áo khoác rồi buộc ngang người, con nhỏ cúi xuống buộc lại cái dây giày cho chắc rồi phóng thật nhanh. Đồng hồ thời gian đang nhích dần lên từng giây. Thanh chỉ còn mười hai phút nữa thôi là muộn học. Thanh phóng và luốn lách như một vận động viên bóng rổ. Có lẽ ông trời cũng thương hại Thanh nên con nhỏ vừa đặt được một bàn chân trái vào cổng trường thì tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học bắt đầu. Thanh gập người xuống để thở, bác bảo vệ bước đến gần Thanh, bác khẽ đá cho Thanh một cái vào mông. Bác trêu. _Thế nào hả cô học sinh gương mẫu hôm nay lại nướng nữa hả…?? Thanh quẹt mồ hôi trán, con nhỏ cười khì đáp. _Dạ đâu có, cháu mải lang thang nên mới đến muộn như thế này…!! Bác trừng mắt lên nhìn Thanh. _Đừng có chối nữa vì bác còn lạ gì tính cách của cháu. Thôi mau vào lớp đi vì các bạn đang học bài cả rồi đấy….!! Thanh lí nhí chào bác rồi chạy thật nhanh lên lầu hai.Thanh vừa bước vào lớp, Kim đã toe toét chào Thanh. _Chào chị hai, sao hôm nay chị đi học muộn thế…?? Thanh tròn xoe mắt nhìn Kim vì con nhỏ hôm nay trông dễ thương quá. Mái tóc buộc hai bên, quần áo ăn mặc cũng đàng hoàng hơn. Thanh mỉm cười con nhỏ khẽ xoa đầu rồi bảo. _Ừ, chị chào em. Trông em hôm nay dễ thương lắm…!! Kim đỏ mặt vì được Thanh khen. Con nhỏ lí nhí đáp. _Cảm ơn chị, mà chị không đi cùng Dung à…?? Thanh đặt cái cặp của mình xuống bàn con nhỏ thờ ơ bảo Kim. _Chị cũng không biết nữa, nó là đứa hay đi học sớm. Chắc là nó đang lang thang ở đâu đó thôi….!! Kim mỉm cười không nói gì, con nhỏ quay lên rồi mở sách của mình ra. Thoa, Hường và Liên bước xuống bàn của Thanh. Bọn nó rủ Thanh. _Sau khi học xong, cậu đi cùng với bọn mình được không…?? Thanh quan tâm hỏi. _Các cậu định rủ mình đi đâu….?? Thoa cười cười bảo Thanh. _Hôm nay nhà của Hường tổ chức sinh nhật nên bọn mình muốn mời cậu tới chơi….!! Thanh kêu khổ bảo ba đứa. _Mình không chắc là có thể đi đến đó đúng giờ hay không vì mình còn phải đến cái khách sạn đó để chuộc lại thẻ sinh viên của mình….!! Thoa tò mò hỏi Thanh. _Tại sao cậu lại để thẻ học sinh của mình ở đấy…?? Thanh cười khì bảo Thoa. _Vì mình lỡ hứa với chị nhân viên ở quấy tiếp tân là sẽ xin chữ ký của anh chàng Hoàng của lớp mình cho chị ấy nên mình không thể nào nuốt lời được….!! Thanh vừa dứt lời, anh chàng Hoàng bước vào lớp. Thanh ớn quá vì cô nàng vẫn bị ám ảnh bởi nụ hôn của hắn vào ngày hôm qua. Thanh lẩm bẩm. _Không biết hắn có ình xin được một chữ ký của hắn hay không, hay là hắn lại làm khó mình….?? Thấy giáo dạy luận ngữ bước vào lớp. Cả lớp im phăng phắc vì ông thầy này nổi tiếng khó tính và nghiêm khắc nên đứa nào cũng sợ. Thanh thì khác con nhỏ thấy ông thấy ` rất hay con nhỏ hay mỉm cười khi học ông Thầy này mặc các bạn nghĩ gì về ông ấy. Thanh quay ngang quay ngửa để tìm cây bút vì không biết con nhỏ để ở chỗ nào mà bây giờ sắp phải chép bài rồi lại không thấy. Ông thầy ném viên phấn đánh vù một cái xuống chỗ của Thanh. Con nhỏ theo phản xạ liền dơ tay lên đón lấy, thành ra viên phấn nằm gọn trong lòng bàn tay của Thanh. Ông thầy và cả lớp sững sờ nhìn Thanh. Chúng nó tròn mắt ra vì kinh ngạc và khâm phục tài nghệ của Thanh. Ông thầy thấy mình ném viên phấn môt cách bất ngờ như thế mà không làm gì được nó ông cáu quá liền gắt. _Thu, thầy yêu cầu em đứng lên….!! Thanh ngoan ngoãn làm theo. Ông thầy bước xuống chỗ của Thanh, thầy dùng hai ngón tay gõ xuống bàn hai cái. Ông hỏi. _Vở của em đâu….?? Thanh gãi gãi đầu rồi lí nhí đáp. _Dạ thưa thầy em bỏ quên ở nhà rồi ạ…!! Thầy tức giận bảo Thanh. _Sao em không nghỉ ở nhà luôn đi còn đến lớp làm gì, đi học mà vở cũng không mang, bút cũng không thì còn làm ăn được gì nữa…?? Thanh lễ phép đáp. _Em sẽ mượn vở của bạn khác về chép lại….!! Ông thầy tức quá liền gõ cho Thanh hai cái vào đầu. Ông quát. _Lên bảng đọc thuộc cho tôi bài thơ số bốn và trả lời cho tôi hai câu hỏi trên bảng…!! Thanh nhăn nhó bảo thầy. _Thầy có thể đổi cho em bài khác được không vì bài thơ này dài quá em sợ là mình vẫn chưa được thuộc lắm….!! Ông thầy sa xầm mặt xuống rồi quát Thanh thật to. _Ai dạy cho em cách ăn nói trả treo lại lời của thầy giáo hả, em có chịu lên làm bài tập hay là muốn bị phạt…!! Thanh cười tươi hỏi Thầy. _Nếu em chịu phạt thì em sẽ phải làm gì…?? Thầy giáo sửng xốt nhìn Thanh. Thầy lắc đầu bó tay trước một con nhỏ dở dở ương ương như con nhỏ này. _Nếu em muốn thế thì chép bài thơ đó hai mươi lần và quét lớp một tuần cho tôi….!! Thanh cười khì bảo Thầy. _Dạ, em biết rồi ạ….!! Con nhỏ cười toe toét rồi chạy luôn ra khỏi lớp. Tất cả mọi người ở trong phòng đều nhìn Thanh như nhìn một con hề. Các bạn học cùng với Thanh ôm lấy nhau mà cười bất chấp thầy giáo có mặt ở đó hay không. Thầy cũng phải phì cười vì con nhỏ học trò kỳ lạ của mình.