Thanh hơi sợ nhưng vẫn nói cứng.

_Tôi không cần biết, anh còn không mau xuống….!!

Long trêu Thanh.

_Tại sao tôi phải xuống, ở đây rất êm ái, cô nghĩ là tôi ngu hay sao khi phải ngồi trên một cái nghế cứng như thế kia….!!

Thanh gồng người lên và cố đấy Long xuống, nhưng người của hắn như một trái núi Thanh không tài nào làm gì được. Thanh kêu khổ, số của mình hôm nay đúng là xui xẻo khi gặp phải một kẻ máu lạnh như hắn.

_Anh mà không xuống tôi lại kêu lên ọi người ở đây biết bây giờ…!!

_Nếu thế cô cứ kêu lên đi vì tôi sẽ trói cô và lại nhét giẻ vào mồm của cô. Lần này tôi sẽ không nương tay như lần trước đâu….!!

Thanh sợ hãi hỏi.

_Vậy anh muốn gì….??

_Cô chỉ cần ký vào tờ giấy kia và từ nay là nô lệ của tôi, tôi sẽ thả cho cô ra và không làm khó cô nữa….??

Thanh cãi ngay.

_Anh đừng hòng, tôi không bao giờ làm điều đó cho anh đâu….!!

Long giật hàng cúc đầu tiên của Thanh ra, cô nàng hoảng hốt, mặt đỏ lên vì ngượng. Thanh định hét lên nhưng Long đã lấy tay bịp ngay miệng của Thanh lại. Long cầm điện thoại ở trên bàn của mình rồi chụp ngay hình ảnh của Thanh lại. Anh chàng dơ lên cho Thanh xem rồi nói.

_Thế nào đã đủ cho cô chưa, chỉ cần cô dám cãi lời của tôi, tôi sẽ gửi nó cho toàn trường biết….!!

Thanh uất quá nước mắt đã trào cả ra, môi của cô nàng run run. Long đứng lên và kéo Thanh đứng dậy. Hắn đẩy Thanh ngồi trên một cái kế, vứt một tờ giấy và một cây bút, hắn ra lệnh.

_Ký vào đi…..!!

Thanh bóp cây bút mà cảm tưởng nó sắp gãy lìa đến nơi. Thanh ngước đôi mắt đầy lệ lên hỏi Long.

_Sau khi tôi ký cái này anh sẽ xóa tấm hình kia cho tôi chứ…??

Long trừng mắt lên quát Thanh.

_Còn không mau ký vào đi, cô có tin là tôi gửi tấm hình đó đi ngay bây giờ không hả…??

Thanh run run ký vào tờ giấy. Thanh vừa buông cây bút. Long cầm lên, trên môi của hắn nở một nụ cười, hắn bảo Thanh.

_Cô có thể đi về lớp học của mình được rồi….!!

Thanh thẫn thờ đi ra cửa như một xác chết. Long gọi giật Thanh lại.

_Khoan đã….!!

Thanh dừng ngay lập tức, cô nàng căm hận hỏi.

_Anh còn muốn gì nữa….??

Long chìa tay của mình ra và ra lệnh.

_Đưa điện thoại của cô cho tôi….!!

Thanh định cãi, nhưng Long đã bước đến, hắn lục vào áo khoác của Thanh rồi rất tự nhiên, hắn mở máy. Thanh không biết hắn làm gì máy của mình. Cô nàng giật lại nhưng Thanh không làm sao mà bắt kịp được. Trận chiến về thể xác và tinh thần vừa rồi đã rút cạn hết sinh khí của Thanh. Thanh đã gặp được một đối thủ thực sự. Thanh tự hứa với lòng là mình cần phải cố gắng luyện tập thêm nữa để đánh cho tên kia một trận. Có thể hôm nay hắn thắng mình nhưng điều đó không có nghĩa là mãi mãi. Tự an ủi động viên mình xong, Thanh có thêm niềm tin và dũng khí .

_Tôi đã cho cô số và đã lưu nó trong trong điện thoại của cô. Khi nào tôi gọi cho cô là khi đó tôi có việc cần cho cô làm và cô phải có mặt ngay lập tức bất kể ngày hay đêm….!!

Thanh giật mình, cô nàng suýt đánh rơi cái điện thoại trên tay.

_Anh nói gì thế hả, tôi còn phải đi học, và tôi cũng không có thời gian để đùa với anh….!!

Long khoanh tay lại, hắn đe dọa.

_Nếu thế cô muốn họ biết tấm hình kia của cô chứ gì…!!

Thanh tức quá liền dơ tay lên định tát cho Long một cái. Nhưng Long đỡ được, anh chàng cầm tay của Thanh thật chặt, hắn ép Thanh sát vào tường.

_Cô cũng nên chú ý hành động của mình, cô mà còn dám có những hành vi như thế này nữa tôi sẽ không tha cho cô đâu….!!

Long đẩy Thanh ra khỏi cửa, trước khi đóng lại, hắn còn đe dọa.

_Hãy nhớ lấy những gì mà cô đã ký và hứa với tôi. Cô có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay tôi đâu nên cô hãy ngoan ngoãn mà làm tốt nhiệm vụ của mình….!!

Hắn đóng cửa lại. Thanh trút hết bực tức của mình lên cánh cửa, cô nàng vừa đá vừa chửu.

_Đồ khốn kiếp, đồ ác quỷ, đồ độc tài….!!

Thanh vẫn còn đá và chửu nữa nếu như cánh cửa bằng sắt kia không đột ngột mở ra. Long quát.

_Con nhỏ kia, cô muốn chết hả….!!

Thanh sợ quá cô nàng bỏ chạy thật nhanh. Long khoanh tay đứng dựa ở cửa. Trên môi của anh chàng khẽ nở một nụ cười. Long mở điện thoại của mình ra trên màn hình của Long chỉ có hình một cô gái đứng lặng ở bên hồ, mái tóc bị thổi tung bay vì gió, ánh mắt nhìn xa xăm và môi nở một nụ cười thật đẹp. Long đút điện thoại vào túi quần rồi khép cửa văn phòng của mình lại, anh chàng cũng cần phải lên lớp.

Thanh cảm thấy căm hận bản thân mình, cô nàng thấy mình vô dụng quá. Nước mắt lăn dài trên mi, cô nàng vừa đi vừa khóc. Lấy tay quẹt hai dòng lệ đang lăn dài trên má. Thanh lẩm bẩm.

_Từ khi mình học võ đến giờ mình mới gặp được một người giỏi như hắn. Mình thua hắn cũng không có gì là lạ vì kỹ năng và động tác của mình kém quá….!!

Thanh nắm chặt lấy vạt áo cô nàng nghĩ.

_Mình cần phải đăng ký đi học thêm ở đâu đó để nâng cao khả năng của mình, rồi mình sẽ hẹn tái đấu với hắn. Mình sẽ không nuốt được cục tức và nỗi căm giận này đâu….!!

Thanh đến trước cửa phòng y tế lúc nào không hay, chỉ một chút xíu nữa thôi là cô nàng va vào cửa nếu không có tiếng nói của ai đó ở phía sau.

_Tâm hồn của cô để ở đâu thế hả, cô có biết là mình sắp va vào cửa rồi không…??

Thanh giật mình, theo phản xạ Thanh dừng ngay lại. Thấy tấm cửa kính ở trước mặt. Thanh thở phào và sờ lên trán của mình, cô nàng lẩm bẩm.

_Một chút xíu nữa thôi là mình bị biêu đầu rồi….!!

Hoàng mai mỉa.

_Tôi chưa thấy ai vô duyên như cô, đã bị như vậy rồi mà còn đứng ở đó nói lẩm bẩm một mình là sao…!!

Thanh quay phắt lại, trong người của cô nàng lúc này như chứa hàng ngàn khối thuốc nổ nên chỉ cần ai châm ngòi là nó nổ tung ra.

_Tên kia, đừng tưởng anh có ơn với tôi mà có quền nói móc tôi….!!